Bằng chứng như núi.
Không thể cãi lại được.
Bị ép phải nhìn bản thân say khướt lại còn bị ghi hình lại, ngay cả Du Liệt cũng hơi mất tự nhiên. Anh khẽ nhíu mày rồi kéo cổ tay của Hạ Diên Điệp xuống: “Ai gửi cho em thế?”
Hạ Diên Điệp lờ đi: “Không phải anh đã nói rằng anh chưa từng khóc sao?”
“Do uống rượu nên thất thố thôi.” Du Liệt đáp: “Anh quên mất rồi, không tính.”
“...”
Một khoảng lặng kéo dài.
Du Liệt hơi tỉnh táo lại từ men say, ngước lên nhìn Hạ Diên Điệp vẫn đang ngồi sát trên đùi mình và không hề nhúc nhích: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ tại sao anh lại giống như một đồ ngốc thế.” Hạ Diên Điệp đặt điện thoại di động xuống, đan hai tay ôm lấy cổ Du Liệt, sau đó ngửa mặt lên hôn anh: “Nếu anh cảm thấy khó chịu đến vậy thì tại sao không đến sớm hơn một chút? Rõ ràng anh biết rằng, chỉ cần anh cho em xem những thứ này thì không cần lâu như thế... Cũng đủ để trói buộc em bên cạnh anh từ sớm rồi.”
Tựa như ở lối ra vào này, sau khi nhốt Hà Ỷ Nguyệt ngoài cửa, Du Liệt đã đè Hạ Diên Điệp lên trước cửa rồi hôn cô một cách mất kiểm soát.
Một bức tranh hồ điệp cùng với một vài lời nói cũng đã đủ khiến cô phải khuất phục anh.
Yết hầu của Du Liệt khẽ động, bật ra tiếng cười nhẹ nhàng: “Em đang dạy anh cách bắt em lại rồi khóa chặt em bên cạnh anh hửm?”
“Anh còn cần em dạy sao?” Hạ Diên Điệp bị anh cắn nhẹ vào môi dưới nên nhíu mày lại: “Anh vốn đã biết rồi mà.”
——
Hai người đã hiểu rõ lẫn nhau từ lâu, đến mức họ có thể dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của đối phương.
Hạ Diên Điệp bảo rằng: Nếu đã khổ sở như vậy thì lẽ ra anh nên làm thế này từ sớm.
Du Liệt lại mỉm cười lần nữa.
Anh nâng phần thắt lưng của Hạ Diên Điệp đang ngồi trên đùi mình từ phía sau để nhấc cô lên trước bụng mình, vậy nên nụ hôn kia càng thêm sâu hơn, như thể linh hồn họ đều đang dây dưa với nhau.
Mà vào quãng nghỉ giữa những nụ hôn, Du Liệt than nhẹ: “Sao anh nỡ làm thế được!”
Nếu không phải là chẳng còn lựa chọn nào khác, làm sao Du Liệt nỡ lòng kéo Hạ Diên Điệp xuống để cho cô xem địa ngục kia - nơi anh đã chịu giày vò cùng cực.
Hàng mi khép hờ của Hạ Diên Điệp khẽ run rẩy, như thể bị sương sớm thấm ướt.
Trước khi nụ hôn này cuốn cô vào vực sâu thăm thẳm hơn nữa, Hạ Diên Điệp bèn nhẹ nhàng đè lên xương quai xanh mượt mà và sắc bén của ai đó, sau đó phủ người lên Du Liệt – người cũng đang trầm luân trước ghế sofa ở lối ra vào.
Mái tóc xõa ra lướt qua vọng vừa đen tối vừa thâm trầm trong đáy mắt anh, sau đó lùi đi một cách bất ngờ mà lại bối rối.
Du Liệt không nhịn được nên đã bật cười khàn khàn, ôm chặt lấy vòng eo vừa thon thả vừa mềm mại của cô. Anh dựa vào vai Hạ Diên Điệp như đang cầu xin cô thương xót: “Đừng tra tấn anh nữa… Cho anh thoải mái một chút đi.”
Hạ Diên Điệp rùng mình bởi hơi thở nóng rực như lửa của anh.
Ánh mắt cô mơ màng một thoáng, sau đó lại trở nên bình tĩnh.
“Việc chuyển nhượng bất động sản cùng với di chúc là sao?”
“Chẳng phải lão Quách đã nói hết rồi hửm?” Du Liệt đáp khẽ, nhẹ nhàng cọ vào cổ cô: “Đúng như lão Quách nói đấy. Nó là như thế. Tình hình gia đình anh phức tạp, anh lại lo lắng về Du Hoài Cẩn nên đã tăng cường thêm một tầng bảo hiểm và…”
Lần này, anh còn chưa nói xong thì Hạ Diên Điệp đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô giữ lấy phần tóc lòa xòa sau gáy anh, gần như đang nhấc Du Liệt ra khỏi hõm cổ của mình.
“Em chỉ muốn một loại bảo hiểm thôi.” Khóe mắt cô đỏ hoe như thể vô cùng tức giận: “Đó là anh phải sống thật tốt, không được nói bậy nữa.”
Du Liệt ngẩn ngơ vài giây, sau đó bất giác bật cười: “Anh nhớ ra rồi.”
“Gì cơ?”
“Em từng kể rằng nơi em sống rất kiêng kỵ nhắc tới chữ ‘chết’. Anh cũng đã hứa sẽ tuân theo phong tục ở chỗ các em rồi. Là lỗi của anh, đã quên mất điều này.”
“...”
Hạ Diên Điệp bèn nhíu mày ngẫm lại. Người đàn ông tên Du Liệt này có bộ não với trí nhớ dị thường, anh lại lật lại chuyện cũ đã xảy ra rất nhiều năm trước giữa cô và anh.
Vì chẳng hề phòng bị nên ngón tay cô buông ra, mái tóc đen nhánh và mềm mại của anh như đang cuốn lấy đầu ngón tay của Hạ Diên Điệp. Du Liệt nghiêng người hôn lên cánh môi cô: “Về việc chuyển nhượng tài sản, chẳng phải anh đang ở rể sao? Đương nhiên anh phải giao nộp tất cả những gì bản thân lẫn gia đình có thể giao ra rồi.”
Hạ Diên Điệp bèn cau mày, hãy còn muốn nói thêm gì đó.
“Nếu sau này Du Hoài Cẩn lại đến làm khó em…” Du Liệt chặn môi cô lại: “Em chỉ cần nói với ông ta rằng, nếu ông ta lại khiến em tức giận hay không vui thì em sẽ đuổi con trai của ông ta ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.”
“...”
Sau khi sửng sốt, Hạ Diên Điệp cũng bị anh chọc cười.
Thừa dịp hồ ly nhỏ trong lồng mình đang mải cười mà không hề phòng bị, Du Liệt bèn đột ngột đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi đi về hướng phòng ngủ.
Hạ Diên Điệp trở nên cảnh giác, cánh tay ôm chặt cổ anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“?”
Du Liệt cụp mắt xuống, vừa nhìn cô vừa cười khẽ, sau đó đáp lại câu hỏi của Hạ Diên Điệp bằng cách trả lời một từ cùng với giọng điệu tuyên bố bên tai cô.
“!” Hồ ly nhỏ bỗng dưng xù lông.
Sau khi bị anh ném lên chiếc giường lớn màu xám đậm, Hạ Diên Điệp vẫn cố gắng trốn thoát. Tiếc là cô vừa bò ra được nửa mét thì đã bị Du Liệt tóm lấy mắt cá chân, sau đó mạnh mẽ kéo cô trở về dưới cơ thể anh.
“Vẫn chưa dọn dẹp phòng ăn mà.” Hồ ly nhỏ ngọ nguậy nhưng đã bị anh đè xuống.
Du Liệt dùng một tay nắm lấy cổ tay đang bị anh bắt chéo trên đỉnh đầu của cô, sau đó chầm chậm cúi người xuống: “Ngày mai dì giúp việc sẽ dọn thôi.”
“Nhưng mà để qua đêm… Sẽ có mùi đấy!”
“Họ có thể xử lý nó.”
“Đợi đã.”
“?”
Du Liệt ngoan ngoãn ngừng hôn, hơi nhổm người dậy để nhìn cô. Sau khi xác nhận hồ ly nhỏ dưới cơ thể mình lộ ra dáng vẻ khó chịu, đuôi lông mày của anh khẽ nhướng lên: “Sao vậy? Không muốn làm hửm? “
Hạ Diên Điệp nhìn anh với vẻ hơi do dự.
Cảm xúc nơi đáy mắt anh đang bị chính anh cố gắng kìm nén một cách khá chật vật. Hạ Diên Điệp tin chắc rằng, nếu cô nói không muốn thì có lẽ anh sẽ vào phòng tắm để tự giải quyết.
Nghĩ tới chuyện này thì cô cảm thấy hơi tội nghiệp anh.
“Không phải em không muốn.” Hạ Diên Điệp nhất thời nghẹn lời, sau đó dứt khoát sa ngã bằng cách nắm lấy cổ áo để kéo anh xuống, không cho Du Liệt nhìn thấy gò má đỏ bừng của mình: “Là vì sau mỗi lần uống chút rượu, anh lại giày vò người khác rất dữ dội.”
Mặc dù giọng của hồ ly nhỏ rất khẽ nhưng Du Liệt vẫn có phản ứng.
Anh ghé vào cổ Hạ Diên Điệp, vừa nở nụ cười trầm thấp vừa hôn lên xương quai xanh của cô: “Hình như anh đã từng nói chuyện này với em rồi mà. Thần kinh hưng phấn nhưng các giác quan lại chậm chạp, vậy nên những thời điểm cần thích sẽ luôn kéo dài đặc biệt. Nó là như thế đấy.”
Hạ Diên Điệp cắn môi, đang định bất chấp làm liều thì…
Du Liệt lại ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Hạ Diên Điệp, sau đó xoay người tựa vào đầu giường rồi ôm cô vào lồng : “Vậy thì không làm nữa, anh chỉ ôm em ngủ thôi.”
“...”
Hạ Diên Điệp dừng lại vài giây, tầm mắt hạ xuống với vẻ chần chừ: “Anh có chắc là anh ngủ được không?”
Du Liệt mỉm cười, xoay mặt lại để hôn lên thái dương của cô: “Mặc kệ nó đi.”
“?”
Hồ ly nhỏ ngước nhìn Du Liệt một cách ngạc nhiên và thán phục.
Đôi khi, người đàn ông nào đó gần như đã đối xử tàn nhẫn với chính mình.
Vì vậy, việc chơi đùa trên giường đã được thay thế bằng việc chỉ trò chuyện phiếm nơi đầu giường.
Sau khi nói mấy câu, rốt cuộc Hạ Diên Điệp cũng chẳng kìm lòng được nên đã nhấc tay chọc vào ngực Du Liệt: “Em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Hửm?”
“Trước khi rời đi, Cao Đằng đã kể rằng anh từng bị gãy xương trong một vụ tai nạn ô tô sao?” Ánh mắt của Hạ Diên Điệp vô thức lướt qua toàn bộ cơ thể của Du Liệt rồi cau mày lại: “Nhưng mà tại sao nghĩ tới nghĩ lui, em vẫn không nhớ anh có vết sẹo ở chỗ nào thế nhỉ?”
Du Liệt bật cười: “Em lại đi nghe cậu ta nói quá lên à…”
Du Liệt còn chưa kịp nói xong thì Hạ Diên Điệp đã trừng mắt với anh rồi: “Không được gạt em nữa.”
“… Lần này anh thực sự không gạt em mà.”
Du Liệt chẳng biết làm sao, đành phải nắm cổ tay của Hạ Diên Điệp rồi móc lấy ngón trỏ của cô, sau đó cho nó vuốt dọc rồi phủ lên lồng của anh.
Đầu ngón tay của Hạ Diên Điệp run bần bật, đôi gò má ửng đỏ: “Anh làm gì đó?”
Du Liệt tiếp lời, bàn tay đang nắm tay cô cũng dừng lại.
“Chỗ này đây…” Đặt tay lên một xương sườn nào đó, Du Liệt vừa cụp mắt vừa cười nửa miệng: “Chẳng phải em muốn hỏi anh sao? Em cho rằng anh đang làm gì hửm?”
Hạ Diên Điệp phản ứng lại, không thèm để ý tới lời nói đùa của anh mà chỉ cuống quýt đứng dậy: “Anh bị gãy xương sườn á? Nội tạng không bị tổn thương chứ?”
“Em yên tâm đi, không có đâu.”
Du Liệt bế người nào đó quay về lồng của mình: “Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Lúc đó anh chỉ bị gãy xương và trật khớp nhẹ thôi, hồi phục nhanh lắm.”
Nhưng Hạ Diên Điệp vẫn cau mày, khó mà thả lỏng được: “Anh tự lái xe hả? Sao lại gặp tai nạn ô tô thế?”
“Ừm, ở Los Angeles.”
Du Liệt đang nói thì lại dừng.
Chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì, anh bỗng cong môi với vẻ tự giễu thoáng qua: “Anh cũng không hiểu rõ nữa. Rõ ràng anh đã gặp cả trong mơ lẫn ngoài mộng rất nhiều lần rồi. Nhưng chẳng hiểu sao lần đó anh lại tưởng là thật nữa.”
“Anh tưởng cái gì là thật cơ?”
“Có một năm nọ, khi đang lái xe trên đường St. Beau ở Los Angeles và sắp đến gần một ngã tư đường, anh bất ngờ nhìn thấy một bóng người trông rất giống em trên vỉa hè nằm chếch ở đối diện.”
Du Liệt nhắm mắt lại rồi cười khẽ, lông mi cũng đang run rẩy.
“Chỉ vì một thoáng nhìn nhầm cùng với một nửa khuôn mặt kia, khi cô gái đó rẽ vào góc đường, anh cũng lập tức xoay vô lăng mà không hề suy nghĩ. Anh quên mất mình vẫn còn cách người đó một làn xe, sau đó bị chiếc ô tô đang lao tới tông vào.”
Mặc dù Du Liệt kể lại một cách bâng quơ nhưng trong trí nhớ của anh, vụ va chạm bất ngờ của hai chiếc xe chạy ngược chiều lại vô cùng thê thảm đến mức khó mà tả được. Nếu không phải vì năm đó Du Liệt đã bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, trong chiếc xe limousine cao cấp có túi bảo hộ bọc lấy người anh thì hậu quả sẽ chẳng đơn giản như bị gãy một hai chiếc xương sườn đâu.
Nhưng Du Liệt cũng chẳng định cho Hạ Diên Điệp biết những chuyện này.
Nhân tiện, anh cũng đang nghĩ cách “diệt khẩu” Cao Đằng.
Nhưng Du Liệt còn chưa kịp nghĩ xong thì Hạ Diên Điệp bỗng nhiên run lên ở trong lòng anh. Cô run rẩy rõ ràng đến mức Du Liệt phải kinh ngạc cụp mắt xuống: “Em sao vậy? Không có gì nghiêm trọng đâu. Em đừng tự dọa chính mình...” “
“Là năm nào thế?”
“Cái gì?”
“Anh nói, vụ tai nạn xe…” Hạ Diên Điệp siết chăn thật chặt: “Vào năm nào cơ?”
Du Liệt khẽ cau mày nhưng vẫn nhớ lại theo lời cô.
“Năm 2018, tháng 7.”
“...”
Người trong vòng tay anh đột nhiên không có phản ứng.
Dường như Hạ Diên Điệp cũng đã ngừng thở, đông cứng và bất động.
Du Liệt trở nên hoảng hốt một cách hiếm thấy. Anh ngồi thẳng dậy, kéo Hạ Diên Điệp đang cố gắng cúi đầu xuống thấp về lại vị trí cũ, quả nhiên Du Liệt lập tức nhìn thấy cô đang rơi nước mắt đầy mặt.
Hạ Diên Điệp cắn môi chặt đến mức làm nó trắng bệch. Dẫu đã bị anh phát hiện nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, lẳng lặng khóc tới nỗi toàn thân đều run rẩy.
“Rốt cuộc em bị sao vậy, hồ ly?” Du Liệt cau mày: “Em…”
Du Liệt chưa kịp hỏi xong thì đã bị Hạ Diên Điệp đè xuống đầu giường. Cô lật người ngồi lên người anh, sau đó nằm sấp xuống để trao cho Du Liệt một nụ hôn đẫm nước mắt. Trong quãng ngắt nhỏ vụn giữa những nụ hôn, cuối cùng Du Liệt cũng lắp ghép được từ giọng nói run run dữ dội của Hạ Diên Điệp.
“Vào năm ba đại học, em đã đến Los Angeles để tìm anh vào tháng 7.”
“…”
Du Liệt khựng lại vì chấn động.
Sau những lời nói vừa rồi của Du Liệt, Hạ Diên Điệp run bần bật, khó mà kìm nén bởi những hình ảnh xen lẫn ký ức rời rạc đang tìm về một cách ào ạt.
Los Angeles, đường St. Beau.
Dường như Hạ Diên Điệp bỗng chốc bị kéo trở lại con phố sầm uất ở một đất nước xa lạ. Đó là ngày cuối cùng trước khi cô hoàn thành công việc phiên dịch tháp tùng*. Hạ Diên Điệp đã thức trắng cả đêm, trong tâm trí tràn ngập những điều cô đã nhìn thấy trong thư viện Khoa học và Công nghệ vào ngày hôm trước, để rồi rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc.
*Phiên dịch tháp tùng: Là loại hình phiên dịch mà phiên dịch viên sẽ tháp tùng đại diện công ty đến tham dự các sự kiện văn hóa, họp hội nghị, tham quan du lịch, đôi khi là một cuộc phỏng vấn hoặc thậm chí là những trường hợp giao tiếp xã hội thông thường.
Khi rẽ qua ngã tư, Hạ Diên Điệp đã nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt ở giao lộ của ngã tư từ góc đường phía sau một cách rõ ràng, cùng với tiếng la hét chói tai. Mấy từ tai nạn ô tô văng vẳng bên tai cô. Khách hàng đã đi tới phía trước, thấy cô chưa đuổi kịp nên đã ngoảnh lại rồi gọi một tiếng Vanny. Hạ Diên Điệp quay đầu nhìn lại với vẻ ngập ngừng, sau đó trả lời rồi nhanh chóng bước về hướng ngược lại góc rẽ đằng sau.
Hạ Diên Điệp không hề hay biết mình đã bỏ lỡ điều gì.
Cô chẳng biết rằng sau khi mình rẽ vào góc cua, trên ghế lái của chiếc ô tô với phần đầu xe đã biến thành sắt vụn, giữa vô vàn tiếng la hét và hỏi han, chàng trai với dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ vầng trán trắng lạnh vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm về phía đầu đường - nơi bóng dáng cô biến mất – trước khi anh hôn mê.
“...”
Giọng nói của Hạ Diên Điệp ngắt quãng từng cơn. Cô nằm trên người Du Liệt, dán sát vào ngực anh rồi khóc đến mức toàn thân run lên.
Du Liệt đã tỉnh táo trở lại.
Anh cụp mi xuống, giọng nói vừa run run vừa trầm khàn: “Em đừng khóc.”
Cô khóc thảm thiết đến nỗi khiến anh chợt cảm thấy hai xương sườn trên ngực vốn đã sớm lành lại được bảy tám năm bỗng dưng trở nên đau đớn, không thể kiềm chế được.
Du Liệt giơ tay lên, ôm chặt Hạ Diên Điệp vào trong lòng một cách nhẹ nhàng mà từ tốn.
Anh nuốt lấy lời xin lỗi của Hạ Diên Điệp, cuối cùng hôn lên khóe môi cô với vẻ dịu dàng và thư thái: “Không sao đâu. Thật đấy, hồ ly.”
Bởi vì cuối cùng em đã quay về bên cạnh anh.
Cho nên hết thảy khổ đau đều chẳng hề quan trọng.
Chính những nỗi đau đó đã mở đường cho đôi ta, bất kể là bỏ lỡ hay đau thương, chúng đều cho phép anh được ôm lấy một cái kết của ngày hôm nay: Đó là có em.
Anh thấy mình quá đỗi may mắn, dẫu chịu đựng khổ đau cũng cảm thấy ngọt ngào như nếm mật.