Edit: Mày là bố tao
Beta: Tao là bố mày
Dưới ngọn đèn hiu hắt trong những đêm mưa thu, thư sinh ngồi bên cửa sổ trong gian phòng lành lạnh. Đêm dài lê thê, tương lai lâu dài, cuộc đời dài rộng có khiến ngươi cảm thấy cô độc quạnh hiu không?
còn ẩn dụ cho việc học tập trong điều kiện gian khổ
Ta... Tới... Đây...
Khoác xiêm y màu ráng mây, ngọc bội bằng đá ngọc bích trong như nước, cưỡi gió đêm thay xe, lá trúc xào xạc hòa với nhịp bước chân của ta. Ta lướt đến, ánh mắt quyến rũ, thổ khí như lan, mỉm cười nhìn nam tử cầm sách đạo đức trước mắt, trong tích tắc buông xuống mọi phòng bị.
câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc", trong đó vế đầu có nghĩa là hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả hơi thở của mỹ nhân cũng như vẻ đẹp của ngôn từ.
Không cần phải ngạc nhiên khi ta đến, không cần phải hỏi ta là ai, nếu ngươi cảm thấy cô đơn, cứ ôm chặt lấy ta. Một đêm này, hai tâm hồn lạc lõng vô tình gặp gỡ rồi an ủi nhau. Thứ ta yêu, là sự đơn côi của ngươi.
U lan lộ, như đề nhãn. Vô vật kết đồng tâm, yên hoa bất kham tiễn. Thảo như nhân, tùng như cái, phong vy thường, thuỷ vy bội. Du bích xa, tịch tương đãi, lãnh thuý trúc, lao quang thái. Tây lăng hạ, phong xuy vũ.
Dịch nghĩa
Sương trên cánh lan buồn, trông như giọt lệ trong mắt
Không có gì để kết mối đồng tâm
Làm cánh hoa trong khói, không chịu cắt bỏ đi
(Nơi nấm mộ) cỏ mượt như tấm thảm, cây thông đứng như dù che
Gió là quần áo, nước là trang sức
Chiếc xe du bích cùng hẹn đến tối đợi nhau
(Trên mộ) lập loè ánh lửa ma trơi
Dưới Tây lăng, gió thổi mưa.
("Tô Tiểu Tiểu mộ" - Lý Hạ)
Có người từng nâng mái tóc xõa trên gối của ta, mê mẩn hỏi: "Nàng là ai?".
Ta mỉm cười không nói gì, chỉ lắc đầu.
Có người từng vui vẻ tìm thơ, mỗi người lại đặt cho ta một cái tên.
Thư sinh luôn thích đặt cho người trong lòng một cái tên thật đẹp.
Ta là A Tử của hắn; ta là Kiều Na của hắn; ta là Thanh Phượng của hắn; ta là Nghi Chức của hắn; ta là Liên Thành của hắn; ta là Hồng Đình của hắn; ta là A Hà của hắn; ta là Phiên Phiên của hắn...
những cái tên trên đều là tên của nhân vật nữ chính trong những tiểu thuyết tình yêu thời xưa
Trong lòng mỗi thư sinh đều có một câu chuyện xưa mỹ miều. Trên đời này chỉ có một hồ nữ, nhưng trong lòng mỗi người lại có những hồ nữ, những chuyện xưa của riêng mình.
Hắn nhìn ta, nhẹ nhàng hỏi: "Thanh Phượng, ta là người duy nhất của nàng sao?".
Ta dần tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, chàng là người duy nhất của Thanh Phượng". Ta nói sự thật, vì bây giờ, ta là Thanh Phượng.
Mấy trăm năm qua, ta đã đến thư phòng của một đám thư sinh. Trở thành ước mơ, tình yêu của bọn họ. Thư sinh đa tình, viết ra cuộc gặp gỡ với mỹ nhân của họ. Mộng tưởng rằng bản thân mới là chân ái duy nhất của hồ nữ trong ngàn năm qua.
Đời sau có một người rảnh rỗi sưu tầm những giấc mộng nhàm chán đó, nơi thu thập những chuyện xưa này gọi là Liêu Trai. Cái người tên Liêu Trai này sao lại không hiểu rằng trên thế gian nào có nhiều hồ nữ như thế. Loài người còn chả chấp nhận được bản thân, đâu thể khoan dung với nhiều hồ ly như vậy.
Liêu Trai chí dị, nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm thiên, ra đời vào đầu đời Thanh (cuối thế kỷ ) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Bộ truyện này được coi là một kì thư và được đánh giá là đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn thời cổ đại.
...
Có lẽ tối nay, cũng có lẽ lúc này, ngươi đang cầm một quyển sách và đọc chuyện xưa của ta, đêm dài vô tận, ngươi có từng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Nếu giờ phút này, ngươi ngửi được hương thơm nhàn nhạt trong không khí, loáng thoáng nghe được tiếng leng keng của ngọc bội, không cần quay đầu lại đâu, ta đã dịu dàng đứng đằng sau ngươi rồi...