Rena biết khi hai tay mình đã bị trói đến mức không thể cựa quậy được. Cơ thể cũng dần rơi xuống đáy của tuyệt vọng, đầu óc cô đã dần trở nên trống rỗng. Cô luôn bảo mình phải kiên cường lên, không sao đâu, chẳng phải mình đã chuẩn bị tâm lí cho những hình phạt dã man hơn khi đi đến đây rồi sao. Tất cả sẽ qua nhanh thôi, chỉ là một cơn ác mộng trong vô vàn những cơn ác mộng khác thôi.
Rena để mặc hắn càn quấy trên cơ thể. Đôi mắt nhắm chặt lại, ý thức cũng dần chìm trong thế giới riêng của mình. Cô nghĩ về quá khứ, cô nghĩ về thời gian tươi đẹp của mình với Ryvan, nhớ lại đêm cực quang bản thân mình hạnh phúc thế nào khi được anh trao nhẫn cưới, khi được anh cầu hôn.
Cô chỉ muốn ngay bây giờ được sà vào lòng anh, được hưởng thụ những cảm giác ấm áp nhất bên anh. Nhưng không được rồi, cô đang bị bắt mà. Cô muốn được nói với anh rằng cô nhớ anh, cô yêu anh rất nhiều. Nhưng không được rồi, cô đang xa anh mà.
Hai hàng nước mắt từ cặp mi nhắm chặt rơi xuống gò má của Rena, cô cất tiếng gọi tên anh:" Ryvan"
Cô khóc rất nhiều nhưng vẫn cố lấy lại cho mình chút can đảm để nén lại tiếng nấc từ trong cổ họng. Cô chỉ có thể khóc trong thầm lặng, vì đến bây giờ một tù nhân như cô lấy đâu ra sự lựa chọn.
" Em yêu hắn ta nhiều đến thế sao?" Karmas dừng lại hẳn động tác nhìn về phía Rena đang không ngừng để hai dòng nước chảy xuống, thê lương đến tột cùng.
" Đúng vậy, ta yêu anh ấy rất nhiều."
" Chết tiệt." Karmas đấm mạnh xuống giường, hét lớn:" Vậy còn ta thì sao? Tại sao ta đã làm mọi thứ cũng không khiến em chú ý đến ta. Rốt cuộc hắn ta ngoài việc làm tổn thương em thì có thể đem lại được cái gì? Nói đi, nói."
Có thể vì khi nghĩ đến Ryvan, nghĩ đến tình yêu của cả hai người, Rena lại càng quyết tâm hơn, ánh mắt quật cường rọi hẳn lên:" Mọi điều anh ấy làm bất kì người nào khác cũng không thể cho ta. "
" Em nghĩ tình yêu của ta là một trò chơi rẻ mạt đến thế sao?"
" Ngươi chỉ muốn thỏa mãn cái ham muốn của bản thân bằng sự chiếm hữu, chinh phục. Từ đầu đến cuối, ngươi không hề yêu ta."
Karmas bỗng chốc lặng thinh nhìn sâu vào đôi mắt Rena còn đang ngấn nước trên hàng mi kia chỉ cố hít vào một hụm khí lạnh. Sau đó anh rời dần khỏi cơ thể Rena, ném mạnh cho cô chiếc áo khoác của anh trùm lên người bọc kín cơ thể hở hang, tháo lớp dây trói trên người cô. Không nhanh không chậm, anh ôm cô cùng nằm xuống, để cô dựa đầu vào ngực mình. Rena nằm trong lòng hắn bản năng muốn giãy ra thì bị anh đặt tay lên vòng eo siết chặt.
" Ngủ đi, trước khi ta đổi ý." Karmas nói nhỏ xuống, đôi mắt cũng chìm vào trong bóng tối.
Mọi sự kiện diễn ra nhanh đến mức Rena còn chưa định hình được đã bị đặt nằm trong tư thế này nhưng cô biết sức lực cô lấy đâu ra để đấu lại với thống lĩnh toàn quân của Milquynus. Chỉ có điều cô không ngờ đến phút chót, hắn lại chủ động buông tha cho cô. Đến phút cuối, tên này có thể vẫn giữ cho mình chút lương tri.
Nhắm chặt cặp mắt phượng hoàng của mình vào, Rena muốn chìm vào tiềm thức để tránh cái cảnh tượng này, hơn nữa cô vừa mới bị thương chưa khỏi hẳn, muốn giữ sức lấy. Được một quãng sau đó, trên tai cô vốn dĩ đã cho rằng người đó đã ngủ, dần dần lại có tia sáng vàng từ trong cặp mắt sắc lạnh chiếu xuống
Karmas ngắm nhìn cô ngủ trong lòng, anh có được cô nằm trong lòng thế nhưng trái tim anh thì lại bị cào xé thành những vết sẹo không thể hàn gắn.
" Em căn bản không hiểu rõ ta." Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu truyền đến Rena.
Anh yêu cô, chắc chắn là vậy, anh đã từng hoài nghi rất nhiều lần rằng đây chỉ là một khoảnh khắc bất chợt nó, không có thật nhưng anh sai rồi. Biết trước cô là kẻ thù không đội trời chung, anh vẫn đâm đầu vào yêu cô, mặc cho cô chỉ coi anh như một người tri kỉ.
Tại trụ sở quân đội cùng thời điểm đó.
Ryvan đứng trên cao nhìn xuống căn phòng tối tăm, chỉ vỏn vẹn có ánh sáng từ ngọn đèn hiu hắt chiếu sáng chính giữa Sevannt. Hắn ngồi dựa lưng vào tường, hai tay bị hai chiếc còng khóa chặt lại bao trùm hết cả lòng. Từ hồi đó đến giờ, Trịnh Vực Khước đã tiêm một loại thuốc có khả năng ngăn chặn thần lực trong người nên đối với Ryvan, hắn vô hại.
Anh tự tại lấy một cái ghế, ngồi trước mặt hắn, tư thái gác chân hai tay đan chéo để sang một bên, gương mặt cương nghị toát ra vẻ sau cơn bão cho thấy anh rất vững vàng. Chứng kiến bộ dáng tự cao tự đại của Ryvan. Sevannt chỉ cười lạnh châm biếm:" Sao vậy, đại tướng trăm công ngàn việc lại có lúc rảnh rỗi đi nói chuyện với tù nhân."
" Ngươi có muốn thoát ra khỏi đây không?" Ryvan rất nhanh tiến công vào chủ để chính.
Đối với một tù nhân, câu nói đó là một tấm vé miễn phí để thoát khỏi cuộc sống đẩy ải, còn đối với Sevannt nghe được chính lời nói của Ryvan, thì lại càng thờ ơ:" Ai cũng muốn cả thôi nhưng trên đời này không có gì miễn phí cả."
" Quay trở lại chức vị thổ thần cùng ta tiến công đánh thẳng vào Milquynus." Ryvan không ngừng vào thẳng. Cũng chính vì điều đó, đã tạo nên sự biến chuyển đột ngột trên gương mặt Sevant
Sevannt ngừng cười, bàn tay bị còng rung lắc lên tạo thành âm thanh của xiềng xích vang khắp cả căn phòng:" Nực cười, ngươi nghĩ chỉ có vài mống đã đủ để xâm nhập được vào lớp phòng thủ của bọn chúng."
" Đủ."
" Ngươi điên rồi."
" Ta cũng chưa phải lần đầu phát điên." Ánh mắt lặng im cũng dần có gợn sóng. Cơn sóng ào ạt tàn độc thả xuống đang không ngừng mâu thuẫn với nét thâm trầm có trong đôi mắt anh.
Làm việc với Ryvan ba năm, anh có thể hiểu được cách hành động của hắn ta. Tuyệt đối không vì một sác xuất thành công chưa đến một phần nghìn đã lao vào chiến trận bán mạng cho kẻ thù. Trừ khi....
" Cô ta đã xảy ra chuyện gì, phải không?" Người khiến hắn phá bỏ giới hạn của bản thân thì chỉ có thể liên quan đến cô ta.
Quả nhiên khi nhắc đến Rena, thần sắc của Ryvan cũng dần thay đổi:" Mấy tuần trước, trụ sở bị tấn công bởi Miquynus. Cô ấy đã bị bắt."
Căn tầng giam giữ Sevant ở tầng năm, ở ngay dưới gần phòng của nguyên soái. Cuộc chiến diễn ra tại tầng bốn, tuy nó bị phá hủy nặng nề nhưng không hề ảnh hưởng gì đến các tầng khác. Nên hiển nhiên, Sevant không hề nhận biết được chuyện gì diễn ra.
Đại khái Sevant có thể hiểu ngọn ngành mục đích chính của Ryvan, đáy mắt hiện lên tia âm u hỏi lại:" Ngươi...không sợ ta phản bội?"
" Chỉ sợ ngươi không có cơ hội." Lời nói sác bén đáp trả Sevant đến mức dựng đứng hết cả người của Ryvan mới thật dọa người.
" Ngươi lấy đâu ra cái tự tin đó?"
" Ta chỉ cần ba giây để có thể khiến ngươi chết ngay trước mặt ta."
Sevant biết Ryvan không nói đùa. Ánh mắt của anh đã phản chiếu toàn bộ suy nghĩ cũng như bản chất thật. Nếu hắn ta đã chuẩn bị toàn bộ tinh thần để vào Milquynus hẳn đã đi nước cờ cuối cùng để dự đoán được kết thúc của màn trận. Hơn nữa, dù cho anh có mất hết thần lực, khả năng cảm thụ thần lực vẫn còn tồn tại. Khi hắn ta bước vào đây, anh suýt bị bóp nghẹt bởi nguồn sinh khí mới dồi dào chảy trong huyết quản Ryvan.
" Ngươi muốn như vậy sao?" Ryvan hỏi lại.
" Cái gì?" Sevant không vì vậy chịu thua trước khí thế của Ryvan vẫn ngẩng cao dầu đối diện.
Ryvan nhàn nhạt dùng phong thái cùng ngữ điệu bình tĩnh của mình để đối phó:" Mối hận thù từ cha ngươi tạo nên, ông ta nuôi dạy ngươi trong hận thù, để ngươi trả thù cho ông ta. Từ đầu đến cuối ngươi chỉ đi theo một con đường đã được lát sẵn. Đó vốn dĩ không phải lựa chọn của ngươi."
" Ngươi thì hiểu gì, cả gia đình bị trục xuất, tha hương, phải trao đổi cả với quỷ để sống. Hừ, sao không hỏi cha ngươi cũng đã làm được điều tốt lành gì. Cũng không phải chỉ vì dòng tộc của nhà ngươi, ta mới có bước đường cùng này."
" Mối hận của đời trước vậy thì cứ để họ làm. Còn thế hệ sau, Rena đã từng làm gì với ngươi, không, phải nói đồng đội của ngươi đã làm gì với ngươi?"
Khi nói đến đồng đội của anh, Sevant ngẩn người ra. Ryvan biết mình đã đạt được mục đích, anh cũng từ từ đứng dậy:" Cứ suy nghĩ cho kĩ, rằng ngươi muốn cái gì. Ba ngày sau hãy cho ta câu trả lời."
Cánh cửa phòng giam giữ bật mở, chạm đến gần, Ryvan bỗng quay người lại, để lại cho Sevant một câu:" Có một người muốn ta chuyển lời cho ngươi."
Sevant cũng ngẩng đầu lên, để lắng nghe cho đến khi đôi mắt anh mở to ra vì câu nói đó. Khoảnh khắc đó, anh nhận ra mình đã hoàn toàn chấp nhận thành một kẻ thất bại.
Từng lời nói của Ryvan nhắc lại đến Sevant về người con gái đó.
Trong kí ức của Sevant, hình ảnh một cô gái nhí nhảnh lúc nào cũng nở hai má lúm đồng tiền, luôn lẽo đẽo đằng sau anh, gọi tên anh. Tâm trạng của Sevant lần nữa trôi về màn kí ức. Hắn ta nói đúng, con đường anh đang đi vốn dĩ không phải điều anh muốn làm, hay thực hiện. Đồng đội của anh, hay kể cả Rena họ không làm gì anh. Tất cả đều vẫn rất tốt với anh, nhưng chính anh lại là người phá hoại nó.