Là một pháp y, tôi khá nhạy cảm với xương.
Đỗ Phàm giữ chiếc xương bị cắt cụt trong một thời gian dài khá tập trung đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào xương.
"Cô thấy gì?" Tôi chú ý tới chiếc xương trong tay cô ấy.
"Chiếc xương này có vấn đề!"
"Cho tôi xem một chút!"
Đỗ Phàm cẩn thận đặt những lát xương trong tay cô ấy vào tay tôi. Chiếc xương rất nhẹ mặc dù đặt nó trong lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy sức nặng.
Tôi cần chiếc xương lên cẩn thận quan sát, do bị ngâm nước trong thời gian dài nó đã chuyển sang màu trắng.
Mảnh xương vỡ dài chưa đến hai cm với các cạnh gồ ghề và các đường gãy rất rõ ràng. Có dấu vết của việc bị vật nặng đánh vào, điểm mấu chốt là đoạn xương này rất giống xương ngón tay càng nhìn càng thấy giống.
Đỗ Phàm vừa nhìn vào sắc mặt tôi đã biết rõ, cô ấy nói "Anh cũng thấy rồi à?"
"Có điểm giống, cũng chưa thể chắc chắn được." Nếu quả thực như những gì chúng tôi nghĩ đây sẽ là một vấn đề lớn, tôi cần phải cẩn thận hơn.
Lôi Chính Long cũng nghe được một số manh mối từ cuộc trò chuyện, anh ta lấy đoạn xương từ tay tôi nhìn nó rồi hỏi, "Có mấy phần chắc chắn?"
Đỗ Phàm nghiêm túc suy tư rồi nói: "Ba phần"
Lôi Chính Long quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi đáp lời "Hiện tại chỉ có %!"
"Mọi người đang nói gì vậy?" Tiểu Kiều nghe cả buổi cũng không hiểu gì có chút tức giận nói.
"Chúng tôi đang nói khả năng hồ này thật sự không sạch sẽ. " Tôi giải thích.
"Nói thử xem!" Tiểu Kiều tức giận.
Tôi chỉ vào đoạn xương trong tay của Lôi Chính Long rồi nói "Đó có thể là xương người!"
Khuôn mặt của Tiểu Kiều ngay lập tức thay đổi.
Vào ban đêm nước hồ chuyển sang màu đen, giống như một nghiên mực khổng lồ. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước, cơn gió đêm thổi qua tạo ra những gợn sóng nhỏ.
Lôi Chính nhìn chằm chằm vào hồ một lúc rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ xem xét trong hồ khi thật sự chắc chắn chúng ta sẽ gọi anh Ba."
Đỗ Phàm gật đầu đương nhiên tất cả chúng tôi đều đồng ý.
Sự việc xảy ra như vậy khiến mọi người không còn tâm trạng để chơi đùa.
Đêm đầu thu hơi lạnh, độ ẩm gần hồ tương đối nặng. Nếu ở đây vào mùa này bạn có thể thấy một màn sương nhẹ nổi trên mặt hồ.
Ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt của mọi người trông có chút quỷ dị.
Đột nhiên không ai nói gì với nhau bầu không khí có phần chán nản.
Tôi thấy củi đã gần cháy hết liền chủ động đứng dậy nói: "Sắp hết củi rồi tôi sẽ lấy thêm."
"Tôi đi với anh!" Tiểu Kiều đứng lên với cái đèn pin.
Hai chúng tôi cùng nhau đi vào rừng. Tiểu Kiều cầm đèn pin cô ấy nghĩ việc này rất vui, còn cố tình lắc đèn pin chiếu tới chiếu lui qua các bụi cậy.
"Đừng đùa nữa tập trung soi đường đi." Tôi không nhìn rõ dưới chân mình, đá phải hòn đá bên đường.
"Aaaaaa!" Tiểu Kiều đột nhiên hét lên.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi giật mình vì tiếng hét của cô ấy.
Tiểu Kiều chỉ đèn pin theo một hướng run rẩy nói: "Tôi vừa thấy một bóng người ở đằng kia."
"Có sao?" Tôi nhìn về hướng đó ngoại trừ cỏ dại và cây cối, ngay cả một người cũng không có.
Tiểu Kiều ôm chặt lấy cánh tay tôi ngay lập tức, nói với giọng rất nhỏ: "Không phải... không phải... có ..."
"Haha! Cô cũng sợ ma sao, lá gan của cô rất lớn mà." tôi cười lớn.
"Không được cười! Nếu anh dám nói với người khác, hãy xem cách tôi xử lý anh!" Tiểu Kiều trực tiếp đe dọa tôi.
"Trên thực tế đó là tác động của tâm lý, bởi vì cô tin lời nói của ông lão hồi chiều nên đã nảy sinh ra một tâm lý nghi ngờ. Ở bên kia hoàn toàn không có ai, không tin tôi sẽ đưa cô đến đó." để Tiểu Kiều bớt sợ hơn tôi quyết định đưa cô ấy qua bên đó kiểm tra.
"Không!" Tiểu Kiều có chút do dự.
"Yên tâm đi có tôi rồi!" Tôi kéo Tiểu Kiều đến nơi mà cô ấy vừa nhìn thấy.
Lúc này thực sự không có ai, nhưng thực vật và cây cối trên mặt đất đều bị gãy nát, dấu vết vẫn còn mới. Nói cách khác vừa rồi thật sự có người ở chỗ này.
Tôi nhìn quanh một vòng, chúng tôi đang đứng trong một khu rừng rậm xung quanh được bao phủ bởi bóng tối vô tận. Đèn pin chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, tôi không cách nào xác định được cái gì đang ẩn nấp trong bóng tối.
Những cái cây với đủ hình thù kỳ lạ mà ban ngày không thể thấy được, vào ban đêm chúng giống như những bàn tay ma quái lơ lửng trông đặc biệt kinh dị.
Một cơn gió đêm thổi qua tạo ra âm thanh xào xạc.
Tiểu Kiều không nhìn thấy gì liền thở dài một tiếng. Thấy tôi không nói gì cô ấy có chút lo lắng. "Nói gì đi chứ, anh đừng làm tôi sợ."
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy không nhất thiết phải khiếnTiểu Kiều lo lắng, tôi cúi người nhặt một cành cây khô trên mặt đất rồi nói: "Không có gì, mau quay lại thôii tôi hơi mệt nên muốn đi ngủ sớm."
"Ngủ sớm vậy?" Tiểu Kiều lấy điện thoại di động ra, bây giờ mới chỉ hơn giờ tối. Trong thành phố lúc này mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
"Tôi thấy hơi mệt!" trong lòng có chút sợ hãi, chỉ Chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra trong vài giây tiếp theo. Tôi kéo Tiểu Kiều ra khỏi chỗ này.
Cảm ơn trời đất, chúng tôi an toàn đi bộ đến bìa rừng mà không có gì xảy ra. Chỉ là âm thanh xào xạc phía sau làm tôi phải toát mồ hôi.
Trong lều rất yên tĩnh, Lôi Chính Long vừa uống bia vừa nghe nhạc. Đỗ Phàm nhìn lên bầu trời đêm ngắm sao trên dải ngân hà đang tỏa sáng, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Tôi đặt củi bên đống lửa, nhân dịp Tiểu Kiều cho thêm củi vào liền đến bên cạnh Lôi Chính Long nhỏ giọng nói với anh ta "Có vẻ như khi ở trong rừng chúng tôi đã bị ai đó theo dõi."
Lôi Chính Long liền cảnh giác "Cậu chắc chứ!"
Tôi gật đầu dứt khoát nói" Nhưng tôi không biết mục đích của đối phương là gì. Anh nói xem liệu đó có phải người dân trong làng, hay là ông lão chúng ta đã gặp vào buổi chiều? "
" Thật rắc rối, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ. " Lôi Chính Long cũng cảm thấy không ổn, mọi thứ ngày càng trở nên kỳ lạ.
"Hai người đang nói gì đó?" Tiểu Kiều một bước lớn tới trước mặt chúng tôi.
Tôi nháy mắt với Lôi Chính Long không nhất thiết phải nói ra khiến Tiểu Kiều kinh hãi.
Lôi Chính Long hiểu những gì tôi muốn nói liền tiếp lời: "Không có gì, chỉ là mấy chuyện linh tinh, chúng tôi đang thảo luận xem ai sẽ là người gác đêm."
"Gác đêm? Tại sao phải canh gác?" Đỗ Phàm khó hiểu.
Lôi Chính Long cười đùa nói: "Chúng ta có hai đại mỹ nhân, sợ rằng nửa đêm sẽ bị quái vật bắt đi mất."
"Đáng ghét!" Tiểu Kiều hờn dỗi một tiếng nhưng mặt vẫn đỏ lên. "Kệ hai người tôi đi ngủ."
Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Kiều vào trong lều của cô ấy. Đỗ Phàm cũng có chút buồn ngủ tiến vào trong xe.
"Ngủ một lát đi, đến nửa đêm tôi sẽ gọi cậu dậy" Lôi Chính Long muốn canh trừng trước nửa đêm.
"Được rồi!" Tôi thêm một ít củi vào lửa rồi đi vào trong lều.
Sau một hồi tôi vẫn không thể ngủ được, bên ngoài truyền đến tiếng gỗ bị đốt cháy trong lửa cháy với âm thanh lách tách.
Sau hơn một giờ trôi qua tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Nói chính xác đó là trạng thái bán ngủ, cơ thể dường như đang ngủ nhưng ý thức thì vẫn tỉnh.
Tôi cảm thấy có rất nhiều người đi bộ xung quanh, nam nữ già trẻ đều có, họ lang thang quanh lều của tôi mà không chịu rời đi.
Cảm giác này quá kỳ lạ tôi không thể biết đó có phải là một giấc mơ.
Trong trạng thái này tôi cảm thấy ai đó đang lay mình.
Ngay lập tức tỉnh dậy từ giấc mơ của mình, mở mắt ra đã thấy một bóng đen trong lều, đang định hét lên người đó đã bịt miệng tôi lại.
"Đừng lên tiếng, là tôi!"
Nghe giọng nói này tôi nhận ra đây là Lôi Chính Long, anh ta dọa tôi sợ hết hồn, vừa định lên tiếng phàn nàn, anh ta đã thì thầm "Trong rừng có người, hắn đang lén lút ở đây."
Trái tim tôi loạn nhịp, nửa đêm có người còn ở bên ngoài chắc chắn đó không phải là người tốt.
Lôi Chính Long nhét một thanh gỗ vào tay tôi và thì thầm "Tôi sẽ dụ hắn ra ngoài, cậu bảo vệ Tiểu Kiều ."
"Yên tâm, cứ giao nó cho tôi!" sau vụ án phá xác tôi đã học hỏi được một chút kinh nghiệm.
Lôi Chính Long đi ra khỏi trại, tôi theo sau anh ta. Lửa đã tắt khắp nới đều là khói, xung quanh tối đen như mực, đến một người cũng không hề nhìn thấy.
"Ở đằng kia!" Lôi Chính Long chỉ cho tôi một hướng.
Tôi rất ngưỡng mộ anh ta trong một không gian tối như vậy tôi hoàn toàn không thấy gì.
"Cẩn thận một chút!" Lôi Chính Long dặn dò xong liền khom người đi qua bên kia.
Tôi đến lều của Tiểu Kiều trước, cảm giác thật nhẹ nhõm khi thấy cô ấy vẫn đang ngủ, tôi an tâm cầm cây gậy đến giúp Lôi Chính Long.
Trong cánh rừng bên cạnh tôi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn lờ mờ có thể thấy được một vài người trong bóng tối đang chạy trốn rất nhanh, tiếp sau đó truyền tới một tiếng hét nhưng không phải của Lôi Chính Long.
Tôi hơi bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc chờ đợi Lôi Chính quay lại nói một cách giận dữ: "Lũ ranh con này đúng là chạy nhanh thật!"
"Ai vậy?" Tôi hỏi.
"Chỉ là một vài tiểu tử trong ngôi làng này có thể chúng muốn trộm thứ gì đó."
Tôi hít một hơi thật sâu chuẩn bị quay về lều để ngủ lại phát hiện trong rừng có một bóng đen.
"Ai!"
Tôi kêu lên một tiếng, Lôi Chính liền bật đèn soi qua đó.
Lại là bộ quân phục cũ màu xanh lá tôi nhìn thấy nó một lần nữa từ ông lão cảnh báo chúng tôi lúc hồi chiều. Ông lão không nói gì mắt nhìn thẳng vào chúng tôi.
"Ông có việc gì ạ?" Tôi hỏi.
Ông lão chỉ im lặng lườm chúng tôi rồi rời đii.
Thật là một con người kỳ lạ!
"Đến nơi này làm gì không biết, còn không bằng ngủ ở nhà!" Lôi Chính Long phàn nàn.
Sau một báo động sai hai chúng tôi trở về lều. Không có gì xảy ra sau đó cho đến sáng hôm sau.
Sau khi ăn sáng xong Lôi Chính đến bên cạnh hồ nước lặn xuống đó.
Lúc nổi lên mặt nước trong tay anh ta còn cầm một thứ nữa.
Tôi và Đỗ Phàm nhìn nhau thở dài bất lực, vậy là kỳ nghỉ tuyệt đẹp đã kết thúc.
Chúng tôi vẫn còn quá trẻ, không ai ý thức được mình đã phát hiện ra vụ án lớn cỡ nào!!!