Đêm hôm đó, khi anh đang ngồi xem tài liệu thì cô trở bệnh sốt cao, miệng liên tục gọi tên anh:" Ryvan, Ryvan, Ryvan."
Nước mắt từ chiếc khăn trắng thấm đẫm, chảy ra bên gò má còn nóng rẫy của cô. Anh nhìn thấy mà đau lòng, anh ôm cô lên, hôn lên nước mắt của cô, hôn lên mái tóc đang dính đầy mồ hôi của cô.
Cô run rất dữ dội, nói tiếp:" Ryvan, anh...đã hứa sẽ ở bên em mà. Tại sao lại rời bỏ em?"
Ryvan biết trong mơ có thể cô đã gặp ác mộng, nói thầm lên tai, ôm cô vào lòng:" Anh không đi đâu cả." Đời này, anh đã hứa sẽ luôn ở bên cô, thì chắc chắn đó là điều anh sẽ làm. Địa ngục hay thiên đường, cũng đừng hòng có ai cướp cô khỏi anh.
Vỗ vỗ tấm lưng mềm yếu, một hồi rất lâu sau đó, cô rơi vào cơn mê sảng, cơ thể cô lại toát ra mồ hôi, mặc dù cơ thể nóng rẫy như thế, nhưng miệng thì luôn kêu lạnh. Anh với một tay nhanh nhậy, chỉ kịp cho thuốc vào mồm với một chút nước. Sau đó dùng môi mình, áp chế tiếng kêu của cô lại, thuần thục đưa thuốc vào trong miệng. Một hồi, anh cởi váy ngũ đã ướt đẫm mồ hôi ra, nhẹ nhàng lau người.
Cùng thời điểm, anh cũng cởi đồ của mình, cùng ôm cô nằm xuống, cả người cô run rất lợi hại, chỉ đành áp chế thần lực của anh xuống mức tối đa, dùng hình thức nguyên thủy nhất của loài người để sưởi ấm cho cô. Thấy cô bị thương thế lần đầu tiên, tránh khỏi đến anh có sắt đá đến mấy thì làm sao có thể không ôn nhu được với cô.
Hai ngày hôm sau đó, một bên mắt của cô đã hồi phục. Còn con mắt bên phải nặng hơn, chắc phải đợi khoảng ít nhất ba tháng này nữa, mới có dấu hiệu chuyển mình. Nhưng việc hồi phục này, cộng thêm lần trước tỉnh dậy cho thấy thể trạng hồi phục rất tốt. Suy cho cùng người có ý chí mạnh mẽ như Rena cũng sẽ không thể chịu thua trước hoàn cảnh được.Rena sờ lên con mắt còn đang có băng gạt đằng trước. Nếu tính ra cái giá này còn quá rẻ để cho việc chiến thắng Marsking. May nhờ có sự giúp đỡ của mẹ, thì thuật cấm cuối cùng mới có thể được hoàn thành.
" Tôi đoán ở đây mình thành người dư thừa rồi." Leon tự biết thân biết phận ở đây, đặt tí đồ xuống, vẫy tay:" Ở đây với hai người chắc tôi độn thổ mất, chào nhé, tôi đi tìm San San đây."
" San San?" Rena không chắc mình đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu:" Đấy là ai?"
" Người em quen." Ryvan một tay ôm cô, một tay một tay lấy đồ ăn cho cô:" Hiện tại cơ thể em vừa mới dậy, nên còn yếu. Việc sinh hoạt cứ giao cho anh."
Đúng vậy, cô thấy cơ thể mình nặng trĩu, cảm giác không còn là của chính mình nữa. Không ngờ tác dụng phụ của thuật cấm này lại ảnh hưởng đến cô ghê ghớm đến vậy. Đến tay, cô cũng không thể nâng được, cả người phải dựa hẳn vào anh để ngồi dậy.
Có thể suốt ba tháng qua nhận thức không có nhưng vị giác của cô vẫn hoạt động, nhìn thấy bát cháo lỏng đằng trước, đã có ác cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bụng cô đang rất đói, chỉ muốn ăn cái gì ngon nhất có thể, cái này đặc quánh, sền sệt, không có gì thú vị hết.
" Em muốn ăn cái khác."
" Không được." Ryvan gắt gao từ chối.
" Tại sao?" Ăn cái này thì có gì tốt, chỉ vì lúc đấy trong tâm trạng khó nhận thức nên mới phải ăn cái này cho dễ tiêu, giờ khỏi rồi đương nhiên khẩu vị phải khác.
" Nghe lời, ăn theo thực đơn của bác sĩ tốt hơn." Ryvan không thèm nghe cô, múc thìa đầu tiên, thổi phù lên đó.
Cô không tin đây là thực đơn do Sanki làm, mấy cái tên bác sĩ chuyên gia dinh dưỡng gì đó thì có. Cô cũng đâu phải là con người đâu chứ, thể chất cô tu luyện bao nhiêu năm, ăn cái này cũng đâu khá khẩm được gì đâu. Nhưng mà... cũng lâu lắm rồi, cô mới thấy Ryvan chăm sóc chu đáo cho mình từng li từng tí một như vậy động tác của anh ấy hết sức dịu dàng, mỗi bước đi đều rất cẩn thận để tránh làm cô đau. Một Ryvan như thế vì cô, anh ấy đã để lộ ra một mặt khác. Một mặt mà chỉ có cô là người duy nhất biết đến.
Rena ăn xong, thì được anh dìu nằm xuống, vùi đầu trong ngực anh, chiếm tiện nghi, nhưng không hề quên anh là một con người đầy đầu công việc. Ngủ ba tháng, quỹ đạo cũng dần thay đổi:" Anh không đi làm sao?"
" Anh đã giao hết cho Lí Minh Triệt xử lí. Thời gian này, anh chỉ muốn ở cạnh em." Ryvan vén chăn lên, ôm chặt cô vào lòng.
" Ừm." Cô hơi đỏ mặt, vòng ngực của anh ấy ấm áp quá, chắc hẳn phải đè nén thần lực của mình lắm. Rắn chắc, đủ để giữ lấy cô khi yếu đuối nhất:" Cảm ơn anh, vì đã sống sót."
Rena hơi buồn ngủ, chẳng mấy chốc cô lại chìm vào trong cơ mê. Về vấn đề bệnh nhân này, nhiệm vụ duy nhất được giao cho cô là ăn và ngủ. Ngoài việc đó ra, cô không cần phải làm gì khác.
Thấy tiếng hít thở đều đều phát ra từ phía dưới lồng ngực, anh khẽ vén vài sợi tóc của cô lên. Tỉnh dậy, chỉ kịp hàn huyên mọi chuyện liên quan đến trận chiến, còn chuyện giữa anh và cô chưa kịp nói mấy câu đã lăn ra ngủ. Ryvan cười khổ, chỉ đành ôm cô vào lòng. Có cô ở bên cạnh, giấc ngủ của anh không còn gặp ác mộng như trước, cũng không còn đơn độc như trước. Thật muốn lúc nào cũng có thể giữ khư khư bên mình.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, sinh hoạt toàn bộ đều giao hết cho Ryvan. Đến việc đi tắm, hay đi vệ sinh cũng phải để anh làm đến nơi đến chốn. Cô từ chối vạn lần rồi, làm ơn. Để anh hộ tống vào đến nhà vệ sinh cũng đủ xấu hổ đến nơi rồi. Vài tuần sau, tình hình khá hơn rất nhiều, cô đã có thể tự đi lại, mặc dù cũng cần có anh đỡ rất nhiều lần, nhưng ít nhất cô đã không cần mọi lúc mọi nơi để anh làm hộ hoa sứ giả của cô bế đi gặp nơi. Người người nhìn vào, cô cũng biết xấu hổ lắm chứ.
Tiện thể mấy công việc liên quan đến vương quốc, đều do anh thay cô đứng ra đảm đương hết. Khoảng thời gian này, hai vương quốc Milquynus và Vacrina chính thức kết giao hảo, đồng minh. Người dân Vacrina cũng đều quay trở lại môi trường sinh hoạt của mình, thậm chí có thể, họ đều rất hoan nghênh giúp đỡ cư dân bên Milquynus.
Sanki thì đã được mệnh danh là thần y, liên tục nghiên cứu chữa bệnh. Và sau khoảng thời gian khi tránh xa khỏi chức vụ tướng một thời gian, cô đã có thể tập trung giải quyết được bệnh cho lũ trẻ. Một phần khi thần lực của Marsking tiêu tan, nhờ đó cô có thể tận dụng tối đa được việc mình làm. Cái lạ ở đây là anh trai cô. Theo như lời cô, từ chức tất cả mọi công vụ tại thế giới loài người, ngày ngày toàn chạy sang Milquynus không biết để làm gì, ngày nào về mặt cũng đều tươi phới phới, mặc dù mọi lần cũng đều hay như thế. Gặng hỏi thì mãi không trả lời.
Còn cô hay Ryvan toàn bộ đều từ chức ở quân đội, hiện tại tổ chức M cũng đã êm xuôi, nếu có chiến tranh giữa loài người với loài người vậy thì hãy trao gửi hết cho sức mạnh của công nghệ giải quyết. Nếu thế lực bành trướng khó nhọc nhất, bọn cô đã giải quyết xong thì không còn bổn phận gì ở đó nữa.
Còn về vấn đề soạn nhạc của cô, mọi người đều đang tròn đà thành công của sự nghiệp. Mặc dù không thể trực tiếp, có thể đến thường xuyên để tập luyện. Nhưng thời gian rảnh cô đều dành thời gian soạn nhạc cho họ, đặc biệt là trong lúc bệnh tật thế này, nghĩ ra được nhiều cái có lẽ sẽ rất tốt.
Những vị tướng còn lại đều đã khôi phục được trí nhớ, mà nói chúng, không thể nào mọi người đều đồng loạt chấp thuận việc đồng mình như thế này. Nhưng đức vua ra lệnh há nào không nghe theo, và những vị tướng họ đều biết rằng khai chiến với Vacrina chỉ rước lấy thêm thương vong và thất bại.
Karmas đã lên làm vua trị vì Milquynus. Toàn bộ chính sách Marsking đề xuất đều được cải tạo toàn bộ. Hàng ngũ trong tướng cũng đều được thắt chặt lại.
Vài tháng sau đó.
Giữa quần đảo quần chúng vang dội tiếng reo hò của người dân. Bên trong tấm rèm được che lấp. Chiếc váy màu đỏ dài xõa tung ra được đính với nhiều viên đá vàng sáng lấp lánh giống hệt trên đôi mắt của cô vậy. Mái tóc bạch kim được búi lên phân nửa, còn lại xõa tung ra ẩn hiện sau lớp vải voan đỏ xinh đẹp. Hai tay cầm bó hoa hồng đỏ rẫy, kiêu sã lên cao tôn lên lớp da trắng hồng hào của cô. Phía sau lớp vải, khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy khẽ nghe theo tiếng gọi của người minh yêu, chỉ ngoảnh ra thôi, hình dáng của cô đều ghim lên trên đôi mắt anh.
Ryvan khoác trên người bộ quần áo hoàng gia kết hợp đỏ và đen, tấm áo choàng đỏ dọc theo sống lưng xõa xuống, mỗi bước đi đều thanh nhã và khí chất đến thế. Đi về phía Rena, khẽ cầm tay cô hôn lên đó thật nhẹ, hình dáng này của cô chỉ hận không thể kéo vào lòng và hôn lên đôi môi đỏ thắm kia, chỉ đành chờ đến phút cuối cùng.
Anh nắm chặt tay cô, cười nhẹ, từng bước đi về phía ban công, màn che được kéo ra, sự hiện diện của hai người ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng của đám đông. Mọi người, lâu lắm rồi mới có thể nhìn rõ khuôn mặt tươi vui của mọi người trước ngày này. Hương sắc nở rộ khắp nơi, không khí vui tươi tràn ngập, thế nhưng đâu ai biết rằng hai người phía trên kia chỉ đang lằng lặng thầm giấu ngắm nhìn nhau.
Sau khi nhận được đủ sự chúc mừng, đứng trước đám đông, Ryvan khẽ ôm lấy vòng eo thon nhỏ kéo cô lại phía mình, đặt lên một nụ hôn. Xung quanh thời gian như ngừng trôi, chỉ để tập trung vào người trước mắt. Cánh hoa hồng bay giữa không trung vòng quanh người cô như thế.
" Ryvan, anh nghĩ ra mình muốn trở thành vị vua như thế nào chưa?"
" Ừ."
" Là gì thế?"
" Vị vua có thể bảo vệ em, bảo vệ vùng đất đã cho anh được gặp em."
Đến khi nụ hôn kết thúc rồi, anh ghé sát vào tai cô thì thầm nói:" Rena Vanlock, anh yêu em."
Tiết trời thay đổi, không khí ngân vang, đâu đó Rena nhìn lên bầu trời, như có bóng dáng của những người quá cố nhìn mình xuống. Vùng đất này, người dân nơi đây, cô và anh sẽ cùng nhau bảo vệ nó, tạo dựng một tương lai cả hai cùng tiến tới