Hình dạng lãnh thổ của Vacrina đều được xây dựng theo cấu trúc hình thoi. Nên vì thế trên trang phục chiến đấu của cô hay các vị thần khác ở nơi này đều lấy hình thoi ra làm biểu tượng. Bên Milquynus, vùng đất bên chúng được cấu tạo theo hình tam giác, rất rõ ràng. Khi hai hình dáng này hòa hợp lại với nhau, ta đều thấy nó đều hòa lẫn màu sắc đồng đều đến nỗi như hòa thành làm một.
Điều mẹ cô muốn không phải chiến tranh mà là hòa bình.
Leon lướt qua một loạt những phân tích logic Rena đề ra suýt chút nữa cũng phải á khẩu đến rớt cả quai hàm. Anh không thể ngờ được, bà ấy đã có tính toán ngay từ lúc bọn anh sinh ra cũng như đã biết ngày hôm nay đã tới, mà để lại toàn bộ manh mối còn lại.
Leon tiếp thu, thận trọng nói rõ lại:" Vậy bây giờ nếu muốn phá giải phong ấn thì phải nhờ đến sự giúp đỡ của bọn chúng. Sau khi hóa giải phong ấn, cùng nhau thiết lập lên mối quan hệ hòa bình?"
Rena gật đầu, Leon tiếp tục đưa ra nghi vấn:" Nếu vậy thì đó là kẻ nào?"
Kẻ đó phải là một vị thần hùng mạnh, sánh ngang bọn anh hoặc hơn, phải nắm giữ sức mạnh bóng tối.
" Anh cũng nhận ra đó là ai phải không?" Rena vốn đã có một câu trả lời thích đáng cho giả thiết của mình, giờ đây khi đối diện với một sự thật mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới, cô đã có thể bình tĩnh trước mọi chuyện.
Leon nghĩ một chút, bỗng nhiên khi tâm thái đang dần vào tĩnh lặng, anh mới cười lên, che đi đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên vừa rồi. Đến khi ngưng cười rồi, anh mới mở mắt ra, đôi mắt màu xanh vốn rộn lên một khí thế cực kì hứng thú như đang thưởng thức một cuộc chơi rất đặc sắc:" Không ngờ mẹ chúng ta chơi lớn thật đấy. Quá thú vị."
Rena chợt theo đó nở nụ cười cũng một phần đắc ý:" Sống cạnh bà mười năm, em mới biết mẹ chúng ta đúng là đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay."
Leon áp chế tiếng cười của mình lại, khẽ giơ tờ giấy lên cao, ngắm nhìn lại con chữ:" So với đánh nhau, đi thuyết phục kẻ thù hòa hoãn còn khó hơn lên trời. Đã có kế hoạch gì chưa?"
Mẹ anh lần này đúng là đã giao cho anh cả một trò chơi mạo hiểm đánh đổi cả sinh mạnh. Con trai của kẻ địch một lòng trung thành với cha, lẽ nào sẽ chỉ một cuộc nói chuyện điềm tĩnh để khiến hắn có thể phản bội lại đất nước của mình sao?
" Em sẽ đi đến Milquynus." Rena kiên định nói.
Leon nghe xong, nụ cười trên môi dập tắt cũng như ánh trăng ngoài kia bị bóng mây che phủ:" Một mình?"
" Đúng vậy."
" Hắn ta rất mạnh. Có thể mạnh hơn tất cả trong số chúng ta. Trận chiến hôm trước, là một cơ hội một đi không quay trở lại. Nếu thất bại, em sẽ không thể sống sót quay trở về." Ánh mắt Leon nhìn xuống biểu cảm không hề sợ hãi của Rena.
Rena lắc đầu, nhắm chặt lấy cánh tay bấu trên ga trải giường:" Anh ta sẽ không giết em. Hai anh vốn đã biết từ lúc đầu thân phận của hắn rồi phải không?"
" Một con quái đội lột người tham gia vào trụ sở của chúng ta với mục đích làm gián điệp. Rena, em nghĩ từng nấy thời gian ở đây, hắn sẽ thay đổi bản tính sao?" Leon nên ra hiện thực về những gì cô đã từng trải qua.
Không ngờ Rena không những còn phản đối còn phải làm cho anh tin vào cô đến cùng:" Quái suy cho cùng vẫn có cảm xúc. Bảy tháng qua không cảm thấy gì nhưng em biết anh ta rất quan tâm đến em, chăm lo từng chút một, biết lo lắng, biết sợ hãi khi không làm gì để cứu em. Hay kể cả những vị tướng có mặt ở đó, cũng đều có cảm xúc hết. Trên hết những điều họ làm chỉ vì cho đất nước của mình. Anh không nghĩ rằng thảm kịch này vốn dĩ cũng xuất phát từ Vacirna sao?"
Thanh âm trong phòng chỉ còn lại tiếng của Rena nói, anh không muốn phá bĩnh cô với cái sòng suy nghĩ đang ở trong lòng cô.
" Những đứa trẻ ở đó, người dân ở đó đều giống Vacrina đều xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn. Nếu chiến tranh xảy ra thì mạng sống của những người đó sẽ thế nào?" Rena nhìn vào hai tay mình, liên tưởng đến màu máu tươi dính trên tay:" Nếu nói về những sinh mệnh chưa bao giờ đụng đến máu tươi, nếu nói là quỷ thì chẳng phải chúng ta cũng là một trong số đó."
So với những nụ cười hồn nhiên, phút giây thanh bình của những đứa trẻ đó, thật không thể nghĩ rằng đó là những con quái vật khủng khiếp đã xâm chiếm Vacrina của cô. Một số nhỏ không thể nào gán ghép với một số đông để cho ra một tội cả.
Leon tĩnh đi vài giây sau đó, anh mới đến gần chỗ cô thở dài một tiếng, xoa nhẹ lên tóc cô nói:" Chịu thua luôn rồi đó, cô nương của anh. Thế này người làm anh trai đây sao còn cãi được nữa. Nên ủng hộ thôi nhỉ?"
" Leon." Rena cảm động gọi tên anh trai mình:" Em muốn tương lai về sau bọn mình có được một cuộc sống không có chiến tranh, sẽ không lo nghĩ gì." Cô không muốn hóa giải được phong ấn rồi, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ chiến tranh sẽ nổ ra, thảm kịch mười ba năm trước lại tái diễn. Cô chỉ muốn có được một gia đình hạnh phúc, êm đềm bên những người mình yêu thương thôi
" Đó cũng là những gì mẹ mong muốn." Ngưng một giây, Leon thả mình xuống dưới, liếc đầu qua cánh cửa đóng im lìm kia, hỏi thật:" Em không muốn cho cậu ta biết thật à?"
" Anh ấy biết chắc chắn sẽ không để cho em đi." Rena thấy rất rõ những điều chắc như đinh đóng cột Ryvan từng nói với mình. Sợ rằng nếu cô mạo hiểm tính mạng bất chấp thế này, anh sẽ làm mọi thứ để giam giữ cô lại.
" Khi em trở về, thì nhớ nhắc cậu ta khéo một chút, đừng để cậu ta tức giận sang anh. Tuổi thanh xuân còn đang phơi phới, anh không muốn sống trong tảng băng lạnh toát kia đâu." Nghĩ đến bản thân bị đóng băng thôi, đã thấy rùng hết mình rồi, cậu ta còn điên lên cho anh thêm mấy lớp nữa, chắc chết quá.
Anh biết cô trăn trở giữa việc nói hay không nói. Nếu anh là Ryvan nào có chuyện có thể dễ dàng cho cô đi, lại còn đi một mình lao đầu vào tên đã bắt cóc cô ngay trước mắt anh, khiến hai người xa nhau đến bảy tháng. Mối thù truyền kiếp như vậy mà người yêu mình lại lao vào vì hắn ta.
Rena thở dài, muốn đứng cũng không được muốn ngồi cũng không sao. Cô cũng đã phải đắn đo lắm chứ. Nghĩ đến trường hợp xấu nhất cô sẽ bị mất mạng hoàn toàn.
Leon bật dậy thật nhanh, rồi vụt vào trong bóng đêm đi tìm Trịnh Vực Khước đi sắp xếp mọi việc. Rena ngắm nhìn qua ban công thấy anh đã vụt đi xa, chỉ chống tay lên cằm ngước xuống dưới phòng Ryvan, khẽ cười khổ. Cô đã hứa với anh sẽ không chịu đựng một mình, cuối cùng người bội tín trước lại hướng về cô.
Khoảng ba tiếng sau, cô lặng lẽ thầm lặng rời khỏi lâu đài, chỉ kịp nói lại với Liam hãy truyền tin lại cho tất cả, cô có việc quan trọng cần làm nên sẽ đi về trước.
Khi bóng hình cô rời đi, Helah đứng từ ngoài theo dõi tất cả chỉ khẽ mỉm cười một chút, nói lại với người đằng sau:" Mọi thứ vẫn trong dự tính của nữ hoàng hết rồi nhỉ?"
Người đằng sau cầm lấy chai rượu vang, uống ực một hơi, phong thái rất độ chững chạc của người đàn ông trung niên:" Thời chúng ta đã hết rồi, nên để dành lại thôi."
" Sai." Helah phản đối luôn, chỉ vào người đàn ông đó:" Ông vẫn còn trách nhiệm phải làm. Gánh vác chức vị Kim Thần còn đang bỏ trống, lẽ nào ông muốn trốn."
" Bà sẽ cho tôi trốn?" Kim Thần ngồi cười, gác một chân lên đùi nhìn bộ dáng của Helah đứng ngoài cửa sổ, ánh trăng nhè nhẹ chiếu vào hình người cô gái trẻ đó nhưng nếu thấy kĩ thì thấy thấp thoáng bóng dáng của một người phụ nữ tóc màu lục nhạt đứng đó. Mái tóc có vài sợi như phiến lá cài đay hoa tươi thắt lại phía sau thành điểm nhấn tôn lên vẻ đẹp mĩ miều của mình. Phần mái khẽ che mất màu mắt bên dưới, lộ ra đó lại là một viên ngọc quý màu xanh cực kì đẹp. Một thân trắng chỉ lặng lặng đứng đó, mỉm cười.
" Helah." Người đàn ông đó đứng dậy, trên đôi mắt khẽ nhíu lại đã lộ ra nếp nhăn sâu minh chứng của một tuổi già:" Bà vẫn luôn xinh đẹp như hồi tôi mới gặp."
" Orias, ông vẫn không thể nào ngừng được trò đùa mấy chục năm trước sao?" Helah nhíu mày sâu hơn. Bà không hề căm ghét nó, trái lại còn có chiều sâu.
" Không thể. Bà biết tôi luôn coi bà không phải mối quan hệ giữa bạn bè bình thường."
Helah cười trừ cho qua, khẽ gạt tay Orias ra, cười cười, một tay chạm khuôn mặt của Tô Mộng:" Tôi đã chết rồi, Orias, có nói thế này cũng vô dụng thôi. Ông biết chúng ta không thể nào đâu."
Không khỏi có thể nhận ra nét bi tương trên đáy mắt Orias, ông nói:" Nếu cho tôi cơ hội làm lại lần nữa, liệu bà có chút nào sẽ chấp nhận tình cảm của tôi không?"
Helal trả lời rất nhanh với nụ cười trên môi, có pha chút tinh nghịch:" Có thể chứ, biết đâu ông lại có gì khác, tôi khác. Ai biết được nhưng vì thế mới không tồn tại chuyện" nếu như"
Helal quay mặt ra cửa sổ nhìn ngắm lên bầu trời đang dần có đám mây đen đi qua ánh trăng trăng. Orias cũng chỉ đành cười khổ cầm lấy chai rượu còn đang dở uống lấy một hơi. Ông đã yêu Helah từ khi hai người mới còn nhỏ tuổi, mới học cách để kiềm chế sức mạnh. Một người cực kì xinh đẹp, ông đã say mê trước vẻ đẹp đó. Trên hết, tính cách dù có đôi phần trẻ con nhưng lại cá tính. Ông luôn cố gắng theo đuổi Helah bằng mọi cách còn cô vẫn khăng khít chỉ muốn dừng lại ở mức tình bạn.
Ông không hiểu lí do tại sao bà không để cho mình một cơ hội nào. Có phải mình làm không tốt khiến Helah thất vọng?
Hóa ra đều sai, chỉ khi nhìn thấy đằng xa, có hai bóng người đang hôn nhau thắm thiết đó, bên dưới Helah thẫn thờ nhìn ra đó, ánh mắt như vừa được tắm sương dần trở nên bi thương. Hóa ra bởi vì trong lòng cô luôn chứa chấp hình ảnh của người đó, ngay cả đến tận bây giờ ông vẫn có thể hiểu, Helah vẫn còn yêu người đó rất nhiều.