NĂM SAU
Bức tranh giống như thể hôm qua vừa ráo mực
Từng con đường, từng góc phố vẫn lặng im như thế
Chỉ có chăng …
Lòng người thay đổi
Anh và em thay đổi …….
Ngày hôm qua chúng ta là những đứa trẻ
Ngày hôm nay chúng ta đã là những con người trưởng thành
Minh Quân ngồi yên lặng đã được một lúc lâu trên xe. Mọi người đã kéo nhau vào trong hội trường từ lâu nhưng anh vẫn ko thể nhích chân ra khỏi xe được. Hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập tập đoàn, nhưng ko phải tập đoàn nhà anh. Là tập đoàn điện tử SA của nhà họ Hoàng. Nói là kỉ niệm thành lập nhưng thực chất là buổi ăn mừng thành công của sản phẩm mới mà tập đoàn nhà anh góp vốn đầu tư. Đây cũng chính là lý do anh có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Những ngón tay lướt ngang trên màn hình điện thoại. Khuôn mặt tươi tắn của một cô gái hiện ra với bên cạnh là một chàng ngố. Cảnh đẹp trên bãi biển trong ảnh cũng ko sao khiến khuôn mặt chàng trai ấy hết ngố. Đã năm nay anh ko thay hình nền. Anh vẫn biết mình chẳng phong độ hay đẹp đẽ gì trong bức ảnh ấy nhưng vẫn ko thể xoá được. Tại buổi tiệc như thế này hơn năm về trước anh đã ngỏ lời với một người con gái, thế nhưng … tất cả chỉ là dĩ vãng. năm trước, chính anh đã đẩy nó ra khỏi cuộc đời mình. Một tuần sau cái ngày kinh khủng đó tại bệnh viện anh ko thể tìm thấy nó tại lớp học hay ở nhà. Anh đã tìm kiếm, đã tìm rất lâu nhưng ko thể. Nó như một làn khói biến mất ko dấu vết trong không khí….
năm sau, anh xuất hiện tại bữa tiệc của nhà họ Hoàng. Anh có đủ dũng khí đối mặt với những con người ấy. Phải, giờ đây anh đã là một giám đốc tuổi, đủ chín chắn để đón nhận tất cả những vang động của cuộc đời nhưng vẫn ko đủ dũng khí khi nhắc về nó. Nếu có thể, anh vẫn muốn nói yêu nó. Cuộc sống của anh cùng Thuỳ An trong năm qua không có gì ngoài một nghĩa vụ. Lòng anh vẫn nghĩ về nó, ko nguôi, ngày qua ngày anh vẫn hay đi qua những nơi nó hay đến, những việc nó hay làm. Hình bóng nó vẫn nhạt nhoà nơi ấy …….
“Brumm….”
Điện thoại anh rung lên bần bật trong tay, là Phong gọi. Chắc buổi tiệc đã bắt đầu và anh ko thể nào trốn tránh mãi trong chiếc xe chật hẹp này được nữa. Dù không thoải mái nhưng Quân vẫn phải bước đi. Anh mệt mỏi bước vào thang máy
- Chú gì ơi…
Quân vội nhìn xuống.
- Chú có thể bấm cho cháu tầng được ko ạ? Cháu ko thể với tới nó.
Là một cậu bé kháu khỉnh khoảng , tuổi trong chiếc quần jean xanh và sơ mi khoác ngoài áo pull, trên vai là một chiếc balo hình người nhện. Khá yêu, nhìn tây tây giống kiểu con lai.
Thằng bé mở to đôi mắt nhìn Quân như chờ đợi một sự giúp đỡ. Anh hơi giật mình. Đôi mắt. Thằng bé có một đôi mắt trong như hồ nước mùa thu mà hễ ai nhìn vào cũng có thể bị cuốn vào đó. Một đôi mắt sắc sảo nhưng cũng trong veo. Giống hệt đôi mắt của nó, Hoàng Thiên Anh.
- À được, tầng phải ko?
- Vâng, cháu cảm ơn chú.- thằng bé nhanh nhảu
Quân lại mất mấy giây thẫn thờ nhìn thằng bé. Có thể là con của ai đó trong công ty chăng. Nhưng anh chưa kịp hỏi nó thì thang máy đã mở cửa. Thằng bé lễ phép chào anh rồi tung tẩy chạy ra. Cái mông tròn ngoáy tít.
Khi Quân bước vào hội trường cũng là lúc lễ kỉ niệm đã đi qua được giai đoạn “ điếu văn” sáo rỗng. Anh nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh. Một cánh tay đưa lên. Là Hoài Phương. Bên cạnh vẫn là đầy đủ Phong, Tuấn và Long. Phong và Hoài Phương đã hẹn hò được năm nay, chắc cũng sắp cưới đến nơi. Hai người họ có vẻ nghiêm túc với mối quan hệ này. Còn Tuấn và Long thì khó nói lắm. Hai người bọn họ sớm muộn cũng bị các cô đào ột vố rồi ủ ê cả đời thôi. Phải, mọi chuyện thật khác trước kia. Ai nấy đều đã khác.
- Nhanh lên mày.Có chuyện quan trọng đấy.- Tuấn giục giã
- Thuỳ An đâu, có đi theo ko?
Lại là Long. Tự dưng mọi người cứ nháo nháo lên khiến Quân ko hiểu gì cả
- Có chuyện gì sao?
Mọi người im lặng nhìn nhau rồi đùn đẩy
- Hoài Phương, chuyện nhà em, em nói đi
Và cuối cùng là đồng ý để Hoài Phương gánh trách nhiệm này
- À …- trông có vẻ bối rối.- thực ra
Đúng lúc ấy tiếng chủ tịch Hoàng vang lên trên sân khấu, cả hội trường nén lặng nghe ông nói
- Xin cảm ơn sự có mặt đông đủ của các quý vị, như mọi người đã biết thì công ty đang thiếu một ghế trưởng phòng của bộ phận kinh doanh. Và sau đây tôi xin được hân hạnh giới thiệu con gái út của tôi, Hoàng Thiên Anh, trưởng phòng kinh doanh mới nhận chức.
Cả hội trường rào rào những màn pháo tay tán thưởng. Chỉ riêng Quân, anh đứng buông thõng tay ánh mắt đăm đăm về phía trước. Trên đó, chỉ cách anh không xa, một cô gái trong chiếc váy đen ôm sát theo từng bước chân uyển chuyển lên sân khấu hội trường. Là nó. Nhưng lại thật sự quá khác biệt. Không còn những bộ đồ hầm hố, tinh nghịch của tuổi , không còn những lọn tóc đỏ nổi loạn cùng với ánh mắt tinh nghịch, đôi môi phơn phớt hồng. Trên đó, một quý cô thanh lịch, đằm thắm với bộ váy đen dài chấm gối nhưng không quá già, mái tóc hạt dẻ được búi lỏng đằng sau càng làm khuôn mặt người ấy đậm chất thơ hơn. Chỉ có đôi cao gót là ko đổi. Nó vẫn luôn thích đứng cao hơn mọi người như thế.
- Chuyện quan trọng mà mọi người muốn nói …..- Quân ấp úng
- Là chuyện này.- Phong vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Quân.
Không biết là bao nhiêu phút, Quân vẫn cứ đứng lặng đi nhìn theo từng cử chỉ, từng nụ cười, từng cái bắt tay của nó. So với lần cuối anh nhìn thấy nó trong bệnh viện thì bây giờ trông nó đã có da có thịt, thần sắc cũng hồng hào hơn. Mọi chuyện đã qua rồi phải không?
Trong hội trường đông đúc này tiếng cười nói, tiếng chúc mừng vang lên thật huyên náo nhưng sao Quân chỉ nghe được những tiếng gót giầy cao gót nện xuống sàn, nó đang bước gần về phía anh. Càng gần, ngày càng gần hơn. Mọi người ai nấy đều nín thở theo từng nhịp bước của nó. Gần, rất gần, anh có thể cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng của chanel number trên người nó, như năm trước …
- Cũng khá lâu rồi không gặp? Mọi người khoẻ chứ?
Giọng nó vang lên sắc ngọt. Không vội vàng, cũng không vấn vương
Ai nấy vẫn cứ ngây ra
- Sao vậy, mọi người có vẻ ko thích em ở đây lắm nhỉ?
- À không. Chỉ là ….- Tuấn vội vàng đỡ lời
Nó bật cười rồi chợt nhìn sang Quân
- Anh Thiên Ân có tài liệu gửi cho anh, nhưng có lẽ là em đã để quên nó trong văn phòng nên có gì tí anh qua phòng em lấy nha, hoặc nếu anh bận thì em sẽ gửi fax sang công ty anh.
Mọi người vẫn cứ nhìn nó chằm chặp như không thể tin vào sự bình phục của một con bé mắc bệnh trầm cảm ngất lên ngất xuống vì cái chết của một con mèo
- À, không cần, anh sẽ xuống văn phòng em lấy.- Quân vẫn ko rời mắt được khỏi nó, anh đang cố tìm trong ánh mắt nó một thứ gì đó giống như là … lưu luyến.
- Vậy được thôi, bây giờ có thể đi luôn chứ? Em ko có ý định nán lại đây lâu.- Thiên Anh nhún vai rồi nhìn xung quanh một lượt. Khuôn mặt ai nấy vẫn cứ ngây ra nhìn nó, nó biết bọn họ đang còn nhiều điều muốn biết, nó cũng vậy, nó cũng rất tò mò về cuộc sống của họ trong năm qua.- nếu muốn mọi người có thể xuống văn phòng em nói chuyện, ở đây ồn ào quá.
Những con người ấy, họ chỉ có thể gật gật rồi bước theo chân nó.
Văn phòng của Thiên Anh nằm tại tầng của toà nhà, cuối hành lang
- Em về đây lâu chưa?- Tuấn thấy cái ko khí yên lặng thật khó chịu và gượng ép nên đành lên tiếng
- Về nước thì đã tuần nhưng về đây thì mới có chưa đầy tiếng. hành lý của em vẫn còn xếp trong văn phòng.- vừa đi nó vừa đọc tin nhắn gì đó
- Em … sẽ ở lại bao lâu?- Là Quân lên tiếng. anh vẫn chăm chú dò xét thái độ của nó
- Cũng ko rõ nữa, chắc là ở đến khi nào ko ở được nữa thì đi. Em còn nhiều việc chưa sắp xếp được ở bên kia.- Kết quả cuộc dò xét là số khi mà thái độ nó vẫn thẳng băng chẳng có chút gợn sóng.
Đằng trước cánh cửa gỗ của văn phòng hiện ra, nó nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Mùi gỗ thoang thoảng khắp không khí. Bỗng nhiên nó lên giọng
- Sao lại có trẻ con thế này? Sao lại có thể tự ý vào văn phòng người khác như thế? Con nhà ai đây?
Mọi người vội định thần lại. là một đứa bé khoảng , tuổi đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế tựa bên bàn làm việc của nó. Quân biết thằng bé này, là đứa trẻ anh gặp trong thang máy. Đang định lên tiếng nói đỡ với nó thì bỗng nhiên đứa bé ấy tụt xuống ghế chạy lại về phía Thiên Anh, mặt mũi hớn hở ko giống như người vừa bị quát. Thằng bé ôm chầm lấy nó
- Là con của mẹ Faye.
Cả bọn trố mắt ra nhìn nó. Khuôn mặt sắc lạnh lúc nãy ko còn thay vào đó là nụ cười ấm áp
- Xin giới thiệu với mọi người đây là con trai em. Flynn
Giọng nó vang lên rõ mồn một trong không khí mà ai nấy cũng ngỡ là mơ. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế này là sao chứ?