Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng tôi vẫn sống sót một lần nữa. Vượt qua cái chết, tôi biết nhiều hơn về giá trị của cuộc sống. Hãy trân trọng cuộc sống vì nó chỉ có một lần!
Không biết mình đã hôn mê bao lâu. Khi ý thức hồi phục, tôi nghe được bên cạnh có tiếng bước chân, có tiếng nói chuyện nhỏ giọng, còn có cả tiếng khóc nữa. Tôi thực sự muốn mở mắt để xem những gì đang diễn ra, nhưng mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu đến nỗi tôi không thể mở ra được.
Lần này tôi tỉnh táo chỉ một phút rồi lại ngất đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, đó là vào ngày hôm sau. Tôi nhớ rất rõ, vào buổi chiều ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên người, mặt trời đang sưởi ấm tôi. Tôi chậm rãi mở mắt ra.
Một cô gái xinh đẹp đứng dưới ánh nắng vàng, lúc đó tôi nghĩ mình đang ở trên thiên đường. Hình ảnh này làm tôi nhớ đến người bạn gái đầu tiên của tôi đã mất tích nhiều năm.
"Anh đã tỉnh?" Một giọng nữ hét lên sung sướng.
Khi nghe giọng nói này, tôi biết mình vẫn còn sống, và trước mắt cũng không phải mối tình đầu đã mất tích, mà là nữ cảnh sát xinh đẹp Tiểu Kiều.
"Tôi ..." Tôi muốn nói, nhưng khi mở miệng, tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơ thể không thể di chuyển, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu, không lẽ tôi đã bị tàn phế?
"Bác sĩ, bác sĩ, anh ấy đã tỉnh." Tiểu Kiều hét lên rồi lao ra ngoài. Tôi dường như nhìn thấy một giọt nước trên khóe mắt cô ấy.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, hai bác sĩ cùng với bốn năm y tá chạy vào, tiến hành một loạt các kiểm tra. Bác sĩ còn lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, yêu cầu tôi đi di chuyển mắt theo đèn pin.
Tiểu Kiều đứng cách đó không xa, nhìn tôi đầy lo lắng.
"Không sao đâu, tất cả các chỉ số đều bình thường, tiểu tử này tố chất cơ thể không tệ lắm, hồi phục rất nhanh." Nghe những lời nàycủa bác sĩ, Tiểu Kiều thở dài một tiếng tâm trạng có chút ổn hơn.
"Nhưng anh ấy dường như không thể nói được." Tiểu Kiều hỏi.
"Điều này rất bình thường, vết thương của tiểu tử này không nhẹ, cần phải từ từ hồi phục." Bác sĩ cùng đoàn người rời đi, để hai chúng tôi trong phòng.
Tiểu Kiều bước đến giường, cứ như vậy nhìn tôi.
Chúng tôi bốn mắt chạm nhau, trong mắt Tiểu Kiều tôi cảm thấy có gì đó rất lạ và phức tạp. Lòng tôi có chút hoảng loạn.
Tôi không thể quay cổ, chỉ có thể đảo mắt và nhìn lên trần nhà.
"Cái người này!" Tiểu Kiều hờn dỗi một tiếng, đem ánh mắt dịch chuyển qua chỗ khác.
Tôi nhìn theo hướng của Tiểu Kiều phát hiện gương mặt cô ấy có chút đỏ lên, cô gái này vậy mà lại thẹn thùng.
Tiểu Kiều xấu hổ trông quyến rũ hơn, tôi chết lặng. Thật sự là rất đẹp, dùng từ nữ thần để miêu tả cũng không có gì quá đáng.
Ngây người một lúc sau hơn mười giây, tôi nghĩ về một người, lập tức đến một tâm tình cũng không có.
Lâm Hiểu Mạn thế nào rồi? Tôi đã cố hết sức để cứu cô ấy.
"Ah ...... oh ...... ah ......" Tôi đã cố gắng để nói chuyện, nhưng miệng chỉ có thể phát ra một số âm tiết vô nghĩa.
"Anh sao vậy? Có khó chịu không? Để tôi gọi bác sĩ."Tiểu Kiều đầy lo lắng.
Tôi không thể lắc đầu, chỉ có thể lay động ánh mắt. Đảo hai lần qua trái rồi phải, ý là nói không, Tiểu Kiều cực kỳ thông minh, vậy mà đã hiểu được ý của tôii.
"Anh muốn nói gì?" Tiểu Kiều hỏi.
Làm thế nào có thể sử dụng ánh mắt để hỏi về tình hình của Lâm Hiểu Mạn, đây là một vấn đề.
Nhãn cầu của tôi đảo một cách hỗn loạn, không có bất kỳ hi vọng gì. Chúng tôi không phải dạng tâm linh tương thông, tôi và Tiểu Kiều mới chỉ biết nhau chưa đầy năm ngày.
"Anh muốn hỏi tình hình của Lâm Hiểu Mạn!" Thực kỳ lạ Tiểu Kiều vậy mà lại đoán được .
Tôi cố gắng đảo mắt lên xuống , ý muốn nói tôi đang hỏi điều này.
"Người ta gật đầu tỏ vẻ là đồng ý, còn anh thì lại dùng mắt!" Tiểu Kiều nói với một tiếng thở dài: "Anh đã cố gắng hết sức nên cô ấy không có gì nguy hiểm, tôi có thể nói với anh rằng Lâm Hiểu Mạn vẫn còn sống, hôm nay tôi đã đến thăm, cô ấy hiện đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt không biết đã tỉnh dậy hay chưa. Gia đình cô ấy đã đến, có ghé qua thăm và mang cho anh một số trái cây, nhưng lúc đó anh vẫn còn hôn mê. "
Còn sống là tốt rồi!
Tôi nghĩ đến một vấn đề khác và tiếp tục đảo mắt.
"Anh đang muốn hỏi làm thế nào anh đã được cứu?" Tiểu Kiều vậy mà lại đoán đúng.
Tôi liên tục đảo mắt lên xuống một lần nữa. Cái này không phải là tâm linh tương thông đấy chứ, tôi gần như cảm động đến phát khóc.
Tiểu Kiều nói ngắn gọn: "Lý Hạo đã báo cảnh sát. Anh ta gọi (cái này là số điện thoại gọi cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp á). Anh Ba nhận được thông tin từ ngay lập tức chạy đến hiện trường. Lý Hạo ngã gục ở lối vào của hầm tránh bom. Anh Ba đích thân dẫn đầu mọi người xuống dưới thì tìm thấy anh cùng Lâm Hiểu Mạn. "
Tôi cảm giác Tiểu Kiều nói nhưng đang bỏ qua một cái gì đó, nhất định là có điều gì đó đang muốn che giấu. Tôi vận dụng bộ não của mình. Cô ấy cố tình không nói về kẻ giết người.
"Hung ..." Tôi rất kích động thậm chí còn nói được một từ.
"Đừng kính động, bình tĩnh, bình tĩnh một chút nếu không tôi sẽ để bác sĩ cho anh uống thuốc an thần." Tiểu Kiều cố gắng trấn tĩnh.
Hít một hơi thật sâu, tôi dần bình tĩnh lại, Tiểu Kiều mới lên tiếng : "Chúng tôi đã cẩn thận lục soát toàn bộ hầm tránh bom nhưng không tìm thấy nghi phạm. Anh Ba đoán rằng nghi phạm đã bỏ chạy trước khi cảnh sát đến. Không loại trừ rằng có những lối thoát khác trong hầm tránh bom. Anh yên tâm đi, chúng ta đang tiến gần hơn với kẻ giết người, hắn ta sẽ không thể trốn thoát lần nữa. "
Lần thứ ba! Kẻ giết người đã chạy khỏi tay tôi lần thứ ba!
Tôi không thể dùng từ ngữ cụ thể để diễn tả cảm giác lúc này là gì. Cơ thể rất khó chịu, trong lòng tôi thậm chí còn khó chịu hơn. Tôi không muốn nói nữa liền nhắm mắt lại. Trước mắt tôi, lại hiện lên hình ảnh đáng thương của Lâm Hiểu Mạn.
Bên cạnh đó tôi cũng tự trách mình rất nhiều. Nếu tôi gọi cho anh Ba sớm hơn, nói cho anh ấy biết về hầm tránh bom. Với sự bố trí của anh Ba, kẻ giết người chắc chắn không thể chạy thoát. Cảm giác tội lỗi này bám theo tôi trong một thời gian khá dài.
"Anh có muốn ăn gì không? Bác sĩ nói anh có thể ăn một ít cháo lỏng hoặc sữa chua." Tiểu Kiều nhẹ nhàng hỏi vào tai tôi.
Tôi lờ đi, chẳng bao lâu sau đã lại ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy một lần nữa, đó là vào sáng sớm hôm sau, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua cửa sổ, trên cây cổ thụ ngoài cửa những con chim đang nhảy trên cành.
Cảm giác này giúp cho tâm hồn nhỏ bé của tôi trở về một nửa. Mặc dù vẫn còn rất đau nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể. Mở miệng đã có thể nói một số âm tiết đơn giản.
"Anh tỉnh rồi hả?" Tiểu Kiều dụi mắt ngồi dậy.
Cô gái này cả đêm đều ở lại cùng tôi đã vậy lại còn gối đầu lên giường rồi ngủ. Đây chính là thiên kim của cục trưởng cảnh sát. Nghĩ đến đây tôi lập tức cảm động.
Trong lòng có chút hối hận, đêm qua tôi không nên mất bình tĩnh, việc đó hoàn toàn không liên quan gì đến Tiểu Kiều.
"Đối ... Đối ... không ...cố ý!"(tôi không cố ý)
"Này, anh nói vậy với tôi làm gì, tôi biết rõ tâm trạng anh không tốt mà"
Tiểu Kiều vừa cười vừa nói" Chắc anh đói rồi có muốn ăn gì không? Cháo hay sữa chua? Trong thực đơn của anh chỉ có hai món này thôii."
"Cháo!" Bụng tôi hơi đói tôi muốn ăn một cái gì đó để ấm bụng.
"Anh đợi một lát, lập tức sẽ có ngay." Tiểu Kiều nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Hiện tại chỉ còn lại mình tôi, nhắm mắt lại khung cảnh trong hầm tránh bom lại hiện lên trong tâm trí.
Không đúng, có gì đó không hợp lý, tôi cảm giác có gì đó sai sai, nhưng tôi không thể biết chính xác là cái gì.
Điều làm tôi khó chịu nhất là nghi phạm đã chạy thoát lần thứ ba. Tên khốn này căn bản chính là một kẻ biến thái, hắn giết người không cần lý do. Nếu hắn ta không sớm bị đưa ra trước công lý, chắc chắn sẽ có thêm nhiều người bị giết.
Một lúc sau, Tiểu Kiều trở lại, phía sau cô ấy còn có thêm một người. Chính Lý Hạo người đã cứu tôi một mạng. Trên đầu anh ta còn quấn gạc màu trắng xem ra bị thương cũng không nhẹ.
"Anh bạn, thế nào rồi ,đã khỏe hơn chưa?" Lý Hạo nói với một nụ cười.
"Tốt ... tốt ..." Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười. Mặc dù tôi không thích Lý Hạo, nhưng nói thế nào chúng tôi cũng đã vào sinh ra tử cùng nhau, cũng có thể được coi là huynh đệ tốt.
Vẻ ngoài của Lý Hạo có chút láu cá, tuy nhiên vào thời điểm quan trọng, anh ấy cũng là một người đáng để dựa vào.
Lý Hạo nói một cách cường điệu: "Âyy, sao vậy, anh ấy không thể nói chuyện được à?"
"Chỉ là tạm thời, vì một số chấn thương bác sĩ nói vài ngày tới sẽ ổn." Tiểu Kiều liền giải thích.
"Tôi nói rồi, một người tốt như anh chắc chắn sẽ ổn thôi. Ngay khi tỉnh dậy, tôi liền chứng kiến gã súc sinh kia cầm gậy đánh anh ,còn anh vẫn cố bảo vệ cho cô gái kia. Tôi lúc ấy không còn thấy sợ hãi, trong lòng chỉ cảm thấy rất tức giận, nhặt một cây gậy rồi đập hắn như thể đó là một món đồ, sau đó chạy ra ngoài báo cảnh sát."Lý Hạo thao thao bất tuyệt nói.
Có lẽ đã anh ta đã kể việc này với rất nhiều người, nó trơn tru đến mức gần như đang kể chuyện. Những từ này đi vào tai phải rồi lại ra ngay ở tai trái, tôi thậm chí không quan tâm những gì anh ta đang nói.
Tôi đang suy nghĩ xem hung thủ trốn thoát bằng cách nào. Nếu đó là từ cánh cửa ở cầu thang chắc chắn cảnh sát sẽ phát hiện ra, trừ khi có một lối thoát khác.
Sẽ thật tốt nếu tôi có thể quay lại hiện trường để kiểm tra, nhưng với tình trạng thể chất hiện tại tôi thậm chí còn không ra nổi giường.
Sau hơn hai mươi phút thao thao bất tuyệt, Lý Hạo cuối cùng cũng nói xong.
"Anh ... Anh ... là ... làm thế nào ... làm thế nào ... Bị ngất ..."
Lý Hạo nghe chính là không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết tôi muốn biểu đạt cái gì.
Chưa nhịp nói hết lời Tiểu Kiều đã thay tôi nói ra: "Anh ấy hỏi anh, tại sao anh lại bị ngất, trước khi ngất anh có nhìn thấy người nào đáng khả nghi?"
Tôi có chút kinh ngạc, Tiểu Kiều vậy mà một lần nữa đã đoán được câu hỏi của tôi, hơn nữa còn nói một cách rất chính xác, đây có phải tâm linh tương thông mọi người vẫn hay nói?
Lý Hạo gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Tôi cũng không biết tạo sao mình lại ngất đi, sau khi hạ gục hắn ta tôi liền chạy ra cửa. Khi ra ngoài tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát sau đó thì bất tỉnh tôi không nhớ gì nữa. Khi tỉnh dậy tôi đã thấy mình đã nằm trong bệnh viện."
Có vẻ như không có thông tin hữu ích nào từ những lời nói của Lý Hạo, tôi thống khổ nhắm mắt lại.
Tiểu Kiều hiểu những gì tôi muốn nói liền nói: "Anh ấy hơi mệt, dù gì cũng vừa mới tỉnh lại, cái đó ..."
"Tôi hiểu! Tôi hiểu! Vài ngày nữa tôi sẽ lại tới thăm anh! Không quấy rầy nữa, để tôi đi thăm cô gái kia. "Lý Hạo để lại một giỏ trái cây và rời đi.
Tôi thấy hơi lạ khi Lý Hạo rõ ràng là biết Lâm Hiểu Mạn, nhưng vì một lý do gì đó mà anh ta luôn miệng gọi là cô gái kia.
"Đừng suy nghĩ nữa, ăn một chút cháo đi, sắp sửa nguội hết rồi." Tiểu Kiều ôn nhu dùng thìa múc một ít cháo rồi bón cho tôi.
Nuốt cháo trong miệng tôi nhớ ra một việc liền tiếp tục hỏi: "Gần đây ... gần đây ..."
"Không có bất kỳ vụ án phá xác nào xảy ra gần đây, nỗi sợ của người dân cũng đã giảm đi rất nhiều. Anh không thể yên tâm ăn hết cháo được à?" Tiểu Kiều giả bộ tức giận, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi dừng nói và ngoan ngoãn ăn xong cháo. Có chút đồ ăn nóng trong dạ dày tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Anh có muốn nghỉ ngơi chút không? Buổi sáng khả năng sẽ có người tới thăm anh"
"Thăm ..Thăm tôi?"
"Tất nhiên, bây giờ anh là một anh hùng!"