" Em không thích cuộc sống lúc trước à?" Ryvan đăm chiêu với ý kiến cá nhân của Rena.
" Không, chỉ là em thấy có nhất thiết phải làm vậy. Mạo hiểm chỉ để phá giải một thứ vốn dĩ đã không còn ý nghĩa nhiều với mình. Người dân có thể cũng đã tận hưởng ở cái thế giới này suốt mười ba năm, có thể không còn nhớ gì đến. Hiện tại em sống ở đây, cũng có điều lưu luyến." Ánh mắt thật trong suốt của cô đó tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, tâm tư rõ mồn một được chiếu sáng.
" Nhớ không nhầm, em còn muốn thậm chí hi sinh mạng sống của mình để làm tất cả, sao bỗng chốc lại đổi ý, đơn giản chỉ có vậy?" Ryvan cố ý hỏi lại. Ánh mắt từ lúc nào đã dõi theo biểu cảm của Rena đầy tính suy ngẫm
Rena quay lại hướng về phía Ryvan, mỉm cười chân thành:" Bởi vì ở đây có anh rồi."
Ánh mắt lạnh lẽo kia chợt dịu đi sau lời nói của Rena, bỗng chốc lòng anh xôn xao lên chỉ vì lời nói của cô.
" Sống ở đâu, đối với em không quan trọng miễn là có những người mình yêu được rồi." Rena nghĩ đi nghĩ lại, cũng chưa thấy hối tiếc. Ở đây có bạn bè, có công việc, có người anh trai mình yêu quý, cả người mình yêu, vậy thì còn muốn cô phải đi đâu nữa. Hoàn cảnh sinh hoạt cũng không đến nỗi nghèo khó. Nghề nghiệp đã đủ chu cấp cho cô thậm chí một cuộc sống giàu sang.
" Cuộc sống này không phải lúc nào ước cũng có thể thành sự thật." Ryvan hớp một hụm rượu nữa, vẻ mặt vẫn một nguyên một trạng.
Rena biết rất rõ chứ, vốn dĩ cái trách nhiệm này đã nằm sâu trong máu thịt của cô. Sao có thể thoái thác đơn giản đơn vậy.
" Nhưng." Ryvan bỗng nắm lấy cái tay nhỏ của Rena, hôn lên mu bàn tay vẫn còn thoang thoảng mùi:" Anh có thể đảm bảo, con đường về sau em chọn dù có là cái nào, anh sẽ luôn ở bên em."
Nghe xong, hai con mắt sáng quác như vì sao trên bầu trời, lòng bỗng dưng loạn nhịp lên vì lời nói của anh nhưng sau đó cô không nhịn được cười:" Hai người quả là bạn thân, Leon lần trước cũng đã bảo em vậy."
" Cậu ta nhiều lúc cũng nói được mấy câu dễ nghe."
" Phải." Rena lại cười, sau đó thong thả ăn bữa tối. Sau đó, cầm ly rượu lên cạn chén với Ryvan.
Tiếng keng của ly rượu va vào nhau dạo đầu cho một bữa tối lãng mạn. Trò chuyện. Hiếm khi Rena có thể ngồi để tâm sự với Ryvan, vì anh khá bận việc nên đây quả thật là một cơ hội tuyệt vời, cũng giống như việc Rena có thể không cần phải che đậy quá nhiều thứ của bản thân, có thể thoải mái bản thân chút đỉnh.
Ăn xong bữa tối, đang đỉnh nghỉ ngơi một chút, Rena bỗng thấy có gì đó sáng lấp lánh dưới mặt hồ thất rất đẹp. Cả cơ thể tò mò bỗng đứng dậy, khuôn mặt gần như bị thu hút đến mức không thể tập trung vào cái gì khác.
" Em thử bước xuống đi." Ryvan thấy vậy cũng thong dong đặt bộ dao đĩa xuống đến gần Rena, hàm ý nói cho cô.
Rena hơi mơ hồ, nửa chừng dẫm một chân lên trên mặt hồ. Tự nhiên cô có thể thấy bàn chân mình có chỗ đứng vững chắc, hơn nữa, khi chạm vào mặt hồ bỗng nhiên hiện lên một hình thoi sáng lấp lánh, có nhiều hoa văn họa tiết đẹp tuyệt vời trên đó, tỏa sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.
Đi từng bước hướng ra xa, đi đến đâu đều có một ô hình thoi phát sáng. Một mực đi thẳng đều dẫn lối cho cô đến phía trước. Thế này cũng đẹp quá đi. Giờ nhìn kĩ lại mấy ô hình thoi này như được làm bằng băng, chẳng nhẽ Ryvan...
" Thích không?" Ryvan đi phía sau cô, ngắm nhìn bộ dáng vì mất hồn đến ngẩn ngơ trông thật đáng yêu.
" Anh làm hết chỗ này sao?" Rena nhìn quanh đi quẩn lại thấy vẫn không thể tin được vào mắt mình.
"Ừ." Ryvan trầm ngâm, mắt vẫn dõi về phía Rena cho cô một đáp án chính xác.
Đang đứng ngẩn ngơ một hồi, thấy Ryvan khẽ đưa tay ra phía trước, ánh mặt hiện lên tia dịu dàng hiếm có:" Muốn nhảy cùng anh một điệu không?"
" Anh biết nhảy?" Rena trố mắt lên, chứng thực tai mình không có nghe nhầm.
" Coi thường anh thế à?" Ryvan đương nhiên thì thấy không vui. Sao cô lúc nào cũng chỉ nghĩ anh không biết gì hết vậy.
Rena vội xua tay, đính chính, mặt vẫn chưa hết sửng sốt:" Thì em vẫn nghĩ anh là một con người cuồng chiến sự chính hiệu, không ngờ lại có thời gian cho mấy môn năng khiếu này.
Thanh âm vừa đủ, đem vài hồi tưởng từ quá khứ truyền lại:" Hồi xưa, ba mẹ anh hay nhảy, anh cũng có quan sát."
Quan sát đôi chút gì chứ, có khi người này cần gì phải quan sát, vốn dĩ có vài người bẩm sinh mới làm một lần đã giỏi thì cần gì phải học.
Cố gắng trấn áp tinh thần, hoảng loạn nhưng trái tim thì không ngừng trượt ra khỏi quỹ đạo được xây dựng lên. Gương mặt vốn dĩ trắng noãn phản chiếu xuống tấm kính kia càng thêm mỹ lệ như vị thần xinh đẹp giáng thế xuống vậy. Bỗng chốc cũng có phần đỏ ứng lên thanh lệ e ấp như một nụ hồng chưa sớm nở, đang chờ người lay động đến.
Đưa bàn tay nhỏ nhắn về phía trước đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của anh. Một dòng xúc động lan tỏa, nhanh sau đó cô cũng chỉ ấp úng nói:" Em cũng chỉ có biết chút ít thông qua việc quan sát, nên có gì nhảy sai thì không được cười."
Cổ họng Ryvan khẽ phát ra tiếng cười nhẹ, sau đó vòng ra sau lưng kéo vòng eo mảnh khảnh của cô lại gần mình, mặt bắt đầu tiến đến gần nói nhỏ đem theo một tia cưỡng chế:" Quay lại nhìn anh."
Đầu cô cũng dần nghiêng lại, chăm chú lạc sâu vào bờ biển mênh mông trong đôi mắt tình tứ tráng lệ kia, nhiều lúc cũng quên luôn cả thở. Đôi môi bạc mỏng, gương mặt đầy nét cương nghị tỏa ra sức hút từ một tử thần vốn chi bất giác lạnh lẽo nay lại có cảm giác tĩnh mịch đan xen cùng với sự lưu luyến tột bậc. Rena như trở thành một cô gái nhỏ nhắn lạc lối trong vòng tay của vị tử thần đó đến quên đi bản thân đã nhảy theo nhịp điệu từ lúc nào.
Không có một giai khúc nào hết, hai người họ nhảy trong một không gian chỉ có gió và mặt nước lay động dưới chân làm âm thanh. Kì diệu ở chỗ, họ nhảy đến đâu dường như con đường hình thoi lại được mở rộng ra, cứ thể nở bung ra dưới chân hai người. Nhảy rất nhẹ nhàng từ tốn chính vì thế mới tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng. Thế nhưng đối phương vốn dĩ chẳng để ý đến chuyện đó. Trong tròng mắt đều phản chiếu bóng hình còn lại của người kia. Thâm tình đến điên đảo tâm trí.
Nếu bây giờ có một cái vật dụng có thể gói gọn nhịp đập trái tim của Rena lại, cô tình nguyện. Mỗi bước đi đều đập lên nhiều lần, cảm giác nóng bỏng từ tay, từ eo truyền tới có sức cảm mãnh liệt hơn cả ngọn lửa ngự trị trong huyết quản Rena. Cả ngày hôm nay tâm trì cô cứ vừa rơi xuống rồi lại lên rồi lại xuống đều đều, sắp không kiểm soát nổi nó nghĩ gì nữa.
Ryvan vẫn một mực dõi theo gương mặt Rena. Lần đầu tiên, trong đầu anh đã có thể vứt bỏ chiến sự ra khỏi đầu hoàn toàn, vì có cô bên cạnh đẹp lộng lẫy, anh gần như chẳng còn tâm trí để lo nghĩ đám công việc kia. Vốn dĩ, vẫn còn lại chút ít việc cỏn con giao lại cho Lí Minh Triệt làm, anh cũng tương đối yên tâm.
Khi thời gian bỗng chốc ngưng đọng lại một chút, trên nền trời kia từ lúc nào đã xuất hiện tia cực quang đầy đủ màu sắc làm cho nhịp điệu dừng lại, chỉ có thể ngước mắt lên để nhìn. Rena chưa bao giờ nhìn thấy cực quang ngoài tranh ảnh và mạng, nhìn trực tiếp thế này bảo sao có thể không sửng sốt được.
" Đẹp quá." Rena một tay che miệng bớt lại niềm sung sướng khi nhìn thấy khung cảnh cực quang này.
Màu sắc pha trộn vào nhau trên bức tranh đêm vốn phẳng lặng nay rực rỡ tuyệt đẹp khẽ nhảu múa trên đó như đang mời gọi hai người tiến lên phía trên. Ngắm nhìn kĩ cảnh rồi, cô mới nhận ra một chuyện không thể tin được.
Cực quang không phải lúc nào cũng xuất hiện, gần như rất hiếm, còn tùy thời gian mới hiện hình. Hơn nữa chỉ thường xuất hiện vào mùa đông, sao có thể. Thời tiết khí hậu ở đây phân chia kiểu gì vậy. Vườn đào chỉ có thể nở tầm xuân, còn cực quang chỉ có thể vào mùa đông. Sao có thể cân bằng được chứ.
" Anh..."
" Lạ lắm đúng không?" Ryvan lập tức hiểu ý, lãnh đạm nói:" Ngay cả sử sách của gia tộc anh cũng không giải mã được."
" Anh có nghĩ nó liên quan gì đến Vacirna không?" Rena ngờ vực hỏi lại, nếu hiện tượng này có mặt tại Vacirna thì cô cũng không mấy làm ngạc nhiên, vì vốn dĩ đó là một vùng đất thánh thần xây dựng, hiện tượng lạ hơn cô cũng đã từng gặp.
" Có thể." Ryvan vẫn hướng về phía cực quang nhưng sau đó thấy đáy mắt cô vừa hỏi vừa không ngừng muốn nhìn cảnh vật phía trước như bị nghiện.
Ryvan lắc đầu, ôm sau lưng cô, để cả người Rena áp vào vòng ngực vững chãi của anh. Ryvan khẽ mơn trớn vành tai đỏ ửng kia, khẽ thở ra hơi lạnh từ màn đêm thâm nhập vào, khàn khàn nói:" Muốn nhìn gần hơn không?
" Muốn." Ngữ khí thẳng thắn, cảnh đẹp thế này ai lại không muốn nhìn gần chứ.
Ngay sau đó, cô thấy đằng sau lưng toát ra một khí lạnh, khẽ vùng ra khỏi cánh tay của Ryvan, quay lại phía sau chỉ thấy có một đôi cánh khổng lồ bằng băng đã khẽ vươn ra rộng lớn sải cánh. Dù mới nhìn thoáng qua trong chiến trận lần trước, nhưng giờ nhìn nó một cách lành lặn không thương tích, cô mới thấy rất biết hút ánh nhìn.
Đặc biệt còn trên người anh thì lại vô cùng hợp. Những tia băng sắc nhọn, tạo nên một đôi cánh hoàn chỉnh không ngừng phát ra tia sương lạnh thấu xương nhưng lại muốn người ta mê mẩn dù cho có phải chấp nhận số phận bị đóng băng.
Lập tức hiểu ý anh muốn làm gì, Rena bất giác lại cười, nụ cười dịu nhẹ lọt qua một thoáng đã dấy lên nghi vấn trong lòng Ryvan.
Tiếp sau đó, cô giữ nguyên trạng thái, đứng cách xa anh hơn một chút:" Không chỉ mình anh có đâu."