Phượng Cửu U tin chắc rằng sự nhẫn nại của nàng chưa từng tốt đến như vậy, đương nhiên tất cả đều do đại nhân Cửu Vĩ Bạch Hồ “tôn kính” của chúng ta ban theo đường đi dài như cả thế kỷ, Phượng Cửu U rốt cục cũng ôm được Cửu Vĩ Bạch Hồ chết tiệt kia tới Thanh Việt Thanh Việt cung đèn đuốc sáng trưng, đáy lòng nàng thầm kêu lên không tốt.
Chắc là Tiểu Diệp cùng bọn tỳ nữ, thái giám kia phát hiện mình không có trong phòng bèn náo loạn cả lên.
Nàng cúi đầu thầm suy đoán trong lòng xem cần phải làm thế nào để giải quyết chuyện này cho người khác không nghi ngờ.
Nhìn nhìn con hồ ly trong lòng, đột nhiên nảy ra một sáng đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Cửu U kề sát vào bộ lông của con cáo đang nhắm mắt, đầu ngón tay sạch sẽ chọc chọc mỗ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bị một ngón tay từ đâu đâm tới đâm lui như gãi ngứa khiến hắn mở to mắt ra.
Hào quang long lanh như ngọc trong mắt hồ ly bắn tứ phía, tuyệt học mỵ công của bộ tộc hồ ly nhất thời được thi triển, bất quá lại lập tức tan biến bởi vì hắn phát hiện, trước mắt của mình, một gương mặt phóng đại to lớn không thể nói rõ ràng là tuyệt mỹ khuynh thành như thế nào, lại thoát tục, khiến người đối diện cảm thấy vô cùng thoải quá, nha đầu kia đang vô lễ với hắn sao? Nàng không biết nơi nàng đang chọc chọc đâm đâm trên người hắn chỉ cách bộ vị trọng yếu một chút thôi sao? Trên mặt hồ ly hơi hơi nóng lên, tuy rằng hắn bây giờ là một thân hồ ly, nhưng cũng là một sinh vật mang giới tính là đực, lại vô cùng mạnh khoẻ.
Kính cực kỳ không khoẻ giật giật thân mình, lại lập tức cứng đờ.
Hắn bất động, cử động vừa rồi chỉ khiến ngón tay không an phận kia ngay lập tức rơi trúng bộ vị trọng yếu của mình.
Kính cứng đờ tại chỗ, bất kỳ một cử động nào dù là nhỏ nhất cũng không dám hó Phượng Cửu U cũng là bị mỵ công của hắn với vừa thi triển khiến cho toàn thân nàng như bị điện giật, trên mặt nóng lên như rặng mây đỏ đầy trời.
Người ta nói Phượng Cửu U nàng không có lực miễn dịch với những tuấn nam mỹ nữ thì nàng cũng sẽ không phản đối, thế nhưng bây giờ nàng làm sao lại có thể bị bóng quang điện của một con hồ ly khiến cho khí lực xụi lơ không thể chống cự được đây?Hai người cứ như vậy đứng bất động trước cửa Thanh Việt cung tạo hình thành một loại tư thế kỳ lạ chưa từng thấy, phá lệ buồn cười.“A!” Thanh âm cao ngất đánh vỡ cảnh tượng “hài hoà” Cửu U bị hù doạ giật mình, nhẹ buông tay, Kính liền rơi thẳng xuống đất.
May mắn hắn phản ứng không tệ, mượn sức gió khiến thân mình xoay tròn một cái, chậm rãi đáp trong Thanh Việt cung, một bóng người nhỏ nhắn chạy ra.“Đế cơ! Cuối cùng nô tỳ cũng tìm được ngài.” Người tới chính là Tiểu Diệp, nàng ta đứng bên cạnh Phượng Cửu U thở hổn hển.
Nguyên lai Phượng Cửu U trước kia đối với hạ nhân cũng không quá khắt khe, mà Phượng Cửu U bây giờ cũng là một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, tự nhiên cũng xem người khác ngang hàng với nên bọn hạ nhân mới dám trước mặt chủ nhân thả lỏng thân cận một Diệp tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn thẳng Phượng Cửu U nói: “Đế cơ điện hạ! Hơn nửa đêm rồi mà người còn đi đâu vậy? Khiến cho bọn nô tỳ tìm không ra chút tăm hơi nào cả.”Phượng Cửu U lúc này mới nhớ đến Kính, cảm thấy trên tay rỗng tuếch đột nhiên cả người căng thẳng.
Nghĩ đến hành động buông tay đột ngột của mình lúc nãy mới giật mình, lỡ như khiến tên yêu nghiệt chết tiệt kia bị thương thì thế nào hắn cũng khiến nàng sống không bằng đầu nhìn xuống đã thấy hắn đang bình yên vô sự đứng dưới chân mình, đáy lòng khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vội vàng đem hắn ôm vào tay nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông màu trắng trên người hắn, giương cao khoé miệng đối với Tiểu Diệp cười nói: “Đột nhiên thấy tiểu súc sinh này thật xinh đẹp liền đuổi theo, sợ nó chạy trốn mất nên không kịp nói cho các ngươi biết, đã khiến cho các ngươi lo lắng rồi.”Trong lòng nguyên bản rất bình lặng đột nhiên nghe thấy nha đầu chết tiệt Phượng Cửu U này gọi chính mình là tiểu súc sinh, hắn tức giận đến lông dựng đứng lên, thiếu chút nữa là hô ra tiếng.
Nghĩ đến có thể sẽ dọa chết một tiểu sinh mệnh yếu ớt nhu nhược nên đành nuốt trở vào, nhưng khoản này hắn nhất định ghi vào sổ sách nhớ cho thật Diệp thấy một tiểu súc sinh nằm trong lòng Phượng Cửu U không khỏi lên tiếng kinh hô.“Trời ạ! Đây là Cửu Vỹ Bạch Hồ nha.”.