Đứng trước biển lặng sóng gió, tà váy nơi thân phục cổ trang theo dáng vẻ kiều diễm, si mê của Rena phấp phới, gợn qua gương mặt trắng nõn, đầy kiêu mị đang cố nhìn về phía vòng xoáy lớn. Mái tóc dài bạch kim cuốn cao được định lại nhờ chiếc cài đầu rực rỡ vàng rực rơi xuống lớp da trắng nõn phía dưới, không gì có thể phủ nhận được khí chất ở cô.
Tại nơi cao nhất của tòa tháp băng, ngọn lửa trong tim như kêu gào, nó đang dần bùng cháy lên cuồn cuộn. Nắm chặt tay để trên ngực cô nhìn về mọi người đứng phía dưới, họ đều đang vào hàng lối chỉnh tề, đều dõi theo mọi cử chỉ, hành động của cô.
Tầm mắt cô hướng về phía Ryvan, hai người giao nhau, giữa cùng biển đang gờn gợn kia. Anh chỉ lãnh ý gật đầu. Người vợ vào sinh ra tử sắp phải hiến mạng vì cả một đất nước vẫn không đổi lại được một nụ cười trên mặt chồng mình. Rena chỉ cười nhạt nhòa đi, ít nhất hiện tại anh vẫn ở đây và cô cũng biết rằng cái nét vẽ góc cạnh lạnh lùng kia cũng ẩn chứa nhiều nỗi lo cho cô.
Nhắm mặt bình tâm. Khi cơn gió ngừng thổi, một khúc ca được ngân xa:
" Thời khắc đã đến, tôi đang đứng đây.
Thanh âm tĩnh lặng gào thét giữa mây mù che phủ.
Tang thương nơi quá khứ vĩnh viễn khóc lên
Ngọn lửa trong tim cuộn trào
Kết nỗi lại thời gian và không gian
Định mệnh là một vòng xoay luân chuyển
Như mặt gương phản chiếu nơi tĩnh mịch tại lòng ta
Không thể dừng lại được nữa, khúc ca ta đang hát."
Mặt nước nơi đáy hổ dần rung chuyển, một trận động đất theo đó rung chuyển xung quanh vòng xoáy đó, một đoàn người đang tụ tập, giọng ca họ cùng vang lên theo lời hát của Rena:
" Hãy hát lên bài ca của lửa
Để nó thiêu cháy tất cả
Mãnh mẽ và điên cuồng nhấn chìm bóng ma đau khổ kia
Hàng vạn trái tim cùng hoa chung nhịp đập
Hãy hát lên bài ca của lửa
Không gì có thể cản nổi bước chân của ta
Phá tan xiềng xích đang thống trị kia
Tại nơi ngọn lửa rọi xuống.
Một trận mưa náo nhiệt đổ xuống, thấm đẫm trang phục tất cả của Rena, tiếng sấm rền vang dường như nghe được lời kêu gọi của Rena giáng xuống tạo thành cơn giông tố khủng hoảng nhất. Rena chưa từng thấy vào lúc này mình mạnh mẽ đến vậy. Khúc hùng ca vừa dừng lại, Rena tiếp nối bước chân đó, truyền cả thần lực mình vào đoạn điệp khúc thứ hai.
Ngày qua tháng lại
Ta sục sôi một ý chí chiến đấu
Nơi cô đơn nhất đang chiếm lĩnh, tôi nghe được tiếng gọi
Tương lai chiến thắng đang chờ đợi
Bảy vị thần hội tụ
Giao thoa phiền nhiễu giữa ánh sáng và bóng tối
Thái cực nhiễu động, mở khóa an bình thất lạc
Tận cùng và mãi mãi, bài ca ta đang hát."
Bảy cột sáng như được phóng lên, hiện hữu trên đó bóng hình từ những vị thần cổ xưa nhất, thế hệ đầu tiên của những vị thần tái xuất. Họ sững sờ, khổng lồ đứng đó, chiếu xuống vong sáng đang từ từ giải phóng. Phong ấn vĩnh cửu. Giọng ca lần nữa được ca lên như đục thủng cả chân trời khóc bể.
" Hãy hát lên bài ca của lửa.
Để nó thiêu cháy tất cả
Mãnh mẽ và điên cuồng nhấn chìm bóng ma đau khổ kia
Hàng vạn trái tim cùng hoa chung nhịp đập
Hãy hát lên bài ca của lửa
Không gì có thể cản nổi bước chân của ta
Phá tan xiềng xích đang thống trị kia
Tại nơi ngọn lửa rọi xuống. "
Thời khắc thiêng liêng nhất, lời ca cửa Rena vang lên cùng các vị thần như tỏa sáng. Một vị thần chính chủ đang ngời ngời hiến thân xác mình cho một bài ca vĩnh cửa. Giọng ca của cô rất đặc biệt. Cô có thể khẳng định được điều đó. Lạnh lùng, ẩn chứa cô đơn tĩnh mịch cùng với băng hàn kéo dài nhiều năm nhưng không hề thiếu đi sức sống, cần nhất nó bùng cháy dữ dội giống như một ngọn lửa vô hình đang nhấn chìm cả không gian biển cả này.
Đêm đen như bị che phủ, cả đại dương bị che đôi ra thành hai mảnh, nhường chỗ cho một vòng xoáy đang dần biến mất tại một tòa lâu đài, đang từ từ trỗi dẫy sau cơn ngủ đông chìm xuống vực thẳm. Rena tiếp tục hát, hát đơn ca sau lời ca dó một tiếng, rồi lại một tiếng, rồi lại một tiếng, hát cho đến khi cổ họng như bị thiêu cháy. Cho đến khi thần lực đủ rồi thì thôi. Phía dưới, sáu vị thần còn lại truyền tải thần lực lên tựa các cơn cuồng phong cột sáng chiếu mạnh tạo thành nguồn thần lực kinh hoàng nhất. Không một cái gì hiện giờ có thể ngăn họ lại.
Thời khắc mấu chốt nhất, trên trời điều hàng trăm năm nay chưa từng hiện diện. Phượng hoàng lửa rực sáng cả một chân trời, bay qua cất tiếng kêu hùng dũng của mình. Tiếng đập cánh quẹt hẳn những đám mây u ám. Ánh lửa rơi xuống dưới biển mọc lên thành những tia sáng chói lòa đem theo sức sống mạnh liệt kết tủa bám lấy vòng xoáy đó. Lần thứ hai sau hàng trăm năm, Rena là người đầu tiên đã triệu hồi được phượng hoàng.
Rena hát cười lên rộn ràng ngẩng cao đầu, vững vàng tin vào niềm tin của mình. Hình bóng lâu đài dần đi lên, tựa vào lên hẳn lên cao. Nước trút xuống từ các vách đá nhường chỗ hoàn toàn cho một khởi nguyên mới.
Cả bầu trời thấm đẫm một ngọn lửa hùng mạnh nhất. Phượng hoàng bay qua mọi chỗ, bay đến gần Rena, cúi xuống, chậm gần đến. Rena chạm tay lên cảm thấy ngọn lửa tuôn trào trong mạch máu. Một thần lực thật lớn làm cô như được tưới lên một nguồn sinh lực mới. Phượng hoàng vòng qua người cô ba lần rời mới ngẩng đầu thét lên tiếng kêu cuối cùng rồi biến mất vào không trung. Tòa lâu đài đứng dưới nền trời xanh thẳm được hồi sinh trong tiếng hò reo của mọi người, lấn áp mọi thứ.
Rena đứng dưới cơn mưa vừa tạnh, ngẩng đầu nhìn mặt trời dần ló rặng cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cuối cùng, cô cũng làm được rồi. Con đã làm được rồi, cha mẹ có nhìn thấy không? Cô cười, đang định nói gì đó, nhưng bỗng chốc trước mắt cô chỉ thấy một màn sương mù đang giày đặc nổi lên. Không thể nói một lời nào hết, cô thể nhỏ bé ướt sũng ngả hẳn ra phía sau.
Ryvan phía dưới, vọt lên cấp tốc, dùng cơ thể vững chãi của mình, đỡ lấy cô, để cô tựa vào vai mình. Xác nhận cô chỉ bị ngất do mệt mỏi, tảng đá đóng chặt chân anh từ phía dưới đã được đập tan. Anh thương yêu vuốt lấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, dùng bàn tay vì lạnh và mệt mỏi kia gạt đi dòng nước mát lạnh trên mặt cô.
" Xong rồi hả?" Leon mệt mỏi, thần sắc anh không hề khả quan chút nào. Đứng phía dưới mấy tiếng đồng hồ để truyền thần lực vào cũng mệt muốn chết.
" Ít nhất là hôm nay." Ryvan ôm cô lên để cô tựa hẳn vào người. Cô hẳn đã mệt muốn chết rồi.
Ai cũng đều không quên trước mắt họ đều có một trận chiến rất dài, những phút giây ngắn ngủi bình yên nhất thì càng phải trân trọng.
Nhìn xuống đám đông phía dưới, cùng với một vương quốc lừng lẫy đang dần lấy lại chút ánh sáng, Leon khẽ cười:" Hóa ra đây chính là điểm khác biệt."Choàng tỉnh lại lần nữa, hiện tại đang là buổi đêm, Rena hơi cựa mình phát hiện người đàn ông trong bóng tối đang dùng cặp mắt sáng quắc của mình dõi theo nhịp thở của cô. Anh nằm ở đây với cô, an tĩnh như thế, hẳn mọi chuyện đã dẫn theo một hướng rất tốt đẹp.
" Khá hơn chưa?" Một tay chống lên, anh vươn nhẹ sờ sờ vào gương mặt sau một trận dưỡng sức đã tỉnh táo hơn hẳn. Cô đã ngủ mất hai ngày nay, rất may ngoại việc bị mất thể lực thì không gây tổn hại gì.
Rena gật gật đầu, mắt vẫn không quen tiếp xúc với cái nhìn của anh, chỉ đành chuyển giao đến phía dưới, đòi ra yêu cầu:" Em đói rồi."
" Anh cho người chuẩn bị đồ ăn cho em." Anh đứng dậy cài lại chiếc áo sơ mi đang hở ngực đằng trước. Bộ dáng vẫn như từ trước đến nay, từ quyến rũ đến tao nhã. Khí chất của anh về mọi mặt đến cái gì cũng chưa tìm ra được điểm khuyết thiếu. Quản gia Trịnh Hàn bê đồ vào, lịch sự, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong chạm mặt với Rena, cũng thân thiện cúi chào. Đến khi cánh cửa đóng lại, ông vẫn cười trộm cho tình cảnh hiện nay.
Rena được anh chăm sóc tuyệt đối hết mức, đến việc ăn cũng phải để anh đút cho từng miếng. Tảng băng thì có ngày cũng phải tan chảy đi, Rena giờ không còn thấy lạ đối với việc quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Ryvan nữa. Ai mà nghĩ rằng có ngày anh lại biểu đạt cảm xúc như vậy, và cũng có ngày anh lại đối xử yêu thương một cô gái hơn cả bản thân đến thế.
Cô mơ màng, hình như vẫn còn rất yếu, Ryvan xót thay cho cô, người phụ nữ quật cường, ương ngạnh này:" Ngủ tiếp đi, mọi thứ giao cho anh."
Trong mắt cô, anh hoàn hảo ở mọi mặt, nên nói đến vấn đề công việc, anh luôn là một vị trí số một chiếm hữu trong tim cô đầu tiên. Đương nhiên bao hàm cả các vấn đề khác. Nhưng nếu giờ anh phải xử lí công việc, chẳng phải cô sẽ ở một mình sao.
Nắm lấy góc áo màu trắng của anh, hơi giật tay lại một chút, Ryvan phản ứng lại dù chỉ nhỏ nhất, ánh mắt sâu hút lắng nghe cử chỉ của cô.
" Anh có thể nằm với em một chút không?" Rena hơi ấp úng, phần lớn khoảng thời gian này, cô cũng nghỉ ngơi đủ, giờ lại còn đặc cách được nghỉ thêm, coi như thỏa mãn. Hiện tại lại kéo thêm người khác, gần như hại chết một số người nha.
Ryvan thở dài một hơi, anh không hề thấy bất mãn với yêu cầu của cô. Đôi tay quyến luyến chạm lên gò má cô, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên rồi, cơ thể chui vào trong chăn, dùng đôi bàn tay hữu lực của mình ủ ấm cô trong vòng ôm đày vững chãi và an tâm. Qua một thời gian rồi, Rena dần sinh ra tính ỷ lại vào anh. Những lúc một mình hay mệt mỏi, cô đều muốn dựa vào anh để tìm lấy chút an toàn.
Nằm trong lồng ngực của ai đấy, tiếng tim đập mạnh mẽ liên hồi phát ra nhịp sống của người đàn ông đang dùng tấm thân mình để xua tan mọi bất an. Bàn tay của anh vuốt lên trên mái tóc cô, rồi cảm xúc ấm nóng khi anh trao cho mình những nụ hồn trìu mến. Những câu hỏi cô định nói cũng bỗng chốc quên bẫng mất. Vì có anh ở đây, cô không cần phải lo nghĩ gì hết nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô day day trán, ngoảnh qua xung quanh, vô thức từ trong miệng gọi:" Ryvan."
Chắc hẳn anh đã đi rồi, xung quanh lớp chăn bên cạnh, nó trống rỗng và lạnh toát, anh đã rời đi từ lúc nào đây. Cô thở hắt ra hơi một tiếng, dựa lưng vào thành giường, hơi ngửa mặt lên nhìn trần nhà trắng toát, khóe môi cười như không cười rơi vào trạng thái mê man.