“Nghĩ đến cái gì?” Lôi Chính Long lập tức mở to mắt nhìn tôi đầy hy vọng.
Tôi do dự một chút, dù sao cũng chỉ là ý tưởng, một ý niệm trong đầu, ngay cả một manh mối để xác minh cũng không có, nên tôi không biết có nên nói ra không.
“Cậu nghĩ tới cái gì, nói đi!” Lôi Chính Long thúc giục.
“Đầu óc tôi hiện tại có chút lộn xộn, anh để tôi nghĩ lại đã.” Tôi từ trên ghế ngồi dậy, sau đó tôi mới nhận ra mình lại toát mồ hôi lạnh, dưới ghế ướt đẫm mồ hôi. Đột nhiên tôi cảm thấy rất khát và muốn uống nước, Lôi Chính Long nhanh chóng rót cho tôi một cốc nước.
Uống nước xong tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Lúc này để ý bên ngoài trời đã gần sáng, chắc khoảng sáu giờ.
“Được rồi, nếu cậu nói tôi sẽ mời cậu một bữa thịnh soạn.”
Lôi Chính Long không phải anh Ba, nên không có gì khó nói: “Tôi nghĩ hướng điều tra của anh có vấn đề, tối hôm qua anh đã loại trừ tất cả phụ nữ đúng không? "
"Đúng vậy? Có chuyện gì sao?" Lôi Chính Long nhìn tôi khó hiểu.
"Nếu là đàn ông, trừ phi là họ phải rất quen những tiếp viên này thì họ mới không phòng bị. Nhưng nếu là phụ nữ thì sao? Ngay cả ban đêm, tính cảnh giác cũng sẽ không quá cao." Nếu thật sự như tôi đã nói, sẽ không chỉ có một nghi phạm, mà là hai người, một nam một nữ.
Mặc dù những trường hợp như vậy là ít, nhưng vẫn có một số. Vụ án được nhiều người biết đến nhất là vụ sát hại phụ nữ do một bà vợ đang mang bầu và chồng thực hiện nhằm thỏa mãn nhu cầu của chồng. Cặp đôi này âm mưu dụ dỗ những cô gái trẻ, sau khi con mồi vào tròng, chúng cướp của, hiếp dâm rồi giết chết.
“Anh nói vậy cũng có lý.” Lôi Chính Long thống khổ bụm mặt nói: “Nói cách khác, những người phụ nữ mà tôi đã loại trừ cũng sẽ bị điều tra. Việc này đồng nghĩa khối lượng công việc sẽ tăng lên gấp bội."
“Không sao đâu, tôi sẽ giúp anh, dù sao hôm nay cũng không có việc gì.” Hơn nữa, hôm nay Đỗ Phàm trở lại làm việc. Tôi có lẽ cũng không quá bận rộn.
“Đúng là anh em tốt!” Lôi Chính Long rót cho tôi một ly nước, hỏi: “Cậu còn muốn ngủ không?”
“Không ngủ nữa, đi ăn đi, xong còn phải xử lý công việc nữa!"
“Nói dễ, đi lại càng dễ hơn!” chỉ ngủ vài giờ nhưng Lôi Chính Long vẫn tràn đầy năng lượng.
Cách đồn cảnh sát không xa có một quầy hàng sớm, chủ quầy hàng là một đôi vợ chồng trẻ. Đồ ăn ngon, vệ sinh sạch sẽ, chúng tôi bình thường đều ăn ở đây.
Tôi gọi năm cái bánh cùng hai chén canh rồi bắt đầu ăn. Sự kiệt quệ vì cơn ác mộng đã bị xóa sạch.
Lúc này không có nhiều người ăn nên chúng tôi thấp giọng nói về vụ án. Tôi hỏi: “Việc điều tra axit clohydric và cloroform sao rồi?”
“Đừng nhắc đến nữa!” Lôi Chính Long phàn nàn, “Tôi tưởng điều tra dễ dàng, liền gửi mẫu cho anh em điều tra, kết quả đâu đâu họ cũng thấy axit clohydric này. Nhà máy gia công kim loại cũng có, nhà máy hóa chất cũng có, có nhiều nơi giám sát không chặt chẽ, nên mua được nó là một điều dễ dàng. Ngược lại cloroform tương đối khó mua, hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra manh mối. "
Việc này không nằm ngoài dự tính của tôi. Kẻ sát nhân dám làm chuyện này nên sẽ không sợ bị cảnh sát điều tra. “Còn cái thùng nhựa màu xanh thì sao?”
“Tôi cũng đã kiểm tra rồi, cái này còn bất lực hơn.” Lôi Chính Long nuốt thức ăn vào miệng nói: “Cái thùng nhựa lớn màu xanh này chủ yếu được sử dụng ở nhà máy hóa chất. Nhưng mới gần đây, có một xe vận chuyển thùng màu xanh gặp tai nạn, thùng bị đổ hết nên họ đã vứt đi vài trăm cái, căn bản không có cách nào để điều tra. "
Tôi không ngạc nhiên, nét mặt không có gì thay đổi, tôi đã quen rồi, nếu vụ án được giải quyết ngay khi vừa mở cuộc điều tra thì cuộc sống của cảnh sát thật an nhàn. Điều này chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng.
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, ăn sáng xong vẫn chưa đến bảy giờ, tôi đứng lên chuẩn bị trả tiền, Lôi Chính Long nói: “Để tôi trả!”
Tôi không nghĩ nhiều, cũng chỉ là vài đồng bạc lẻ. Ai biết tên chết dẫm này sau khi thanh toán lại nói với tôi: “Bữa này tôi bao, coi như tôi hết nợ cậu rồi nhé!”
Không ngờ tên này ngày càng mặt dày, tôi tức giận đứng dậy định tóm lấy hắn. Lôi Chính Long đã chuẩn bị sẵn, liền chạy đi, tôi đuổi theo anh ta từ phía sau. Hai chúng tôi chạy một mạch về đồn cảnh sát.
Trước cửa đồn cảnh sát, một người phụ nữ đột nhiên bước ra, cô ấy bị Lôi Chính Long che mất. Khi tôi nhìn thấy cô ta thì khoảng cách đã rất gần, thêm vào đó, thần kinh không kịp phản ứng, tôi không thể kìm lại được, đụng phải người phụ nữ kia, hai chúng tôi cùng ngã xuống nền gạch.
Cú ngã không hề nhẹ, nhưng rất may không bị đụng trúng đầu. Người phụ nữ bị ngã cũng không nhẹ, Lôi Chính Long nhìn một cái, trực tiếp bỏ qua tôi, đi tới giúp người phụ nữ.
Tên này đúng thật là thấy gái quên bạn! Tôi ngẩng đầu lên, nhận ra người phụ nữa bị ngã kia là ai. Không ai khác, chính là cô tiếp viên hàng không Trương Tiểu Hoa hôm qua tôi gặp, không những thế đêm qua tôi còn mơ thấy cô ta, không nghĩ sớm như vậy đã lại gặp nhau.
“Là cô!” Lôi Chính Long cũng nhận ra Trương Tiểu Hoa. Anh ta cười hỏi: "CÔ ra ngoài tập thể dục sớm vậy? Ngã có đau không? Có cần đi khám không?"
Tên tiểu tử thối này mở to mắt nói những lời bịa đặt, Trương Tiểu Hoa nhìn thế nào cũng không giống như đang ở đây để tập thể dục, vẻ mặt mệt mỏi, thoạt nhìn là biết đang có tâm sự, hình như cô ta tới đây để báo án.
"Không có gì. Tôi không sao, ngã cũng không đau." Trương Tiểu Hoa bối rối nói: "Tôi đến đây để gặp bác sĩ pháp y Lưu."
"Tìm tôi sao?" Tôi rất ngạc nhiên.
Trương Tiểu Hoa nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu nói: “Tôi có thể nói chuyện riêng với một mình anh được không?
Một mình? Tôi có chút bối rối, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Lôi Chính Long vẻ mặt thất vọng nói: “Có chuyện gì mau nói nhanh đi, lát nữa Tiểu Kiểu sẽ tới đó”
Trương Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống. Cô ấy cũng không hỏi Tiểu Kiều là ai.
Lôi Chính Long hoàn toàn thất vọng “Hai người nói chuyện đi, tôi vào trong trước.” Nói xong, tên này ghé vào tai ta nói nhỏ: “Đối xử nhẹ nhàng với người ta một chút, nói không chừng họ tới đây tỏ tình với cậu đó.”
Nhìn Lôi Chính Long Bước vào đồn cảnh sát, tôi xoa đầu gối vẫn đang bị đau, hỏi: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi… tôi… cái đó…” Trương Tiểu Hoa ngừng nói, hình như cô ấy muốn nói gì đó, nhưng không dễ dàng để mở lời. Tôi lại không thể giục cô ấy, đứng ngoài chờ đợi không phải là cách hay. Tôi hỏi: “Tại sao chúng ta không vào trong nói chuyện đi, vào trong sẽ ấm hơn.” Tôi không tin những gì Lôi Chính Long nói, tôi hiểu rõ ngoại hình của chính mình, tôi chỉ là một người bình thường.
"Không! Tôi không vào!" Phản ứng của Trương Tiểu Hoa khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, cô ấy không muốn vào đồn cảnh sát. Không thể chắc chắn những gì cô ấy nói có liên quan gì đến vụ án hay không.
“Vậy chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.” Tôi tìm thấy một chỗ trống không có nhiều người chú ý lắm. Tôi cười với cô ấy, cũng không thúc giục mà để cô ấy tự nói.
Sau vài phút, cảm xúc của Trương Tiểu Hoa ổn định lại, cô ấy nói: “Thật ra thì… thật ra thì… tôi đã nhìn thấy người đó!” nhất thời tôi chưa kịp phản ứng, tôi không biết cô ấy muốn nói gì, hay đã nhìn thấy gì, liền hỏi: “Ai?”
“Chính là… chính là… người đã cưỡng hiếp Na Na!”
Tôi ngay lập tức hiểu ra. Trương Tiểu Hoa đang nói tới vụ án tiếp viên hàng không bị cưỡng hiếp, cô ấy đã nhìn thấy nghi phạm. Tôi trở nên sốt sắng, hỏi: "Tại sao hôm qua cô không nói cho tôi biết những thông tin quan trọng như vậy? Cô đã thấy gì?"
Trương Tiểu Hoa ủy khuất nói: "Tôi và Na Na học cùng lớp, nhưng quan hệ của chúng tôi không tốt. Cô ta chỉ học trước tôi vài tháng mà đã tự cho mình là tiền bối, cô ta làm những công việc bẩn thỉu, thậm chí xảy ra chuyện cô ta còn tìm cách đổ lỗi cho tôi. "
Tôi không nói nên lời, phụ nữ đúng thật là lắm chuyện, cái tôi muốn nghe là bản án, ai ngờ lại phải nghe những rắc rối này.
Trương Tiểu Hoa nhận thấy biểu hiện của tôi có chút không đúng, vì vậy cô ấy không kể nữa mà nói về vụ án. "Cuộc sống riêng tư của Na Na rất lộn xộn, thường xuyên đổi bạn trai, tôi đã từng gặp nhau vài người. Hôm đó tôi bị lạ giường không ngủ được, nên đi ra ngoài hít thở không khí. Na Na ở ngay cạnh phòng tôi, khi vừa mở cửa tôi đã nghe thấy âm thanh đó. "
"Âm thanh gì? "Tôi không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, có lẽ nó có liên quan gì đó đến vụ án.
Trương Tiểu Hoa sững sờ, không nghĩ tôi lại hỏi câu này liền ngẩng đầu nhìn lên, thấy vậy tôi lại càng chăm chú, cô ấy đỏ mặt nói: "Chính là chuyện mà nam nữ thường hay làm."
Tôi ngay lập tức hiểu rằng Trương Tiểu Hoa đã phải chứng kiến những gì. Cô ấy tưởng trong đó là bạn trai là của Na Na nên cũng không nghĩ gì nhiều. Vừa đứng ngoài cửa quan sát một lúc, sau đó cô ấy thấy một người rời đi.
“Cô thấy được tên đó?” Tôi háo hức hỏi.
“Tôi có thấy!” Trương Tiểu Hoa gật đầu.