Tôi thề tôi chỉ đẩy nhẹ, cửa phòng kêu cót két sau đó liền mở ra! Lập tức, tôi thấy một bóng đen vụt qua.
"Ai đó! Hình như trong phòng có người." Tôi hét to sau đó hạ giọng.
"Có người sao?" Tiểu Kiều rất lo lắng. Mặc dù chúng tôi có hai người nhưng cô ấy là một nhân viên văn thư còn tôi chỉ là một bác sĩ pháp y quan trọng hơn nữa chúng tôi không có vũ khí.
"Tôi không rõ, có thể là một tên trộm!" Tôi muốn làm cho bầu không khí tốt nhất có thể.
"Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?" Tiểu Kiều nắm chặt chùm chìa khóa, đôi bàn tay trắng nõn của cô ấy bật ra những đường vân máu màu xanh nhạt.
Để Tiểu Kiều ở phía sau mình chúng tôi chờ trong bóng tối hai phút. Thời gian dường như dài vô tận, xung quanh rất yên tĩnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề, cũng như nhịp tim đang tăng dần.
"Hoàn toàn không có gì, không lẽ anh nhìn nhầm sao?" Tiểu Kiều hỏi.
Tôi không chắc lắm. "Cô đợi tôi ở đây một chút!"
Tôi cẩn thận bước đến cửa phòng, đẩy mạnh, cánh cửa liền mở ra.
Căn phòng không có ánh sáng và tối hơn hành lang. Ở ngoài hành lang vẫn còn một chút ánh sáng, nhưng trong phòng thì không. Bên trong rất yên tĩnh. Sau khi vài giây chò đợi không có gì xảy ra.
Lấy tất cả can đảm tôi bước vào bên trong, dùng tay chạm vào công tắc gần cửa rồi ấn nó.
Đèn trên trần nhà được bật lên, ánh sáng trắng của đèn sợi đốt xua tan bóng tối. Sau một thời gian dài dần quen với bóng tối, ánh sáng đèn điện làm tôi bị chói mắt.
Tiểu Kiều thấy đèn được bật lên liền bước vào. "Hoàn toàn không có ai, anh làm tôi hết hồn."
"Quái lạ. Rõ ràng tôi đã nhìn thấy một bóng đen vụt qua!" Tôi nghĩ rằng mình không nhìn nhầm.
"Chậc, không lẽ anh còn trẻ mà đã bị lóa mắt rồi sao."
"Tốt nhất vẫn nên cẩn thận. Hãy kiểm tra kỹ những gì cô nhìn thấy."
"Gu của cô bé này thực sự rất mạnh!" Tiểu Kiều nhìn các áp phích trên tường, tất cả đều là những ban nhạc kim loại chết ở nước ngoài(mình lên google seach thì nó là một thể loại rock á được gọi là heavy metal, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh...). Nội dung của các áp phích tương đối cực đoan đều là hộp sọ và xương có máu. Ngoài ra còn có các chi và đầu bị gãy bởi những lưỡi kiếm sắc nhọn.
Theo tôi, âm nhạc như vậy hoàn toàn không phải là âm nhạc, nó giống như tiếng ồn hơn. Lời bài hát chủ yếu liên quan đến cái chết, lạm dụng, điên rồ, chia rẽ nhân cách và khủng hoảng đạo đức. Nói chung, nó phản ánh mặt tối của xã hội loài người, vì vậy loại âm nhạc này rất tối và xấu, giống như mùi của xác chết.
Gương mặt của Tiểu Kiều rất bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra thích thú với loại âm nhạc cực đoan này. Nói chung, những người thích thể loại âm nhạc này trong lòng thường có tâm sự, có nhiều cảm xúc bị đè nén trong trái tim, họ cần được giải tỏa.
Tiểu Kiều lấy điện thoại ra và chụp ảnh tất cả các áp phích trên tường.
Tôi đến cửa sổ mở tấm màn dày nhưng vẫn không có ánh sáng chiếu vào, cửa sổ bị chặn bởi gỗ. Nhìn vào dấu vết ở trên, sau một thời gian bề mặt đinh sắt đã rỉ sét.
Căn phòng sạch sẽ không tì vết, các vật dụng được sắp xếp gọn gàng.
Tôi bước đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa vào, ánh đèn trong phòng khách thấp thoáng. Trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, tôi thấy một người đàn ông trong phòng ngủ với đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi!
"Ai đó!" Tôi kêu lên vội vã cho Tiểu Kiều có thời gian để đi ra ngoài tìm cảnh sát.
Đèn trong phòng khách không nhấp nháy nữa mà tắt hoàn toàn. Trong bóng tối, Tiểu Kiều hét lên: "Có chuyện gì vậy!"
Cố gắng trả lời câu hỏi của cô ấy. Tôi ngã mạnh trên đất và cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay chạm vào mọi nơi nhưng không cảm thấy gì. Trái tim tôi như ngừng đập, cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong bóng tối, tóc trên người lập tức dựng ngược lên, sau cổ truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Tiểu Kiều chạy vào chiếu sáng bằng đèn flash của điện thoại. Cô ấy bật cười thành tiếng khi thấy tôi ngồi dưới đất. "Có người ở chỗ nào vậy? Anh lại nhìn thấy nó sao?"
"Vừa nãy thực sự có một người với đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ!"
"Anh đang nói về cái này à!" Tiểu Kiều chỉ vào một áp phích trên tường.
Tôi nhìn lên, thấy một bức hình màu đen trên poster. Bức ảnh thật đáng sợ chỉ có một đôi mắt đỏ như máu. Không lẽ tôi lại nhìn nhầm?
Thật vô lý khi tôi nhìn thấy nó những hai lần, còn poster chỉ là một bức tượng bán thân, những gì tôi thấy là một con người hoàn chỉnh! Nói cách khác, trong phòng của Điền Tiểu Khả có thể có người thứ ba !
Tôi đứng dậy nhìn xung quanh một lần nữa nhưng không thấy ai. Tìm công tác trong phòng rồi bật nó nhưng đèn không sáng!
Tiểu Kiều nói: "Các căn nhà cũ thường như thế này có lẽ dòng điện đã bị hỏng."
"Không đúng, trong phòng vẫn có điện." Tôi thấy ánh sáng của màn hình trên bàn bên cạnh giường vẫn nhấp nháy.
Tiểu Kiều chạm tay vào máy tính, nó vẫn còn nóng!
Trong máy tính có thể có thông tin.
Tiểu Kiều ấn phím mở nguồn của máy tính, khung máy phát ra âm thanh ù ù rồi hiện lên.
Tôi vội vàng nói: "Hãy tìm lịch sử trình duyệt web gần đây nhất."
"Không cần anh phải nói, tôi cũng tự biết tìm."
Tiểu Kiều tra ra lịch sử web gần đây, đó là một loạt các bức ảnh. Bối cảnh được chụp gần đây. Điền Tiểu Khả trong bức ảnh ngồi lặng lẽ hoặc đang đọc sách, tất cả đều cô đơn. Bức ảnh chắc chắn không phải do cô ấy tự chụp, nó không phải cùng một tư thế. Từ số liệu về thời gian , nội dung chụp là hoạt động một ngày của Điền Tiểu Khả.
"Đợi đã, dừng lại một chút! Quay lại cái trước!" Trong bức ảnh tôi vừa thấy, dường như có điều gì đó không bình thường.
"Có vấn đề gì sao?" Tiểu Kiều quay lại bức ảnh.
Người ta thường nói, mắt trái nháy có điềm lành, mắt phải nháy có tai họa, mí mắt phải của tôi đột nhiên nháy lên dữ dội. Sau đó, một cơn đau nhói ở toàn bộ nhãn cầu, giống như có vô số kim đâm vào nhãn cầu cùng một lúc, những giọt nước mắt tuôn ra, bức tranh trước mặt tôi thay đổi hoàn toàn.
"Này, anh có sao không?" Tiểu Kiều hỏi.
Tôi không trả lời Tiểu Kiều, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính.
Điền Tiểu Khả mặc một chiếc váy đen dài nằm lặng lẽ trên ghế sofa, dường như đang ngủ. Cô ấy trong bức ảnh rất đẹp, trông giống nạn nhân nhiều năm trước.
Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều cái chết, nhưng lần này tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng, đôi mắt đau đớn, cơ thể tôi run rẩy vì sợ hãi. Tiểu Kiều cũng cảm thấy nỗi sợ của tôi, nhưng cô ấy không biết tôi đang sợ điều gì.
Điền Tiểu Khả trong bức ảnh rất đẹp, trên cơ thể cô ấy có một dấu vết mà người thường không dễ nhận thấy. Nhưng đối với tôi, dấu vết này tôi đã thấy vô số lần trên xác chết!
Bởi vì tuần hoàn máu ngừng lại sau khi chết, máu trong hệ thống tim mạch thiếu năng lượng và rơi dọc theo mạng lưới mạch máu đến phần dưới của cơ thể. Các mạch máu ở phần dưới của cơ thể bị tắc nghẽn. Các mao mạch và tĩnh mạch nhỏ phần dưới cơ thể chứa đầy máu. Các đốm màu đỏ sẫm đến màu tím sẫm xuất hiện qua da. Chúng sẽ xuất hiện trong vòng đến giờ sau khi người đó chết.
"Anh bị sao vậy?" Tiểu Kiều hỏi tôi rất nhiều.
"Tiểu Kiều, cô có thể chắc chắn rằng những bức ảnh này không phải là ảnh ghép?"
"Anh thấy bức ảnh này có vấn đề gì sao?" Tiểu Kiều nhìn nó cẩn thận và nói, "Không có dấu vết ghép trên bề mặt. Không lẽ anh đã thấy gì?"
"Cô có thấy những điểm kỳ lạ trên người Điền Tiểu Khả không?"
"Tôi chưa thấy, có chuyện gì vậy?"
"Đây là một xác chết!"
"Xác chết ?" Tiểu Kiều cũng rùng mình và run rẩy nói: "Ý anh là Điền Tiểu Khả đã bị ai đó giết, rồi sau đó chụp những bức ảnh này?"
Tôi không có cách nào để chắc chắn, sau tất cả, nó chỉ là một bộ ảnh có thể do ai đó cố tình tạo nên. Nhưng có điều tôi không thể giải thích, rõ ràng thịt của Điền Tiểu Khả đã bị cắt khi còn sống.
"Điều đó có nghĩa chúng ta đã tìm thấy nạn nhân của vụ án?" Tiểu Kiều rất phấn khích.
"Bây giờ, khả năng cao là như vậy. Vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp để chứng minh điều đó."
"Tôi muốn gọi cho bố tôi để chứng minh rằng tôi cũng có thể điều tra vụ án. Không để ông ấy xem thường tôi nữa!" Tiểu Kiều lấy điện thoại và gọi.
Cơn đau ở mắt phải của tôi đã thuyên giảm rất nhiều, không còn nước mắt nữa. Đánh giá từ số sê-ri của các bức ảnh, một vài bức ảnh bị thiếu nó có thể nằm trong thùng rác của máy tính. Tôi vừa mở thùng rác thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Có người đằng sau!
Tôi quay lại nhanh hơn, dưới ánh đèn huỳnh quang từ màn hình máy tính, tôi thấy một người đàn ông mặc đồ đen, áo choàng cũng màu đen, che kín toàn thân, chỉ thấy một đôi mắt đỏ như máu.
Người đàn ông mặc đồ đen nói với một giọng nhấn mạnh kỳ lạ: "Tôi không nghĩ sẽ bị cậu phát hiện sớm như vậy, nhanh hơn nhiều so với tôi dự đoán. Thật không may, trò chơi vẫn chưa kết thúc."
Tiểu Kiều nhìn lên, cô ấy cũng thấy người đàn ông mặc đồ đen, sau đó lập tức hét lên.
Người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng chạy tới, tôi lao lên rồi vật lộn với hắn, trước mắt tôi là một màu đen sau đó thì bất tỉnh. Tước khi hôn mê, tôi thấy Tiểu Kiều lao vào hắn.