Sau khi chạy bộ buổi sáng xong mang theo một thân mồ hôi vào phòng tắm tắm rửa. Cho đến khi tắm xong mới phát hiện, quên mang theo đồ lót.
"Mẹ ơi--- con quên mang đồ lót, lấy giúp con cái trên ghế." La to một tiếng.
Một cái tay đưa tới, trên tay giơ lên một thứ vô cùng khả ái... Quần cộc hoa. Mà mặt chủ nhân của cái tay kia thì đỏ ửng.
Tôi đoạt lấy quần cộc, "Cậu đỏ mặt cái gì? Cũng không phải là đồ ren chữ T gợi cảm, loại này mà cậu cũng ảo tưởng được." Thay đồ xong ra ngoài nhìn cậu ta, "Hay là, khẩu vị của cậu đặc biệt thích loại này?" Nói xong ném đôi mắt quyến rũ đặc biệt của nhà họ Tô cho cậu ta.
Cậu ta bất đắc dĩ, "Tôi chỉ tò mò thôi, thì ra cậu thích mặc loại này."
Hừ--- xem thường quần cộc hoa của tôi? Quần cộc hoa của tôi rộng rãi lại thoải mái, kiểu dáng đặc biệt già trẻ đều mặc được. Cậu lại dám xem thường nó? Tôi liếc cậu ta một cái, "Vậy còn cậu? Sáng sớm đặc biệt chạy đến đây xem người mặc quần cộc này tắm hả?"
Vương Thuyết cười, nhìn tôi, trực tiếp dùng miệng chặn lại lời tôi nói.
Nhắc tới cũng buồn cười, sau khi từ Nhật trở về, cũng không phải nói quan hệ của chúng tôi có thay đổi, chỉ là sự chuyển biến này cũng thật nhiều.
Nói ví dụ như mỗi sáng sớm cậu ta tới nhà tôi cắm chốt, lúc tôi xem ti vi thì cậu ta ngồi trên sa lon bên cạnh, lúc ăn cơm cậu ta cũng bưng cái măm đứng hầu một bên. Tôi nhìn cậu ta đứng bên cạnh, cười híp mắt vỗ vỗ, "Không tệ, không tệ, nhà chúng ta có thêm một Vượng Tài. Tốt tốt." Cậu ta nhìn tôi, lập tức nhào tới hôn một trận, hôn xong còn không biết xấu hổ hỏi tôi, "Ý của cậu là, cậu thích cả người lẫn vật?"
Một cái tát bay qua. Tiểu chính thái này thật không tốt, trưởng thành cũng không ngoan. Chị cũng không quản được.
Khoa trương nhất chính là mẹ tôi, thấy con gái nhà mình bị người ta sỗ sàng còn có một dáng vẻ rất bình thản, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên xem ti vi thì xem ti vi, xem chúng tôi là những thứ đồ trang trí.
Thay đổi duy nhất là gương mặt bà càng ngày càng đỏ, sắc mặt phiếm hồng, dáng vẻ như có một luồng gió xuân thổi vào người. Cả người va nét mặt tỏa sáng hẳn lên.
Bây giờ thì không nhịn được nữa, "Mẹ ~ thành thật mà nói, có phải gần đây mẹ có cái kia hay không?"
Mẹ tôi cười híp mắt hỏi: "Cái kia gì?"
"Còn có thể là gì? Mùa xuân thứ hai." Nói xong, lấy tay sờ soạng trên gương mặt đỏ thẳm của bà một cái, "Nhìn sắc mặt mẹ tốt thế này, có người làm dịu đi phải không?"
Ném một miếng rau hoa cúc lên đầu tôi, "Con nhóc chết tiệt, dám đùa giỡn mẹ con." Tôi nghiêng đầu nhìn lên gương trên tường, ừ. Rất tốt. Trên đầu tôi nở ra một món rau hoa cúc thật đẹp.
"Mẹ không phải vì vui mừng cho con sao, con nhìn thằng nhóc họ Vương một chút, phẩm chất như vậy, qua thôn này sẽ không còn nhà trọ nào đâu." Vẻ mặt cười ha hả của mẹ tôi như một gian thương.
Tôi bĩu môi, "Con đã nói với mẹ chuyện này chưa?" Chờ tai bà lại gần, tôi mới cẩn thận nói, "Hơi thở tú bà trên người mẹ ngày càng nặng, nói thật đi, mẹ định bán con lấy tiền phải không?"
Một cái liếc mắt bay tới, "Bán con thì được bao nhiêu tiền? Hừ--- mẹ cũng không phải người thiếu thốn gì."
Tôi im lặng, mẹ à. Dù gì trong tay con gái người cũng có hai căn hộ, mặc dù là vay tiền mua, nhưng mà chờ đến khi hai căn hộ này chuyển một cái thì trên tay con đây chính là tiền đó...
Hừ, cứ chờ tôi bán phòng ốc xem. Đến lúc đó tôi đây cũng muốn đi mua nam nhân, còn sợ tôi không có khả năng mua hay sao? Trong đầu nhanh chóng bắt đầu YY.
Bất chi bất giác, nghỉ hè kết thúc, tôi lại bắt đầu ngày tháng mang cặp sách nhỏ đến trường. Không giống là, ngày đầu tiên đi học, Vương Thuyết nói cùng học trung học đệ nhị.
Đầu tôi một đống rối loạn, bị Vương Thuyết nghênh ngang tiêu sái dắt tay vào cổng trường học. Điều này, không cần phải nói lập tức đưa tới ánh mắt của các bạn học, ý kia chính là: Mạnh mẽ--- thật mạnh mẽ-- hai người thật không muốn sống nữa mà.
Đi ngang qua các giáo viên cũng hướng theo phía này, ý kia chính là: Thói đời bạc bẽo--- thói đời thật bạc bẽo--- các người thật là không muốn sống nữa mà. Hai người xong đời rồi.
Tôi len lén tới bên tai cậu ta, "Nè, cậu có cảm thấy, chúng ta không khiêm tốn không?"
Vương Thuyết nói ra một câu, "Cậu còn có thể xấu hổ? Thật không dễ mà."
"Hứ ~ " Tôi chê cười một cái, "Cậu có cởi hết, mặt chị đây cũng không đỏ một chút." Nói xong còn ưỡn ngực.
"Rất tốt." Vương Thuyết cười đùa, siết chặt tay tôi, đi vào phòng học.
Giáo viên và bạn học nhìn chăm chú, chúng tôi xuống hàng cuối ngồi. Không thể không nói, đồng chí tiểu Vương, cậu làm vậy mà không sợ sao.
Quả nhiên mặt giáo viên trầm xuống đi tới, "Các em tên gì? Ban ngày lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì?" Ánh mắt thế kia, như muốn xé hai chúng tôi ra.
Vương Thuyết buôn tay tôi ra, cười như không cười nhìn tôi, rất là tiếc nuối nói: "Ý thầy là, sau này chỉ có buổi tối chúng em mới được lôi lôi kéo kéo."
"Phụt..." Tôi phun, năng lực lý giải của đứa nhỏ này không phải mạnh bình thường.
Cậu ta vươn tay, dùng giấy lau nước ở khóe miệng tôi, "Cậu lớn như thế còn phun loạn, sau này ở bên ngoài đừng như vậy." Lau xong còn rất hài lòng mà vỗ vỗ đầu tôi. Ánh mắt kia, dâng lên sự tăm tối, coi chừng tôi. Động tác thân mật kia, cậu ta làm tự nhiên như vậy. Không phải là làm ra vẻ.
Trong nháy mắt, tôi lại bị cậu mê hoặc.
"Các em..." Thanh âm nổi giận của giáo viên truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, "Thầy à, thầy bị sao vậy?" Bởi vì tâm tình vui vẻ, không tự giác mang theo vài phần rực rỡ.
Giáo viên nhẫn nhịn, đè nén tức giận, "Hai em tên gì?"
"Tô Xán."
"Vương Thuyết."
Chúng tôi nhìn nhau cười một tiếng. Trong nháy mắt xung quanh giống như yên tĩnh lại. Tôi nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười.
Vương Thuyết, lần này, rốt cuộc tôi cũng có thể đứng bên cạnh cậu rồi.
Lần này, rốt cuộc trong mắt cậu cũng có bóng dáng của tôi rồi.
Sau này mỗi ngày, tôi cũng sẽ sóng vai cùng cậu. Bảo vệ cậu, không để cậu rời đi.
Lần này, bất luận kẻ nào, cũng sẽ không thể kéo cậu ra khỏi tôi.
Cho dù có một ngày, thần linh có đến mang cậu đi, tôi cũng sẽ ôm cậu thật chặt, cùng nhau đối mặt.
Cuộc đời này, tôi chỉ nguyện có cậu.
Sống chết giàu sang với nhau, cùng sinh con. Nắm tay nhau, chung sống đến già.
(Người đi đường Giáp: Này, bà đang làm gì thế? Tại sao vẻ mặt lại bỉ ổi như vậy?
Tôi nhìn qua: Chớ quấy rầy. Tôi làm sai chuyện... Không chạy sẽ bị đánh.
Người đi đường Ất: Bà làm sai chuyện gì?
Tôi nói nhỏ: Tôi đang viết văn viết viết lại không phát hiện không cẩn thận kết thúc. Tôi kết thúc qua loa như vậy, lúc này không chạy thì còn khi nào?
Người đi đường Giáp Ất: Bà chờ chút~ Chúng tôi có chuyện nói với bà.
Tôi quay đầu lại: Có chuyện gì mau nói, chớ ảnh hưởng đến chuyện chạy trốn của tôi.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lấy khăn trùm khỏi đầu, ai nha má ơi~ là Tô Xán và Vương Thuyết.
Tô Xán: Bà được lắm~ viết tôi bỉ ổi phóng đãng như vậy, còn qua loa kết liễu tôi?
Vương Thuyết: Bà giỏi lắm--- viết tôi phúc hắc như vậy, còn không cho tôi ăn thịt Tô Xán? Bà lại dám không cho tôi diễn H?
Nói xong, hai người hành hung một trận.
Tôi cầu xin tha thứ: Cứu mạng ~ tôi đây là có nỗi khổ tâm.
Tô Xán: Khổ tâm gì? Bà muốn làm gì?
, tôi viết viết đến nỗi đầu ốc lấp đầy một bóng dáng xinh đẹp, ngày đêm mong nhớ. Dần dần, thì đã không còn hứng thú với các người nữa.
Tô Xán: Là ai? Hồ ly tinh kia quyến rũ bà là ai? Mau lăn ra đây cho tôi, để tôi nhìn một chút, có bỉ ổi hay không có xinh đẹp hay không có hấp dẫn hay không.
Tôi chỉ chỉ một người nhỏ nhỏ đứng trong góc.
Trong góc, chính là một bác gái như gió phóng về phía ba người. Bà mặc đồ Hán, châm trên đầu lay động theo từng bước nhanh chóng tiến ra.... Mẹ Vương Thuyết, tên đầy đủ: Chu Hiểu.
Tô Xán giậm chân một cái: Mẹ chồng ~ người, tại sao lại giành với con.
Vương Thuyết nhíu mày: Mẹ~ người muốn làm nhân vật chính sao? Ba con có biết không?
Chu Hiểu vén tóc: Hừ~ mang truyện của bọn ngươi ra ngoài YY không mang theo ta ra ngoài phóng túng sao?
Tôi giơ tay Chu Hiểu đại mỹ nữ cúi chào: Các vị xem, nể mặt tới xem hố mới đi! , xin cả nhà nhiệt liệt hoan nghênh một thế hệ bỉ ổi vô sỉ hơn hát nhân vật chính....)
--- ------ --------Lời ở trên là viết ngày hôm qua, hôm nay hài tử gặp khó khăn, đầu quả đào quay lại, còn sẽ cho cả nhà một chuyện xưa đầy đủ tình tiết---- ------- rơi nước mắt, quả đào nhát gan, chớ chỉ dọa ta, ta đây hơn ta đây hơn....