Cô không biết khi nào anh tỉnh dậy, nhiều lúc cô còn nằm bên cạnh anh, tìm lại hơi ấm anh đã từng trao cho mình, gục vào ngực anh ngủ thiếp đi rất nhiều lần.
Nghĩ lại quãng thời gian đau khổ, dằn vặt đến tan nát cõi lòng, đến khi gặp lại anh, sự mạnh mẽ của cô dần được thay thế hết:" Đừng rời bỏ em."
Ryvan chưa bao giờ thấy cô như vậy, hiển nhiên trong lòng anh vốn đã đau lòng khi thấy cô khóc nay lại càng thêm bất an hơn. Anh kéo mạnh cô để cả người cô sà vào lòng mình, không báo trước, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Rena đang dính đầy những giọt nước mắt đầu chua xót của cô. Anh dịu dàng hôn cô đem theo sự quyến luyến cùng nhớ mong suốt bảy tháng này anh thiếu vắng đi hình bóng cô trong cuộc sống.
Buông cặp môi cô ra, anh để cô vùi đầu vào ngực mình, anh tì cằm vào trên đầu cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất trao cho cô:" Nhìn em khóc, anh sẽ rất đau."
Ryvan vuốt tóc cô, rồi trìu mến hôn lên giọt nước mắt của cô:" Anh hứa đây sẽ là lần cuối cùng."
Tuyệt đối về sau anh nhất định sẽ không để cô rời xa anh Cảm giác ngày hôm đó, anh không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Rena nghe thấy vậy, cô không biết mình vui hay buồn nữa. Vui vì nghe được lời khẳng định của anh, buồn vì nghĩ lại quãng thời gian qua cô và anh đã xa nhau, mỗi ngày đều thiêu đốt trái tim cô. Cô càng khóc to hơn, vùi đầu vào ngực anh có chút tủi thân cho số phận của mình. Cô mặc để cho nước mắt tuôn rơi, cô mặc để cho bộ dáng kiên cường của mình bị phá vỡ. Cô chỉ cần biết ngay giây phút này được nằm trong ngực anh, vốn dĩ mấy cái khác đã không còn quan trọng nữa.Leon nghe tin Ryvan tỉnh dậy cũng bỏ hết mấy dự định đang dở dang của mình quay về thăm người bạn tốt của mình. Vừa mới bước vào phòng, anh đã thầm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này. Rena ngồi trên giường, ngủ say như chết, cả người ôm chặt lấy Ryvan.
Ryvan dựa lưng vào giường, tay cầm đống tài liệu Lí Minh Triệt vừa gửi cho anh, thần sắc của một vị đại tướng bỗng chốc cũng đã dần trở về điểm khởi đầu của nó.
" Lẽ ra tôi không nên làm phiền giây phút này của hai người nhỉ." Leon thoải mái tìm cho mình một cái ghế, thả người xuống không biết kiêng dè đã tạo ra tiếng động. Ngay lập tức nhận ngay một cái liếc mắt lạnh thấu xương sắp đóng băng hết cơ thể anh mới dè chừng lại.
Rena thấy tiếng động khẽ nhíu mày một cái, cựa mình nhưng dường như khoảnh khắc đó cô lại càng ôm chặt lấy Ryvan hơn, cái đầu nhỏ nhỏ dụi dụi vào ngực anh tìm chỗ ấm an toàn nhất để ngủ. Tâm tình Ryvan mới thoải mái đôi chút, còn giúp cô chỉnh lại để có một tư thế thoải mái.
" Con bé này hai tuần nay đã không ăn ngủ điều độ rồi, bao nhiêu người khuyên cũng không thể thay đổi. Haizzz." Leon thở dài, vì có sức ảnh hưởng của mình đối với Rena sắp bị tên mặt quan tài đằng trước mặt chiếm chỗ:" Con bé thật sự lo cho cậu lắm đấy."
" Mấy ngày nay dù có trong tình trạng ngủ mê, tôi vẫn còn chút nhận thức với bên ngoài. Lời nói của cô ấy, tôi đều nghe hết." Giọng Ryvan nặng nề dần đi không khỏi nhớ lại những giây phút lúc đó.
Anh cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm, có làm cách nào cũng không thể tỉnh lại được. Có thể anh sẽ bị như thế mãi nếu không có giọng nói của Rena. Nó như khảm sâu vào trong tâm hồn anh đi đến nơi sâu nhất đánh thức tâm trí anh.
" Lần này cậu chơi lớn thật đấy. Lại còn dám hấp thụ nguồn sinh khí của ông ta."Đến chính anh lúc này ngồi đối diện với Ryvan cũng còn thấy ám ảnh trận chiến ngày hôm đó. Tuy không được nhìn chính diện nhưng đứng từ đằng xa cái nguồn sinh khí đấy bấu chặt vào làm anh rợn cả tóc gáy.
" Viễn cảnh ngày hôm đó, tôi tuyệt không muốn nó tái diễn thêm lần nào nữa." Ngữ khí nặng nề đan xen lại đoạn hồi tưởng đã giày vò anh đúng bảy tháng qua. Nếu lần này anh không thể đánh thắng hắn, anh sẽ mất Rena vĩnh viễn. Anh không cho phép nó xảy ra, dù cho có phải bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
" Mọi chuyện cũng đáng mà, lại còn được ôm người đẹp trong lòng. Mấy người đúng quá đáng thật." Leon giả bộ đáng thương:" Lại làm trò này trước môt người ế quanh năm suốt tháng như tôi."
Ryvan không quan tâm đến Leon nữa, trái lại anh lại cúi xuống liếc nhìn Rena ngủ say đến mức không động đậy. Anh thầm cười trong lòng, đưa tay gạt đi sợi mái vương vấn trên con mắt lim dim thỉnh thoảng còn rung nhẹ lên kia của cô. Nếu không có ai đó ở đây thì giây phút ngày hôm nay của anh và cô sẽ rất thỏa mãn.
Leon đang ngồi yên một chỗ, giữa căn phòng nóng nực này, anh bỗng rùng mình một cái, như có ai đó đang ngấm ngầm tỏa ra sát khí muốn ám hại anh.
" Trận chiến của tôi với tên tướng đó, trước khi chết anh ta đã để lại một manh mối quan trọng có liên quan đến phong ấn của Vacrina."
Nói đến chuyện chính, Ryvan dần đưa bản thân hiện nguyên trạng dáng vẻ lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm túc hẳn đi.
Leon thuật lại mọi thứ xảy ra ngày hôm đó
Leon và X-L đến một chỗ trống, cách khá xa trận chiến của Ryvan và Karmas. Ngay tại đây, cái khí lực dồi dào bên đó vẫn dội thẳng về bên này, đem theo áp lực vô hình đè nén lên tâm trí Leon.
Anh nhìn X-L trước mặt, khẽ cười trừ vài tiếng. Thật sự không có cảm xúc gì sao?
X-L rút kiếm, phi nhanh về phía Leon, anh vừa mới dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, lập tức phản chiêu thật mạnh. X-L ghì sát xuống, tiếng kiếm ma sát vào nhau gây ra một trận náo loạn kinh hoàng lên mảnh đất hoang tàn sặc mùi dư vị máu chiến. Chưa kịp dứt ra, X-L lại phản thêm chiêu nữa, thật nhanh xuống dưới Nhị Thủy Long của Leon.
Leon cũng không hề thua kém dùng thân thể nhanh nhạy của mình ra chiêu mạnh bạo đến khôn lường,làm X-L mấy lần cũng bị hụt chiêu thế nhưng hắn cũng không hề cảm thấy thất vọng gì.
Kiểu tấn công rất đồng đều, rất lạ. Khi những phát đánh giáng xuống, mọi đòn đều gây lên sát thương giống y như đúc trải dài mà không hề có sự thay đổi. Không mạnh lên, không yếu đi. Chẳng nhẽ một chút hứng chiến hắn cũng không có sao?
Được một quãng, dòng nước từ dưới chân Leon phun lên ồ ạt dập xuống đầu X-L, hắn chém ngang dòng nước thành hai mảnh xuyên qua màn lá chắn, chém xuống. Leon tiến lên được một bước, con rồng trắng cuốn quanh người dần xuất hiện, gầm lên một tiếng rồi tạo thành đường chém phóng về phía trước. Từ trong miệng, nhả ra một trận lốc xoáy nước tiến tới mục tiêu không giới hạn.
Rồng truy đuổi rất nhanh cho dù có cắt đến mấy cũng không thể làm sức mạnh kinh khủng này tan biến.
X-L bỗng nhiên thu kiếm lại không đánh nữa, làm dòng nước cứ thế nhấn chìm hắn xuống thật sâu, nhưng ngay sau đó nó như bị mất sức lực, lập tức quay trở về chỗ cũ.
Cả không gian của Leon đang chìm đắm trong khí thế hiếu chiến thường lệ, nhưng sau đó xung quanh anh dần tối hẳn, anh không cảm thấy gì một chút vui vẻ cho trận chiến này, cứ như có thứ gì đó hút lấy cảm xúc của anh. Không một gì cả, cứ thế lặng lặng trôi qua, nguồn sức mạnh của anh cảm nhận được sự bất thường từ chủ của mình, không có mạnh hơn trước lập tức thu về.
Trong chốc lát, anh quay người ra đằng sau, X-L ngay đó vung kiếm xuống đằng sau lưng, con rồng màu trắng cuốn quanh lập tức tan biết. Thính giác anh quay trở lại mới biết nhét chém đó cắt ngang không khí thế nào. Nếu không có lớp lá chắn đó trên lưng anh chắc chắn đã có một vết thương cực lớn.
Cái gì vừa xảy ra? Anh tự hỏi, phút chốc anh không hề thấy được gì, không cảm nhận được gì, nó thật trống rỗng, thậm chí chỉ còn chút tuyệt vọng, mất mát.
" Đây là khả năng của ngươi?" Leon vác Nhị Thụy Long lên, vai, ánh mắt anh không giấu nổi sự tò mò.
Từng lớp vải ướt sũng vẫn ở trên người X-L chảy qua con mắt vô hồn của hắn: " Tuyệt vọng, mất mát, đau khổ. Khả năng chiến đấu sẽ giảm dần đi, mất hết năng lực chiến đấu. Nhưng..."X-L hướng con mắt về phía Leon: " Tại sao ta vẫn không biết nó như thế nào?"
" Ách." Anh nào có biết.
" Nếu ta giết ngươi, lấy đi cảm xúc của ngươi, ta sẽ biết nhiều hơn." X-L nhìn lên hai tay hắn, ánh mắt vô hồn. Hai bàn tay này đã lấy đi biết bao nhiêu cảm xúc của người khác, rốt cục hắn vẫn chẳng thể cho mình được cái gì.
" Ta nói này." Leon chịu thua trước cảm xúc của tên này: " Ta có để ngươi giết ta thì ngươi cũng không có được cảm xúc đâu. Ngươi phải học nó từ những người xung quanh ngươi."
" Học từ những người xung quanh?" X-L hỏi hẳn lại. Học được sao? Quanh hắn thì có ai có thể truyền dạy cho hắn.
Leon có phần cảm thông đối với số phận tên này, sống trong một môi trường quanh năm suốt tháng chỉ nhận mệnh lệnh từ phía trên như một con robot, không có quyền lựa chọn kể ra bệnh tình đã nặng thì lại càng nặng.
" Có thể kết thúc nhanh một chút được không?" Leon ngó sang phía ra xa, đứng ở đây còn thấy mặt đất rung chuyển ầm ầm từ bên kia, anh muốn chạy ra xem.
X-L không nói gì nhiều, dần vung kiếm lên thật cao. Trong bóng tối lưỡi kiếm lóe lên một tia sáng phản chiếu bóng hình hắn trên đó. Leon hạ Nhị Thủy Long xuống, cũng dần tiếp chiêu. Cả không gian lần nữa lại chìm trong bóng tối, anh không hề cảm thấy vui thích, hiếu thắng khi đánh nhau nữa. Mọi thứ thật ảm đạm, ánh mắt màu xanh lúc đó nhạt dần đi, tay anh dần hạ kiếm xuống. Trong đầu dần trở nên trống rỗng.
Hoặc đó là những gì X-L nghĩ, chưa dứt lời, khi thanh kiếm đặt trước cổ Leon, sau đó cứa thật mạnh, cả đầu Leon bay lên không trung. Nhưng không hề có máu. Thân hình đổ sụp xuống tan thành vũng nước phẳng lặng dưới chân. Hắn nhìn trên cao, còn rồng máu trắng từ thanh kiếm cuốn quanh tạo thành sát thương thật lớn đổ dần xuống. Với cự li này hắn sẽ không thể tránh kịp.
" Vậy là mình sắp chết rồi sao?" Hắn không hề cảm thấy sợ hãi lúc này. Nên nếu có khi thanh kiếm đó chạm vào người, hắn sẽ thấy đau đớn chứ. Liệu khi hắn chết hắn sẽ học được cảm giác chứ. Bỗng chốc, X-L buông lỏng thanh kiếm xuống chân. Cả đầu ngẩng lên cao nhắm mặt lại, đang chờ đợi khoảnh khắc Nhị Thủy Long Leon nhắm xuống.