Hỗ Trợ Vương Bài

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cùng thời gian đó, trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ Trường An.

Dưới ánh đèn nhu hòa, một dãy máy tính cao cấp xếp thẳng hàng ngay ngắn, các tuyển thủ đều đã về ký túc nghỉ ngơi, trong căn phòng trống trơn chỉ còn lại một người, tiếng gõ phím lạch cạch dễ nghe thỉnh thoảng lại vang lên từ trong góc.

Một người con trai sắc mặt lãnh đạm đi vào phòng huấn luyện, anh bước tới sau lưng người nọ, mở miệng nói: “Hân Nhiên, sao còn chưa đi nghỉ?”

Hứa Hân Nhiên quay đầu, mỉm cười chào hỏi: “Tần đội.”

Cô gái có khuôn mặt trái xoan, tóc cắt ngắn ngang tai mang lại cho người ta cảm giác rất thanh thoát năng động. Tuyển thủ chủ lực của đội tuyển Trường An, ID Hân Nhiên Tự Đắc, là một trong ít những tuyển thủ nữ của liên minh chuyên nghiệp, cô chơi môn phái Thiếu Lâm.

Hai người này của đội tuyển Trường An, quả thực rất kỳ quái…

Đội phó Tần Dạ, con trai nhưng lại chơi account nữ.

Chủ lực Hứa Hân Nhiên, con gái nhưng chơi đại sư…

Khi phóng viên mới phỏng vấn đội tuyển Trường An, ai cũng đều bị hố một phen, mọi người luôn nhầm Hứa Hân Nhiên là cô em Dạ Sắc, còn Tần Dạ thì là đại sư Hân Nhiên, sau này mới phát hiện ra… ngược rồi, hai vị này đều là loại chơi nhân vật game có giới tính ngược với mình ngoài đời…

Hứa Hân Nhiên cũng là một tuyển thủ rất lợi hại, thân là nữ tuyển thủ hiếm có trong liên minh, cô luôn chơi đại sư Thiếu Lâm cận chiến đủ để thấy cô có nhiều nghị lực đến thế nào, đôi khi còn khiến đội trưởng các đội tuyển khác phải ngả mũ cúi đầu.

Hứa Hân Nhiên thấy đội phó nhà mình thì lập tức dừng thao tác, nói: “Em đang xem thông báo trên trang chủ, sao Tần đội chưa về ký túc nghỉ ngơi, có chuyện gì ạ?”

Tần Dạ gật đầu nói: “Em có rất nhiều acc Thiếu Lâm đúng không? Cho anh mượn một cái.”

Đa số các tuyển thủ chuyên nghiệp đều có vài acc clone. Trong game có đến tám môn phái chia ra thành lưu phái, cách chơi vô cùng đa dạng, là tuyển thủ chuyên nghiệp thì buộc phải nắm rõ cách chơi cơ bản của lưu phái này. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mỗi tuyển thủ đều phải hiểu biết kỹ năng và combo của lưu phái một cách toàn diện – đây gần như là kiến thức cơ bản mà tuyển thủ chuyên nghiệp buộc phải có.

Tần Dạ am hiểu nhất là lưu phái Trảo Nga Mi, nhưng anh cũng biết sơ qua một chút về các lưu phái khác.

Có điều anh không lập acc Thiếu Lâm làm gì cả, vì thế phải tìm cô nàng đại sư Hân Nhiên để mượn.

Đội phó đã mở lời, đương nhiên Hứa Hân Nhiên sẽ không từ chối, nhanh chóng lấy một cuốn sổ tay ra đưa cho Tần Dạ, trong sổ viết một loạt ID và password, sau mỗi account còn ghi chú một loạt thông tin cơ bản của nhân vật, cấp bậc chiến giới, phối hợp trang bị, cách cộng điểm kỹ năng v… v…

Hứa Hân Nhiên là cô gái nghiêm túc lại cẩn thận, các đại thần đứng đầu cũng không dám coi thường cô gái thoạt nhìn nhỏ nhắn này, sức bật của cô gái bé nhỏ này rất lớn, chỉ không chú ý một chút thôi là có thể sẽ bị một combo của cô shock chết.

Tần Dạ cầm lấy sổ từ tay cô, chọn một clone đang ở chiến giới thứ tư, đăng nhập vào game.

Hứa Hân Nhiên nghi hoặc nói: “Tần đội, acc này còn chưa lên trang bị, là clone em mới lập mấy hôm trước, nhờ cày thuê lên level max xong cũng mới đánh đấu trường được vài ngày thôi… Anh muốn đánh rank à? Sao không chọn acc nào tốt hơn?”

Tần Dạ thản nhiên nói: “Không cần đâu.”

Hứa Hân Nhiên lại càng nghi hoặc: “Acc này mới cày lên tới chiến giới thứ tư thôi…”

Tuyển thủ chuyên nghiệp mà đi đánh rank trong game thì đều lập clone lên đến “chiến giới thứ bảy với đẳng cấp cao nhất” để train với nhau, đối với bọn họ thì chiến giới thứ tư có thể nói là cực kỳ nhàm chán, trình độ chênh lệch quá lớn, giống như học sinh chuyên toán đi làm bảng cửu chương vậy, chẳng có gì thú vị.

Hứa Hân Nhiên rất hoang mang: Tần đội đột nhiên tìm cô mượn acc Thiếu Lâm, sao lại đi chọn một cái acc rác rưởi mới max level chứ?

Tần Dạ nói: “Đi hành gà, thế này đủ rồi.”

Hứa Hân Nhiên: “…”

Hóa ra là thế!

Hứa Hân Nhiên lạnh hết sống lưng, nhất thời cảm thấy thương cảm vô bờ cho bạn gà mờ kia!

Bị Tần đội hành, chúc cậu may mắn…

Bạn học Lý Tưởng xoa tay trước máy tính, nóng lòng muốn thử, vất vả mãi Ngô Trạch Văn mới có tí hứng thú với game này, nhất định phải thể hiện uy phong lừng lẫy trước mặt cậu, để cậu ta thấy mình lợi hại như thế nào!

Chủ lôi đài là một acc Thiếu Lâm max level, tên là “Rồi Sau Đó”, trang bị rác rưởi, nhìn cả người còn chưa thấy cường hóa món nào.

Lý Tưởng gõ chữ: “Đại sư có đó không?”

Đối phương nhắn lại: “Có.”

Lý Tưởng nói: “Nào nào nào, chuẩn bị bắt đầu!”

Đối phương trả lời: “Ừ.”

Lý Tưởng thuận tay ấn chuẩn bị, đếm ngược , , , , .

Ngay khi bắt đầu, tay phải của Lý Tưởng lập tức rê chuột, đồng thời tay phải cũng ấn phím tắt khinh công, Đường Môn trong màn hình thả người nhảy lùi về sau, nhanh chóng kéo giãn cự ly với Thiếu Lâm, trong lúc nhảy lên thì kéo căng cây cung của mình, mũi tên lóe ánh xanh bay “vù” một tiếng, bắn thẳng vào trước ngực Thiếu Lâm –

Tùy tâm tiễn!

Khi Lý Tưởng dùng chiêu còn cảm thấy đắc ý trong lòng, cậu nhắm thẳng ngực đối phương mà bắn, phần lớn người chơi đều không tránh được tập kích đột ngột như vậy. Một mũi tên xuyên tới là ngực nở hoa rồi, đảm bảo sẽ mất vài ngàn điểm máu.

Nhưng cậu lại không ngờ được, ngay trong nháy mắt mũi tên bay tới, Thiếu Lâm đột nhiên nghiêng người một cách xảo diệu khiến mũi tên xượt qua ngực của mình!

Lý Tưởng lập tức khinh công lùi về sau, lại kéo cung tên bắn thêm một mũi tên bén nhọn lạnh lùng –

Đoạt mệnh tiễn!

Chiêu cuối của Đường Môn Cung tiễn, bắn một mũi tên tới hướng bất kỳ, xuyên thấu toàn bộ chướng ngại vật trên đường bay, nếu bắn trúng sẽ gây ra một lượng sát thương vật lý cực lớn, tầm bắn m, khoảng cách càng xa thì sát thương càng nhiều.

Đây là skill trấn phái của Đường Môn Cung tiễn, cũng là kỹ năng có phạm vi tấn công xa nhất trong toàn bộ các lưu phái.

Sát thương sẽ thay đổi trong phạm vi m, tăng theo cự ly bắn, nói cách khác, khoảng cách bắn càng xa thì thương tổn gây ra sẽ càng nhiều. Đáng tiếc nơi này không giống khu dã ngoại, lôi đài hình tròn diện tích có hạn, Thiếu Lâm đứng ở chính giữa lôi đài, cự ly xa nhất mà Lý Tưởng có thể tạo ra chỉ là m. Mũi tên này mà trúng cũng không thể một chiêu mất mạng nhưng vẫn có thể gây sát thương trên ..

Nhưng Lý Tưởng lại vô cùng sửng sốt, ngay trong khoảnh khắc cậu ra tay, đối thủ như đã sớm biết trước, đột nhiên khinh công rồi lộn ngược về sau, né được mũi tên nhọn hoắt bay ngay trên đỉnh đầu!

– dự đoán giỏi vậy luôn!

Hai chiêu trấn phái đều hụt, Lý Tưởng cuống lên, bùng nổ tốc độ tay, xả toàn bộ chiêu thức còn lại vào hướng đối phương.

Xuyên vân tiễn! Trùy tâm tiễn! Hàn băng tiễn! Đoạt mệnh tiễn! Thất tiễn tề phát! Vũ tiễn lưu tinh!

Một đống mũi tên bay về phía Thiếu Lâm trên màn hình, cảm giác như sẽ đâm người ta thành con nhím!

Nhưng không ai ngờ được, Thiếu Lâm kia lại cực kỳ bình tĩnh chỉ nhảy một bước nhỏ mà tránh được phần lớn dàn mưa tên, ngoại trừ phải hứng chịu một chút sát thương từ hai chiêu đa mục tiêu là Thất tiễn tề phát và Vũ tiễn lưu tinh thì anh né được toàn bộ các kỹ năng đơn mục tiêu còn lại.

Đánh một hồi rất lâu, tuôn ra hết toàn bộ skill của mình mà máu của Thiếu Lâm vẫn còn hơn %.

Lý Tưởng lại càng sốt ruột, vừa định tiến lên bắn Trùy tâm tiễn, nhưng chưa kịp ra tay thì trước mắt bỗng nhiên quay cuồng –

Long trảo thủ!

Skill cơ bản nhất của Thiếu Lâm, vươn tay kéo mục tiêu trong phạm vi m về trước mặt mình, cộng thêm hiệu ứng làm choáng ba giây.

Đối phương bắt được sơ hở di chuyển của Lý Tưởng, trực tiếp dùng Long trảo thủ kéo cậu tới trước mặt, lúc này Lý Tưởng muốn trốn cũng không kịp nữa, nhân lúc cậu bị dính làm choáng, đối phương liền dùng La Hán quyền pháp từ thức đầu tiên đến thức thứ tám, combo nhanh chóng tuôn ra, đánh cho Đường Môn hộc máu mồm.

Lý Tưởng: …

Game Over.

Nhìn cảnh này thực sự rất khôi hài, cảm giác như một con chuột ngu ngốc giương nanh múa vuốt nhảy nhót om sòm trước mặt mèo bự, mới đầu mèo ta còn hùa theo chơi cùng một lát, về sau không kiên nhẫn nổi nữa, giơ móng vuốt đè lại, đập chết hết phim…

Đây là lần đầu tiên Ngô Trạch Văn xem người ta PK với nhau, mù mờ không hiểu rất nhiều thứ, chỉ cảm thấy là… hình như Lý Tưởng hơi đáng thương.

Lưu Xuyên thì lại cười thầm bên cạnh: Hành hay lắm!!

Lý Tưởng thua mất mặt như vậy, vội vàng gửi đi một câu: “Vừa rồi sơ ý thôi, đánh lại đi!”

Trận đầu tiên thực ra Tần Dạ đã nương tay rồi.

Tuy cách chơi của Tần Dạ rất sắc bén nhưng anh cũng cực kỳ cẩn thận, dưới tình huống không biết đối thủ nông sâu thế nào thì anh sẽ không bao giờ xúc động làm bừa. Lưu Xuyên bỗng nhiên quăng một bao cát trên trời rơi xuống cho anh hành, thực ra anh cũng muốn nhìn xem bao cát này nặng nhẹ thế nào.

Lưu Xuyên nói tốc độ tay của bạn học này rất nhanh, Tần Dạ cũng ôm tâm lý “thử một chút” để đánh, vì thế khi bắt đầu anh không ra tay, mà chừa chút thời gian cho đối phương dùng skill để quan sát tình hình…

Cuối cùng phát hiện ra đối phương chỉ là một con gà chính hiệu, lúc này Tần Dạ mới quyết đoán ra tay, một chiêu đập chết ăn liền.

Trận thứ hai, Tần Dạ không nể nang gì nữa.

Vừa hết đếm ngược vào trận, Thiếu Lâm đột nhiên khinh công vọt tới ngay trước mặt Lý Tưởng –

Thiên cân trụy!

Tiếng ầm ầm vang lên bên tai, Thiếu Lâm đáp xuống đất từ trên không, đánh ngã toàn bộ quân địch xung quanh mình, gây một lượng sát thương lớn!

Lý Tưởng bị Thiên cân trụy làm choáng, ngã dúi dụi xuống đất.

Sau đó cũng không biết tại sao mình chết, tóm lại là không thể ngóc đầu dậy nổi…

Trận đầu tiên, người này còn kiên nhẫn đùa giỡn với cậu một lát.

Trận thứ hai, đơn giản thô bạo – đập phát chết tươi!

Lý Tưởng bị đánh cho ngu người.

Lý Tưởng ngồi trước máy tính hoang mang gãi đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi mình chết như thế nào.

Có điều không sao, Lý Tưởng là loại người chưa bao giờ biết chịu thua, càng ăn hành thì càng sướng!

Lý Tưởng lại lồm cồm bò dậy, đánh chữ nói: “Đánh tiếp!”

Tần Dạ hơi nhíu mày.

Trình độ của người trước mặt thực sự gà không thể gà hơn rồi, Tần Dạ đánh bừa cũng khiến đối phương không ngo ngoe nổi. Chưa kể Tần Dạ chỉ dùng một cái acc Thiếu Lâm trang bị không tốt, nếu dùng acc Nga Mi chính chủ thì tên trước mặt này tuyệt đối không thể sống quá mười giây trong tay anh.

Kỳ lạ là người này chết ngắc sau một combo, vậy mà vẫn vui vẻ nhảy nhót đứng dậy, đi tới trước mặt anh rồi nói… Đánh tiếp?

Dũng cảm đấy.

Tần Dạ thản nhiên nói: “Vẫn muốn đánh à?”

Lý Tưởng không phục nói: “Vừa rồi sơ ý, đánh thêm mấy ván nữa.”

Tần Dạ nhếch môi.

Anh nhanh chóng gõ một hàng chữ gửi qua kênh thoại –

“Chán sống chứ gì? Tới đi, tôi thỏa mãn cậu.”

Hết chương .

Truyện Chữ Hay