Hỏa Bạo Tình Nhân

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọ Duy Trung thô thanh đối Ngọ Chí Hiếu nói: “Ngươi đã đói bụng chưa? Ta gọi Diệu Tử mang đồ ăn cho ngươi!”

“Ta không có đói bụng.” Ngọ Chí Hiếu đẩy tay Ngọ Duy Trung ra, không biết vì sao Trung ca nói hắn đói bụng.

Quý Lộng Xuân không cho hắn có thời gian nhìn về phía Ngọ Duy Trung đang tức giận đến bạo khai khuôn mặt tuấn tú. Vươn bàn tay non mềm, đem mặt Ngọ Chí Hiếu chuyển hướng đến trước mặt mình.

Môi y đỏ mọng kiều diễm, làm Ngọ Chí Hiếu một trận tê dại, chân cũng nhuyễn, tâm cũng nhuyễn, cái bộ vị không nghe lời cũng ngạnh lên.

Không phải hắn đối A Hạ không chung tình, là ca ca A Hạ thật sự đẹp, quá đẹp. Làm cho người ta liếc mắt một cái liền bỏ lở hồn phách, đã quên chính mình họ gì tên gì.

“Hiếu Hiếu, Trung ca ngươi còn nói cái gì?”

Ngọ Chí Hiếu đem lời nói của Ngọ Duy Trung lập lại một lần lại một lần, còn e sợ nói không rõ ràng lắm, tặng cho Ngọ Duy Trung từng lời cặn kẽ.

“Trung ca nói nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, A Hạ không phải là của ta, cho nên ta không cần chú ý đến hắn.” Không biết chuyện gì đang xảy ra, Ngọ Chí Hiếu càng nói vui vẻ.

Quý Lộng Xuân trong mắt đã muốn tàn sát, âm thanh vẫn mềm mỏng nhẹ nhàng dẫn đường, “Còn gì nữa?”

Y thổi nhẹ một ngụm hương khí lên mặt Ngọ Chí Hiếu, Ngọ Chí Hiếu thất thần lại ngoan ngoãn càng nói nhiều chuyện kinh người.

“Trung ca nói hắn dùng chút mưu kế là có thể đem A Hạ mua vào nhà làm thiếp của ta.”

Nghe được chữ ‘thiếp’ này, Quý Oánh Hạ hai tay run rẩy, nếu không phải ca ca ngăn cản, hắn hiện tại đã muốn bổ nhào vào trước người Ngọ Chí Hiếu, đem hắn thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn.

“Mưu kế gì?”

“Ta không biết rõ lắm nhưng hình như cùng khu đất kia có quan hệ.”

“Thế à, Hiếu Hiếu, ngươi thật nghe lời, nói nhiều như vậy.” Nói đến chữ ‘nhiều’ Quý Lộng Xuân thần tình ý cười lập tức biến thành bộ dạng quỷ dạ xoa đáng sợ.

Y một cước nâng lên —- Ngọ Chí Hiếu rất có kinh nghiệm, lập tức thân thể phản xạ, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn lập tức theo miệng hắn thốt ra ngoài.

Y lại một cước hung hắn đá trúng hạ thể, hơn nữa bởi vì có điểm hơi ngạnh, đau đến làm cho hắn không chịu đựng được, hắn thê thảm tru lên, vừa vặn ngã vào chân Quý Oánh Hạ.

“A Hạ, ta nói gì sai rồi sao? Như thế nào ca ngươi đá ta…… đau quá, đau quá ác!”

Hắn lắc lắc mặt, hy vọng cầu được một tia thương tiếc ở A Hạ, Quý Oánh Hạ lộ ra cái cười sáng lạn —- nụ cười kia cùng quỷ dạ xoa còn có phần ác hơn.

“Hiếu Hiếu, nguyên lại tiểu quan trong kỹ viện hấp cho ngươi thật thoải mái, ngươi như thế nào chưa từng nói qua với ta?”

Sao lại ngu như thế, Ngọ Chí Hiếu rốt cuộc cũng phát hiện thần sắc Quý Oánh Hạ không đúng, hắn bắt đầu ấp a ấp úng, ý đồ cầu cứu.

“Không có thật thoải mái, thoải mái bình thường mà thôi, thật sự, hắn so với A Hạ ngươi lợi hại hơn một chút mà thôi……” Hắn vội giải thích, vội đến làm cho người ta sinh khí.

“Ngươi đi chết đi, hỗn đản!”

Quý Oánh Hạ rống giận, hung hăng một cước đá vào mặt hắn, tái đá ngực, sau đó tái đá hạ bộ, dám nói tiểu quan trong kỹ viện so với hắn hảo, hẳn là sống lâu, ngại chết sao? Hắn không giận là mặc hắn áp, mặc hắn ngoạn, mông non mềm như vậy so với mông thô của hắn, làm cho hắn thoải mái kết quả dĩ nhiên phải đưa ngân lượng cho tiểu quan kia, so sánh hảo! Hắn bị đánh cho chết khiếp đều là đáng, ngày tân hôn đầu tiên mà đã không thành thật, Ngọ Chí Hiếu không lương tâm, quả thật là đệ nhất hỗn đản.

Quý Oánh Hạ căm giận dùng sức cuồng đá, làm Ngọ Chí Hiếu lại một trận hô thiên hảm địa thảm thiết.

Ngọ Duy Trung lực bất tòng tâm bởi vì Quý Lộng Xuân vẻ mặt cười lạnh nhìn phía hắn, sau lưng hắn mồ hôi lạnh từng giọng rơi xuống, cảm giác chết thảy đều xong đời.

“Cho nên khi ta tới tìm ngươi hỏi giá đêm đầu, ngươi cũng đã gài bẫy muốn hại ta?” Quý Lộng Xuân âm thanh thật bình tĩnh, nhưng nghe ra được lửa giận phong ba, hắn đã chuẩn bị tốt, tốt, tốt thân thể một chút.

Ngọ Duy Trung thanh thanh yết hầu, ngay cả mồ hôi lạnh đầy người hắn vẫn như cũ bất khuất nói dối: “Không phải như ngươi nghĩ đâu, A Hiếu là xuẩn đản, hắn không biết chính mình nói cái gì!”

“Ta ở trước mặt ngươi cởi sạch quần áo, ngươi nghiệm nghiệm thân thể ta xem có bán được giá không, ngươi lúc đó là cười đến rụng răng?”

Hoàn toàn ko có, hắn khi đó hoàn toàn bị dáng người cấp hôn mê thần trí! Ngọ Duy Trung lại ho khan vài tiếng: “Đây là hiểu lầm, ta có thể giải thích.”

“Vừa rồi ở trong phòng, ngươi là nam nhân vô sỉ, có phải hay không cảm thấy được ta bị khinh bạc cho ngươi chiếm tiện nghi, thật sự cho ngươi cười phá bụng?”

Ngọ Duy Trung ngăn cơn sóng dữ, “Tuyệt đối không có, ta đối với ngươi là thật tâm chân ý.” Trời ạ, chỉ cần cho hắn qua được ải này, hắn cam đoan ngày mai đi miếu dâng hương lễ tạ thần!

“Khi ta mua khu đất kia ngươi có động tay chân vào không?”

Ngọ Duy Trung chần chờ một chút, hắn đúng là có động tay chân, nhưng thản nhiên thừa nhận chẳng phải là tử lộ (đường chết) sao? Hắn không như A Hiếu xuẩn kia muốn chết —- xem A Hiếu sống dở chết dở, bị Quý Oánh Hạ đặt dưới người loạn quyền đánh đấm, Ngọ Duy Trung run lên, tuyệt ko nghĩ muốn kết cục như xuẩn đệ.

“Không có.” Hắn nói dối, vì sinh mệnh quý giá, vì tương lai hắn cùng Quý Lộng Xuân, hắn tuyệt đối không thể phun thật.

“Thật sự?”

Ngọ Duy Trung lần này ngữ khí khẳng định chút, “Tin tưởng ta, Lộng Xuân, tuyệt đối không có.”

Quý Lộng Xuân thanh thúy cười ra tiếng, sau đó một cước nâng lên —- Ngọ Duy Trung cũng từng bị y đá qua, lập tức sợ tới lui từng bước, chính là Quý Lộng Xuân chân dài, không lưu tình chút nào hướng bộ vị nam tính của hắn mà đá, Ngọ Duy Trung lập tức đau đến hạ thắt lưng, ôm lấy vận mệnh con cháu kia thở.

“Chuyện gì cũng từ từ, gì, làm gì đánh……” Hắn đau đến thanh âm đều câm.

“Ta đây hỏi lại ngươi một lần, ngươi đến tột cùng có hay không âm thầm giở trò quỷ?”

“Không có, như thế nào có thể? Ta thích ngươi, như thế nào có thể làm ra loại sự tình này, ta cũng không phải là ác nhân.” Ngọ Duy Trung nói dối mặt vẫn như cũ không đổi sắc.

Quý Lộng Xuân trả lời là tái đạp hắn một cước, lần này vận mệnh con cháu Ngọ Duy Trung đau đến tách rời với thân thể. Quý Lộng Xuân ngời trên lưng hắn, tươi cười xinh đẹp đủ để cho người mê say —- nếu đổi lại là trường hợp khác, Quý Lộng Xuân ngồi trên lưng hắn, đong đưa thân thể, mặt đỏ bừng tiếp nhận hắn……

Ngô oa, đau quá, phía dưới hắn đau quá! Không thể tái loạn suy nghĩ!

“Ngươi rốt cuộc có hay không động thủ chân? Đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi.”

Ngọ Duy Trung chết cũng không nhận, dù sao Quý Lộng Xuân không có chứng cớ, nhiều lắm chỉ có mấy câu kia của A Hiếu mà thôi, chỉ cần ngươi kiên quyết phủ nhận, y sẽ tin tưởng ngươi.

“Không……”

Quý Lộng Xuân cúi đầu, đôi môi kiều diễm đỏ mọng cách hắn một sợi tóc, làm cho hắn mất đi lý trí, ngẩng đầu mãnh liệt liếm chất lỏng ngọt ngào, mà hai tay mềm mại của y phủ trước ngực hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn một chút lên nhũ tiêm làm cho Ngọ Duy Trung chịu không nổi.

“Có hay là không có?”

Quý Lộng Xuân khi nào biến thành ma nữ yêu kiều? Y lại dùng ngón tay xoa nhẹ một chút lên hắn, làm cho hắn khí suyễn. Đương nhiên nam tính nửa người dưới đứng thẳng, nửa người trên nhất là đầu sẽ hoàn toàn đình chỉ vận tác, Ngọ Duy Trung vô dụng hiện tại chính vị tình huống này vây lấy.

“Có, ta có.” Ngọ Duy Trung rốt cuộc thành thật nhận tội.

Quý Lộng Xuân ngón tay dừng lại trên nhũ tiêm, tái hung hăng ninh hắn một phen, hắn đau đến hét lên, Quý Lộng Xuân lại nhấc chân đem nam tính kai hung hăng chà đạp một phen, đợi cho rốt cuộc vừa lòng mới thôi, Ngọ Duy Trung đã muốn hấp hối, nằm trên đất thở.

“Đi thôi, A Hạ.”

Quý Oánh Hạ muốn đánh cũng đánh không nỗi nữa, mà Ngọ Chí Hiếu thần tình sưng đỏ, như bị ong vỡ tổ chích đến bi thảm.

“Ân, ca ca.”

Quý Oánh Hạ đứng lên trước, còn chưa nguôi giận, đánh tiếp Ngọ Chí Hiếu một quyền. Ngọ Chí Hiếu đã đau đến ngay cả hừ cũng hừ không được, chỉ có thể nằm trên mặt đất.

“Bực này đồ khốn, về sau đừng theo bọn họ tới lui, ngươi hôm nay cũng đừng gả cho hắn, chúng ta lập tức cùng huynh đệ bọn họ nhất đao lưỡng đoạn.”

“Ca nói đúng, là ta mù rồi, nam nhân khác sẽ tốt hơn, loại kẻ khốn như Ngọ Chí Hiếu lưu cho tiểu quan kia tốt hơn!”

Nghe được Quý Oánh Hạ nói vậy, nước mắt Ngọ Chí Hiếu thiếu chút nữa lăn ra. Quý Lộng Xuân cùng Quý Oánh Hạ tay trong tay bước đi, Ngọ Chí Hiếu lại bắt đầu tích táp lưu nước mắt, kêu to chính mình ủy khuất.

“Trung ca, ngươi có nghe được A Hạ nói gì không? Hắn không cần ta! Ô ô ô, hắn chẳng những đánh ta, còn không muốn ta!” Ngọ Chí Hiếu nói như Quý Oánh Hạ đánh hắn không phải là chuyện đại sự gì, nhưng vứt bỏ hắn mới là chuyện thống khổ cả đời.

Ngọ Duy Trung dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xuống, hắn toàn thân đều đau, nhất là hạ thân. Quý Lộng Xuân lại đánh tiếp hắn thiếu chút bị phế đi, bây giờ sờ nhẹ vẫn còn đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng.

Đều là tại xuẩn đệ! Có loại xuẩn đệ này trong nhà, mới gặp địch nhân liềm đem bọn họ nhét vào chỗ chết.

Đều là tại A Hiếu nói long tung mới làm Quý Lộng Xuân hiểu lầm nhiều như vậy, hắn còn dám ở một bên oán giận khóc lóc kể lể? Hắn không bị đánh chết coi như Quý Oánh Hạ hạ thủ lưu tình.

“Ngươi đúng là ngu ngốc, tại sao lại ngốc như vậy được hả!” Bởi vì rất sinh khí, Ngọ Duy Trung rống lớn, đới tên đệ ngốc mắng hết tiếng trong lòng không che dấu chút nào.

Ngọ Chí Hiếu lập tức im miệng, lại bắt đầu nức nở nuốt khẩu dịch khóc, khóc đến Ngọ Duy Trung tâm phiền không thôi.

“Trung ca không thương ta, tuyệt không thương ta! Ta muốn đi đến trước mộ cha mẹ đích nói Trung ca hung ta, mắng ta, còn không để ý ta! Không có A Hạ, ta sinh ra ra không còn ý nghĩa……”

“Ngươi này xuẩn đệ, ta chịu đủ rồi! Còn dám đề một câu cha mẹ, ta liền đem ngươi khóa ở sài phòng lý, cho ngươi khóc đủ!”

Ngọ Chí Hiếu nao núng không dám tái hé răng, nhưng lệ vẫn liều mạng lăn xuống. Hắn chính là nói thật, vì cái gì A Hạ cùng Lộng Xuân ca hội như vậy sinh khí? Hắn hoàn toàn không biết a.

Mà Ngọ bá công ngồi một bên trải qua thiên băng địa liệt lại nghiêng đầu chảy khẩu dịch mà ngủ, dù sao lão đến đây để nói Ngọ Duy Trung về khu đất, bất quá bọn họ đánh nhau như kịch võ trên sân khấu, thật sự là đẹp a! Bọn họ nhất định là có luyện qua.

Về đến nhà, Quý Lộng Xuân càng nghĩ càng giận, y cẩn thận thám thính quyền sở hữu khu đất kia, mới xác định được Ngọ Duy Trung là địa chủ, Ngọ bá công bất quá giúp hắn thu tiền thuê mà thôi, cho nên chỉ cần Ngọ Duy Trung không đáp ứng quyên ra khu đất, Quý Lộng Xuân làm gì đều uổng công phí tâm tư.

Tâm địa ngươi này thật hiểm ác vô cùng, biết rõ y phải dựng học đường, cũng hướng hắn xin giúp đỡ vài lần, hắn lại y chuyện hắn là địa chủ thật, có thể thấy được nội tâm hắn căn bản có trá.

“Đáng giận, là ta rất xuẩn, lại không phát hiện……”

Mà Quý Oánh Hạ trong lòng càng phát hỏa, lúc trước Ngọ Chí Hiếu đau khổ theo đuổi, không thể tưởng được hai người thề non hẹn biển, xuẩn đản kia lại nói tiểu qua so với hắn hảo hơn! Không có ngươi nào so với hắn vô lương tâm như vậy, uổng phí Quý Oánh Hạ đối hắn nhiệt tình thẳng ý, lại có kết cục như vậy.

“Ca, uống trà.”

Quý Oánh Hạ dâng trà cho Quý Lộng Xuân dùng, Quý Lộng Xuân biết tâm tình hắn ác liệt, tất cả tại hai huynh đệ họ Ngọ kia lừa huynh đệ họ hảo thảm, may mà A Hạ lập tức phát hiện chân tướng, bỏ về nhà. Chính mình cũng không thật sự cấp tiện nghi cho Ngọ Duy Trung, nếu không thật sự là tổn thất lớn.

“Ca, chúng ta còn thiếu tiền của Ngọ gia, làm sao bây giờ?”

“Hắn dám đến rồi hẳn nói sau.”

Nhắc đến việc này, Quý Lộng Xuân còn đầy hỏa. Chuyện khu đất kia còn nhiều chi tiết, nói không chừng đều là do Ngọ Duy Trung sau lưng giở trò quỷ, y mang nợ nần càng nhiều, Ngọ Duy Trung tái đối y thi ân, từ đầu đến cuối xem ra đều là quỷ kế của hắn.

Hai huynh đệ nghĩ đến người Ngọ gia mà tức giận, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Quý Oánh Hạ đi mở cửa, Diệu Tử đứng bên ngoài, Quý Oánh Hạ hé mặt ra, Diệu Tử cúi người.

“Nhị thiếu nãi nãi, nhị thiếu gia……”

“Đủ rồi, ta không phải cái gì nhị thiếu nãi nãi, ta cùng tên hỗn đản kia chết cũng không quan hệ!”

Quý Oánh Hạ tay chống eo, mặt chuyển đến bên cạnh, Diệu Tử là tôi tớ, đành phải đưa tay mang cái rổ giao cho Quý Oánh Hạ, cười lấy lòng, không có biện pháp, đại thiếu gia không còn mặt mũi nào, không chịu tự mình gõ cửa, mà nhị thiếu gia lại khóc sướt mướt, không dám tới gõ cửa, hắn là phận nô tài đành phải nhận hết khổ sở gian lao.

“Này là đại thiếu gia, nhị thiếu gia phân phó, nói cấp cho nhị thiếu nãi nãi cùng ca ca nhị thiếu nãi nãi dùng tẩm bổ.”

Quý Lộng Xuân đi tới, rổ ngay cả cũng không thèm nhìn tới, cười lạnh nói: “Chúng ta thân mình thật sự hảo, không cần bổ cái gì cả, kêu Ngọ Duy Trung cùng Ngọ Chí Hiếu……”

“Dạ!” Mới nói đến ‘Ngọ Chí Hiếu’, Ngọ Chí Hiếu liền từ trong bụi cây ngẩng đầy giơ cao cánh tay như Quý Lộng Xuân đang điểm danh, vội vàng lảo đảo đi tới, hắn nhìn chằm chằm Quý Oánh Hạ đến si ngốc, “A Hạ mấy ngày nay ngươi khỏe không?

“Chuyện không liên quan đến ngươi.” Quý Oánh Hạ không nhìn hắn, ngay cả khẩu khí đều thập phần nóng nảy.

Ngọ Chí Hiếu không dám nói nữa, căn môi, trong mắt phiếm lệ quang, hai huynh đệ Quý gia vào nhà, hắn liền khóc sướt mướt nói: “Ca, ngươi xem, ngươi xem, bọn họ không để ý tới chúng ta!”

Ngọ Duy Trung từ cành cây đi ra, một tay xua xua đuổi đám muỗi lượn vòng quanh hắn —-hắn núp một chút ở góc cây mà đã bị muỗi hút máu vài chỗ.

“Chờ bọn họ nguôi giận nói sau, chúng ta đi về trước đi.”

Từ ngày đó, đêm nào Ngọ Duy Trung cũng mang Ngọ Chí Hiếu tới. Quý Lộng Xuân xem họ như vô hình, mà Diệu Tử mỗi ngày đưa lên ‘cống phẩm’ khác nhau, có khi là tổ yến, có khi là thuốc Đông y, có khi hoa quả mới mẽ quý giá.

“Ca, bọn họ lại tới nữa.” Quý Oánh Hạ nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy Ngọ Chí Hiếu si ngốc nhìn vào cửa sổ, Ngọ Duy Trung thì một bên đánh muỗi.Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai huynh đệ, Quý Oánh Hạ thấp giọng nói: “Ca, gần đây muỗi càng nhiều, chúng ta cho họ cây ngải để tránh bị muổi cắn bị thương.”

“Để nói sau.”

Dưới ánh nến Quý Lộng Xuân đọc sách, Quý Oánh Hạ ở cửa sở nhìn Ngọ gia huynh đệ, trong lòng có điểm không đành.

Bọn họ ngày ngày đều đến, mỗi lần đến, Ngọ Chí Hiếu đều hé ra khuôn mặt khổ qua theo dõi hắn, nếu Quý Oánh Hạ không để ý tới hắn, hắn liền vẻ mặt đau khổ.

Mà Quý Lộng Xuân còn để ý hành động Ngọ Duy Trung, đương nhiên là muốn cho hắn nhìn một chút, cho nên nhiều lần không nguyện ý mà liếc hắn một cái.

Nhưng mà lúc này, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn với Quý Lộng Xuân.

Không biết ai nói Vương Hàng Da dương phong đốt lửa, nói hắn bán khu đất kia cho Quý Lộng Xuân giá quá mức tiện nghi, cùng địa chỉ khác không thể so sánh. Vương Hàng Da là tiểu nhân lòng tham vô đái, càng nghĩ càng cảm thấy được người này đúng như người ta nói. Hắn vẫn nhớ thương Quý Lộng Xuân xinh đẹp tuyệt trần, thế nào cũng phải làm Quý Lộng Xuân rơi vào trong tay hắn.

Bởi vậy Vương Hàng Da sử dụng công phu ‘sư tử rống’, ép Quý Lộng Xuân đưa nhiều hơn hai trăm hai lượng, bằng không hắn tìm người làm cho khu đất đó ô uế, cho dù Quý Lộng Xuân mua được cũng khai công được, không xây được học đường.

Quý Lộng Xuân đi tới phủ Vương Hàng Da, bảo y bỏ thêm tiền? Khê ước rõ ràng giấy trắng mực đen, nhưng Vương Hàng không thèm ngó lấy, hắn tìm lưu manh đến cả ngày nháo sự, làm Quý Lộng Xuân rốt cuộc cúi đầu đi gặp hắn.

Quý Lộng Xuân vào cửa Vương gia, sắc mặt thập phần khó coi. Vương Hàng Da ngồ ở đại sảnh cười hì hì, thân thủ mang trà cho Quý Lộng Xuân, ánh mắt nhìn thân thể Quý Lộng Xuân thèm nhỏ dãi, Quý Lộng Xuân dùng ánh mắt mãnh liệt trừng về phía hắn, hận không thể đem cái căn đoạn ở hai chân hắn đạp nát, đem hai mắt hắc móc ra.

“Khế đất rành mạch……”

“Chậm đã, này là việc nhỏ. Lộng Xuân, đây là ta sai người đưa tới trà đặt biệt, một hai lá trà đã có giá một hai hoàng kim, ngươi uống uống xem, cam đoan sinh tân giải khát, hơn nữa cả người thoải mái cam đảm.” Vương hàng da giảng đến ‘cả người dũng cảm’, còn ha hả cười đến thật loạn.

Quý Lộng Xuân chỉ cảm thấy hương trà cùng tiếng cười Vương Hàng Da đều ghê tởm như nhau, y mới không uống loại trà ghê tởm gì đó, mặc kệ nó quý, dù sao cũng không phải ngân lượng của y.

“Ta đến nói chuyện khu đất, không phải đến uống trà.” Quý Lộng Xuân lạnh lùng nói.

Vương Hàng Da ngồi vị trí thượng, tham lam vuốt bàn tay nhỏ bé của y cười nói: “Chuyện khu đất hảo, nếu ngươi trò chuyện cùng ta thật vui, như vật khu đất nhỏ kia, tặng ngươi cũng không quan hệ.”

Trên người hắn truyền đến mùi vị cùng hương trà kia làm Quý Lộng Xuân thiếu chút nôn ra, y dùng lực gỡ tay Vương Hàng Da ra.

“Ta là đến nói chuyện khu đất đàng hoàng, ngươi tôn trọng một chút!”

Quý Lộng Xuân không nhịn được, Vương Hàng Da thẹn quá hóa giận sắc mặt đỏ lên, bày ra dáng hạ lưu.

“Ngươi còn vờ rụt rè? Trước đó vài ngày liều mạng chạy đến Ngọ gia, không phải vì câu dẫn Ngọ tiểu tử kia! Mao đầu tiểu tử kia còn chưa đủ lông đủ cánh, làm sao làm cho ngươi thoải mái khoát hoạt? Ta này cự long dai sức, lại ngoạn đa dạng, cam đoan lát nữa ngươi phải thích đến gọi ta là ca ca!”

“Không hợp nhau, nửa câu cũng nhiều! Khế ước không có vấn đề, ngươi nếu dám lại đến quấy rầy, ta lập tức cáo quam, cho ngươi biết ta cũng không phải dễ chọc.”

Quý Lộng Xuân xoay người bước đi, nghe những gì Vương Hàng Da nói tiếp, y chắc chắn sẽ đem những gì tối qua ăn vào toàn bộ ói ra hết.

Nhưng mà Vương Hàng Da đê tiện, như thế nào để Quý Lộng Xuân rời khỏi? Huống chi bộ dạng Quý Lộng Xuân gầy yếu, lực cánh tay nhỏ bé, mạnh chút có thể làm gẫy, một cái khủy tay có thể dễ dàng gắt gao ôm vòng eo thon nhỏ, cặp chân tuyết trắng thon thả, hơn nữa mảnh khảnh, khuôn mặt yêu kiều như nữ nhân, lúc này không ăn còn để đến khi nào?

Vương Hàng Da hô to: “Người tới a, giữ cửa cho ta! Đại gia hôm nay không hảo ngoạn ngươi chết đi sống lại, dục tiên dục tử, ta sẽ không mang họ Vương!”

Nguyên lai Vương Hàng Da sớm để ý đến Quý Lộng Xuân nên phân phó tôi tớ, hắn trước hảo ngôn hảo ngữ mời mọc Quý Lộng Xuân, sau đó liền lừa đến phía sau sương phòng sung sướng một phen, nếu là Quý Lộng Xuân không chịu cùng hắn, hắn đã kêu người đóng cửa, làm cho y không trốn thoát được, hắn sẽ dùng sức mạnh, nói không chừng cường bạo cũng có một phen hương vị khác.

Tưởng tượng đến Quý Lộng Xuân quần áo giải khai, hốc mắt rưng rưng, hai chân bị hắn mở ra, kịch liệt phá thân thể y —- ôi, thật khiến cho người ta hưng phấn đến chảy máu mũi!

“Ha hả a, ta đã phân phó, không có khả năng mở cửa đâu! Tiểu Lộng Xuân, ngươi liền nhận mệnh đi, ngươi nếu làm đại gia ta thư thái, ngay cả học đường ta cũng sẽ gánh vác một ít, sẽ không để ngươi đi làm vất vả như vậy, dù sao bị ta thượng qua, chính ta tâm can bảo bối của ta a.”

Quý Lộng Xuân chạy vội tới trước cửa, dùng sức lay động cửa, quả nhiên cửa bị khóa, y thật sự không ra được, mà Vương Hàng Da lại tiến tới, đem y đẩy ra mặt đất, mùi thới kỳ quái trên người của hắn thiếu chút làm cho y hít thở không thông, mà hắn hướng quần áo y tìm kiếm

“Không cần!” Quý Lộng Xuân thét chói tai, mùi thối kia thật sự làm cho hắn phải ói ra.

Truyện Chữ Hay