"Tô Xán, nếu tôi nói tôi là Vương Thuyết, em sẽ cho tôi cơm của em phải không?"
Tôi bật cười, cố gắng làm nụ cười trở nên đáng yêu nhu thuận, "Chỉ cần anh nói anh là Vương Thuyết, tôi sẽ cho anh ăn cơm."
Hắn sờ cằm, hơi do dự. "Tôi thấy cái tên Tô Cẩm Niên này nghe không hay bằng Vương Thuyết. Một người đàn ông mà gọi là mặt trăng à~" Nói xong, môi cong lên, nhìn tôi lấy lòng, "Vợ, nếu em thích thì cứ gọi như vậy. Em gọi tôi là mặt trời cũng được. Nhưng mà họ thì không thể đổi được, nếu đổi ba tôi sẽ đánh chết."
Sao, mặt trời, mặt trăng...
Tôi hít sâu một hơi, vẫn cười tươi, vươn tay lấy hộp cơm của hắn, lật tay lại. Để lên đầu hắn. "Đồng chí Tô Nguyệt Lượng, anh có thể ăn."
Hộp cơm úp trên đầu hắn, nháy mắt đồ ăn đổ xuống làm ướt tóc và quần áo hắn. Còn có mấy cọng bún, vắt bên tai hắn, trông rất buồn cười.
Hắn ngẩn người, ánh mắt sửng sờ nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ oan ức trông rất giống Vương Thuyết, vài giọt nước mắt lăn tăn nơi khóe mắt.
Mẹ tôi chạy lại, "A~Tô Xán, con làm gì vậy?" Nói xong, lấy hộp cơm xuống, lấy đồ ăn còn dư xuống giúp hắn. "Con nhóc chết tiệt, thật quá lắm rồi."
Tô Cẩm Niên giống như tìm được cứu binh, gật đầu liên tục, bắt đầu làm nũng "Dì ơi~dì ơi~cũng chỉ có dì tốt thôi."
Bà vừa thu dọn vừa nói thầm: "Ôi chao nếu con không ăn thì để dì ăn, thế này không phải hư hết rồi sao." Tay Tô Cẩm Niên đang ôm bà bỗng cứng lại.
Sau khi dọn hết đồ ăn xong, thuận tay lấy mấy cọng bún trên tóc hắn xuống bỏ vào hộp cơm, cười hiền lành với hắn: "Con xem~dì lấy xuống hết cho con rồi này, có thể ăn được rồi." Ánh mắt tươi cười kia, trông vô cùng hòa ái.
Tôi nhìn hộp cơm, quả nhiên đã được mẹ tôi tìm về hết. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy được vài cọng tóc.
Tô Cẩm Niên ngây ngốc tại chỗ, miệng giật giật một hồi, "Dì à... Không cần đâu. Dì giữ cho mình đi, con còn có việc. Con đi trước đây..." Nói xong thì chạy khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, ngẩn ngơ. Cảm thấy mí mắt cay cay, "Mẹ, người đàn ông của con đi rồi."
Bà đi tới, vỗ vỗ tôi, "Thằng nhóc kia là bị dọa. Yên tâm, vài ngày nữa sẽ ổn thôi." Dáng vẻ này giống như chuyên gia tình yêu vậy.
Lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Không phải anh ta, là Vương Thuyết, cũng chỉ có Vương Thuyết thôi."
Bà nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc, "Xán Xán, con nói mẹ biết. Rốt cuộc trong mơ đã xảy ra chuyện gì."
Cho nên, tối hôm đó, tôi và mẹ cuộn tròn trên ghế sofa nói chuyện, cho đến sáng. Kể hết mọi chuyện. Tôi nói đến mức tình cảm dạt dào, bà khóc đến nước mắt như mưa. Không khí hòa hợp cực kỳ.
Cuối cùng, bà nhìn tôi, vẻ mặt khó tin, "Ý con là, trong mộng con và linh hồn của Vương Thuyết yêu nhau, đã xảy ra quan hệ? Đều đã..."
Tôi gật đầu.
Bà thở dài, "May mà mẹ gọi con tỉnh dậy, mộng xuân mà con có thể làm đến rõ ràng như vậy~ thật không dễ dàng gì."
Khóe miệng giật giật... Mộng xuân... Tình cảm nhiều năm của tôi phải trả giá như vậy, kết quả bị bà nói một câu mộng xuân chấm dứt rồi.
Bà vỗ vỗ tôi, dáng vẻ hiểu rõ: "Loại chuyện này, mẹ biết. Con cũng đến tuổi tìm đàn ông, cô gái nào lại không có mùa xuân chứ? Mẹ biết mẹ biết~" Nói xong, còn nháy mắt với tôi, "Con xem, thằng nhóc Tô Cẩm Niên kia, cái mông căng tròn kia, có thể thỏa mãn được con rồi. Đừng lo lắng~"
Khóe mắt lại tiếp tục giật giật, trong đầu hiện ra một bức hình, gương mặt Vương Thuyết biến thành Tô Cẩm Niên đang lắc mông, nháy mắt với tôi, "Xán Xán~ tới đây. Tôi có thể thỏa mãn em." Nói xong, đôi môi đỏ cong lên, hôn gió về phía tôi... Vì thế, tôi ngã xuống đất nổi hết da gà...
Nằm trong phòng bệnh mấy ngày, ngoại trừ mấy ngày đưa cơm cho tôi, thời gian còn lại mẹ tôi ở nhà chơi mạc chược. Giữa trưa mỗi ngày Tô Cẩm Niên cũng cầm hộp cơm ghé qua xin đồ ăn.
Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của hắn, nào có giống Vương Thuyết? Ngoại trừ gương mặt, thì không còn chỗ nào giống hết. Từ ngày đổ hộp cơm lên đầu hắn, bây giờ hắn đã không còn xấu hổ mà đến xin cơm rồi.
"Ngày đó... Thật ngại quá." Nghĩ nghĩ, vẫn nói ra miệng. Dù sao hôm đó là tôi sai, cho tới bây giờ hắn ta cũng không phải là Vương Thuyết, tôi cũng không thể nổi giận với hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong miệng vẫn đang gặm xương. "Vợ..." Cư nhiên trong ánh mắt lại là lấp lánh ánh sao.
Tôi run run: "Anh muốn gì?"
Hắn bỏ xương ra, cười lên: "Em không giận tôi thì tốt rồi. Chờ chúng ta xuất viện, chúng ta lập tức kết hôn. Em thấy sao?"
"Kết... Kết hôn?" Ta lắp bắp, trong đầu đứa nhỏ này chứa gì vậy?
Hắn gật mạnh đầu, "Phải~ lúc chúng ta xem mắt, em đã đồng ý rồi. Sau khi tỉnh lại tôi đã báo với ba tôi rồi. Bên kia đã chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ chúng ta xuất viện thôi." Nói xong, nhìn tôi với vẻ lấy lòng, "Thấy tôi nhanh không?"
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng là vẻ mặt của Vương Thuyết, lại mang trên đó là nụ cười ngu ngốc. Điều này quả thật là... đầy cám dỗ!
Một cái tát bay qua, gào lên: "Đầu của anh bị đụng hư rồi phải không? Tại sao tôi phải kết hôn với anh? Tôi đồng ý khi nào hả?"
Hắn xoa đầu uất ức, "Ngày đó, ở qausn cà phê. Chúng ta dùng ánh mắt nói chuyện với nhau mấy trăm hiệp, cuối cùng em vui vẻ đồng ý."
Sửng sốt, có đấu mắt mấy trăm hiệp không thì tôi không biết, nhưng việc vui vẻ đồng ý... Có vẻ như, giống như... Là có như vậy.
"Khi đó, tôi còn độc thân! Lúc này tôi đổi ý rồi, không được hả?" Thái độ cương quyết. Kiên quyết không nhận. Phải làm gì~ lúc đó tôi cũng không rõ, cảm thấy quán cà phê kia rất tốt. Hoàn cảnh rất thích hợp, khi đó cảm thấy lập gia đình cũng tốt. Lúc này, bắt tôi lập gia đình? Cho dù mẹ tôi tái hôn với ba tôi, tôi cũng không gả cho cái tên ngốc này.
Hăn nhìn tôi, thì thào, "Nhưng mà, bây giờ em vẫn độc thân~"
Tôi nghẹn tại chỗ. Đúng vậy~ vòng qua vòng lại, tôi còn độc thân. Tỉnh lại, Vương Thuyết vẫn không có bên cạnh tôi. Vương Thuyết Vương Thuyết~ cái tên đã khắc sâu, trong lòng lại là một trận đau xót.
"Tô Xán~ em... Ngoan~ không khóc. Không lấy thì không lấy, tôi trở về nói lại với ba tôi. Được không?" người bên cạnh luống cuống, bàn tay chạm vào mặt tôi.
Gạt tay hắn ra, lau khô nước mắt. "Nói! Điều kiện của anh cũng không kém, vì sao cứ mở miệng lại muốn cưới tôi."
Hắn cúi đầu cười, có phần xấu hổ nói, "Cái đó... Kỳ thật, ha ha~ cưới ai cũng vậy, chỉ là để đối phó với ba tôi. Sau đó…"
Tôi nhướng mày, bắt chéo hai chân, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi có thể chuyên tâm làm nghiên cứu rồi." Hắn nói có phần ngượng ngùng, "Cưới vợ, tôi không cần phải đến công ty, ở nhà chuyên tâm nghiên cứu."
Thì ra là tìm lá chắn. "Vậy sao anh lại tìm tôi?"
Hắn cười, "Em biết tôi nghiên cứu gì không?" Nói xong nhìn tôi, ảnh tôi phản chiếu trong mắt hắn cũng sáng như vàng vậy.
Tôi run run, "Cái gì?"
"Tôi nghiên cứu những hiện tượng kỳ bí." Hắn cười lên, "Ngày đó, lúc gặp em, phát hiện em có thể chất đặc biệt. Cái này, ừm... Có thể gọi hồn được. Còn có lúc em gặp tôi, cũng không bị tôi mê hoặc. Càng củng cố quyết tâm tôi cưới em." Nói xong buông tay xuống, "Em cũng biết, lúc làm nghiên cứu, không thể thiếu sự chuyên tâm. Cưới em thì tôi có thể chuyên tâm được rồi."
"Cưới em thì tôi có thể chuyên tâm được rồi" lời này nói ra bất kể thế nào cũng làm người ta thấy cảm động, nhưng mà lúc này hắn nói ra làm tôi phải run lên.
Tôi đứng lên, muốn đi ra ngoài, "Anh thật biến thái, muốn nghiên cứu cơ thể người thì tìm người khác, cách xa tôi ra."
Hắn kéo tay tôi, "Không phải em cũng muốn tìm người tên Vương Thuyết sao? Không chừng tôi có thể giúp em."
Quay đầu nhìn hắn, ánh mắt kia mang theo vẻ hấp dẫn không nói nên lời. Loại hấp dẫn này không phải là sắc đẹp, mà là câu nói kia "Không chừng tôi có thể giúp em"
Tôi ngồi xuống nhìn hắn, "Muốn làm thế nào? Nói đi."
Hắn híp mắt, dáng vẻ như đã đạt được, "Chỉ cần em kết hôn với tôi, ngăn chặn ba mẹ cô dì chú bác tôi. Tôi sẽ giúp em."
Vươn tay ra, "Được, thành giao. Sau khi xong chuyện, nhớ phải ly hôn."
Hắn vươn tay bắt tay tôi, "Một lời đã định."
Tôi cười lên, Vương Thuyết, cậu đã nói, sẽ tới tìm tôi. Phải không?