Hỏa Bạo Tình Nhân

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Toàn thân Quý Lộng Xuân ửng hồng, y nghe âm thanh đệ đệ mình cùng Ngọ Chí Hiếu hoan ái, thật sự đáng xấu hổ.

“Van ngươi, thả ra, buông……”

Hai người nằm cùng một chỗ, khố hạ Ngọ Duy Trung ngạnh khiến hai gò má hồng như hoa đào, hồng không thể hồng hơn. Quý Lộng Xuân vẫn nói với chính mình là ảo giác, chính y lại không dám sờ thử bộ vị tư mật của Ngọ Duy Trung có phải hay không là khối nhiệt.

“Hai nam nhân lại làm cái loại chuyện cảm thấy thẹn này……”

Vừa rồi cảm giác say bị Quý Oánh Hạ cùng Ngọ Chí Hiếu làm sợ đến tỉnh, Quý Lộng Xuân đẩy cánh tay Ngọ Duy Trung ra, Ngọ Duy Trung ngược lại càng dùng sức áp chế, làm mặt cả hai chỉ cách một đường chỉ, mặt hắn nghiêm nghị, hắn nói ra vấn đề chưa bao giờ tự hỏi qua.

“Cảm thấy thẹn sao? Nghe bọn họ thật rất thư sướng, ta chưa từng thấy Chí Hiếu vui vẻ như vậy.”

Quý Lộng Xuân cũng do dự, y cũng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Quý Huỳnh Hạ dùng thanh âm cầu xin như vậy, còn dùng thanh âm yêu kiều như vậy, nghe hắn thật sự phi thường khoái hoạt, cái loại khoái hoạt này, y cũng không biết được.

“Nhưng hai nam nhân làm sao có danh có phận, Ngọ Chí Hiếu thì thôi đi, hắn còn ngươi là đại ca, lại trưởng tử của Ngọ gia, cả đời đều có thể cưới nhiều vợ, sống tiêu dao qua ngày nhưng A Hạ bị truyền ra ngoài là ngủ với nam nhân còn có cô nương đứng đắn nào dám thương, nam nhân không đứng đắn cũng sẽ đến tìm đến cửa.”

Nội tâm Quý Lộng Xuân sầu lo không phải nói dối, đệ đệ dù sao cũng là thân nhân duy nhất, y sợ hắn bị mắc mưu cả đời không trở thân được.

“Nếu có danh có phận, ngươi sẽ không phản đối sao?”

Ngọ Duy Trung trong lời nói làm cho Quý Lộng Xuân càng thêm chần chờ. Nếu A Hạ là nữ nhi mà Ngọ Chí Hiếu thú hôn, hai người sẽ phát sinh quan hệ không ai phản đối, còn phi thường tán thành dù sao nhà trai cũng là phú hộ một puhơng, A Hạ xem như ngư dược long môn (cá chép hóa rồng), làm nhị thiếu nãi nãi nhà giàu, nửa đời sau ko như y vất vả, lại có người hầu hạ, hơn nữa Ngọ Chí Hiếu đối A Hạ thâm tình, cả đời được yêu thương, vật chất cũng không thiếu thốn, hoàn toàn thoát khỏi khốn khổ, này có gì không tốt?

“Nếu có danh phận, ta…… ta đương nhiên sẽ không phản đối.” Nói ra những lời này Quý Lộng Xuân liền nhụt chí, trong lòng cũng ẩn ẩn dâng bi mất mát bi thương khó có thể dùng lời để nói, sự thật xảy ra trước mắt, A Hạ là nam nhân, không phải nữ nhân.

“Nhưng là A Hạ là nam nhân, như thế nào có thể cho hắn danh phận?”

“Chỉ cần đại ca này đồng ý thì tốt rồi.” Ngọ Duy Trung tự nhiên thoải mái nói, Quý Lộng Xuân giận hận trừng mắt liếc hắn một cái, hắn nói những lời này chỉ có thể lừa được chưa không quen biết.

“Ngươi chỉ nói như vậy để hống ta, ngươi làm đại ca đồng ý nhưng bọn họ không thể yến khách, cũng không thông cáo thiên hạ, nam tử càng không thể sinh con, vạn nhất…… có một ngày A Hạ lớn tuổi, không còn xinh đẹp đệ ngươi sẽ không cần hắn, làm sao bây giờ?”

“Chỉ cần hắn ở trước ặt bài vị cha mẹ ta lạy, hắn chính là nhị thiếu nãi nãi của Ngọ gia ta, ta sẽ sai người tận tâm hầu hạ hắn, mặc dù không thể yến khách và vân vân nhưng vẫn sẽ bảo đảm cho hắn. Nếu ngươi lo lắng về sau Chí Hiếu không cần hắn, ta đem một phần tài sản của Ngọ gia cho hắn cùng Chí Hiếu đứng tên, như vậy tựu thành.”

Quý Lộng Xuân nghe xong sửng sốt, sửng sốt. Ngọ Duy Trung nguyện ý đem tài sản cấp cho A Hạ cùng Ngọ Chí Hiếu? Như vậy A Hạ có sự đảm bảo, ít nhất hắn về sao phát sinh chuyện gì tuyệt đốt không lưu lạc đầu đường, nghèo khó vất vả.

“Ngươi…… ngươi là nói thật sao?” Quý Lộng Xuân không dám tin. Người giàu có đối với tiền vô cùng coi trọng, ngay cả Ngọ Duy Trung có tiền cũng không thể hào phóng như thế, tựa như Vương Hàng Da kia, đã có nhiều tiền vẫn tham lam đệ tiện đến cực điểm.

“Đương nhiên là thật.” Ngọ Duy Trung thở dài, nói ra điều vẫn đặt sâu trong lòng, cũng là tâm sự hắn bận tâm nhất. “Cha nương ta chết sớm, phân phó ta phải chiếu cố thân đệ duy nhấtnày. Ngươi cũng nhìn ra được, Chí Hiếu đầu óc không tốt, hắn khi còn bé sốt cao đến đầu, mặc dù hết sốt nhưng phản ứng, hành động của hắn so với người bình thường kém một chút, năm nào cũng có nữ nhân không đứng đắn đến tìm hắn, vì cái gì, không phải vì tiền sao?

Quý Lộng Xuân sửng sốt, lập tức sáng tỏ, Ngọ gia hào phú, Ngọ Duy Trung thông minh chặt chẽ, không thể tiếp cận hắn kiếm lợi, Ngọ Chí Hiếu chính là miếng thịt béo.

“Ta luôn chú ý đến những việc của hắn, Chí Hiếu hoàn toàn không hiểu biết. Hắn ngu ngốc, không suy nghĩ nhiều, hắn liền tin rằng đã phá hư cô nương nhà người ta, rốt cuộc họ kéo đến nhà gây sự, tiền mất không sao ta chỉ sợ hắn cứ suy nghĩ luẩn quẩn, hắn có xảy ra chuyện gì, ta như thế nào đi gặp mặt cha nương đây?”

“Cho nên lúc trước ngươi mới nói ta cùng A Hạ như vậy phá hư, nói chúng ta tới nhà ngươi là lừa tiền?” Quý Lộng Xuân rốt cuộc hiểu được, lúc trước Ngọ Duy Trung vì sao thấy bọn họ liền nói khó nghe như vậy, nguyên lại bởi vì có vết xe đổ.

“Bởi vì việc này có chút… ta đã ngăn cản lại, nhưng hắn vì không gặp đệ đệ ngươi mà khóc lóc sướt mướt, thậm chí còn……” Ngọ Duy Trung không thể nề hà nói: “Thậm chí còn muốn thắt cổ tự sát, ta mới nhượng bộ, mời các ngươi đến làm khách.”

Ngọ Duy Trung nói thành ý nhiệt tình, Quý Lộng Xuân cũng nói ra bí mật đặt sâu trong lòng.

“Phụ mẫu ta mất sớm, chỉ còn hai huynh đệ bọn ta. Ngươi cũng nhìn ra được chúng ta bộ dạng, gường mặt như nữ nhân, ta lúc nhỏ không hiểu chuyện, có nam nhân dụ dỗ ta, dẫn ta đến chỗ hẻo lánh, sau đó muốn…… muốn……” Quý Lộng Xuân trên mặt ửng đỏ, nói vậy kia chuyện trải qua nhất định khó nghe.

Ngọ Duy Trung cầm bờ vai của y, ánh mắt hung quang, nghĩ cũng biết nam nhân kia không đứng đắn.

“Ngươi không ngoan ngoãn đi theo chứ?”

Quý Lộng Xuân cắn môi nhỏ giọng nói: “Khi đó cùng về đến nhà, vì mấy khỏa đường đương nhiên phải đi, chẳng qua hắn cởi quần, muốn ta giúp hắn……” Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Quý Lộng Xuân có điểm nói không được, im lặng chốc lát mới tiếp tục nói: “Trường hợp đó ghê tởm đến cực điểm, ta đá cái kia của hắn, rồi nhanh chóng đào tẩu, sau này mới hiểu, nam nhân kia thấy huynh đệ bọn ta không có cha nương, ta lớn giống nữ nhân liền đối với ta nổi lên tà niệm.”

“Lúc đó không có việc gì là tốt rồi.” Ngọ Duy Trung vỗ nhẽ vai y, như là an ủi bất quá mắt hắn mang sát khi, nếu cho hắn biết tên nam nhân kia là ai, hắn nhất định sẽ đem tên đó thiên đao vạn quả, ai bảo tên đó dám để Quý Lộng Xuân nhỏ tuổi nhìn vật ghê tởm đó, làm y còn bé đã bị tổn thương.

“Có khi nam nhân chỗ ấy nhuyễn có khi lại ngạch, tất cả đều muốn phá hư quấy rối chúng ta. Ta thấy A Hạ càng ngày lớn lên càng xinh đẹp, có vài phần giống ta, trong lòng ta suốt ngày lo lắng đề phòng, ngày ngày đêm đêm răn đe căn dặn hắn phải đề phòng nam nhân phá hư. Chờ hắn trưởng thành, ta ra ngoài học mấy tháng, trở về thấy hắn cùng nam nhân trên giường ôm nhau, ta giận dữ không biết đối phương tốt xấu ra sao, tóm lại đánh trước nói sau.”

Quý Lộng Xuân nói lúc y đem Ngọ Chí Hiếu kéo về Ngọ gia nói chuyện: “Ta thật tình lo lắng cho A Hạ, không thể tin hắn cùng con tử xuẩn ngưu…… khụ……” Dù sao cũng là thân đệ của Ngọ Duy Trung, Quý Lộng Xuân sửa xưng hô lại: “Không thể tin hắn cùng Hiếu Hiếu hình như là thật tình yêu nhau, tách chung ra, A Hạ không màng cơm nước, ta thấy sốt ruột lại khổ sở, vừa vặn các ngươi mời chúng ta đến làm khách, ta mới miễng cưỡng đồng ý.”

“Xem ra chúng ta đều là ngốc ca ca a!” Ngọ Duy Trung ra vẻ thoải mái nói như vậy, làm cho Quý Lộng Xuân tâm có điểm thích thích.

Quý Lộng Xuân vuốt phần tóc rối nhẹ giọng nói: “Nếu bọn họ là thật tâm yêu nhau, ngươi lại nguyện ý bảo đảm tương lai A Hạ, ta đây…… ta không có gì phản đối cả.”

“Để đệ ta bị nữ nhân khác phá hư lừa gạt, còn mỗi ngày bi thương, đòi sống đòi chết, không bằng cho hắn thú A Hạ. Như vậy hắn vui vẻ, ta cũng hoàn thành nguyện vọng của cha nương.”

“Thật là làm như thế sao?”

Ngọ Duy Trung hừ một tiếng, hắn không nghĩ cho Ngọ Chí Hiếu thoải mái như ý nguyện. Hắn có khoảng thời gian thật sự sắp tức chết, không thừa dịp này trói buộc Ngọ Chí Hiếu, chỉ sợ về sau không còn cơ hội.

“Hắn làm cho ca ca như chúng ta cả ngày phiền não, đương nhiên không thể làm cho bọn họ dễ dàng thành thân như vậy. Chúng ta thế nào cũng phải dọa bọn họ một phen.”

Ngọ Duy Trung ở bên tai Quý Lộng Xuân nói ra kế hoạch của hắn, Quý Lộng Xuân nguyên bản nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối. Càng nghe lại càng buồn cười, nhịn không được cười lớn. Phương pháp này chẵng những kỳ diệu lại còn thú vị.

“Ngươi thật đúng là ý xấu a!” Quý Lộng Xuân cười đến sáng lạng, loại phương pháp chỉnh nhân này cũng chỉ có Ngọ Duy Trung mới nghĩ ra.

Ngọ Duy Trung mặt mang mỉm cười: “Ngươi có làm hay không nói một câu, đến lúc đó cũng đừng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người ta.”

Hai người tựa như hai đứa nhỏ to xác, kế hoạch bày ra chỉ có đối phương biết, muốn đem việc hôn nhân này làm cho long trời lỡ đất.

Quý Lộng Xuân cười, “Đương nhiên làm. Chuyện của A Hạ, mấy ngày nay tới giờ không biết làm ta bao nhiêu bạc đầu, kia có đơn giản như vậy làm cho hắn liền cùng tử xuẩn ngưu cùng một chỗ…… Khụ, ta nói là Hiếu Hiếu.”

Ngọ Duy Trung cũng không nghĩ đến ngốc, hắn không cam lòng đứng đắn thừa nhận nói: “Hiếu Hiếu là giống đực con xuẩn ngưu, ngươi hình dung thật tốt.”

“Phốc!” Quý Lộng Xuân cười đến ôm bụng.

Ngọ Duy Trung vén lại sợi tóc bay rối của y, biểu tình có điểm xấu hổ nói: “Kỳ thật ngươi ép ta ta tới chân rồi a.”

Quý Lộng Xuân lúc này mới nhớ y vẫn nằm trên người Ngọ Duy Trung. Vừa rồi bởi vì Ngọ Chí Hiếu cùng A Hạ hoan ái, Ngọ Duy Trung cường ôm y không cho y xuống giường nhưng sau khi bọn chúng rời đi y vẫn duy trì tư thế này cùng Ngọ Duy Trung tán gẫu tâm sự, thậm chí còn bày tính mưu kế.

“Ta…… ta đều đã quên.” Quý Lộng Xuân gấp đến độ luống cuống tay chân, té xuống bên kia giường.

Ngọ Duy Trung trở mình cười nói: “Ta ưa nằm trên người khác, còn không có thử qua người khác đặt ở ta trên người.”

“Di?”

Quý Lộng Xuân đầu óc thuần khiết có chút không biết làm sao, Ngọ Duy Trung lúc này mới nhớ tới hắn là thanh quan, ngày thường thái độ làm người lại đứng đắn hung hãn, nhất định nghe không hiểu hắn nói gì.

“Không có việc gì, chê cười rồi.”

Rõ ràng biết Ngọ Duy Trung đang nói cười nhưng Quý Lộng Xuân nghe không hiểu, không thể chia xẻ tâm tình của hắn, làm cho Quý Lộng Xuân có chút nóng vội nói: “Ngươi phải nói rõ ràng ta nghe mới hiểu được.”

“Nói không rõ, kia phải làm mới biết được!”

Quý Lộng Xuân có chút nghe hiểu, lại có chút nghe không hiểu: “Ta còn không hiểu lắm…… A, ngươi làm gì?” Nói chưa hết lời, y kêu một tiếng sợ hãi, Ngọ Duy Trung trở mình nằm trên người y, cho y hiểu lý do vì sao giường của Ngọ Chí Hiếu lại rung.

“Nói chung nam nhân đều sẽ ở phía trên người nữ nhân, sau đó mở rộng hai chân nữ nhân dùng bộ vị kia để thâm nhập vào người nàng.”

Nguyên bản chính là hay nói giỡn mà thôi, Quý Lộng Xuân toàn mặt đều hồng, y liều mạng gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nhưng mặt càng ngày càng hồng, ngay cả cần cổ trắng nõn cũng đều nhuộm hồng. Ngọ Duy Trung mê muội nhìn y phản ứng ngượng ngùng, khinh ngữ nói: “Đương nhiên việc này phải ở phía trước, trước tiên hôn môi nữ nhân.”

Ánh mắt Quý Lộng Xuân lén nhìn môi Ngọ Duy Trung, lại nhanh thu tầm mắt. Không khi ngọt ngào khắp phòng, Ngọ Duy Trung đem môi hạ xuống, nhớ lại lúc Ngọ Chí Hiếu phá hư chuyện tốt lần trước.

Quý Lộng Xuân e lệ nhắm hai mắt lại, hai người hai cánh môi giao nhau, y theo bản năn khẽ mở đôi môi tươi đẹp đỏ mọng. Đầu lưỡi Ngọ Duy Trung cuồng mãnh tham nhập, đầu lưỡi y ngây ngô không biết làm thế nào.

“Duy…… Duy Trung……”

“Không có việc gì.”

Quý Lộng Xuân có chút kinh sợ, có chút thoải mái. Ngọ Duy Trung hôn trán y trấn an, lại chậm rãi hôn lên môi y. Lần này bọn họ hôn càng sâu, càng lâu hơn. Quý Lộng Xuân toàn thân hư nguyễn, đình chỉ hô hấp, khi hai môi tác ra, trong mắt tràn ngập động tình.

Vừa rồi hôn thật tuyệt, làm cho tim y thấy ấm áp biết bao, không biết Ngọ Duy Trung có cảm giác như vậy hay không?

Quý Lộng Xuân vùi đầu vào trước ngực Ngọ Duy Trung, không dám nói lời nào cũng không nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngọ Duy Trung.

Ngọ Duy Trung mạnh mẽ ôm y, hô hấp ồ ồ, cũng không nói gì nữa. Hưởng thụ giây phút yên tĩnh, cảm giác thật tuyệt vời. Bọn họ cứ duy trì tư thế như vậy cho đến bình minh.

Ngọ Chí Hiếu thoải mái hưởng thụ nhiệt nóng trước ngực, hắn cùng A Hạ ở phòng nhỏ thổ lộ nỗi lòng, qua loa mặc quần áo vào trở về sương phòng của hắn nhịn không được lại làm thêm một lần, cho đến khi thỏa mãn mới ngủ.

Bọn họ đều trần truồng, nhiệt độ của A Hạ làm hắn thấy ấm áp hạnh phúc, ngay cả trong mộng đều cười ngu ngốc, đêm qua thật là tốt đẹp a.

Cửa phòng lúc này “Phanh” một tiếng bị đá văng ra như gió xoáy, sắc trời đã gần sáng, hắn xoa mông nhìn lại, đêm qua ngủ muộn mắt mở nhanh không được, mà trong ngực hắn A Hạ cũng yêu kiều xoa mắt, đồng dạng cũng bị đánh thức.

“Hiếu Hiếu, làm sao bây giờ? A nha nha nha……” Quý Oánh Hạ kêu thảm thiết, cái gì buồn ngủ đều bay đến tận trời xanh, vởi vì đứng trước cửa phòng chính là ngươi hắn tối sợ nhất —– Quý Lộng Xuân.

Quần áo tán loạn bốn phía đầy giường, sớm phân không rõ là của Hiếu Hiếu hay của chính mình. Quý Lộng Xuân vừa nhìn hiểu ngay, sải bước tiến vào, hung ác mà nhìn chăm chú Ngọ Chí Hiếu.

Ngọ Chí Hiếu thấy bộ dạng Quý Lộng Xuân như hung thần tàn ác, mộng đẹp sớm bị làm tỉnh. Quý Lộng Xuân xốc chăn lên, Ngọ Chí Hiếu ‘nguyên hình’ lộ ra, y liền một quyền đánh vào. Lực đạo so với lúc trước đã giảm bớt nhiều, Ngọ Chí Hiếu không dám phản kháng, đành phải để y đánh.

“Ngươi con tử xuẩn ngưu! Ta đêm qua cho đệ đệ đến không phải muốn ngươi thượng hắn! Ngươi thật đúng là tên hái hoa tặc tồi tệ, ta muốn đem ngươi đưa vào quan phủ, cáo trạng ngươi dụ dỗ đệ đệ ta!”

Ngọ Chí Hiếu vừa nghe cáo quan, lập tức sợ đến phát run, hơn nữa trước đó bị Quý Lộng Xuân đá vào hạ thân, hắn nhát gan như con chuột sợ hãi trước mèo hoang, nói năng không rõ ràng lắm.

“Ca ca A Hạ à, đừng…… đừng nóng giận.”

“Ca, không phải ngươi nghĩ muốn làm như vậy chứ……”

Quý Lộng Xuân hung hăng phiêu mắt liếc một cái, cả giận nói: “Ngươi vừa đến nhà hắn, tâm liền rối loạn, nghĩ cũng không nhìn ca ca một cái sao? Bị hắn giày xéo, ta xem ngươi còn cao hứng không, Quý Lộng Xuân không có loại đệ đệ không có tiền đồ như ngươi!”

Quý Oánh Hạ khóc lên, ca ca lần đầu tiên mắng khó nghe như vậy, hắn nghe xong trong lòng hảo khổ sở. Hắn thô lỗ bị kéo xuống giường, Ngọ Chí Hiếu lại sợ hãi hơn, nhìn Quý Oánh Hạ khóc thê thảm, lập tức quỳ xuống lôi kéo vạt áo Quý Lộng Xuân khẩn cầu.

“Là ta sai, ngươi đừng đối A Hạ như vậy phá hư, A Hạ sẽ làm bị thương tâm.”

“Ngươi sợ hắn sẽ bị thương tâm, cũng đừng lại đến tìm hắn.”

Quý Lộng Xuân mắng đến câu sau, ngay cả Ngọ Chí Hiếu đều khóc sướt mướt, rõ ràng cùng Quý Oánh Hạ ôm nhau khóc, bất quá bọn họ tựa hồ không phát hiện tính tình Quý Lộng Xuân lúc này không nhích chân đá Ngọ Chí Hiếu, chỉ có ngoài miệng có điểm hung ác mà thôi.

“Ta yêu A Hạ, ta không tìm hắn ta sẽ chết!” Ngọ Chí Hiếu khóc nói ra lời tâm huyết.

Quý Huỳnh Hạ nghe được cảm động, nước mắt lại giống nước suối chảy xuống, ca ca cùng Hiếu Hiếu, hắn cảm thấy được đau quá khổ.

Hắn kính yêu ca ca, chính là hắn cũng thật yêu Hiếu Hiếu, chẳng lẽ hắn không thể có tình yêu cùng thân tình cùng một nơi sao?

“Ca ca, van cầu ngươi, Hiếu Hiếu đối ta là chân tình, ta đối với Hiếu Hiếu cũng là chân tình. Ngươi hãy thành toàn cho chúng ta, được không?” Quý Oánh Hạ khóc đến cơ hồ ngất đi, thấy Quý Lộng Xuân không tha thứ, y chần chờ một chút, thiếu chút nữa cũng không sao dù sao vốn y chính là đã đồng ý rồi.

Nhưng mà Ngọ Duy Trung núp ở ngoài cửa phòng đối y nói khẩu hình một chút, y lại quyết tâm đứng nghiêm nghị.

“Hảo, ngươi nói con tử xuẩn ngưu này đối ngươi thật tâm, phải chứng minh thế nào là thật tâm đi? Hắn không có học vấn nghề nghiệp, là thiếu gia văn không có, võ cũng không xong. Trong nhà hắn đều đại ca hắn quản, hắn chỉ ăn chơi trác táng, là người vô dụng, hắn còn có tiền đồ gì?”

Ngọ Chí Hiếu dập đầu khóc: “Vì A Hạ, ta sẽ có tiền đồ! Ta bảo đại ca ta cho ta làm gì đó, ta cố gắng đi làm, chỉ cần có thể cùng A Hạ một chỗ, mệt chết cũng không quan hệ!”

Nghe được thật không dễ nghe, Quý Lộng Xuân đá vai hắn một chút, con tử xuẩn ngưu về đến nhà, hắn đã mệt chết, A Hạ phải làm sao bây giờ?

“Ngươi mệt chết, không phải để A Hạ ta cô đơn sao? Hết sức là tốt rồi, không cần mệt đến chết như thế.”

“Dạ, Lộng Xuân ca nói phải, ta ghi tạc trong đầu, chỉ cần ngươi nguyện ý cho A Hạ theo ta cùng một chỗ, ta có thể giúp Lộng Xuân ca giặt quần áo, tắm rửa, cái gì đều có thế.”

Con xuẩn ngưu này, miệng thì nói chiếm tiện nghi nhưng biết tâm hắn không phải thế, vẫn là làm y hờn giận đá hắn một cái.

“Ai muốn ngươi tới giúp ta tắm rửa, ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta sao?”

“Ta…… ta không dám, ô ô ô……”

Ngọ Chí Hiếu khóc thê thảm, vẫn thề hảo hảo học bài, làm việc, yêu A Hạ. Quý Lộng Xuân nghe phiền, quát: “Ngươi nói với đại ca ngươi, nói ngươi muốn thú A Hạ, ngươi thật sự phải làm việc. Còn phải ở trước mặt bài vị cha nương ngươi mà thề, ta mới tin tưởng.”

“Ta lập tức đi, lập tức đi!”

Quần áo không chỉnh tề, Ngọ Chí Hiếu nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng Ngọ Duy Trung, quỳ trên đất vừa khóc vừa cầu, hắn thật sự khóc rất thảm, làm cho Ngọ Duy Trung cũng nhìn không được.

“Ngươi cam đoan ngươi yêu A Hạ? Ngươi qua một thời gian chán ghét hắn, nếu làm cho ta xử lý loại chuyện này, ta liền đem ngươi trói lại đánh!”

“Sẽ không đâu, ta yêu A Hạ, ta là thiệt tình chân ý mà yêu hắn, cả đời này đều yêu A Hạ! Ta sẽ không thay tâm đổi dạ, vĩnh viễn sẽ không, chỉ cầ A Hạ không chê ta, ta sẽ yêu A Hạ cả đời, hảo hảo yêu hắn, thương hắn.”

Hắn nói không ngừng, cũng nói ra đầy chân tình, Quý Oánh Hạ núp một bên vốn cố nín khóc, nghe được hắn nói những lời này vừa khóc vừa đi ra, Quý Lộng Xuân cũng nhịn không được chấn động trong lòng, Ngọ Chí Hiếu tuy là tử xuẩn ngưu nhưng đối với A Hạ là dùng thập phần chân thành của trái tim.

“Ta đây cùng ca ca A Hạ nói chuyện xem.”

Ngọ Duy Trung làm bộ muốn cùng Quý Lộng Xuân tới hậu đường nói chuyện, Quý Huỳnh Hạ đầu tiên liền tuyệt vọngđích che mặt mà khóc.

Đầu tiên, ca ca cùng Ngọ Duy Trung vốn cùng một chỗ đã không tốt, hai người chưa từng hoà nhã với nhau, như thế nào có thể đàm ra kết quả hảo?

Lại nói, cá tính ca ca không có khả năng sẽ cho hắn cùng Hiếu hiếu một chỗ, hắn cùng Ngọ Chí Hiếu xem ra cả đời nay không có hy vọng.

Ngọ Chí Hiếu không tuyệt vọng như vậy, Ngọ Duy Trung ở trong lòng hắn giống như vị thần vĩ đại, từ nhỏ đến lớn mặc kệ xuất hiện khó khăn gì, Ngọ Duy Trung đều có thể một tay thu dọn, làm cho Ngọ gia hắn không hề có gió to sóng lớn.

“Đừng khóc, A Hạ, Trung ca sẽ giúp chúng ta mà.”

Quý Huỳnh Hạ nắm chặt quần áo, bi ai khóc: “Thật vậy chăng? Hiếu Hiếu, ta sợ về sau không bao giờ… nữa có thể với ngươi cùng một chỗ.”

Hai người nói đến thương tâm chỗ, cùng nhau rớt nước mắt. Quý Lộng Xuân ở một bên nhìn lén, trong lòng đều nhuyễn, nguyên bản muốn bọn họ lo sợ không yên một canh giờ. Kết quả không tới một khắc, y liền thúc giục Ngọ Duy Trung mau đi ra, để cho bọn họ đều vui vui vẻ vẻ, đừng trêu đùa họ nữa.

“Khụ khụ.”

Ngọ Duy Trung cùng Quý Lộng Xuân đi ra, ngồi một bên, Ngọ Duy Trung thanh yết hầu nói: “Chí Hiếu, ta cùng Lộng Xuân bàn tốt lắm, sẽ đem một cửa hiệu cấp cho các ngươi, để các ngươi có nghiệp mưu sinh. Về phần A Hạ này cùng lúc……”

Quý Lộng Xuân nói tiếp: “A Hạ là đệ đệ quan trọng của ta, phải gả cho nam nhân tuy ta muôn vàn không muốn, nhưng là hai ngươi thật tình yêu nhau, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Mặc dù không thể mở tiệc chiêu đãi thân nhân, nhưng vẫn phải hướng ta cầu hôn mới có thể thú A Hạ, còn phải cho A Hạ lạy tổ tiên của Ngọ gia, chứng minh hắn là nhị thiếu nãi nãi của Ngọ gia.”

Ngọ Chí Hiếu nghe được trợn mắt há hốc mồm, Quý Huỳnh Hạ khóc càng lớn hơn nữa thanh, đi hướng Quý Lộng Xuân, ôm lấy y nói: “Ca, ta chỉ biết ngươi hiểu rõ nhất ta, cám ơn ngươi, ta cả đời đều cảm tạ ngươi!”

“A Hạ ngốc, hạnh phúc của ngươi chính là hạnh phúc của ca ca, nếu là về sau Ngọ Chí Hiếu dám đối với ngươi có một chút điểm không tốt, ca ca tuyệt đối lấy đao đi giết hắn.”

Y nói đều là thập phần sự thật, Ngọ Chí Hiếu rụt cổ, sợ hãi nhìn Quý Lộng Xuân, Quý Lộng Xuân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Tử xuẩn ngưu, ta nói trước, ngươi nếu dám làm chuyện cho A Hạ thương tâm, cứ chờ đầu ngươi bị ta chặt xuống.”

“Ta, ta sẽ không làm chuyện tổn thương nương tử……” Ngọ Chí Hiếu rốt cuộc nói được một câu, ý là nói hắn là người sợ vợ, xem ra tương lai hắn sợ anh vợ đến mức chết khiếp.

Ngọ Duy Trung ha ha cười, xem ra về sau ít nhất có Quý Lộng Xuân đối phó Ngọ Chí Hiếu, Ngọ Chí Hiếu không bao giờ… nữa có thể cứ quấy lấu hắn khóc đến chiêu ‘cha mẹ có dặn’, đây là phương pháp quản Ngọ Chí Hiếu thật tốt.

“Hảo, vậy xem ngày tốt bái tế cha nương.”

Truyện Chữ Hay