Chỉ còn hơn hai chục mét nữa là tới biệt thự của Tần Hoài. Vẫn mái ngói đỏ tươi, vẫn hàng cây hoa hồng được xén tỉa, thậm chí có cả tiếng piano từ trong nhà vọng ra, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác như một kiếp người vừa trôi qua.
Còn nhớ Phương Văn Đông đưa cô vào đây lần đầu, cô thấp thỏm, cảnh giác vì sẵn thành kiến với Tần Hoài, nhưng cô không hề có linh cảm mình sẽ từ vai trò khán giả xem kịch biến thành diễn viên để rồi rung động đớn đau vì tình.
Thậm chí còn phải cắt tóc ngắn và hãi hùng nữa.
Cô không thể nói rõ tại sao mình lại muốn gặp Tần Hoài. Khỏi cần Đào Tử nhắc nhở, cô đã quyết ý dứt khoát rời anh ta rồi. Có lẽ là vì muốn gặp Tần Mạt lần cuối, hoặc là vì cô còn có vài lời không muốn mãi mãi chôn sâu trong đáy lòng.
Ánh chiều ta kéo bóng cô trải rất dài, cô chần chừ đứng trước cửa vì bản nhạc đang vang lên trong phòng – khúc "Nhạc buồn" của Chopin – nó từng là nhạc chuông di động của Tần Hoài khi cô gặp anh lần đầu. Chuyện trôi qua dường như đã quá lâu.
Cửa khép hờ.
Một cô gái đang chơi đàn. Cô không búi tóc lên cao như trước kia, suối tóc cô dài trải xuống bờ vai, thỏa sức tung bay bởi làn gió hồ thổi vào qua ô cửa sổ hướng tây, nét mặt và cõi lòng cô đều đang se lạnh.
Na Lan tưởng tượng mình nhẹ chân bước vào êm như chân mèo, thế mà tiếng đàn vẫn đột ngột dừng lại. Tư Không Tình ngẩng nhìn, nét bi thương xa vắng vẫn không nguôi trong ánh mắt.
"Tôi vẫn đang chờ cô." Tư Không Tình buồn bã nói.
Na Lan không mong như thế, cô hơi ngạc nhiên, nói: "Cô biết tôi sẽ đến hay sao? Tôi... thực tình không muốn xen vào hai người... tôi có vài điều... muốn chấm dứt với anh ấy."
Tư Không Tình cười chua chát: "Chấm dứt? Cô nói đùa gì thế? "Tôi" mới là người đến để chấm dứt với anh ấy. Thực ra, cô, tôi và anh ấy đều biết rõ, cô mới là người thuộc về anh ấy..."
Na Lan cũng cười chua chát: "Cô nói đùa thì có! Tôi rất hối hận vì không nghe Ninh Vũ Hân khuyên nhủ..."
"Rằng hãy tránh xa anh ấy, càng xa càng tốt?" Chẳng rõ Tư Không Tình khi lên mạng chat có viết câu này không?
Na Lan gật đầu.
"Có lẽ tại chỉ số EQ () của tôi thấp, hoặc tại tôi đọc quá nhiều tiểu thuyết của Tần Hoài, lúc này tôi vẫn cho rằng nếu anh ấy yêu cô sâu sắc, cô cũng yêu anh ấy sâu sắc, thì hai người nên gắn bó với nhau, hoàng tử và công chúa mãi mãi không nên xa nhau."
"Đó chỉ là chuyện trong tiểu thuyết, trong truyện cổ tích mà thôi. Huống chi, tôi và anh ấy chỉ..."
"Anh ấy đã yêu cô thật. Tôi biết anh ấy chưa bao giờ yêu Ninh Vũ Hân, cũng vì thế mà Ninh Vũ Hân rất hận, rồi viết blog làm ầm lên. Tôi đoán, cũng có thể cô ấy vì muốn cản trở quan hệ giữa Tần Hoài chưa bao giờ thật sự yêu tôi cả. Sau Quảng Diệc Tuệ, anh ấy chỉ yêu mình cô... không chỉ vì cô và Diệc Tuệ có những nét hao hao, mà là vì anh ấy yêu chính con người cô. Đáng buồn là, chỉ có người luôn sớm chiều ở bên anh ấy là tôi, nhận ra điều đó." Giọng Tư Không Tình đầy bất lực. Chữ Tình, đôi khi thật oái oăm! Nếu là người khác, khi biết cha mình và Tần Hoài có khúc mắc nặng nề như thé thì họ sẽ không bao giờ lai vãng đến đây nữa. Hiển nhiên là Tư Không Tình không sao quên được Tần Hoài.
Na Lan thấy bâng khuâng trống vắng lạ thường. Hồi lâu sau cô mới nói: "Nhưng, tôi hiểu rất rõ một điều này: anh ấy vĩnh viễn không thể quên Diệc Tuệ. Vừa rồi biết rõ sự thật về Diệc Tuệ bị hại, anh ấy tự trách mình rất nhiều, đủ biết anh ấy bị sốc ghê gớm."
Tư Không Tình có vẻ bồn chồn, cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Thì ra là thế. Tôi đang lấy làm lạ giờ này anh ấy đi đâu? Rõ ràng đã về nhà rồi, chìa khóa xe, di động, ví tiền đều đang ở đây."
Na Lan giật mình: "Cô nói là anh ấy đã về đảo, nhưng cô không hề nhìn thấy anh ấy?".
Tư Không Tinh cầm di động lên bấm số, rồi hỏi: "Có chắc chắn là anh ấy đã về nhà rồi không?".
Na Lan nghĩ, có lẽ "bọn chúng" vẫn đang tiếp tục theo dõi và giám sát.. Cô bỗng cảm thấy tình cảm si mê của Tư Không Tình đã nói lên tất cả.
Tư Không Tình đặt di động xuống, nói: "Người mà tôi bố trí nói rằng anh ta lấy đầu mình đảm bảo đã nhìn thấy Tần Hoài lên tàu thủy trở về đảo, đã vào nhà rồi. Anh ta còn nói trông Tần Hoài có vẻ khang khác, thẫn thờ, trên tàu không bắt chuyện với bất cứ ai."
Anh ấy đang ở đâu?
Na Lan nhìn mặt hồ nước xa xa ngoài cửa sổ. Tư Không Tình nói "thẫn thờ, có vẻ khang khác..." Mặt hồ phẳng lặng nhưng mực nước đã dâng cao hơn, đầy hơn so với cách đây vài giờ. Nước triều đang lên.
Một ý nghĩ đáng sợ lướt qua. Na Lan khẽ kêu lên.
Không nghe Tư Không Tình giải thích gì nữa, cô chạy ào ra ngoài, rẽ vào nhà tắm hành lang, rồi vào nhà tắm kề bên phòng ngủ, sau đó chạy ra nhà để xe.
Trên tường nhà để xe, cô nhìn thấy bộ áo lặn của cô lúc sáng thay ra, cả thiết bị lặn nữa. Còn nhớ lúc đó Tần Hoài treo bộ áo của anh ở bên cạnh, nhưng lúc này cả áo lặn lẫn thiết bị lặn của anh đã biến mất.
Na Lan lấy bộ đồ lặn còn chưa kịp khô xuống, bước vào nhà tắm để thay đồ, rồi xách bình khí, cầm mặt nạ ra, chân nhái, chạy như bay ra ven hồ.
Đến nơi, cô sững sờ: đúng là lúc này nước hồ đã dâng lên rất nhiều. Nhất là gần đây mưa liên tục, nước sông Thanh An đang mùa thu nên rất dư thừa để tràn vào hồ, nước hồ lên cao là phải.
Phải xuống nước ngay!
Cô thường xuyên nhắc nhở mình phải kiểm soát tốc độ lặn xuống sâu, nhưng lúc này tim cô dường như đã nhảy ra khỏi lồng ngực. Phải chìm xuống, chìm xuống cho nhanh.
Dựa vào ấn tượng hồi trước, cô lại tìm thấy khe đá ấy rồi chui vào, ngoi lên. Bóng tối bao trùm, cô chấp nhận bị vô số mỏm đá nhô ra va đập.
Tần Hoài sẽ không lú lẫn đến mức này.
Liệu anh ấy có thể như thế không?
Nhưng khi nhìn thấy phiến đá trên đỉnh đầu đang mở thì cô hiểu rằng mình đã đến muộn quá mất rồi.
Cô đạp chân nhái thật nhanh rồi chui qua cửa hang.
Nước triều lên đã dâng ngập một nửa hang động, các kỷ vật về Quảng Diệc Tuệ đều treo trên cao nên nước không ngập đến.
Nhưng trên mặt nước có một bóng đen.
Tần Hoài!
Na Lan dường như không kịp nghĩ mình cần đạp nước thật nhanh ra sao, cô loạng choạng đi đến trước mặt Tần Hoài, nói đúng ra là đi đến bên thi thể Tần Hoài.
Tần Hoài bất động. Cô nâng anh lên mặt nước, đưa tay vào mũi, không có dấu hiệu thở hít.
Cô đẩy anh đến bên vách đá, rồi gắng đẩy anh lên một chỗ hơi cao. Cô tìm cho mình một chỗ đứng, cởi mặt nạ ra, tay nhịp nhàng ấn vào ngực Tần Hoài. Sau đó một tay nâng gáy một tay bịt mũi Tần Hoài, cô bập môi vào miệng anh, làm hô hấp nhân tạo.
Trong bóng tối không thể nhận ra ngực anh có phồng lên hay hạ xuống hay không, cô chỉ biết anh không có động tĩnh gì hết.
Mất anh, thật không? Anh đã đi thật ư? Sao anh lại rồ dại thế này?
Nước mắt của thất vọng, mồ hôi do sợ hãi hòa lẫn nước hồ ướt sũng trên người cô, thi nhau rớt xuống khuôn mặt Tần Hoài.
Cô muốn khóc cho thật đã. Ở đây không có ai nghe thấy cả, đúng không?
Nhưng cô vẫn không ngừng hà hơi ấm vào Tần Hoài đang dần lạnh đi.
Tay cô lại ép từng hồi từng hồi lên lồng ngực anh.
Cho đến khi bỗng có tiếng ho dữ dội và con tim lại đập yếu ớt như rất có quy luật.
Trải nhiều năm rèn luyện, thể chất Tần Hoài quả là rất khác thường, anh đã trở về từ cổng địa ngục. Sau khi lên bờ, tuy vẫn còn rất yếu, anh được Na Lan dìu về suốt dọc đường.
Trời đang dần tối, trên con đường nhỏ chỉ có hai con người mệt mỏi bước đi loạng choạng như kẻ mộng du.
Na Lan rất muốn quát to, trách mắng anh không nên quá dung túng tâm trạng của mình, không nên dùng sinh mạng mình để tưởng nhớ người đã mất. Nhưng không thể làm thế, cô cần để Tần Hoài nghỉ ngơi hồi sức, và cô càng không có tư cách để phê phán tình cảm sâu nặng của anh.
Thì ra những chuyện cổ xưa chết nằm chung một mồ vẫn có thể hiện diện trong thời đại phồn hoa đủ sắc màu hôm nay.
Điều khiến cô có chút yên tầm là Tần Hoài vừa trải qua giờ phút sinh tử luân hồi ngắn ngủi, dường như anh đã lại thấy yêu cuộc đời này, hoặc ít ra là anh đã bằng lòng cùng Na Lan đi về nhà.
Hai bên đường, những khóm cúc kim tuyến rực rỡ khác thường. Dường như Na Lan cảm nhận được sức mạnh tươi mới của cuộc sống, rốt cuộc cô cũng nói được câu đầu tiên là: "Tư Không Tình cũng đang rất lo cho anh. Anh hãy hứa với em, từ nay không bao giờ làm chuyện dại dột này nữa."
Tần Hoài dừng bước, nắm tay Na Lan, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cô, hồi lâu không nói gì. Ánh mắt anh chứa chan bao cảm xúc đầy phức tạp đầy xung đột mà cô từng nhìn thấy, yêu thương, hối hận, xót xa, vui mừng, tuyệt vọng. hy vọng, tất cả hòa trộn làm một, như mê hoặc.
Ôm choàng, thật chặt.
Anh ghì chặt, khiến Na Lan dường như nghẹt thở, nhưng cô không cảm thấy là thế. Vào thời khắc này, bao nỗi gian truân, căng thẳng thể xác và tâm lý suốt bao ngày qua đang cùng hợp sức tấn công hòng cướp đi hương vị ngọt ngào của cuộc sống, bắt cô phải tan chảy.
Dù cô từng đứng vững trong bao thử thách ghê gớm, nhưng cũng như bao người khác, cô vẫn bị tan chảy, bị lạc vào trong lòng người mình yêu.
Khóc không thành tiếng. Nụ hôn mặn chát.
Nụ hôn này có thể là mãi mãi không?
Hoang mang, không biết nữa. Thì ra mình vẫn là một con bé bi quan.
Na Lan khóc òa, nức nở.
Có một người đã nhìn thấy tất cả. Cũng may, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng người ấy nhìn thấy cảnh tượng đáng khinh bỉ này, khuôn mặt tuấn tú của người ấy méo xệch, biến dạng.
Lồng ngực người ấy như quả núi lửa đã lâu ngày nằm im, lúc này phun trào!