Tôi ngập ngừng hỏi: "Thể loại nhạc này hình như không được nhiều khán ưu chuộng cho lắm, bạn bè cô còn ai thích thể loại này không?"
"Tất nhiên là có rồi!" Giọng nói của Lý Y rất tự hào, tuy nhiên tôi thấy vẻ mặt của cô ấy hơi buồn mặc dù là thoáng qua, nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy.
"Người thích thể loại âm nhạc như vậy, chắc hẳn phải là một chàng trai?" Tôi tiếp tục dò hỏi.
"Anh muốn điều tra từ tôi! Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!" Lý Y khịt mũi rồi lườm tôi.
Ngoại hình của cô ấy trông nổi loạn, nhưng qua sự tiếp xúc đơn giản vừa rồi mang đến cho tôi cảm giác khác, đơn thuần, hồn nhiên và hạnh phúc. Trông không giống một người thích cái chết.
Bầu trời tối hẳn, bóng tối bao trùm lấy trái đất.
"Vẫn chưa quá muộn. Chúng ta hãy quay lại trường, tình cờ tôi cũng cùng đường với cô." Dù ở góc độ nào, Lý Y không nên tiếp tục ở lại cầu Tam Nguyên.
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?" Lý Y bĩu môi.
"Trời đã tối. Ở đây không an toàn, cô phải quay lại trường." Tôi làm vẻ mặt nghiêm túc và khiến mình trông nghiêm túc hơn.
Không bị ảnh hưởng bởi biểu cảm của tôi, Lý Y mỉm cười và nói: "Tôi đói rồi, nếu anh mời tôi đi ăn tối, tôi sẽ quay lại trường với anh."
"Được rồi!" Tôi đồng ý với yêu cầu của cô ấy dù sao tôi cũng đói. Trong hai ngày qua tôi đã chưa có một bữa ăn ngon.
Vẫn còn một khoảng cách từ cầu Tam Nguyên đến trường đại học, chắc mất khoảng mười phút đi bộ, trong khoảng thời gian đó tôi cùng Lý Y trò chuyện.
Sau vài bước, tôi có một cảm giác kỳ lạ, dường như có một đôi mắt nhìn trộm chúng tôi trong bóng tối.
Cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi phải dừng lại nhìn phía sau.
Con đường phía sau vắng tanh, ánh đèn đường mờ tối chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, xa hơn nữa là bóng tối. Ở điểm giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hình như có một cái bóng, tôi có chút run rẩy.
"Ạn đang nhìn gì vậy?" Lý Y nhìn quay lại nhưng không thấy gì.
"Có vẻ như ai đó đang theo dõi chúng ta!"
"Có thật không? Ở đâu vậy?" Lý Y không sợ mà ngược lại rất phấn khích.
"Đừng nhìn nữa, có lẽ do tôi quá lo lắng thôi."
Chúng tôi tiếp tục đi bộ đến trường, cảm giác bị ai đó theo dõi vẫn chưa biết mất. Tôi nhìn thấy lối vào của trường, đó là một con phố ẩm thực sôi động. Bây giờ đang là giờ ăn tối, nhưng không có nhiều người trong quán, hầu hết trong số họ là con trai, đôi khi có một hoặc hai cô gái được bảo vệ bởi một nhóm lớn.
Đây là quán ăn nhỏ mà chúng tôi đã đến vào mấy hôm trước để điều tra, tôi dừng lại và suy nghĩ xem có nên báo cáo với cấp trên.
"Chỗ này không ngon, đi tiếp đii." Lý Y kéo tôi về phía trước.
Biểu hiện của Lý Y rất kỳ lạ. Đây dường như không phải là sợ, mà là đang tức giận, điều đó rất bất thường.
Tôi cố tình nói: "Tôi nghĩ cửa hàng này không tệ, nó rất sạch sẽ, tôi muốn ăn ở đây."
"Hừmm!" Lý Y khịt mũi và nói: "Lần trước tôi đến đây để ăn, có uống một chút rượu, chủ cửa hàng này cố tình tính đắt tiền hơn cho tôi, sau đó tôi phát hiện và anh ta không dám thừa nhận."
"Ồ, vậy chúng ta đi tìm quán khác." Theo lời Lý Y nói tôi đang nghĩ mảnh thi thể bị ném trước cửa hàng của hắn có thể là do ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể liên quan đến Lý Y? Nếu mọi thứ là một sự trùng hợp, thì nó quả thật quá trùng hợp.
"Ăn ở đây đi! Các món ăn nổi tiếng của quán này rất ngon." Lý Y chọn một nhà hàng.
Tôi cố tình chọn vị trí bên cạnh cánh cửa. Nếu có ai đó thực sự theo dõi, tôi sẽ thấy họ.
Lý Y gọi hai món ăn, ông chủ nhanh chóng đưa thức ăn lên, hương vị thực sự rất ngon. Cho đến khi ăn xong, hoàn toàn không thấy bất kỳ nhân vật khả nghi nào đi ngang qua, nhưng cảm giác bị nhìn trộm vẫn tồn tại.
Để tìm hiểu thêm về Lý Y, tôi đưa cô ấy trở về ký túc xá.
Đã gần chín giờ, tôi không có kế hoạch sẽ quay lại đồn cảnh sát tối nay. Tôi nên về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Gần trường đại học không thể bắt taxi, vì vậy tôi mất hơn một giờ để đi bộ trở lại.
Tôi luôn cảm thấy có một người ở đằng sau mình. Khi bước vào cầu thang, cảm giác này vẫn không biến mất.
Đi vào hành lang, tôi dừng lại trước cửa sổ trên tầng hai nhìn ra ngoài, ánh trăng tuôn rơi như nước đổ, một vầng trăng mờ ảo giống mọi thứ xung quanh.
Sau năm phút chờ đợi vẫn không có ai xuất hiện.
Có vẻ như tôi đã quá để ý, tôi nhanh chóng lên tầng ba lấy chìa khóa ra khi chuẩn bị mở cửa bước vào phòng tầng dưới phát ra âm thanh nhẹ, sau đó đèn cảm ứng sáng lên.
Không có xe nào đi qua đây tôi chợt nghĩ đến một khả năng, có ai đó thực sự đã theo dõi tôi.
Nhanh chóng chạy xuống tầng dưới, tôi thấy một bóng người lao ra, sau đó tất cả chìm vào bóng tối.
Khi ai đó thấy cảnh sát rồi bỏ chạy chắc hẳn người đó đã phạm tội. Liệu đây có phải là kẻ giết người?
Tất nhiên, không thể loại trừ khả năng đó là một phóng viên. Năm nay, các phóng viên, thợ săn ảnh săn đón thông tin rất nhanh, vụ án này cũng được coi là một tin lớn.
Đợi một lúc ở tầng dưới, với tình hình này tôi biết hắn sẽ không quay lại.
Trở về nhà, tôi nhanh chóng thư giãn đầu óc, cơn mệt mỏi ập đến nhanh chóng, tôi nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Ting! Vừa thiếp đi được vài phút điện thoại phát ra một âm thanh nhỏ.
Tôi đã thiết lập chế độ sẽ có thông báo khi có bình luận mới cho bài viết của nhà thờ bóng tối.
Mở mắt ra và xem, ID bình luận về bài đăng là nhà thờ ánh sáng.
Lập tức tôi tỉnh ngủ, nhà thờ ánh sáng cuối cùng cũng xuất hiện.
Số lượng từ trong bài không nhiều, chưa đến một nghìn từ, tôi đọc nó một cách nhanh chóng.
Điều lạ là bài đăng của ngôi đền ánh sáng này không giống với bài đăng bị xóa mười năm trước. Bài đăng của ông không phân tích trường hợp nào, mà chỉ tìm được đưa nhân loại ra khỏi viễn cảnh của ánh sáng và bóng tối. Nhà thờ ánh sáng tin rằng con người được tạo ra trong sự xen kẽ của ánh sáng và bóng tối, con người luôn có hai thuộc tính này, ánh sáng đại diện cho sự tốt lành còn bóng tối đại diện cho cái ác. Cái ác được ẩn giấu trong những góc tối nhất của trái tim, vào một lúc nào đó, những ý nghĩ xấu xa sẽ được giải phóng.
Quan điểm của bài viết không phải là tiểu thuyết, những quan điểm tương tự đã được đề xuất từ lâu, được phản ánh trong các bộ phim.
Phân tích tâm lý học không phải là điểm mạnh của tôi, nhưng so sánh với bài đăng của nhà thờ bóng tối, rõ ràng là có một sự khác biệt.
Logic của nhà thờ bóng tối là rõ ràng, có các quy định trong phân tích. Các bài viết chủ yếu dựa trên thảo luận, tất cả đều xoay quanh trường hợp xác chết bị phân thành nhiều mảnh.
Bài viết của nhà thờ ánh sáng dựa trên tư duy nhận thức, với văn bản tinh tế được viết từ quan điểm của bản chất con người, lên án hành vi tàn ác của kẻ giết người.
Cái trước rõ ràng là suy nghĩ của đàn ông, cái sau là tiêu chuẩn suy nghĩ của phụ nữ. Nó không thể được viết bởi một người. Không lẽ đây là hai người khác nhau?
Tiếng chuông ...
Đang suy nghĩ về việc này, chuông điện thoại liền reo, tôi giật mình nhìn nó đó là Tiểu Kiều gọi.
"Này, anh đọc nó chưa, nhà thờ ánh sáng đã đăng một bài viết, nó thực sự giống như những gì anh đã nói, giống hệt như trường hợp chưa được giải quyết mười năm trước." Tiểu Kiều rất phấn khích.
"Tôi đã đọc tất cả các bài viết, cô có phát hiện gì không?"
"Tất nhiên, địa chỉ IP của nhà thờ ánh sáng đã bị khóa nó cũng được gửi từ trường đại học."
Vẫn là từ trường đại học. Vụ án giết người xảy ra cách đây mười năm trươc gần trường đại học. Trong vụ án này, nơi phát hiện xác chết cũng ở quanh trường đại học. Theo hướng này phải có một vấn đề gì đó trong trường đại học có liên quan đến vụ án.
Dường như cần có một sự hiểu biết tốt về nơi này, tôi nghĩ về nó rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch cho đến sáng sớm ngày hôm sau, tôi thức dậy theo một cách tự nhiên, đó là sự theo đuổi suốt đời của tôi.
Kéo dàii vòng eo một cách lười biếng, khắp người đều cảm thấy hăng hái và tràn đầy năng lượng, chắc chắn sẽ tìm thấy manh mối mới trong ngày hôm nay.
Tôi muốn xem lại bài đăng của ngày hôm qua, cầm điện thoại lên nhưng nó đã hết pin. Tôi cắm sạc bật máy lên thì thấy hơn cuộc gọi nhỡ và hàng tá tin nhắn, tất cả đều là của Tiểu Kiều.
Phải có điều gì đó không ổn, tôi gọi lại, không ai trả lời. Nhấp vào tin nhắn văn bản, chỉ có bốn từ, "Hãy đọc bài viết!" nó được gửi vào lúc ba giờ sáng.
Tôi nhanh chóng đọc bài viết. Vào lúc :, nhà thờ ánh sáng đã đăng lại, lần này ngắn hơn, chỉ với một vài từ.
"Đừng đi sai đường nữa! Đừng giết người nữa! Quay đầu là bờ! Đừng để tội ác nuốt chửng! Tận sâu trong tim, anh vẫn là một chàng trai tốt! "
Ý nghĩa của bài viết rất rõ ràng, kẻ giết người sẽ ra tay một lần nữa, không có gì ngạc nhiên khi Tiểu Kiều không trả lời điện thoại. Tại thời điểm này, cảnh sát trong thành phố đang phải hành động.
Đánh giá từ giọng điệu của nhà thờ ánh sáng, cô ấy rất quen thuộc với kẻ giết người. Vì một số lý do, cô ấy từ chối tiết lộ tên của kẻ giết người. Theo cách này, nhà thờ bóng tối chính là kẻ giết người.
Chuông reo...
Điện thoại reo lần nữa Tiểu Kiều hét lên: "Mau đến đồn cảnh sát có người bị mất tích xảy ra việc lớn rồi rồi!"