— Thế là cô ấy biết tôi làm rồi à?
Lúc Hoắc Đình Diệu hỏi thế, hai người đứng ngoài cửa cũng đang kinh hoàng.
Lượng thông tin trong cuộc nói chuyện của ba người đàn ông quá nhiều, nhưng lại bỗng chốc khiến người ta phân biệt được lập trường và động cơ.
Lúc này, Lục Nghiễm cũng đưa điện thoại cho Tiết Bồng xem, anh có gõ một hàng chữ trên màn hình: “Họ sắp tới rồi, anh phải đi mấy phút, em đừng làm gì, ở đây đợi anh.”
Tiết Bồng khẽ gật đầu, đợi Lục Nghiễm đi rồi, cô mới áp lưng vào tường hành lang, tiếp tục lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Hàn Cố lên tiếng: “Ban đầu Tiết Dịch không hề biết chuyện ông cho người đâm chết Tiết Ích Đông. Hay ông nhớ lại xem, mười năm trước, ngoài ông và Phùng Tề Chính ra, còn ai biết chuyện này mà nói cho Tiết Dịch.”
Hàn Cố dứt lời, căn phòng im lặng mấy giây, cho đến khi Hoắc Đình Diệu đưa mắt nhìn sang Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu vẫn điềm nhiên đứng đó, không chút âu lo.
Anh ta nói: “Bố, con làm thế cũng là vì nghĩ cho bố thôi. Nếu bố thật sự kết hôn với Tiết Dịch, cô ấy bước vào cái nhà này rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện của Tiết Ích Đông, đến lúc đó chẳng phải cô ấy có thể danh chính ngôn thuận, dễ dàng dấy lên sóng gió trong cái nhà này hay sao? Mà làm thế cũng là để thử lòng, nếu cô ấy biết rõ bố là kẻ thù giết cha của mình mà vẫn lựa chọn bước vào căn nhà này, thế bố sẽ để cô ấy vào à?”
Hàn Cố tiếp: “Nguyên nhân chủ yếu là vì cái loại làm cha như ông ta lại đi phỗng tay trên, giành mất người trong lòng mà cậu khó khăn lắm mới theo đuổi được, ngoài mặt cậu tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng lại thấy bị sỉ nhục. Suy cho cùng thì ai mạnh người đó có quyền, nếu cậu mà là chủ cái nhà này thì chuyện này cũng đã không xảy ra.”
Đó chính là cái người ta hay gọi là cá lớn nuốt cá bé, tuy mối quan hệ giữa những người nhà họ Hoắc đơn giản, nhưng cũng hình thành một chuỗi thức ăn rõ rệt, Hoắc Ung ở bậc cuối cùng, bị Hoắc Kiêu chèn ép không thở nổi, Hoắc Kiêu thì trong có vẻ là người thừa kế được bồi dưỡng hết mực, nhưng trước khi thật sự thành “thần”, vẫn phải bị kìm kẹp đủ chỗ.
Đối với đàn ông mà nói, hai chỗ đau nhất không thể giẫm vào không gì ngoài quyền lực và phụ nữ, cả hai đều là độc dược, cũng đều là vũ khí trực tiếp làm nguy hại đến lòng tự tôn.
Hoắc Kiêu đã nhẫn nhịn mười năm mới càng nhịn càng biến thái.
Đến giờ phút này, Hoắc Đình Diệu cuối cùng mới hiểu đầu đuôi.
Thằng con này đúng là nhận hết chân truyền, đủ thứ mưu mô quỷ kế, lại còn rất giống ông ta lúc còn trẻ, vào vai hai mặt cực tinh tế.
Hoắc Đình Diệu cụp mắt, nhớ lại mười năm nay, quả thật ông ta đã luôn luôn kìm kẹp, dạy dỗ hai đứa con trai trong cuộc sống lẫn trong kinh doanh, ông ta tự cho rằng đó là dưỡng dục, nhưng rất rõ ràng, Hoắc Kiêu và Hoắc Ung đều không thấy thế.
Hoắc Ung chỉ biết ngông nghênh trước mặt người khác, sau lưng người ta thì lại hẹn mọn, Hoắc Kiêu thì khiêm tốn ngoài mặt, mưu mô sau lưng, dù là nhìn ở góc độ người cha hay góc độ tập đoàn, Hoắc Kiêu đều là lựa chọn duy nhất cho vị trí người nắm quyền chèo chống.
Tất nhiên là một Hoắc Kiêu thế này sẽ không cam tâm tình nguyện chịu bị người khác điều khiển, dù có là cha ruột cũng thế, càng không thể trơ mắt nhìn cô bạn gái mình theo đuổi được lại biến thành mẹ kế trong chớp mắt.
Vì thế trước tình huống đó, Hoắc Kiêu đã lựa chọn “trở mặt”.
Có còn chiêu nào nham hiểm hơn nói cho Tiết Dịch biết Hoắc Đình Diệu chính là kẻ thù giết cha nữa?
Hoắc Đình Diệu tới ngồi bên ghế sofa dài, ông ta thở dài, nhìn bức ảnh trên tường: “Tôi thật sự không ngờ, thứ ràng buộc hai người lại với nhau mười năm nay lại là một người phụ nữ.”
Hoắc Kiêu cũng ngồi xuống đối diện Hoắc Đình Diệu, anh ta khẽ cười nụ cười kẻ chiến thắng: “Bố, bố thua rồi. Dạy trò giỏi rồi thì thầy đói, tất cả đều là nhờ bố dạy con hay quá mà ra.”
Hoắc Đình Diệu không chút tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn dáng vẻ đắc ý của Hoắc Kiêu: “Lần này đúng là bố đã thua, con làm rất tốt.”
Hoắc Kiêu: “Nhắc mới nhớ, thật ra bố còn thua một chuyện nữa.”
Nói đến đây, Hoắc Kiêu lấy một cái bật lửa ra từ trong túi áo khoác, đặt lên trên bàn: “Trước khi Tiết Dịch đi, cô ấy đã giao cái này cho Thường Trí Bác, đây là quà cô ấy muốn tặng cho con. So ra thì bố không có chút trọng lượng nào trong lòng cô ấy.”
Tiết Bồng ở ngoài cửa nghe thấy thì thoáng cau mày, nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, hoá ra Hoắc Kiêu luôn cảm thấy Tiết Dịch đối xử với mình khác với những người khác, việc anh ta thua Hoắc Đình Diệu là vì mọi thứ anh ta có khi đó đều là do Hoắc Đình Diệu mang đến cho.
Tiết Dịch với Hàn Cố lại từng có một mối tình với nhau, Hoắc Kiêu có thể hợp tác với Hàn Cố mười năm là bởi khi đó Tiết Dịch đã chọn Hoắc Kiêu mà cắt đứt mối quan hệ với Hàn Cố, Hoắc Kiêu hiển nhiên cũng cho rằng đó là vì mình hơn Hàn Cố, anh ta cũng là người chiến thắng trong mối tình này.
Đã là kẻ thắng cuộc thì cũng không tính toán gì với người thua làm gì, cũng không cần vạch trần tâm tư của Tiết Dịch, cả hai bên đều rõ.
Sợ là lúc bài đăng của Silly Talk nhắc tới chuyện “nữ thần” buông bỏ tình yêu, lựa chọn quyền thế, chắc Hoắc Kiêu còn nghĩ tình yêu ở đây là chỉ mình, quyền thế là chỉ Hoắc Đình Diệu.
Tiết Bồng bỗng chốc chỉ thấy buồn cười.
Nếu cô không tìm thấy cái cà vạt Tiết Dịch để lại cho Hàn Cố trong số di vật của cô ấy, e là cô sẽ còn tin vào cái “cách lý giải” của Hoắc Kiêu.
Nhưng đứng ở góc độ phụ nữ, cộng với hiểu biết của cô về Tiết Dịch, việc cố tình để quà lại cho Thường Trí Bác, nhờ ông ấy giao lại thì chưa chắc đã là thật lòng, trông giống để đẩy mạnh thù oán của Hoắc Kiêu với Hoắc Đình Diệu hơn.
Cái cà vạt cất giữ cẩn thận kia mới là thật lòng.
Vào lúc này, Hoắc Đình Diệu lại nói: “Con vừa nói Tiết Dịch đã giao cái bật lửa này lại cho Thường Trí Bác trước khi đi, chẳng lẽ cô ấy biết mình sẽ chết sao?”
Đúng là gừng càng già càng cay, Hoắc Đình Diệu hoàn toàn không quan tâm Tiết Dịch quan tâm ai hơn khi còn sống, đối với ông ta, đó cũng chỉ là một cô bé trẻ trung, xinh đẹp, thức thời, nghe lời, có thể mang ra ngoài, lại chịu lấy thanh xuân ra đánh cược cho tương lai.
Hoắc Kiêu lại cười khẩy: “Còn không phải do bố ép cô ấy vào đường cùng sao?”
Hoắc Đình Diệu: “Bố ép? Ai nói với con thế?”
Hoắc Kiêu: “Chính là hung thủ Phương Tử Oánh đấy. Cô ta nói, trước khi chết, Tiết Dịch từng thử tự sát nhưng đã thất bại, cô ấy không có can đảm thử tiếp, nên khẩn cầu Phương Tử Oánh giải thoát cho cô ấy. Cuối cùng, Tiết Dịch chính miệng nói với Phương Tử Oánh rằng mình đã biết sai, sai đến không tưởng, thật ra trong lòng cô ấy luôn có con, mong con tha thứ cho cô ấy.”
Nghe thấy thế, Hoắc Đình Diệu thoáng ngạc nhiên, yên lặng vài giây rồi lại lắc đầu cười.
Tiết Bồng ngoài cửa cũng nhắm mắt lại.
Nghi vấn chất chứa bao lâu trong lòng cuối cùng cũng có lời giải đáp.
Phương Tử Oánh giết Tiết Dịch không phải vì ganh ghét, càng không phải vì thù hận, mà là để báo đáp.
Nhưng nếu có chuyện gì mà đến Tiết Dịch cũng không giải quyết được, Phương Tử Oánh sẽ càng không thể.
Phương Tử Oánh cũng rõ điều này, trong tình hình như thế, điều duy nhất cô ta có thể làm chính là kết thúc mạng sống giúp Tiết Dịch.
Cùng lúc nghe thấy câu trả lời này, Tiết Bồng lại thầm phản bác một chuyện khác: Tiết Dịch không phải do Hoắc Đình Diệu dồn ép đến chết.
Tuy nếu chuyện này xảy ra trước đây, cô cũng sẽ vô thức đẩy trách nhiệm lên Hoắc Đình Diệu, dù gì Hoắc Đình Diệu quả thật có thể làm ra chuyện thế này, thuê sát thủ giết người đã quá quen thuộc với ông ta rồi, huống hồ gì là dồn ép.
Nhưng tất cả suy luận trước kia đều chỉ xuất hiện dựa trên một suy đoán, đó chính là Tiết Dịch tìm được chân tướng Tiết Ích Đông bị hại chết nên mới bị diệt khẩu.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Đình Diệu không hề biết Tiết Dịch đã điều tra ra được.
Nếu không biết thì sao có thể dồn ép cô ấy?
Tiết Dịch lựa chọn cái chết hoàn toàn là một cái bẫy.
Cô ấy có thể buông bỏ tình yêu, cũng có thể vứt bỏ tự do, còn lấy vốn tự thân để đổi lấy quyền thế, hơn nữa trong lòng còn có thù hận và ám ảnh sâu sắc, tất nhiên là cũng có thể tàn nhẫn tới mức ra tay với chính mình.
Thậm chí Tiết Bồng còn tin rằng, mười năm nay, Hàn Cố không chỉ một lần nhắc tới Tiết Dịch với Hoắc Kiêu, mục đích là để “nhắc nhở”, nhắc nhở Hoắc Kiêu đừng quên trước khi chết, Tiết Dịch vẫn còn nhớ nhung anh ta, để anh ta biết, trên đời này từng có một người yêu mình.
Hơn nữa lúc đó anh ta còn chưa nắm được quyền thế, thế thì tình yêu Tiết Dịch dành cho anh ta chắc chắn là thuần khiết, đối với anh ta, điều này thật sự đã là cách tốt nhất để bù đắp cho lòng tự tôn, thỏa mãn sự tự phụ, tôn sùng bản thân.
Nhưng tiếc là người con gái từng yêu anh ta đã ra đi mãi mãi.
Sau này dù có bất cứ người con gái nào khác xuất hiện thì đều do nhắm vào địa vị của Hoắc Kiêu, tấm lòng của họ đều không thuần khiết bằng Tiết Dịch, đến gần chết đi còn nhờ người chuyển lời như thế.
Từ nhỏ Hoắc Kiêu đã sống trong cái gia đình quái gở, không cảm nhận được tình thân ấm áp thật sự, chỉ có cướp đoạt, mạnh ăn hiếp yếu.
Thế mà vào trước lúc anh ta định hình nhân cách, anh ta lại lần lượt trải nghiệm ba cảm giác “bị người trong lòng từ chối”, “tình yêu tự cho là thuần khiết” và “người trong lòng bị bố ruột dồn ép đến chết”, thêm cả sự nhắc nhở của Hàn Cố suốt mười năm nay, Tiết Dịch ắt hẳn sẽ là dấu ấn trong lòng Hoắc Kiêu, hạt giống ám ảnh và thù hằn cũng được gieo từ đó, sau mười năm cuối cùng cũng vươn mầm.
Thử hỏi trong tình huống thế này, Hoắc Kiêu làm gì còn niệm tình cha con được nữa?
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng ngẩng đầu, quay đầu nhìn về cuối hành lang.
Có mấy người xuất hiện ở ngã rẽ, đi trước là Lục Nghiễm, theo sau là tổ chuyên án và vài cảnh sát trực.
Tiết Bồng đưa tay ra hiệu cho Lục Nghiễm đợi thêm.
Lục Nghiễm quay đầu ra dấu cho những người khác, sau đó chia thành hai nhóm, men theo hai bên hành lang, âm thầm tới gần cửa.
Lúc này, trong phòng lại có tiếng Hoắc Đình Diệu: “Giờ bố lại thấy may là Tiết Dịch đã chết rồi, không ngờ cô ta lại ảnh hưởng sâu sắc tới con như thế, còn sống thì chẳng phải là càng hỏng bét hơn sao.”
Hoắc Kiêu không trả lời, chỉ bảo: “Bố, bố đừng chống cự vô ích nữa. Đợi sau khi con nắm quyền, chắc chắn sẽ chỉnh đốn lại hết mấy chuyện dơ bẩn bố lợi dụng chức quyền để làm. Sau này Hoắc Thị sẽ chỉ càng lúc càng tốt hơn thôi, bố cứ yên tâm.”
Nghe hoàn toàn là lời nói của kẻ chiến thắng.
Nhưng Hoắc Đình Diệu lại cười.
Hoắc Kiêu hỏi: “Bố cười gì?”
Hoắc Đình Diệu nói: “Cười con đấy, nôn nóng quá. Đây là thử thách cuối cùng bố dành cho con, vậy mà con lại không vượt qua được.”
Hoắc Kiêu khẽ khựng lại nhưng không nói gì.
Cho đến khi Hoắc Đình Diệu quay sang hỏi Hàn Cố: “Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ cho nó mấy điểm?”
Hàn Cố từ nãy đến giờ vẫn đứng sau Hoắc Kiêu không lên tiếng, lúc này với đi tới cái bàn giữa hai người: “Đúng là nôn nóng hơi quá, nhưng mà chắc cũng cho một điểm làm bài được.”
Hắn lấy điện thoại ra bấm vài nút, nhanh chóng phát một đoạn ghi âm.
Nội dung bên trong lại là vài câu nói ngắn gọn sau khi Hàn Cố nói cho Hoắc Kiêu biết chuyện Hoắc Đình Diệu hẹn gặp mình.
Hoắc Kiêu: “Nếu tôi chọn báo cảnh sát thì anh không ý kiến chứ?”
Hàn Cố: “Cảnh sát cần lý do để tới.”
Hoắc Kiêu: “À, cứ nói là tôi nghi ngờ ông ta sẽ ra tay với anh, lo anh gặp nguy hiểm. Tất nhiên tôi cũng sẽ cố tới sớm, anh hợp tác với tôi để chọc tức ông ta, ép ông ta làm ra một số phản ứng quá khích…”
Hoắc Kiêu nghe thấy đoạn ghi âm thì nheo mắt lại, nhìn Hàn Cố với ánh nhìn không vừa lòng, còn hơi khó hiểu.
Hàn Cố chỉ nói: “Ông già đụng chuyện, thằng con lại chọn đi báo cảnh sát, cách thức “đại nghĩa diệt thân” này có thể cứu vớt lại mặt mũi cho Hoắc Thị sau khi chuyện đã rồi. Cũng có thể coi là xử lý trước nguy cơ, ít nhất thì ai mà không biết chân tướng nhìn vào sẽ thấy tập đoàn Hoắc Thị vẫn còn cứu được, người nắm quyền mới vẫn không tệ.”
Tiếp đến, Hoắc Đình Diệu lại nói: “Thằng con ngốc nghếch, con còn không hiểu à, kiểu quan hệ lợi dụng lẫn nhau như các người là dễ lung lay nhất. Dù là cậu ta hay là Phùng Tề Chính, lòng trung thành của họ đều có cái giá, huống hồ gì các người được tính là có cùng một kẻ địch bởi cậu ta làm thế vì người phụ nữ kia. Hiện giờ “kẻ địch” này đã thua, vậy thì con còn giá trị gì để lợi dụng trong mắt cậu ta?”
Hoắc Kiêu thở dài, trừng mắt nhìn Hàn Cố: “Bán đứng tôi thì anh cũng không có cái kết đẹp đâu.”
Hàn Cố lại cười: “Tệ nhất cũng chẳng qua là chết thôi, mà không phải ai cũng khao khát được sống đâu.”
Vào lúc này, Lục Nghiễm ngoài cửa cũng đã gõ một bàn chữ vào điện thoại, đưa cho Tiết Bồng xem.
Tiết Bồng cúi đầu nhìn, bỗng sững sờ.
Anh viết trên điện thoại: “Hoắc Đình Diệu đã có chuẩn bị từ sớm rồi, ông ta đăng một đoạn clip tự thú nhận tội lên mạng.”
Cùng lúc đó, Hoắc Đình Diệu cũng lấy điện thoại ra, mở Weibo, đoạn clip ông ta bảo thư ký đăng lên trang web của tập đoàn Hoắc Thị đã được chia sẻ lên Weibo, còn lên tốp ba tin tức tìm kiếm hàng đầu.
Hoắc Đình Diệu mở clip, đặt điện thoại lên bàn cho Hoắc Kiêu và Hàn Cố xem.
Trong clip, Hoắc Đình Diệu ngồi trong phòng làm việc nhà họ Hoắc, khuôn mặt mệt mỏi, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt chân thành, vạch hết tội lỗi trước ống kính.
Nội dung có thể chia thành ba đoạn, đoạn đầu là thừa nhận mình từng mất phương hướng một khoảng thời gian vì để trèo lên cao, từng làm rất nhiều chuyện sai trái, cũng từng hại người, bởi ông ta muốn trèo lên vị trí cao nhất, trở thành người có thể sửa đổi quy luật.
Đoạn thứ hai là hối lỗi, bảo rằng lúc mình đã lên được vị trí cao như mong muốn, nhìn lại tâm tư ban đầu lúc khởi nghiệp, mới phát hiện tất cả đều đã không thể quay lại được nữa, đồng thời cũng nhận ra mình sai trái nhường nào, gương vỡ khó lành, khó mà bù đắp được.
Cuối cùng, ông ta không thể sửa đổi quy tắc, ngược lại còn bị quy tắc làm thay đổi trong quá trình này, hiện giờ đã xấu mặt quá mức, mong những người khởi nghiệp sau này nhìn mối ăn năn này mà lấy đó để cảnh giác.
Đến đoạn thứ ba, Hoắc Đình Diệu lại nhắc đến một số hành động thiện ích mà tập đoàn Hoắc Thị báo đáp cho xã hội mấy năm nay, nhưng Hoắc Đình Diệu cũng đã cho biết, chuộc tội là một chuyện khác, những khoản quyên báo đáp này không thể đại diện cho việc đền tội trước pháp luật, vì thế ông ta quyết định tự thú, thành thật khai báo tội lỗi của mình.
Đoạn clip được chiếu tới đây, Hoắc Đình Diệu bật cười, nói với Hoắc Kiêu: “Bố bảo Hàn Cố tới là để hỏi hết những gì bố không hiểu trước lúc tự thú.”
Nói đến đây, Hoắc Đình Diệu đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa.
Đi đến hành lang, Hoắc Đình Diệu thở dài, đứng trước mặt Tiết Bồng và Lục Nghiễm: “Tôi đồng ý đi với các người.”
Trông Hoắc Đình Diệu không hề kinh ngạc, xem ra đã sớm biết Hoắc Kiêu sẽ báo cảnh sát, vì thế thật sự đến phút này rồi, ông ta vẫn còn có thể vững vàng.
Lục Nghiễm nhìn Hoắc Đình Diệu, thấy được sức lực ở ông ta, nhưng cũng nhìn thấy được chút sợ hãi trong ánh mắt kia.
Chắc Hoắc Đình Diệu hiểu hơn ai hết, ông ta không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời nữa rồi.
Lục Nghiễm nhìn ra sau, hai cảnh sát phía sau nhanh chóng đi tới đưa Hoắc Đình Diệu đi, sau đó anh lại quay bước vào căn phòng nhỏ.
Trong phòng, Hoắc Kiêu và Hàn Cố đang đứng trước bàn.
Lục Nghiễm đi tới mấy bước, nói với giọng điệu đang làm việc: “Mời hai anh theo chúng tôi, hỗ trợ cảnh sát điều tra luôn một chuyến.”
Tiết Bồng theo vào sau, lập tức nhìn thấy bức ảnh trên tường.
Mấy giây sau, cô lại nhìn Hàn Cố.
Hàn Cố lại rất bình tĩnh, dường như không có ý kiến với kết cục của mình, hắn không nói lời nào, nhanh chóng đi tới phía cảnh sát đang chờ ngoài cửa.
Sắc mặt Hoắc Kiêu lại không được tốt lắm, chỉ là đang cố khống chế biểu cảm, giữ gìn hình tượng, lại còn nói: “Vất vả cho mọi người rồi.”