Một ngày, ánh nắng tươi sáng, mèo kêu chó sủa.
Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của chị Điềm Điềm nóng tính, Thượng Hảo Giai nằm ở trên giường của cô, giống như người đã chết rồi, ánh mắt ngây ngốc, cô không nhớ rõ chuyện đã xảy ra cách đây mấy ngày, cô cũng không dám đếm, và cũng không muốn nhớ, bởi vì kể từ sau ngày đó, Tiêu Minh Tuấn giống như biến mất khỏi cuộc sống của cô, hắn không liên lạc với cô, cũng không cho cô hỏi han, cô tức giận, cô phát điên, nhưng cô cũng chỉ có thể len lén phát điên.
Hắn cố ý không gọi điện thoại cho cô, lạnh nhạt với cô, cố ý không để ý tới cô, cô biết tất cả, nhưng cô không nén được sự khó chịu trong lòng, cô thậm chí còn rất sợ hãi, rốt cuộc hắn có ý gì vậy. Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc, nhưng cô không dám gọi điện thoại cho hắn, bởi vì cô không biết phải làm sao, bởi vì cô không có một trăm phần trăm tự tin lấy được đáp án mà cô mong đợi, cô sợ cô đang ở trên trời, lại bị lời nói của Tiêu Minh Tuấn làm ngã xuống đất, cô chỉ có thể một mình suy nghĩ xem cho người ta nhiều yêu thương thì sẽ nhận lấy hậu quả gì, cô không muốn nhận lấy nỗi đau, cho nên mới sợ hắn. Nhưng cô cũng không có cách nào nghĩ thêm một chuyện gì nữa, đầu của cô dường như chẳng còn nghe theo sự chi phối của cô.
Tiêu Minh Tuấn chính một người như thế, làm cho người ta căm hận lại thêm chút nhớ nhung, hắn là con ngựa bất kham, không ai có thể giữ chân được, cô đã thử qua tất cả các biện pháp bắt lấy hắn, nhưng hắn luôn chợt gần chợt xa, cô lại mang bản tính khó chịu, nên cô cũng chưa dám nói thật lòng mình với hắn. Thượng Hảo Giai suy nghĩ kỹ một chút, thật là hận không thể che đi cái miệng rộng của hắn, dạy hắn dứt khoát thêm một chút, đừng luôn cứng nhắc, vì nó khiến cho cô rất khó chịu, rất buồn bực, có biết hay không. . .
Thượng Hảo Giai nằm ở trên giường, càng nghĩ càng phiền lòng, càng nghĩ càng giận, cô đã phải kìm nén đến sắp chết rồi. Cô muốn nói, nhưng cô cũng không biết phải đi nói với ai, tìm người kia, nhưng cô phải nói thế nào, cô không dám nói, cô không đủ thông minh, đôi lúc cũng không thể đoán ra hàm ý trong câu nói của hắn. Nhưng hắn là người duy nhất có thể lấy trọn sự tin tưởng của cô, cô thật không biết mình phải làm sao. Mặc kệ, gọi điện thoại cho hắn, gọi điện thoại.
Sau khi gọi điện thoại xong, tâm tình Thượng Hảo Giai tốt lên rất nhiều, bởi vì, hắn nói cho cô biết một ít chuyện.
Thượng Hảo Giai chợt đứng dậy, xách Tuấn Tuấn đi ra ngoài một cách vô cùng tàn nhẫn, Thượng Hảo Giai vừa ôm Tuấn Tuấn ở trên giường lăn qua lăn lại, cố làm phiền Tuấn Tuấn, cô nói: "Tuấn Tuấn, mi nói xem, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, mẹ cũng phải tìm một người rồi gả cho xong? Mẹ không muốn nuôi con một mình mãi, phải làm sao bây giờ? haizzz, mẹ lại không biết phải kiếm cha ở đâu, nếu không mi tự đi tìm ba ba cho mi đi, người đó phải là tổng giám đốc, kiếm được nhiều tiền, nếu không hắn sẽ không đủ tiền mua thức ăn ngon cho mi đâu? Còn mẹ mi sẽ dùng tiền của ba mi, sẽ quên Tiêu Minh Tuấn? Đến lúc đó mẹ sẽ giả bộ như bị mù mắt, không nhìn thấy hắn, dù sao cũng là hắn gieo gió gặp bão, mi nói xem có đúng thế không?"
Thượng Hảo Giai càng nói càng hưng phấn, vừa nói vừa huơ tay múa chân.
"Ẳng ẳng ~" Tuấn Tuấn thiếu không khí nên sắp ngất, kêu lên vài tiếng kháng nghị, móng vuốt nhỏ cố gắng đẩy Thượng Hảo Giai ra, cố tìm kế thoát thân, mất một nửa sức lực mới đẩy được Thượng Hảo Giai ra, chảy thoát.
Thượng Hảo Giai cầm gối lên, ném về phía Tuấn Tuấn, cắn răng nghiến lợi nói với Tuấn Tuấn: "Mi cũng là một người không có lương tâm, cũng giống như ba ba mi." Tuấn Tuấn đang đi ra thì cảm thấy cái mông có chút đau, quay đầu lại, đưa đôi mắt ai oán nhìn Thượng Hảo Giai, khẽ kêu một tiếng, rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Thượng Hảo Giai thấy Tuấn Tuấn cũng không để ý mình, nên rời giường, đi trang điểm. Bên ngoài thời tiết rất trong lành, Thượng Hảo Giai lại sợ nóng nên đem mái tóc màu đỏ nâu của mình cột cao lên, sau đó mặc chiếc quần jean màu đen. Cô còn nghe tài xế nói chiều nay sẽ có mưa, vì thế mang theo một cây dù. Thuận tay cầm thêm một chiếc áo khoác màu trắng, dẫn Tuấn Tuấn không có lương tâm ra khỏi nhà.
Thời tiết tốt, Thượng Hảo Giai ngồi trong xe taxi, ước chừng mười phút sau, mưa rào có sấm chớp bất ngờ chạy tới, điều này làm cho những người không có chuẩn bị trước vội vã chạy đến cửa ngân hàng gần đó trú tạm, đợi đến lúc mưa nhỏ hạt lại mới đi. Còn Thượng Hảo Giai thì đến quầy ATM rút tiền gửi tiết kiệm. Sau khi vào phòng rút tiền, Thượng Hảo Giai nhanh chóng nhấn một dãy mật mã, rồi đứng nhìn chằm chằm máy rút tiền.
Lúc này, mây đen kết đầy bầu trời, rồi một tiếng sấm vang dội nổ to.
Thượng Hảo Giai bị sợ đến ngẩn người tại chỗ, chờ Thượng Hảo Giai hoàn hồn lại. Đẩy cửa bước ra, nhìn ngoài cửa có một chàng đẹp trai đang đứng, cô đột nhiên khóc lên. . . .
Thượng Hảo Giai tội nghiệp đang chảy nước mắt, đưa ánh nhìn bất lực với anh chàng đẹp trai. Thượng Hảo Giai làm ra vẻ vô tội nói với Đinh Hạo Hiên: ". . . . . . Mình, mình, mình. . . . Mình không lấy ra tiền."
Đinh Hạo Hiên đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn cô, mi mắt rũ xuống, Thượng Hảo Giai cho là anh ta bảo cô nói tiếp. Thượng Hảo Giai lau nước mắt, vừa khóc thút thít, vừa nói. "Lúc bỏ thẻ vào, thì sét đánh trời rầm. Mình sợ quá, không kịp phản ứng, nên thẻ và tiền đều bị máy ‘nuốt’ hết rồi. Làm thế nào bây giờ?"
Đinh Hạo Hiên bị cô làm cho sợ hết hồn, nên có chút tức giận, anh nhìn cô gái khóc đến loạn trí nên giờ phút này chẳng phân biệt được ai là ai, càng thêm tức giận, nhưng theo lễ nghĩa bên ngoài mà nói, anh không nên trơ mắt nhìn người đẹp khóc, anh là người tốt bụng kia mà. . . .
Thượng Hảo Giai nhìn thấy người đẹp trai đi về phía trước vài bước, thì đưa tay nắm lấy tay áo của anh. Đinh Hạo Hiên không vui hếch mày lên, nở một nụ cười trêu ghẹo, anh quay đầu lại nhìn cô, xấu bụng hỏi "Tiểu thư, chỉ sợ tôi không giúp được cô, trên người tôi không có tiền cho cô."
Thượng Hảo Giai dùng sức lắc lắc tay, đầu cũng đung đưa theo, cô nói: "Không có, không có, không phải tôi muốn như thế, tôi không tự dưng chạy đi xin tiền người khác."
Đinh Hạo Hiên cười càng thêm xấu xa, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Tiểu thư, nếu như tiểu thư muốn cùng tôi trò chuyện cũng được, nhưng bây giờ tôi không có thời gian rãnh, không bằng buổi tối đến nhà tôi đi?"
Thượng Hảo Giai nghe xong câu nói đó thì sửng sốt hồi lâu, một lát sau, cô mới phản ứng kịp ý tứ trong câu nói của Đinh Hạo Hiên, nó khiến cô giận điên lên, vốn muốn lấy tiền mà không lấy được đủ khiến cô bực lắm rồi. Cô lớn tiếng nói với Đinh Hạo Hiên: “Mày nói ai hả?, thằng chó, tao không bán thân, khốn kiếp." Nói xong, Thượng Hảo Giai xoay người đi vào trong ngân hàng, không để ý tới bị Đinh Hạo Hiên đang trong mớ hỗn độn.
Khoảng mười phút sau, mưa to vẫn đang rơi, Thượng Hảo Giai đã hoàn thành thủ tục rút tiền nên đi ra ngoài, vừa đến cửa, cô liền nhìn thấy Đinh Hạo Hiên vẫn còn đứng bên ngoài, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, vì anh vẫn còn chưa đi. Ngay sau đó Thượng Hảo Giai nâng lên một nụ cười khi dễ, hung hăng xông về phía trước, nắm lấy cổ áo của Đinh Hạo Hiên, đem đầu gối bổ vào đầu người bạn nhỏ. Đinh Hạo Hiên dùng đôi tay che em trai lại, vì đau mà nhíu mày ngồi xổm xuống đất.
Thượng Hảo Giai mang vẻ mặt tức tối đứng trước mặt anh, ngữ điệu dịu dàng nói với anh: "Anh trai à, lần sau phải biết dịu dàng trước gái đẹp, bằng không cẩn thận với tiểu jj nha. Còn nữa, một đêm anh giá bao nhiêu? Nếu như giá tiền thích hợp, nhớ tới tìm tôi, tôi mua anh một đêm, thấy sao hả?"
Đinh Hạo Hiên cố nén đau đớn mà đứng lên, nhìn thẳng vào cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô nghĩ tôi không dám đánh phụ nữ sao?... Cô muốn gì? Muốn tôi phụ trách cô sao?." Nói xong chợt hướng về phía Thượng Hảo Giai, muốn đánh úp cô một cái.
Thượng Hảo Giai nở ra một nụ cười dịu dàng, nhanh chóng dùng gót giày cao hơn năm cen-ti-mét hướng về phía em trai của Đinh Hạo Hiên, dùng tất cả sức lực đá thêm một cú nữa. Nhìn thấy Đinh Hạo Hiên đau đến ngồi xổm trên đất, nụ cười cô càng thêm phần ngọt ngào. "Nói cho anh biết, coi chừng không giữ được em jj đó nhé, sao lại không nghe khuyên bảo hả? Rõ ràng anh là một soái ca, thế mà lại muốn ra tay với một cô gái ở nơi đông người, tôi đây cảm thấy quần áo trên người anh vô cùng xấu hổ. Đúng rồi, thuận tiện nói cho anh biết một chút, tôi họ Thượng, tên mẹ Thẩm. Nếu như lần sau có cơ hội gặp mặt, cứ gọi tôi mẹ Thẩm là được rồi. Bái bai." Nói xong cô tặng cho anh một nụ hôn gió, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại Đinh Hạo Hiên ngồi trên đất với vẻ mặt tức giận.
Khi Thương Hảo Giai vừa xoay người thì người đang ngồi đên đất bỗng lộ ra nụ cười vui vẻ, hình như là nụ cười kiêu hãnh vì đã thành công. . .
Trận mưa này lớn lại mang theo sấm chớp vẫn đang tiếp diễn, chiếc taxi dừng lại trước một cửa hàng bánh ngọt.
Thượng Hảo Giai mặc áo khoác nhô đầu ra khỏi xe taxi, vừa đi vừa quan sát cửa hàng bánh ngọt. Bảng hiệu"TURN PUB" vô cùng bắt mắt, Thượng Hảo Giai khẽ mỉm cười, nhìn cái tên này cũng đủ biết suy nghĩ của người đặt rồi, không cần mò cũng chắc chắn đó không phải do Điềm Điềm đặt. Mặt cửa chính được trang trí với tông màu tím đậm, rất đẹp, đây là màu mà cô và Điềm Điềm thích nhất. Về mặt nghệ thuật nó cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ nhưng nhìn kỹ thì có vẻ rất xấu. Trước cửa còn có hoa lan, bậc thang được trải đá cổ tinh tế.
Bên trong lại rất bình thường, không có cảm giác cầu kỳ và xa hoa, ánh đèn mơ ảo khiến cho vách tường màu tím càng thêm sinh động, những chiếc bàn màu đen và hồng tương phản tạo cảm giác không nhàm chán, những bạn bè đã đến đông đủ và đang nói chuyện huyên thuyên, vừa thấy cô đến đã lộ ra nụ cười hả hê.
Thượng Hảo Giai liếc mắt một cái, Điềm Điềm còn chưa đợi cô đến đã mang dáng vẻ của một bà chủ vui vẻ chạy đến trước mặt cô, vẩy vẩy cái đuôi nhỏ đầy mê hoặc, trong tay cầm menu, giọng nói nũng nịu: "Người đẹp, cô đã đến rồi sao~~"
Thượng Hảo Giai mặc kệ Điềm Điềm, thuận tay rút một bao lì xì lớn quăng cho cô. "Cậu là chờ tớ, hay là chờ tiền của tớ." Nói xong đi tới bàn đang có một nhóm người đợi sẵn, nhìn chằm chằm Điềm Điềm.
Ngô Hiểu Phong là người biết nhìn sắc mặt, đây đều tu luyện được qua những cơn nổi giận bất chợtcủa Điềm Điềm, vì tiếp đón hơi chậm nên quơ chân múa tay
Điềm Điềm cợt nhã nằm sấp lên người Thượng Hảo Giai, tiếp tục làm nũng."Bạn thân, cậu là tốt nhất, trừ bọn họ Vương Đào ra thì cậu là người đứng đầu. Tớ yêu cậu vậy cũng xứng đáng."
Thượng Hảo Giai uống chút nước, phất tay đẩy Điềm Điềm ra. "Tớ đây là đưa những điều mình hứa, sáng sớm mai cậu không đi kết hôn là coi chừng tớ đấy. Nói cho cậu biết, tớ đây sẽ lóc thịt bán lấy tiền, mấy ngày nay, đoán chừng có rất nhiều việc phải làm." Thật ra thì Thượng Hảo Giai đang cố ý nói ra chuyện này, bởi vì công việc này đã được sắp xếp cho Tiêu Minh Tuấn, lúc này cô nên đưa đến câu tiếp theo rồi. "Đúng rồi, Tiêu Minh Tuấn đây?"
Vương Đào ra vẻ mập mờ, nói, "A ~~ hôm nay hắn có chút việc bận, có thể không đến được"
Thượng Hảo Giai nghe xong lấy làm khó hiểu, bởi vì đây không phải là kết quả cô muốn, ngay sau đó cô đáp một câu qua loa: "A, vậy thì thật là chúc mừng…. chúc mừng."
Tằng Nhã Nhu đứng một bên chống cằm suy nghĩ gì đó, rồi nói một câu đây vẻ thần bí: "Đúng rồi, Hảo Giai. Tiêu Minh Tuấn có nhờ tớ nói với cậu, hôm nay cậu phải về nhà trước sáu giờ, cậu ấy có chuyện tìm cậu."
Hiện tại, trong đầu Thượng Hảo Giai là sự bất đắc dĩ, sự tình thật không nằm trong tầm kiểm soát của cô, nên cô cũng không muốn chú ý đến giọng nói của Tằng Nhã Nhu, cô úp sấp trên bàn, hỏi lại Tằng Nhã Nhu: "Chuyện gì vậy? Tớ bị phiền đến sắp chết rồi, các cậu còn kích thích tớ.
Mỗi :eat: lần Điềm Điềm thấy Thượng Hảo Giai buồn bực, liền kích động, giọng nói có phần lớn tiếng: "haizzzz, đồng chí Thượng Hảo Giai à, tớ không thể không nói…. Có phải cậu gặp chuyện không vui không? Nói ra cho chúng tớ nghe xem. Vì để cho cuộc sống phiền não của mọi người được buông lỏng hơn một chút, cậu nói ra để bạn bè nghe thêm phần vui vẻ. Có phải hay không, các đồng chí?" Điềm Điềm nói xong còn đặc biệt vui mừng nhìn khắp mọi nơi như trưng cầu ý kiến, Thượng Hảo Giai đưa đôi mắt tức giận nhìn Điềm Điềm và đám người đang gật đầu lia lịa.
"Vậy tớ có nên cảm ơn cậu đã chiếu cố cho tớ hay không. Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi trên đường tớ đi rút tiền, có gặp người ái mộ."
"Thiệt hay giả vậy?"
Đây là Thượng Hảo Giai cố ý, tuyệt đối là cố ý, cô cố ý đứt quãng, cố làm ra vẻ thần bí: "Thật, là một anh chàng rất đẹp trai nhé, lông mi dài sắt như kiếm, vóc người, chậc chậc ~~ quả thật có thể làm người mẫu trực tiếp trên đài luôn. Sau đó tớ cùng anh ta... Xảy ra chút chuyện. . Hi. . . Đừng hỏi, người ta, ngượng ngùng."
Điềm Điềm vừa nghe, lập tức đứng lên, hướng về phía Thượng Hảo Giai, bắt đầu kích động, gầm thét: "Mẹ kiếp, cậu có biết bà đây đang tò mò không, nói nhanh lên."
Thượng Hảo Giai tiếp tục dùng dáng vẻ thẹn thùng để nói: "Đầu tiên chúng tớ tán tỉnh nhau, sau đó. . . . Sau đó. . . . Liền xảy chuyện rất kịch liệt . . . . Ghét ~ kịch liệt va chạm đó." Nói xong, cô phát hiện, ngay cả Tằng Nhã Nhu cũng đang chú ý lắng nghe.
Điềm Điềm e sợ mọi người nghe không rõ, hướng về phía Thượng Hảo Giai, không ngừng gào thét: "Ngắc ngứ rồi hả ? Còn. . . . Thượng Hảo Giai, cậu được lắm. Tớ đi ra đường mãi cũng chưa gặp được một mĩ nam, còn cậu đã nhanh chóng tạm biệt hàng ngũ xử nữ trở thành người phụ nữ dày dặn kinh nghiệm tình trường rồi hả. Mau mau, dạy cho chị đây xem vài chiêu đi."
Thượng Hảo Giai cố làm ra vẻ thẹn thùng cười nói, ưm ưm ư ư cố ý dừng câu văn lại, để cho mọi người có một chút thời gian suy nghĩ lung tung, lúc này mới nói: "Hà ~~~ thật ra thì cũng không có gì, chỉ là. . . . Hi. . . . Không được cười tớ. . . . . Đây là lần đầu tiên tớ làm như thế với một người đàn ông xa, nhưng đã xuống tay. . ." Mọi người hút ngụm khí lạnh, "Sau đó. . . . Tớ đã đá một cước rất mạnh vào cậu nhỏ của anh ta, khiến anh ta ngã trên mặt đất."
Chuyện này làm cho mọi người “ồ” lên một tiếng, đây là vì tức giận sao?, đây là lửa giận từ đáy lòng, bọn họ đồng loạt hướng về phía Thượng Hảo Giai mà thét lớn: "Cút. . ."
Vì vậy, Thượng Hạo Giai lăn đi, cô chạy trở về nhà. Buổi tối ngày hôm đó, Thượng Hảo Giai cảm thấy như có vật gì đó dõi theo mình, nếu như cô biết trước, thì có đánh chết cô, cô cũng không lăn đi.
Hơn năm giờ chiều, Thượng Hảo Giai đã về đến nhà, nhìn cửa nhà rộng thênh thang, tâm cô chợt trùng xuống. . . . .