Đỗ Phàm trở lại phòng pháp y số và từ chối ra ngoài lần nữa, nếu muốn đến trường đại học , chúng tôi phải tự mình tìm cách.
Sau khi gọi taxi, chúng tôi trở lại tường đại học
Chấn thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng đã ổn hơn nhiều so với trước. Bước xuống xe tiến vào tòa nhà cũ khi vừa chuẩn bị đi vào chúng tôi liền gặp hai nhân viên bảo từ bên trong đi ra.
"Dừng lại hai người định làm gì?" họ tưởng chúng tôi là phóng viên nhìn chằm chằm với sự cảnh giác.
Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát, thái độ của nhân viên bảo vệ đã tốt hơn rất nhiều họ đưa chúng tôi đến cửa hầm.
Bước vào hầm tránh bom một lần nữa, cảm giác hoàn toàn khác, vì lý do an toàn nhà trường đã bật bật toàn bộ đèn trong hầm.
Bóng đèn được lắp đặt trong nhiều thập kỷ vẫn có thể phát ra sáng. Tôi phải ngưỡng mộ chất lượng của các sản phẩm hồi đó, tốt hơn rất nhiều so với sản phẩm bây giờ.
Ánh sáng xua tan bóng tối, trong hầm vẫn rất ẩm ướt, có thể nghe được âm thanh tí tách của nước.
Đi đến cánh cửa làm bằng xi măng, tôi thấy từng vòng tròn trắng trên mặt đất với những vệt đen sẫm bên trong, không cần ngửi cũng biết đó là máu, nhất định là của Lý Hạo lúc chạy ra khỏi hầm còn sót lại.
Đi một đoạn ngắn về phía trước, tôi thấy một vòng tròn màu trắng với những dấu chân không hoàn chỉnh, rất giống với những gì tôi tìm thấy ở bên ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, do sự xói mòn của nước, dấu chân đã trở nên mờ nhạt và gần vô dụng.
Tiếp tục đi về phía trước, tôi lại thấy máu, có gì đó không đúng. Tôi hỏi liền Tiểu Kiều: "Cô đến hiện trường lúc nào, có thấy Lý Hạo không?"
Tiểu Kiều nhớ lại rồi nói: "Ngay khi nghe tin anh xảy ra chuyện tôi lập tức đến đây, mất gần nửa tiếng. Tôi có thấy Lý Hạo, nhưng là ở trong xe cứu thương, lúc ấy bác sĩ đang sử lý vết thương trên đầu cho anh ta. "
" Vết thương trên đầu anh ta thế nào? Có nghiêm trọng không? "
Tiểu Kiều không hiểu tại sao tôi hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:" Bác sĩ nói tại phía bên trên của lông mày bên phải có một vết thương sâu đến xương là do bị vật nặng đập vào, xương sọ bị rạn, vết thương bị nhiễm trùng nhẹ, chảy rất nhiều máu , trong vết thương còn phát hiện một chút mùn cưa, ngoài ra có một ít dư lượng xi măng. "
"Tôi không hỏi điều này." Tiểu Kiều hiểu lầm ý tôi kể ra một loạt các chẩn đoán của bác sĩ.
Tôi liền giải thích: "Tôi chỉ muốn hỏi cảm giác đầu tiên của khi cô nhìn thấy vết thương của anh ta là gì?"
Tiểu Kiều có chút khó xử, mặc dù cô ấy sợ máu nhưng vẫn nghiêm túc nhớ lại rồi nói: "Có vẻ như ... có vẻ như ... Không nghiêm trọng lắm."
Điều này đúng với suy đoán của tôi, nhưng cần phải tìm thêm một số bằng chứng để xác nhận suy đoán này. Nghĩ đến đây, tôi có chút phấn khích, quay lại rồi sải bước đến nhà kho.
"Này, anh có ý gì vậy?" Tiểu Kiều đi sau lưng chạy theo hỏi.
"Bây giờ chưa thể nói được, đó chỉ là suy đoán, khi chắc chắn % tôi sẽ nói với cô."
"Không, anh phải nói cho tôi biết ngay!" Tiểu Kiều mặc kệ, nắm lấy tay tôi làm nững hành động như một đứa trẻ.
Tôi bị cô ấy quấn lấy không còn cách mào khác đành phải nói ra "Tôi đã tìm thấy một số manh mối mà nghi phạm để lại, nhưng tôi cần thêm bằng chứng để chứng minh suy đoán của mình."
"Nói như vậy anh đã biết hung thủ là ai?" Tiểu Kiều nhảy lên hào hứng.
"Không thể gọi là hung thủ, nên nói là nghi phạm mới đúng." Nguyên tắc suy đoán vô tội hiện đang được sử dụng, phải được gọi theo cách này trước khi cơ quan công tố chính thức nộp bản cáo trạng với bên pháp y.
"Mặc kệ hắn được gọi là gì, mau nói cho tôi biết đi, tên cầm thú này rốt cuộc là ai?"
"Tôi sẽ nói với cô khi chắc chắn, tôi không muốn đổ oan cho người khác. " Do dự hết lần này đến lần khác, tôi vẫn không nói với Tiểu Kiều.
"Được rồi" Tiểu Kiều thấy tôi khó xử nên cũng không hỏi nữa, còn không ngừng giục tôi đi thật nhanh, tìm thêm nhiều manh mối để bắt kẻ giết người.
Đúng là khóc không ra nước mắt, dù gì tôi cũng mới xuất viện, vết thương vẫn còn đau! Nhìn biểu hiện của Tiểu Kiều cho thấy cô ấy đang rất muốn kéo tôi đi.
Sau một thời gian ngắn, chúng tôi đến ngã ba. Nhìn vào con đường ngay phía trước, tôi hỏi Tiểu Kiều: "Phía trước chỗ này là gì vậy?"
"Anh Ba đã cho người tìm kiếm một cách kỹ lưỡng trong này. Đây là một con đường, khoảng hơn m nữa sẽ không thể đi bộ vì bị lún, có thể là do nước tích tụ đã lâu. "
Đèn trên tường kéo dài ra xa tôi cúi xuống nhìn vào dấu vết trên mặt đất, thấy một loạt các dấu chân quen thuộc, chắc hẳn là do người của anh Ba để lại.
"Aizxxx!" Tiểu Kiều thở dài rồi nói, "Anh là một người tốt, nhưng có một điểm rất xấu."
"Sao cô lại nói vậy?"
Tiểu Kiều có chút không vui: "Anh không tin vào đồng nghiệp, anh chỉ tin chính mình."
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ liền bước nhanh hơn, Tiểu Kiều ở phía sau không nói thêm gì nữa, lặng im đi theo phía sau.
Khi bước vào nhà kho, tôi có cảm giác như đây là lần đầu. Trong bóng tối, ánh sáng nhấp nháy lóe lên. Một đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi trong bóng tối, đôi mắt ấy đầy oán hận, giết chóc, tàn nhẫn.
Tôi chưa bao giờ thấy một cái nhìn khủng khiếp như vậy.
"Này, anh sao vậy?" Tiểu Kiều đẩy nhẹ tôi mới dần hồi phục lại tinh thần.
"Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ về một số cảnh khi bước vào."
Tiểu Kiều hừ một tiếng. "Anh lừa tôi."
Lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang đổ mồ hôi, cơ thể còn có chút run rẩy. Tôi càng hoảng sợ khi nghĩ về hình ảnh do mình tưởng tượng ra.
"Nhanh kên, tôi đang đợi anh nói cho tôi biết ai là nghi phạm!" Tiểu Kiều thúc giục lớn tiếng.
Tôi đi đến góc nhà kho, dải băng cảnh báo màu vàng vẫn còn, hầu hết trong số các trường hợp cảnh sát phải phong tỏa tại thời điểm đó để giữ nguyên hiện trường.
Tôi thấy cái kệ gỗ treo Lâm Hiểu Mạn cùng với những vết máu khô trên đó. Mặt đất được bao phủ bởi những mảnh gương, tạo ra khúc xạ ánh sáng. Không có gì còn xót lại trên bàn gỗ bên cạnh,nhiều công cụ tra tấn đã được cảnh sát mang đi.
"Anh có tìm thấy gì không?" Tiểu Kiều hỏi.
Tôi lắc đầu, thoạt nhìn mọi thứ đều giống trong trí nhớ của tôi, không có gì đáng ngờ.
Khi học đại học, một giáo sư của tôi đã nói một câu, miễn là nó được thực hiện thì sẽ để lại dấu vết.
Tôi quay đầu lại, thấy một cái kệ khác cách đây không xa. Lý Hạo đã bị treo trên kệ này vào thời điểm đó.
Chui qua sợi giây phong tỏa tôi đi đến kệ gỗ. Theo góc nhìn của tôi, vị trí của nó dường như có chút thay đổi.
Tôi nhanh chóng bước tới quan sát một cách cẩn thận thì thấy rằng không xung quanh không hề có vết máu. Nhìn vào sợi dây trên kệ, không có dấu vết bị gập hay xoắn, mọi thứ đều rõ ràng, tôi tìm thấy những gì mình đang cần.
Giống như có một tia sét đánh qua, đâu óc tôi đột nhiên thông suốt, mọi nghi ngờ và các manh mối được sâu kết thành một chuỗi. Tôi biết kẻ giết người đã trốn thoát như thế nào mà không ai biết.
"Yes!" tôi nhịn không được liền phát ra một tiếng vui mừng.
"Có phải đã tìm được gì rồi không, mau nói cho tôi biết, ai là kẻ giết người?" Tiểu Kiều nhìn tôi đầy mong đợi.
"Đợi một chút!" Tôi cúi xuống thật nhanh, nhìn vào những vết xước dưới kệ. Nó vẫn còn rất mới chiếc kệ này có dấu hiệu bị di chuyển.
Hung thủ chính là hắn! Ít nhất tôi dám chắc người tấn công Lâm Hiểu Mạn là hắn ta! Trường hợp của Điền Tiểu Khả khá rắc rối, hắn ta có đủ bằng chứng vắng mặt.
Không lẽ có đến hai kẻ giết người? Ý nghĩ này khiến tôi ớn lạnh, nếu đây là sự thật thì trường hợp này cực kỳ rắc rối, phải tìm được kẻ kia là ai, bằng không sẽ đánh rắn động cỏ, làm cho người còn lại kinh động, hắn ta sẽ chạy mất việc bắt về quy án gần như càng khó hơn.
Tiểu Kiều thấy tôi đang suy nghĩ về vấn đề này nên không làm phiền chỉ đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Tôi nhanh chóng loại bỏ suy đoán có hai kẻ giết người. Nếu thực sự có hai người chắc chắn phải có dấu vết để lại, nhưng hiện tại, không có bất kì manh mối nào cho thấy ở đây có hai người.
"Anh nghĩ xong chưa?" Tiểu Kiều rốt cuộc không đợi được, lớn tiếng quát.
Việc này quá đau đầu cần phải được xem xét từ từ, nhưng trước mắt còn một vấn đề rắc rối hơn, nếu không nói mọi chuyện cho Tiểu Kiều, cô ấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
Nhìn thấy đèn khẩn cấp vẫn còn trên bàn tôi liền nghĩ ra một cách.
"Nếu tôi cứ như vậy mà nói với cô thì nó quá đơn giản. Tôi sẽ cho một vài gợi ý, lúc đó cô sẽ biết ai là nghi phạm."
"Được rồi!" Tiểu Kiều rất muốn thử, cô ấy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi ra ngoài.
Tất nhiên, không thể di chuyển cái kệ được nữa, tôi sử dụng một cái hộp để thay thế. Sau khi di chuyển chiếc hộp, tôi gọi Tiểu Kiều vào và cho cô ấy năm phút để quan sát. Tôi không nói cho cô ấy cần phải quan sát những gì, vì vậy cô ấy một chút manh mối cũng không có.
Năm phút trôi qua, tôi yêu cầu cô ấy rời khỏi nhà kho và tắt đèn, tôi bật đèn khẩn cấp rồi di chuyển cái hộp.
Tiểu Kiều bước vào một lần nữa, ánh sáng của đèn khẩn cấp mờ đi, cô ấy bị bao phủ bởi màn sương và hoàn toàn không chú ý đến chiếc hộp.
Tôi yêu cầu cô ấy ra ngoài bật lại đèn nhà kho nhân cơ hội này liền di chuyển những chiếc hộp gỗ đi xa hơn. Sau khi trở lại, Tiểu Kiều căn bản vẫn không hề biết cái hộp đã bị di chuyển.
Tiểu Kiều như vậy mà hoàn toàn không có phát hiện gì, trong trường hợp đó, tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về kẻ giết người, gần như không ai để ý đến cái kệ.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tiểu Kiều tức giận khi cô ấy không thể tìm thấy câu trả lời.
"Tôi đã di chuyển chiếc hộp!" nếu không nói chắc chắn cô ấy sẽ phát điên.
"Cái gì?" Tiểu Kiều mở to đôi mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi sẽ nói cho cô biết nhưng cô không được phép nói với bất kì ai, anh Ba cũng không được, phải đợi đến lúc chúng ta có đầy đủ bằng chứng. Chỉ cần cô đảm bảo tôi sẽ nói với cô!"
"Thề có Chúa tôi tuyệt đối không nói với người thứ ba, thậm chí là cả bố tôi! Nếu như tôi nói cả đời này sẽ không thể lấy chồng ! "Tiểu Kiều nghiêm túc phát một lời thề độc.
Lời thề này một chút ràng buộc cũng không có, nhưng tôi vẫn phải nói với cô ấy.
Tôi nhắc nhở Tiểu Kiều rằng cô ấy đã không nhận thấy sự thay đổi của cái hộp. Vào thời điểm đó tôi đang ở giữa sự sống và cái chết nên càng không chú ý đến cái kệ, lúc đó tôi liên tục bị đánh vào đầu có thể ngất đi bất cứ lúc nào, trong sáng mờ ảo, tôi chỉ thấy một người mặc quần áo của Lý Hạo, có khả năng đây không phải anh ta mà chỉ là một con búp bê hoặc một hình nộm giả.
Bằng chứng chính là cái kệ, Lý Hạo đã đẩy cái kệ lại gần để ngăn tôi nghi ngờ.
Quan trọng hơn, không hề có bất kỳ vết máu nào trên kệ, nhưng bên ngoài hành lang cứ cách vài mét lại có máu chỉ có một khả năng anh ta cố tình để lại nó.
Hơn nữa bóng lưng của anh ta rất giống với lưng của kẻ giết người, tất cả các dấu hiệu đều chỉ ra một điều, Lý Hạo chính là hung thủ, người mà từ đầu tôi đã để ý tới.
Sở dĩ hắn muốn kéo tôi vào cuộc chỉ để cảnh sát loại bỏ nghi ngờ về mình, nói cách khác hắn ta muốn sử dụng tôi để che giấu tội ác của mình.
Kế hoạch này gần như hoàn hảo, lỗ hổng duy nhất là Lâm Hiểu Mạn không chết. Điều này có thể giải thích cho việc tại sao hắn thường đến bệnh viện, trên thực tế hắn chỉ muốn thu thập tin tức.
Phải thừa nhận rằng tố chất tâm lý của anh chàng này không phải dạng bình thường. Tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao hắn tấn công Lâm Hiểu Mạn. Nếu không phải do quá lo lắng hắn ta sẽ không để lộ những sơ hở này.
"Hóa ra là tên khốn này!" Tiểu Kiều đầy tức giận, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.