Đây là lần thứ hai trong năm, Lí Minh Triệt bị gọi lên giữa đêm nhưng lần này khi nghe thấy tiếng chuông thông báo, hai mắt anh đã mở thao láo, mặc quần áo chỉnh tề, không ngừng ngắm kĩ mình trong gường, mới bắt đầu rời khỏi phòng của mình. Mặc dù yêu cầu của đại tướng nửa đêm lúc này, cũng lạ hơn lần trước, chuẩn bị mấy vị thuốc Đông Y.
Sau vụ chiều hôm nay dọa anh đến hồn bay phách lạc, không thể dám nghĩ được hình phạt tiếp theo mình nhận thêm là gì được nữa.
Bước đến phòng ngủ của đại tướng, Lí Minh Triệt gõ cửa mấy tiếng, nghe thấy có người trả lời mới vào. Lần này tình hình cũng khá hơn mấy lần trước. Thấy đại tướng mặc đồ áo tắm đứng gần chỗ cửa sổ, anh mạnh miệng mở lời trước:" Thuốc ngài dặn tôi đã đem tới rồi."
Đang định nói tiếp thì tầm mắt anh vô tình ngoảnh lại trên giường, suýt bị dọa mất dép. Thượng tướng nằm trên giường, đắp chăn rất bình thường nhưng xung quanh đó một mảnh tan hoang của quần áo và cả mấy đồ phụ nữ đó làm cho Lí Minh Triệt đỏ hết cả mặt quay đi. Lúc đó thì lại xui xẻo hơn cái ánh nhìn của anh bị đại tướng bắt được.
Thêm một lần nữa, khi bị ánh lườm của ngài ấy đâm cho hỏng người, sau khi thực hiện nghĩa vụ của mình xong, tưởng được giải thoát. Ha, hoặc đó là những gì anh dự định nghĩ.
" Dọn dẹp."
" Dạ?" Anh đang không muốn mình nghe nhầm chút nào, tuy nhiên nếu đại tướng đã không nói gì sau đó thì bổn phận là gì thì biết rồi đấy.
Huhu, lần này sao lại ác đến thế. Có biết lần dọn đồ này, anh phải vừa tránh nhìn về phía của thượng tướng, lại còn phải đi gom đồ của phụ nữ nữa không? Kiếp trợ lí sao lại thành kiếp giúp việc vậy chứ?
Dọn xong rồi, nước mắt lưng tròng rồi, mới được cứu nạn.
Tiếng cánh cửa đóng lại Ryvan mới từ chỗ ban công di chuyển, ngồi cạnh mép giường, anh ngắm nhìn dun nhan của Rena, không khỏi nhíu mày.
Anh tức giận, vô cùng tức giận. Sáng hôm đó, khi anh nhận ra được điểm bất thường đã không thấy Rena đâu. Khi cố hỏi lại Helah, anh mới biết cô đã làm ra cái hành động liều lĩnh gì sau lưng anh. Một thân một mình chạy thẳng vào Milquynus. Chạy đến nơi thì chỉ còn thấy mỗi cánh cổng đang mở. Thế nhưng một phút giây sau đó, cánh cổng bỗng chốc biến mất đi, trái tim anh như theo đó mà hòa tan vào cát bụi.
Vô số trường hợp anh đã nghĩ đến khi mất cô, lúc đó anh sẽ phải làm thế nào? Lần đầu tiên trong lúc đó vị đại tướng minh mẫn luôn tìm ra hướng giải quyết lại lầm đường lạc lối.
Đến khi cô xuất hiện trước tầm mắt mình lần nữa, hoàn toàn lành lặn, anh mới có thể trút bỏ đi được gánh nặng. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng quan tâm của cô dành cho kẻ thù không đợi trời chung với anh đó thì hành vi lúc đó hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Nên cho đến thời điểm này, khi nhìn thấy cô lần nữa, anh không nhịn được mà giày vò cô.
Vậy mà cô vẫn mỉm cười. Lúc anh nhìn lên gương mặt Rena lúc đó, cô chỉ mỉm cười nhìn anh. Cho đến bây giờ, khi cả thân xác cô chịu trong giày vò đến ngất đi, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó.
Anh khẽ lau đi màn mồ hôi rịn ra trên lớp mái, anh cúi người xuống, hôn lên đôi mắt cô. Dịu dàng mà dùng tấm chăn bọc lại cả cơ thể bé nhỏ đó, mang vào phòng tắm. Xong xuôi mới quay trở lại giường, cùng ôm cô đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, Rena mơ màng tỉnh dậy chỉ thấy toàn thân đau nhức, cô cố lết xuống khỏi giường thì không khỏi bị ngã phịch xuống đất, nhìn quanh cơ thể mình, những dấu xanh tím trên người tái hiện lại một màn tối qua vô cùng thô bạo. Cô chỉ ngẩng đẩu lên trên ngắm nhìn phía bầu trời trong xanh mà lặng người đi. Rốt cuộc tối qua cô vẫn chưa thể biết được, anh đã tha thứ cho mình chưa.
Bộ quân phục được gấp gọn gàng, cô cũng nhanh chóng mặc vào, rồi đi ra ngoài. Tâm trạng không mấy khả quan, chí ít về việc tình cảm của cô.
Cô vừa được thông báo Karmas đã tỉnh lại, cũng nên đi thăm anh ấy.
Vào phòng, cô đã thấy anh ngồi dựa lưng vào thành giường thấy có động tĩnh, ngẩng mặt lên nhận ra đó là cô, mới lên tiếng:" Em ổn chứ?"
" Ừm, nhờ có anh và Sanki bảo vệ."
" Ngoài anh và cô ấy, còn có một luồng thần lực khác." Karmas tường thuật lại.
Trong lúc hiểm nguy nhất đó, chiếc vòng cổ hình thoi có màu xanh trên người Rena, phát sáng rồi tạo thành một lớp nước bao bọc lấy tất cả.
Thảm nào hôm qua cô để ý mặt dây chuyền trên người cô có dấu hiệu bị nứt hóa ra là nhờ có cái này.
" Cảm ơn anh đã cứu em."
" Không có gì." Từ khi vào phòng, cô luôn tươi cười nói chuyện với anh nhưng ánh mắt của cô thì không hề giống với nụ cười đó.
Anh liếc qua tổng thể trên cánh tay cô lấp ló một vết xanh tím. Anh chụp lấy bất chợt làm cho Rena không kịp trở tay, mà mặc cho ống tay áo mình bị xắn lên. Nhiều vết hôn ẩn hiện trên cánh tay cô không nặng thì cũng nhẹ.
" Là hắn ta, phải không?" Đôi mắt anh biến hóa dần dần trở về nguyên hình bộ dáng mang hình thù của một ngọn lửa giận lớn.
Rena chị rụt lại che đi mấy chỗ đó, giải thích:" Chuyện em chạy đến Milquynus tìm anh, em không nói cho anh ấy biết. Anh ấy tức giận đến vậy, em cũng đã chuẩn bị tâm lí trước rồi."
" Em luôn luôn như vậy." Karmas thở lấy một hơi thật dài nhìn lên phía gương mặt đang cố gượng ép tỏ ra vui vẻ của Rena:" Dù cho bị hắn làm cho đau khổ, em vẫn làm tất cả vì hắn."
Rena hơi đờ người ra, sực nhớ đến thân phận lúc trước của Karmas, cô khẽ cười trừ xấu hổ:" Mấy lần đó anh cũng thấy hết đúng không?" Những lúc cô thầm lặng rơi nước mắt, anh đã luôn ở bên cô, muốn tiến sâu hơn vào thế giới của cô để an ủi, đáng tiếc rằng cô luôn cố xây dựng một lớp phòng thủ quá chắc mà đẩy anh ra.
" Có thể đấy chính là tình yêu. Luôn làm những chuyện mình không hề lí giải được."
Yêu sao? Anh đã yêu chính kẻ thù của mình, phản bội lại cả một vương quốc chỉ vì cô. Bị cô từ chối đến nhiều lần, anh vẫn đâm đầu vào yêu cô vì khi hiện tại cô có thuộc về người khác, anh vẫn muốn trọn vẹn từng phút giây bên người anh đã sẵn sàng giao cả tính mạng để yêu.
" Thống lĩnh." Sanki đẩy cửa vào, thấy Rena ngồi đó cũng nở nụ cười thân thiện, xã giao:" Tôi mừng là cô vẫn ổn."
" Tôi cũng vậy."
Cô nói vài chuyện lại với Sanki xong, lại rời khỏi để đi hoàn thành công việc của chính mình. Sanki pha chế thuốc xong, đưa đến cho Karmas, chỉ nhận lại được cái ánh nhìn vẫn còn dõi theo Rena ra đến tận cửa.
Cô chỉ có thể thầm cảm thông cho ngài ấy, vì trong chuyện này cô vốn không có cơ hội để xen vào.
Rena làm việc cả buổi sáng hôm đấy, đi lại nhiều lần không tránh khỏi việc chạm mặt với Ryvan. Lúc đó, cô chỉ có thể ngoảnh mặt đi, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy anh, toàn bộ cảnh tượng ngày hôm qua lại hiện ra chân thực hơn trước mắt cô vậy.
Mà anh liếc cô xong, lại cũng không để ý đến, vẫn nghe vào những lời Lí Minh Triệt nói. Lí Minh Triệt đứng cạnh, cả một cạnh tượng không ai để ý ai này đã làm cho anh tỉnh ngộ. Nguyên nhân dẫn đến tính khí thất thường của đại tướng luôn chẳng phải điểm xuất phát luôn bắt đầu từ thượng tướng hay sao. Sao anh có thể quên được một hiện tượng tự nhiên như thế được nhỉ.
Cả ngày hôm nay, khuôn mặt Rena hết sức u ám, ngay cả đồng đội cô vẫn không thể giải thích được, và nó cứ như thế kéo dài suốt chục tiếng đồng hồ, khi tiếng kim giờ chạy đến số mười một đã gần đến nửa đêm.
Cô ngồi trong phòng làm việc, đâm đầu vào công việc để quên đi hết mọi chuyện.
Liếc nhìn lên chiếc đồng hồ, cô tự hỏi lúc này Ryvan đang làm gì nhỉ. Ánh mắt cô lại sụp xuống trong khoảng mấy giấy sau đó lắc lắc mấy cái cho tỉnh táo. Phải quên, nhất định phải quên.
Đến gần mười hai giờ đêm, cô mới vươn vai duỗi người một cái, định lên giường đi ngủ, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa mới mở cửa, lời nói chưa kịp hỏi đã bị thu lại hết trong cổ họng. Anh mặc áo sơ mi đen, chiếc cà vạt trên người vừa được nới lỏng ra, một tay đang chống trên thành cửa, cúi xuống mà nhìn cô. Cô thoáng giật mình, bất ngờ hỏi:" Anh có chuyện gì sao?"
Thấy anh không nói gì chỉ nhìn lên người mình, cô bất giác kéo lại tấm áo voan mỏng của mình che kín người lại, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ thất vọng. Cô mặc một bộ váy ngủ khác hẳn với mọi khi, phần dưới váy kéo dài đến chân, nên đã che được gần hết, cộng thêm cái áo voan nhưng còn cái phần cổ thì nó vẫn hở ra một phần.
Cô căn bản không biết anh đến đây tối nay để chuẩn bị, cô chỉ đơn giản muốn che đi những dấu vết đó mà thôi.
Ánh mắt cô lại né tránh anh, khẽ rung lên mấy lần. Biểu cảm của cô lọt hết vào tầm mắt anh, anh không nói gì, chỉ dùng hai tay kia ôm ngang cô lên.
Anh đưa cô ra khỏi phòng không khỏi làm Rena thấy khó hiểu:" Chúng ta đang đi dâu vậy?"
Ryvan không trả lời cô cứ thế hướng về phòng mình. Nhiều lần cô cũng ngẩng lên nhìn anh, phát hiện anh chỉ hướng về phía trước, không thèm nhìn mình. Chỉ một hành động nhỏ nhặt đó cũng làm cho bức tường của Rena trở nên mềm yếu. Bước đi của anh rất chậm không có nghĩa nó không đến được đích. Nhìn thấy cánh cửa của phòng đó, làm Rena không khỏi lo lắng. Chẳng nhẽ anh ấy lại định...