Hoa Anh Thảo Muộn

chương 48: sau cơn mưa trời lại quang

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thực khách ở Little Home dạo gần đây lại đông hơn trước rất nhiều. Đa số đều là những cô nàng xinh tươi nóng bỏng thu hút ánh nhìn của người khác.

Tiếng đồn bay xa, họ nghe được những người trong quán bảo có một anh đầu bếp cực kỳ đẹp trai, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tiêu sái nên bọn họ liền đổ dồn đến đây mà nếm thử qua tay nghề của anh chàng đó.

Chỉ tiếc một điều, anh chàng đấy là đầu bếp cho nên suốt ngày chỉ quanh quẩn ở xó bếp, siêng năng nấu ăn chứ không ra bên ngoài làm gì cả. Đáng thương cho mấy cậu phục vụ dáng vẻ nom cũng không tệ, thế mà không địch nổi anh chàng đầu bếp kia.

Đến mức mấy cậu chàng phục vụ bất mãn mà nói với cô chủ Hannah:

" Cô chủ, lẽ nào bọn người kia đều không còn hứng thú với vẻ đẹp của chúng tôi nữa hay sao? Mắt xanh, sâu hút, mũi két, chân mày rậm. Còn không đẹp thì là gì?"

Mỗi lần như vậy, Hannah cũng phải bật cười với mấy cậu. Đúng là cái tuổi nhất thời bồng bột và hiếu chiến nha. Cái gì cũng đem ra so sánh được. Chuyện nhỏ như thế, cũng có gì phải tị nạnh đâu?

Hannah ôm hai tay trước ngực, ho khan một tiếng rồi nói:

" Người ta thích là thích vẻ chững chạc, trầm lắng của Wayne. Còn mấy cậu, suốt ngày ồn ồn ào ào, lại lắm chuyện tị nạnh, ai mà thích?"

Bọn người kia đồng loạt bĩu môi, " Không phục."

Hannah nhướn mi, " Thế hả? Vậy tôi nói thẳng nha. Ăn cơm hoài sẽ có lúc ngán, ăn món khác sẽ thấy ngon miệng. Giống như mấy cậu, người ta nhìn hoài cũng ngán, suốt ngày mắt xanh mũi két. Wayne là người Châu Á, vẻ đẹp khác hẳn các cậu, đương nhiên thu hút người ta."

Bọn người kia lại nhìn nhau, rốt cục nén uất ức trong lòng, cúi đầu đi làm việc. Bọn họ sẽ không thể phun ra hai chữ: " Đã phục." được.

Hannah liếc mắt nhìn mấy nhân viên của mình, khóe môi nhếch lên cười mãn nguyện. Thế mới là bé ngoan.

Lúc này, có hai vị khách bỗng dưng lại gọi Hannah.

Quay qua nhìn họ, Hannah đoán chắc đây là những nhân viên văn phòng, quần áo chỉnh tề, phong thái tao nhã lịch sự, cũng có chút cứng ngắc.

Hannah lại gần, niềm nở hỏi:

" Quý khách muốn yêu cầu gì thêm?"

Hai người họ nhìn nhau, rất dứt khoát nói thẳng:

" Chúng tôi muốn gặp mặt người làm ra món bánh này."

Hannah liếc nhìn món bánh trên bàn, đôi mày nhướn cao lên. Cô có thể hiểu được dụng ý của họ, liền nhanh chóng vào bếp gọi Tề Lãng ra ngoài.

Hôm nay coi như ngày tốt, mọi người đang ăn uống ở đây lúc này đã được diện kiến anh chàng đầu bếp đẹp trai.

Khi Tề Lãng bước ra ngoài, cậu nhận ngay hàng trăm ánh nhìn chỉa thẳng vào mình, đến mức gai óc đều nổi dậy. Cậu nuốt khan, bình tĩnh lại rồi bước thẳng đến chỗ hai người kia.

" Quý khách cần gặp tôi?"

Hai người họ nhìn thấy cậu, cơ mặt đã dãn ra không ít. Người đầu tiên quan sát cậu rất kỹ lưỡng, sau đó cong môi mỉm cười như thỏa mãn. Người còn lại thì bảo cậu ngồi xuống, đi vào vấn đề.

" Món bánh này là cậu làm ra?"

Người thứ hai chỉ tay vào cái bánh trên bàn.

Tề Lãng nhìn nó, gật đầu, " Đúng vậy, là món bánh tôi làm."

Người thứ nhất đặt hai tay lên bàn, cao hứng nói tiếp:

" Chúng tôi chưa bao giờ ăn được loại bánh này. Vẻ ngoài của nó cũng khá bình thường, nhưng khi ăn vào lại khác hẳn. Mùi gừng cùng với đường ngọt tan ngay ở đầu lưỡi. Tôi cảm thấy, nhờ có vị gừng mà cái bánh thêm đặc sắc."

Người thứ hai thản nhiên ngắt lời:

" Chúng tôi rất thích loại bánh này. Cậu có thể cho chúng tôi biết về nguồn gốc của nó và ý tưởng mà cậu đã nghĩ đến khi làm nó không?"

Tề Lãng lắng nghe thực kỹ lời của hai thực khách này, trong lòng toát ra một niềm kinh hỷ kỳ lạ. Cậu không nghĩ món bánh mình ngày đêm mày mò làm thử, hôm nay đã có được phản hồi tốt.

Ngẫm nghĩ một tí, Tề Lãng trả lời:

" Bản thân tôi là một người Trung Quốc. Trung Quốc luôn có những loại bánh đặc trưng. Đây là một trong số đó. Bánh này có tên là bánh tổ, có một giả thiết nói bánh này nguồn gốc từ người Hoa gốc Minh Hương. Bánh tổ thường được dùng trong những dịp Tết, cùng thưởng thức với vị trà nóng sẽ rất ngon. Nguyên liệu của bánh cũng đơn giản, chỉ có nếp và đường sên lại, thêm một ít gừng cho thơm. Tôi ở Mỹ đã khá lâu, từ lúc mười ba tuổi đến tận bây giờ. Cho nên tôi muốn gợi nhớ về quê hương nên mới làm loại bánh này."

Hai thực khách chăm chú lắng nghe, còn tỏ ra kinh ngạc và thích thú.

" Tôi cũng định sẽ chế biến lại một chút, cho nó phong phú hơn. Có một số người sẽ không thích vị gừng, tôi sẽ thay vào là trà xanh, hoặc một số nguyên liệu khác. Tôi nghĩ mùi vị rất quan trọng nên sẽ cố gắng tạo ra thêm một ít mùi vị khác để mọi người đều có thể thưởng thức."

Khi cậu nói xong, người thứ nhất đã nhiệt tình vỗ tay tán thưởng. Người thứ hai lúc này liếc qua một cái, cực kỳ lãnh đạm làm người thứ nhất thu hồi tràng pháo tay tuyên dương, ngồi im lặng.

Người thứ hai nhìn cậu, điềm nhiên mỉm cười:

" Chúng tôi muốn gặp cậu, không đơn thuần là hỏi về nguồn gốc loại bánh này. Chúng tôi thực ra là một cổ đông trong một công ty sản xuất bánh ngọt."

Lời vừa dứt, người thứ nhất ngay lập tức đặt lên bàn một tấm danh thiếp màu đen, trên đó là dòng chữ uốn lượn, H&H.

Tề Lãng nhận lấy danh thiếp, đọc nhẩm trong miệng tên công ty nọ. Hai người kia nhìn nhau, lại cười khẽ.

" Hammer – Head."

" Đầu búa?" Tề Lãng có chút kinh ngạc, sau lại cố gắng nhịn cười.

Cậu chưa bao giờ thấy cái tên công ty nào lạ lẫm như thế, cũng rất đáng yêu.

Người thứ nhất nhìn cậu nén cười, đôi mắt chớp chớp, " Cái tên đáng yêu đúng không?"

" Vâng." Cậu vẫn nén cười.

Người thứ hai lãnh đạm hơn, " Cười đủ rồi thì chúng ta vào chuyện chính nhất đi."

Lời này nói ra, không nhanh không chậm đã làm hai cái người còn lại không thể cười nữa.

" Chúng tôi muốn cậu cùng hợp tác để làm ra thêm nhiều bánh này, truyền bá rộng rãi."

" Hợp tác?"

Người thứ hai kiên định, " Đúng thế. Chúng tôi muốn cậu về công ty chúng tôi làm việc. Công việc sẽ không quá nhàm chán đâu. Chúng tôi sẽ đầu tư thật nhiều cho những ý tưởng của cậu."

Tề Lãng nhận được lời mời gọi hấp dẫn này bất ngờ quá, cậu còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nữa.

Đằng nào, cậu làm cho Hannah cũng lâu lắm rồi, còn nhờ Hannah mà cậu biết nấu nướng này nọ, cho đến ngày hôm nay. Bây giờ nói một lời muốn đi, liệu có phải là quá vong ơn?

Người thứ nhất lúc này mỉm cười, ấn danh thiếp vào trong bàn tay cậu:

" Chúng tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ, cứ thong thả. Sau ba ngày, cậu nên gọi cho chúng tôi, nói ra câu trả lời của mình. Được không?"

Tề Lãng ngước mắt nhìn anh chàng mắt xanh kia, trông rất trẻ, còn hoạt bát nhu hòa. Cậu mỉm cười, gật đầu.

" Cảm ơn hai người. Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Người thứ hai lúc này đứng dậy, rất dứt khoát.

" Được, ba ngày nữa tôi phải có câu trả lời."

Nói rồi, người thứ hai để lại một ít tiền, sau liền xoay người cất bước trước. Anh chàng hoạt bát lập tức cầm áo khoác, lủi thủi đằng sau.

Tề Lãng nương theo ánh nhìn còn sót lại ở bức rèm nhìn bọn họ biến mất. Sau đó lại nhìn tấm danh thiếp, vẫn bật cười vì cái tên công ty nọ.

Hannah lúc này bước tới, cầm lấy tấm danh thiếp, ánh mắt dịu đi. Cô nhìn Tề Lãng đang rất khó xử mà khẽ cười.

Xoa đầu cậu một cái, Hannah nói:

" Thầy dạy trò, cốt là để một ngày trò có thể đường hoàng ra đời, trổ tài cho mọi người thấy. Đừng lo, nếu cậu muốn đi, tôi sẽ đồng ý một cách vui vẻ."

Tề Lãng ngẩng mặt nhìn Hannah, trong đôi mắt có biết bao lời muốn cảm tạ.

Giờ ăn trưa cũng như giờ nghỉ giải lao, Tề Lãng đột ngột rời khỏi quán. Cậu bắt xe buýt đến một quán nước đối diện một trường học nọ.

Bước vào quán là một bầu không khí khác hẳn bên ngoài. Máy điều hòa nhanh chóng đánh tan cái nóng bức của mặt trời, khiến tâm tình con người ta thoải mái hơn.

Tề Lãng đi sâu vào, rất nhanh đã thấy một người phụ nữ ngồi ở đằng xa. Bước chân của cậu vội vội vàng vàng, cẩn trọng cúi gập người.

" Cháu chào cô."

Sau đó cậu ngẩng mặt, thành khẩn đáp:

" Cháu đến muộn hơn so với cô, cháu xin lỗi."

Người được cậu cung kính chào hỏi kia không ai khác chính là mẹ v... ấy là phu nhân Chu.

Chu Sa ném cho cậu một cái ánh mắt thật lạnh giá, sau thì hất nhẹ cằm về phía đối diện:

" Ngồi đi."

Tề Lãng sau đó ngồi xuống, tùy tiện kêu một ly nước trái cây rồi nhìn Chu Sa.

Chu Sa thấy cậu không gọi cà phê, thay vào là một loại nước uống thường dành cho con gái, tâm tình có chút kinh ngạc.

Không phải là bà quá để ý khắt khe, nhưng đàn ông thường sẽ gọi một tách cà phê thay cho mấy thứ nước uống ngọt lịm kia.

Chẳng hiểu vì sao Chu Sa đem thắc mắc của mình ra mà hỏi luôn.

" Cậu không uống cà phê sao?"

Tề Lãng cứ nghĩ Chu Sa sẽ mở đầu câu chuyện một cách ghê gớm và sát khí, không ngờ lại hỏi thăm cậu như vậy.

Mỉm cười một cái, cậu nói, " Hoắc Kình bảo cháu không nên uống quá nhiều cà phê, sẽ không tốt. Cho nên cháu chọn nước trái cây."

Chu Sa im lặng lắng nghe, hàng mi nhướn nhẹ lên. Coi như cũng là biết nghe lời con của mình đi.

" Hoắc Kình đúng là rất thích uống nước trái cây, cũng chưa từng hút thuốc, hoặc động đến bia rượu."

Tề Lãng lúc này đột nhiên chột dạ, mau chóng nói:

" Cháu đã cai thuốc lẫn bia rượu. Ngoại trừ lần đi chơi cùng Hoắc Kình với mọi người, đã dùng một ít."

Nghe tên nhóc kia thành thật khai báo như vậy, Chu Sa đã khẽ cười một tiếng. Nhưng ngay khi nhận ra Tề Lãng kinh ngạc nhìn mình, Chu Sa dán ngay khuôn mặt lạnh băng vào.

Tề Lãng chớp mắt, sau thở nhẹ ra.

Người nhà Hoắc gia hình như di truyền rất mạnh...

Chu Sa nâng ly nước kiwi lên, uống một ngụm rồi hỏi:

" Hai người sống ổn chứ?"

Tề Lãng nuốt khan, " Rất ổn ạ."

Sau đó, cậu khẩn trương ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

" Cô Chu, hôm nay cháu hẹn cô đến là có chuyện muốn nói ạ. Mấy ngày trước khi mà Hoắc Kình bất ngờ dọn ra ngoài ở cùng cháu, cháu thật sự đã rất kinh ngạc. Khi biết được mọi việc, cháu đã muốn đem anh ấy về lại nhà chính. Cháu thật lòng không muốn Hoắc Kình trái lại lời nói của cô, càng không muốn nhìn thấy hai người vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích."

" Nếu bảo cháu không muốn sống cùng anh ấy thì đúng là nói dối. Cháu rất muốn cùng chung sống với Hoắc Kình, nhưng nếu vẫn chưa được sự đồng ý của cô, cháu cũng không thể nào vui vẻ được."

Chu Sa lúc này ngắt lời cậu, giống như gián tiếp ban cho cậu một nhát đao.

" Thế mà cậu vẫn tiếp nhận đó thôi."

...

Một khoảng im lặng trôi qua.

Tề Lãng nhận lấy nhát đao sắc bén kia, không thể tránh được sự bối rối khó xử. Chu Sa nhìn thấy cậu vẫn duy trì im lặng, lúc này mới giương khóe môi, cười tự đắc.

" Xem ra, cho dù tôi có khóa tài khoản của Hoắc Kình đi nữa, hoặc nhốt nó trong phòng ngủ thì vẫn không cản nổi tình yêu của hai người."

Tề Lãng kinh ngạc nhìn bà.

Lẽ nào cô ấy thật sự...đã làm thế?

Chu Sa không để ý Tề Lãng, tiếp lời:

" Hoắc Kình rất cứng đầu. Tôi cần cậu nhớ điều này. Đừng thấy nó được bảo vệ quá mức mà sinh ra yếu đuối, mặc dù tôi luôn mắng nó là một đứa con trai nhu nhược. Nhưng khi đó, tôi đã không kiểm soát được mình, luôn bực bội vì Hoắc Kình không chịu tiếp nhận công ty cùng với anh trai nó. Sau này tôi hiểu, vốn dĩ Hoắc Kình không hợp với những thứ như thế."

Không cần biết cậu có lắng nghe hay nhớ kỹ hay không, Chu Sa vẫn thao thao bất tuyệt.

" Tôi đã dành rất nhiều ngày suy nghĩ, suy nghĩ về tất cả. Tôi có lẽ đã biến thành một người mẹ máu lạnh tuyệt tình trong mắt hai đứa con trai rồi, cũng biến thành một người phụ nữ đầy sát khí trong mắt cậu đi? Nhưng bản tính tôi đã là như thế. Vì ba của cậu mà tôi trở nên như thế. Tôi cảm ơn ông ta rất nhiều đấy."

Cảm ơn?

Tề Lãng mím nhẹ môi, không dám tỏ ra kinh hãi.

Chu Sa nhìn cậu, cười khẽ:

" Đừng căng thẳng nữa, tôi không vung dao chém cậu đâu. Tôi biết bản thân mình ngoại trừ thương trường, tôi không giỏi làm một người mẹ. Tôi đã quá thiên vị cho hai đứa con trai, khiến một đứa bất mãn, một đứa chịu thiệt. Đến bây giờ, tôi thấy được Hoắc Ưng vẫn còn yêu thương em trai mình lắm, tôi đã rất vui và an tâm. Không biết nên nói thế nào, không biết liệu nói thế này có đúng hay không nhưng mà... hình như Hoắc Ưng mở lòng là nhờ có người trấn tĩnh nó, có người an ủi nó. Giống như Hoắc Kình đã tự mình thoát khỏi cái lồng tôi xây cho nó, cũng là nhờ có cậu."

Người trấn tĩnh Hoắc Ưng?

Tề Lãng cắn môi, trong đầu tức khắc nghĩ đến một người.

Khụ, công của mình không phải nhỏ đâu...

Tề Lãng kỳ thực vô cùng kinh hỷ khi nghe điều đó.

Cuộc trò chuyện của hai không quá lâu, hầu như đều nói ra những gì cần nói rồi kết thúc nhanh chóng.

Trước khi rời khỏi đó, Chu Sa cũng đã ban tặng cho Tề Lãng một mong ước mà cậu đã ôm ấp bấy lâu nay.

Tề Lãng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, chẳng đầy mười phút nữa là Hoắc Kình tan ca.

Cậu đứng trước quán cà phê Rose, nhìn xuyên qua tấm kính trong suốt, nhìn thấy được một anh chàng phục vụ đang tận tình trò chuyện với khách.

Rồi đột ngột, tầm nhìn đó chuyển hướng đến cậu, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện.

Hoắc Kình thấy Tề Lãng, tâm tình sốt ruột hơn bình thường. Anh nhìn đồng hồ, sau nhìn Tề Lãng, giơ mười ngón tay lên.

Ám chỉ, mười phút nữa tan ca.

Tề Lãng bên ngoài khẽ nhếch môi cười ôn nhu, gật đầu một cái rồi lẳng lặng chờ đợi.

Mười phút thế mà trôi qua nhanh chóng.

Hoắc Kình thay đồ xong xuôi, tạm biệt Conal rồi rời khỏi quán. Khi bóng lưng anh khuất khỏi tầm nhìn, Aurora mới lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa kính, đôi môi căng mọng bị cắn lấy đáng thương.

Tề Lãng vừa thấy Hoắc Kình bước ra liền đi đến, ôm chầm lấy anh. Khuôn mặt kia mang theo cả một lâu đài hạnh phúc.

Hoắc Kình làm việc cả ngày trời, chân tay đều rã rời hết rồi. Anh vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng nói:

" Có chuyện gì thế?"

Tề Lãng buông anh ra, lồng tay mình vào bàn tay lành lạnh kia, sưởi ấm.

" Chúng ta có thể bên nhau rồi, một cách đường hoàng."

Hoắc Kình nghe cậu nói, đôi mắt mở to kinh ngạc. Anh đại khái hiểu được ý của cậu, khóe môi cong lên cười thật mãn nguyện.

Sau đó, Hoắc Kình duỗi hai tay mình, khó khăn nói:

" Tay già cả rồi, chân cũng già, lưng cũng già. Hôm nay làm việc nên mỏi vô cùng."

Tề Lãng nhìn anh, bật cười thành tiếng.

" Cái gì già cũng được, nhưng mặt và lưng không được phép già."

" Cậu lại nghĩ gì vậy?"

" Nghĩ thế đó."

"...Đồ hư hỏng."

Tiếng cười nói cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần theo con đường dài phía trước.

Truyện Chữ Hay