Hỏa Ca

chương 250

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Nhóc có yêu nha đầu nhà ta không?" Khí chất đúng không khác gì Alvin đều rất cao ngạo mà cũng đủ lạnh nhạt để khiến tấm lòng của hàng vạn người con gái khác đổ vỡ đó. Không biết được nha đầu nhà mình làm được thế nào để thu hút được người có tính cách như vậy đây.

Ryvan không hề do dự sau đó nhìn thẳng về phía bậc trưởng bối, ngữ điệu vô cùng thẳng thắn nhưng không vì thế mà mất đi khí thế quen thuộc:" Hơn bất cứ thứ gì."

Ánh mắt thằng nhóc này tuy đúng là lạnh lùng nhưng thật sự không hề tồn tại một chút giả dối nào. Helah hỏi thêm:" Vậy nhóc thích điểm gì từ nha đầu đó."

" Vì cô ấy là Rena."

Hai người này đúng thật quá đồng tâm ý hợp rồi, giao phó nha đầu cho thằng nhóc này chăm sóc, cha mẹ nó cũng đỡ phải lo rồi.

Sau đó Ryvan rời khỏi phòng, chỉ còn lại Leon với Helah ngồi lại trong. Helah ngồi hạ mình xuống dưới, mặt không giấu đi nụ cười mãi không thôi.

" Sư phụ có điều gì vui sao?"

" Con mắt của nha đầu này mấy năm nay quả là không tồi, tìm được người chồng quá hoàn hảo."

" Không cần phải nói con cũng biết. Người không biết đâu, cậu ta còn chưa thèm hỏi thăm anh rể đến một câu, đã vội muốn cuỗm tay trên lấy luôn em gái con rồi."

Rena lúc này vừa mới chạy ra khỏi phòng, chạy một mạch đến gần bãi cỏ chỗ gần hồ, mới ngồi phịch xuống, tay không tự chủ đưa lên đến gần ngực. Còn ở trong đó, thì cô còn không biết mình sẽ bị lột da đến thế nào nữa. Nếu biết đây không phải bạn thân cô, có chết cô cũng không dám nói mấy lời sến sẩm như thổ lộ tình cảm, đặc biệt còn trước mặt trưởng bối như thế, đúng là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Rena ngồi thu mình lại, phút chốc ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm, để gió ban đêm rít qua cơ thể thổi bay đi cái khí nóng hừng hực trong người, đến quên đi cả lạnh. Cho đến khi có một bàn tay khác nóng hơn chạm lên vai cô thì bản thân mới biết, da thịt đã trở nên lạnh toát thế nào.

Ngửa mặt ra đằng sau chạm ngay hai đôi đồng tử hai màu kia, thì không khỏi cười một tiếng:" Anh đến rồi hả?"

" Ừ" Sau đó anh cời áo quân phục của mình ra, đắp lên người Rena, bản thân cũng ngồi xuống đằng sau cô, vòng tay ra đằng trước ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang dần trở nên lạnh hơn của cô vào lồng ngực. Anh dịu dàng không ngừng phủ ấm cơ thể cô:" Đêm nhiều sương, sao còn ăn mặc phong phanh."

" Thể lực em không kém vậy đâu." Rena mặc cho anh ôm, bỗng chốc được anh ôm vào ngực thế này, cô không khỏi cảm thấy ấm áp. Bàn tay anh rất to, khi cô chạm đến tay anh có khi chỉ bằng đến /. Thoáng qua trên bàn tay đầy chai sạn do cầm vũ khí nhiều đó, cô thấy chiếc nhẫn đính hôn cùng kiểu với cô được đeo lên ngón tay anh thì không khỏi thấy hạnh phúc.

Thật ra có khi không cần nói chuyện nhiều mà cứ nằm trong lòng nhau này vậy cũng tốt. Vì nó giống như một giấc mơ, một giấc mơ huyền ảo khi cô và anh đứng dưới màn đêm, hai người cùng ôm nhau, cô không thấy cô đơn và anh cũng thế.

" Tuần sau, tổ chức đám cưới." Anh tuyên bố ra lệnh làm Rena đang chìm trong cảm xúc ngọt ngào lập tức giật bắn mình lên.

" Đám cưới?" Rena quay người sang chạm ngay với biểu cảm không có gì ngạc nhiên của người nào đó thì thật sự muốn hộc máu. Lần đầu tiên đính hôn anh cũng đã không thèm nói gì cho cô biết, giờ đến cả việc đám cưới cũng chưa nói gì đã bảo tuần sau. Tại sao anh cứ phải đánh nhanh thắng nhanh khiến cô không kịp trở tay thế này.

" Chúng ta...thế này có phải hơi vội không?" Rena muốn cứu vớt tình hình đôi chút nhưng có vẻ thất bại hoàn toàn.

Ryvan nhíu mày hơn, hỏi lại:" Có gì mà vội. Quá muộn."

"..."

" Sao, không muốn?" Mặt ai đấy trông thấy biểu cảm đổi sắc kia của cô càng đen hơn.

Rena cũng biết cái người này một khi đã ra quyết định phải khó khăn lắm mới có thể thuyết phục. Thôi được rồi, đành phải trông cậy vào tài ăn nói tiếp theo của cô thôi:" Thật ra thì em cảm thấy thế này cũng tốt mà anh. So với một năm trước thì chúng ta đều rơi vào hận thù. Đến nằm mơ em cũng không thể nghĩ, có ngày chúng ta lại có thể cùng nhau yêu đương như những người khác thế này. Như thế này đối với em cũng đã toại nguyện lắm rồi, vậy nên..."

Anh càng nhíu chặt hơn sắp thành một đường kẻ dài trên mặt kia, Rena đành hít một hơi thật sâu mới dám nói ra:" Em muốn dành ra cho chút thời gian nữa. Em nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng tiến tới hôn nhân. Ý là...hiện tại em và anh đều có có chuyện chung và riêng cần phải lo. Đám cưới chỉ có một lần trong đời, em không muốn mình phải đem theo gánh nặng để tiến tới hạnh phúc đâu. Nên là..." Rena nói chậm lại một câu:" Mọi việc cứ bình tĩnh lại nhé."

Có biết anh ấy có hiểu không nữa, Rena nín thở chờ đợi không quên quan sát kĩ nhất ánh mắt của Ryvan. Thấy một mảng băng u ám kia dần giãn ra đôi chút, thì cô mới thở phào nhẹ nhõm

" Thôi được." Ryvan chốt hạ một câu, mặc dù anh có thể thấy được sự không cam tâm tình nguyện gả cho anh của cô khiến lòng khó chịu nhưng không vì thế mà tình cảm Rena dành cho anh không trọn vẹn:" Thế nhưng điều kiện phải nói cho anh biết, vừa nãy em đã nói gì với bà ấy."

Vừa mới nhẹ lòng đi một câu lại bị đòn đánh phủ đầu, Rena cứng họng nhớ lại những lời đó mà mình nói ra bây giờ thì xấu hổ muốn chết. Rena quay mặt đi né tránh, giọng nhỏ hơn:" Anh...đừng có thể đặt điều vậy được không?"

" Có gì không thể, hay em muốn tuần sau bước chân vào lễ đường." Ryvan cuốn lấy một lọn tóc bạch kim của cô đưa nhẹ lên miệng, khẽ hôn.

" Thì..em chỉ nói là mình thích anh thôi." Rena sắp bị ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu cho toàn thân cháy thành tro bụi, mặc dù bản thân là một ngọn lửa mạnh mẽ cũng khó lòng chống cự được ngọn lửa tình này.

" Và?" Ryvan ôm chặt cô hơn, cả người vùi sâu vào phần gáy sau của cô, cảm nhận lấy mùi hương riêng biệt của cô, sau đó không kiềm lòng được khẽ hôn lên chiếc gáy trắng nõn của Rena.

" Em thích anh vì anh là Ryvan." Rena sắp chịu không nổi ép cung của Ryvan cùng cảm giác ngứa ngáy đằng sau lưng anh nhằm muốn trêu chọc cô.

Phát hiện thấy cô nàng mặt sắp biến thành quả ớt chín, anh mới buông thả cô:" Tha cho em."

Rena cảm tạ trời đất để cô nói mấy cái tiếp theo sau đó thì thật sự không dám gặp anh một tuần mất.

Hai người lại cùng ôm nhau ngồi yên lặng trên bãi cỏ. Ngắm nhìn bầu trời phía bên trên, cảm nhận được dư vị mình đang có hết sức ngọt ngào, Rena không ngừng được muốn quay ngược trở lại quá khứ:" Anh biết điểm nào ở anh thu hút em nhất không?"

Ryvan trầm ngâm cùng cô bỗng có một giọng nói trong trẻo xen lẫn vào không khỏi sực mình nhưng sau đó anh vẫn dùng sự im lặng của mình thay thế.

Rena ở trong lòng để mặc hơi ấm của anh truyền vào, cả đầu quay người lại về phía anh, nói chân thật:" Là ở đôi mắt, đặc biệt là mắt phải."

" Tưởng em không thích?" Trái lại với mong đợi của Rena, Ryvan cũng có đoạn hồi tưởng ngày xưa, về việc cô nói mình không thích mắt anh rồi bị cô chơi một vố.

Rena muốn nói nhưng rất nhanh chợt nhớ ra anh nói về thời điểm nào, không khỏi phì cười thành tiếng. Anh ấy hóa ra vẫn lưu giữ chuyện cũ sâu đậm đến thế.

Thấy cô cười nhạo mình, hiển nhiên Ryvan không vui, mặt anh sắp bị cô làm cho hóa đen sì, đôi mắt vì thế sắp có một đám mây đen ùn ùn kéo đến.

Rena lúc này mới áp chế tiếng cười của mình, thành thật nói lại:" Lúc đó em nói vậy, chỉ muốn trêu anh thôi nhưng sự tình không phải vậy đâu." Rena rời tay lên dần dần sau đó chạm vào con mắt phải của Ryvan, khẽ vuốt ve nó một hồi:" Anh biết không, lúc em nhìn thấy anh, điều em thu hút nhất ở đôi mắt em không phải vì nó đẹp kì lạ mà ở trong khoảng không gian vắng lặng vô tận nó chứa đầy sự cô độc, đặc biệt là con mắt phải. Nó đỏ đẹp như màu huyết, tràn đầy sát khí máu tanh, và tàn khốc. Lẽ ra em phải sợ hãi đúng không? Vậy mà nhiều lúc mất đi tự chủ lúc nào mà ngắm nhìn anh.

" Lúc ở trong nhà máy cũng vậy, khi đứng trước hai sợ dây đó, bỗng chốc đôi mắt của anh như hiện ra trong tâm trí của em. Em đã nghĩ ngay đến sắc đỏ đó."

Gương mặt của anh nói đến đây, là hiểu nhầm ý cô rồi. Cô lại cười sau đó mới tiến sâu vào hơn:" Em cắt bỏ nó đi cũng như mong muốn một ngày đó nét cô độc trong mắt anh cũng vì thế mà tan biến. Em mong anh có thể bỏ đi đau khổ trong lòng, để hướng ra thế giới đầy màu sắc hơn. Lúc đó, em đã có suy nghĩ rằng mình sẽ trở thành người đó."

Nghĩ lại thời gian đó cô đã rất mong mỏi, rằng mình chỉ cần luôn luôn bên cạnh anh, sớm muộn sẽ làm được. Chỉ trách tạo hóa quá trêu người lại để cho số phận của cả cô và anh lại rơi vào thù hận lâu đến thế. Rena bỗng chốc nghĩ đến nhưng kí ức đau buồn đó, tay không tự chủ hạ xuống. Nhưng cô không làm được, cánh tay ấm áp vừa ôm cô như nắm chặt lấy tay giữ nguyên trên mặt, để bàn tay cô đặt trên má anh.

" Chẳng phải em đã làm được sao?" Ánh mắt của anh phản chiếu lại cô, cô thấy rõ khuôn mặt mình vì ngạc nhiên mà mở to ra nhìn anh. Sau đó anh hôn lên đến lòng bàn tay cô như để an ủi đi giây phút trầm lắng của cô.

Cặp môi bỏng bạc tình đó như có nghị lực thúc xuống hôn lên đôi môi đầy đặn chứa đầy du vị hương thơm thanh mát từ Rena. Lưỡi cô dần có vị nóng, cảm nhận được có dòng cảm xúc khác đang cuốn lấy. Cô mở mắt nhìn thấy đôi mắt Ryvan nhắm lại khẽ nằm yên thông qua làn mi dày đó. Chỉ lặng yên đứng đó mà thôi. Hai tay anh giữ lấy mặt cô, một tay kia vẫn giữ lấy tay Rena để nó áp lên mặt anh.

Bỗng chốc Rena như chìm vào trong bể kí ức.

Truyện Chữ Hay