Đến lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, Lục Nghiễm bảo Lý Hiểu Mộng về chi đội sắp xếp lời khai trước, anh thì lại quay đi gặp Lâm Nhạc Sơn.
Hai người nói chuyện một lúc trong phòng làm việc, trao đổi tình báo mình có được.
Sau khi nắm được sự tình về Tần Vĩ, Lâm Nhạc Sơn cũng thấy hơi bất ngờ.
Vì có người rải hàng nên trước đây, quán karaoke Lạc Tụng mà Tần Vĩ kinh doanh từng bị xử phạt hành chính, cũng ngừng kinh doanh một thời gian để chỉnh đốn lại, nhưng tiếc là Tần Vĩ lại tự phủi sạch mọi liên can, hiện giờ bắt đầu kinh doanh lại, phân cục vẫn đang nhắm vào, lâu lâu lại kiểm tra đột ngột, mục đích là để bắt được chứng cứ Tần Vĩ có tham gia vào mà bắt trọn ổ của gã.
Ngặt nỗi đám buôn hàng cũng thành tinh hết cả rồi, cả năm nay rất ít khi rắc hàng ở karaoke Lạc Tụng, còn dần dần tấn công tới từng bạn chơi trên game với cả quán bar.
Giống như quán bar Nắng Gắt mà Tôn Cần bị Lục Nghiễm bắt quả tang vậy.
Còn kiểu tội phạm buôn ma tuý như Khang Vũ Hinh thì từ điều chế ma túy, buôn ma túy đến mua sát thủ giết người đều thường không chia người ra xử lý, lúc nào cũng dính líu đến cả người đằng trước lẫn người sau.
Nhưng ngặt nỗi là Khang Vũ Hinh và Tần Vĩ lại tách ra là bởi cái tính thích “ăn mảnh” của Khang Vũ Hinh, cô ta không muốn bất cứ ai tiếp xúc với sự nghiệp ma tuý của mình, toàn bộ hành động đều do cô ta thực hiện một mình, hơn một năm nay, Khang Vũ Hinh lại rất ít khi tiếp xúc với Tần Vĩ, đôi lúc đến karaoke Lạc Tụng cũng không phải để giao dịch ma tuý.
Mà trước giờ, Chi đội Chống ma tuý đều hành động bí mật, không công khai ra ngoài, ngoài những hành động chống ma tuý, truy bắt tội phạm ma tuý hằng ngày, những vụ án như của Khang Vũ Hinh thì phải thả dây dài câu cá lớn.
Đường dây ma tuý mà trước đó Chi đội Hình sự có tiếp xúc ví dụ như vụ án Vương Xuyên bị tiêm ma tuý quá liều dẫn đến tử vong, vừa liên quan đến hình sự, vừa liên quan đến chống ma tuý, phải xét xem bộ phận nào được ưu tiên phá án.
Cảnh sát hình sự điều tra được Lý Thành Kiệt là người giết chết Vương Xuyên, nhưng muốn bắt được loại làm liều như Lý Thành Kiệt không thể trong ngày một ngày hai là được, thêm nữa là phía sau Lý Thành Kiệt còn có dính dáng đến một số manh mối về đường dây ma tuý quan trọng khác, vì thế đến giai đoạn sau của quá trình phá án, vụ án phải được giao lại cho Chi đội Chống ma tuý.
Nói chi tiết hơn thì mỗi bộ phận đều phải đối mặt với áp lực khảo sát, thường thì họ sẽ không chia cho những bộ phận khác những vụ án mà bộ phận mình có thể xử lý ổn thỏa được, dù gì thì mỗi thành viên tham gia phá án đều sẽ được ghi lại trong hồ sơ.
Vì thế, mỗi khi gặp phải vụ án mà cả hai bộ phận đều cùng điều tra, trình tự phá án sẽ chia ra chính phụ, phải xét theo hành vi phạm tội thực tế của tội phạm và giá trị án ma tuý.
Ví dụ như vụ án Chi đội Chống ma tuý bắt giữ Khang Vũ Hinh là một hành động hợp tác với Chi đội Hình sự.
Sau khi Khang Vũ Hinh bị bắt, bên chống ma tuý được ưu tiên phá án, sau đó thì đến bên hình sự, giá trị án ma tuý cao hơn, chống ma tuý là chủ yếu, hình sự là phụ.
Lục Nghiễm lại có kinh nghiệm công tác tại Chi đội Chống ma tuý, hiểu rõ toàn bộ trình tự của Chi đội Chống ma túy, sau đó được điều đến Chi đội Hình sự, lại quen thuộc với phong cách làm việc của Chi đội Hình sự, tất nhiên anh cũng rõ công việc của từng bộ phận.
Việc này cũng giống như thực hiện nhiệm vụ ở tuyến đầu, xuất hiện ở hình thức đội nhóm, mỗi bước cần cử bao nhiêu người, làm việc thế nào, mọi thứ đều cần phải học.
Hôm nay, Lục Nghiễm và Lâm Nhạc Sơn trao đổi với nhau xong, hai bên đều thống nhất cho rằng cả hai đội cần hợp tác chặt chẽ, nhất là đối với vụ án đặc biệt như án của Khang Vũ Hinh, ai làm việc nấy thôi thì không có lợi cho việc phá án.
Tiếp đến, Chi đội Chống ma tuý sẽ điều tra đường dây ma tuý mới thế hệ thứ ba liên quan tới Tần Vĩ, Chi đội Hình sự cũng sẽ cố mau chóng triển khai điều tra truy bắt đường dây mua sát thủ giết người phía sau Tần Vĩ theo lời khai của Khang Vũ Hinh.
Sau khi thống nhất ý kiến, Lục Nghiễm chuẩn bị rời khỏi Chi đội Chống ma tuý.
Trước khi đi, Lâm Nhạc Sơn lại gọi Lục Nghiễm lại, bảo rằng qua mấy tháng nữa là đã tròn nửa năm, đến lúc đó, gã sẽ xin cấp trên điều Lục Nghiễm về lại.
Ban đầu, Lục Nghiễm đến Chi đội Hình sự chỉ là kế tạm thời, có thể gọi là nhảy vọt, cũng có thể gọi là nhậm chức tạm để “bồi dưỡng”, nói chung chỉ là tạm thời.
Lúc đó Tần Bác Thành cũng đã hứa với Lục Nghiễm thời hạn một năm.
Thế nhưng hiện giờ đột nhiên nghe thấy Lâm Nhạc Sơn nhắc tới chuyện này, Lục Nghiễm lại im lặng một hồi lâu, rõ là đang do dự.
Lâm Nhạc Sơn thấy thế bèn hỏi: “Sao, cậu hết muốn về rồi à?”
Lục Nghiễm lắc đầu: “Em còn mấy vụ án vẫn chưa kết án, sem muốn làm cho xong hết, có đầu có đuôi.”
Lâm Nhạc Sơn: “Vậy cho cậu thêm nửa năm nữa, đủ không?”
Lục Nghiễm: “Em cũng không chắc, có lẽ là nửa năm, có lẽ là một năm, cũng có thể sẽ lâu hơn.”
Lâm Nhạc Sơn nhìn Lục Nghiễm, một lúc sau mới vỗ vai anh nói: “Vậy được, xử lý chuyện cấp bách của cậu trước, chừng nào muốn về thì nói với anh.”
Lục Nghiễm gật đầu: “Cảm ơn đội trưởng Lâm.”
Lục Nghiễm rời khỏi Chi đội Chống ma tuý, suốt dọc đường đều cứ suy nghĩ lời Lâm Nhạc Sơn vừa nói, cùng với suy nghĩ chân thật vào giây phút đó của mình.
Nếu là vào mấy tháng trước, anh nghe thấy thế sẽ hết sức mừng rỡ.
Nhưng hiện giờ không còn như ngày trước nữa rồi.
Mùa xuân năm ngoái, anh còn quyết tâm tìm cho được tung tích Chung Lệ, nhưng hiện giờ, thứ anh quan tâm lại là nhà họ Hoắc, tập đoàn Hoắc Thị, lo không biết tấm lướt này có thể giăng được hết bọn cá ăn thịt người kia không.
Chỉ là anh không tiện nói rõ.
Mà chắc Lâm Nhạc Sơn cũng hiểu ý.
Một lát sau, trên đường Lục Nghiễm về Chi đội Hình sự, Trương Xuân Dương đã gọi điện tới.
Lục Nghiễm nhấc máy, nghe thấy Trương Xuân Dương nói: “Đội phó Lục, chúng tôi đã tìm ra được hồ sơ vụ án Thường Trí Bác cố ý làm bị thương người khác rồi. Đương sự của vụ án tên Hứa Tông Hâm, nhưng mà tên này mới đổi mười năm trước, tên trước kia là Hứa Kinh Vĩ, là người gây ra tai nạn xe của Tiết Ích Đông hai mươi năm trước.
Lục Nghiễm khựng bước, anh im lặng vài giây, bỗng chốc hiểu ra được.
Thường Trí Bác hành động có thể có phần nào quá khích, nhưng ông ấy cũng là người biết suy tính trước sau, ông ấy có thể mai phục mười năm rồi mới để ST triển khai hành động thực tế, chỉ sợ không thể đấm một đòn chí mạng mà ngược lại còn khiến tội ác của tập đoàn Hoắc Thị bị che lấp, chân tướng về cái chết của Tiết Ích Đông, Tiết Dịch mãi mãi không được sáng tỏ, vì thế mới lựa chọn nhẫn nhịn.
Nhưng một Thường Trí Bác như thế lại đánh người khác trọng thương vào mấy năm trước.
Dù động cơ của Thường Trí Bác là để ngồi tù rồi tiếp xúc với Trần Mạt Sinh và Phó Cục trưởng tiền nhiệm, thì ông ấy cũng không thể tuỵ tiện đánh đại một người nào đó, ắt hẳn phải có nguyên nhân, có mục đichs.
Hiện giờ “nguyên nhân” đã xuất hiện, đó chính là Hứa Kinh Vĩ, cũng chính là tài xế xe hàng đã tông chết Tiết Ích Đông.
Cùng ngày hôm đó, Tiết Bồng cũng hết sức bận rộn.
Buổi sáng, khoa kiểm nghiệm dấu vết phải tiến hành phân tích giám định số vật chứng mang về từ biệt thự nhà họ Hoắc.
Đến chiều, Phùng Mông lại báo rằng cấp trên đã đưa ra quyết định lật lại hồ sơ vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông hai mươi năm trước, phương hướng điều tra chủ yếu lần này là “vụ án cố ý giết người”, vì thế, Tiết Bồng và Phương Húc đã cùng đến hiện trường vụ án khi đó.
Đáng lẽ với thân phận của Tiết Bồng, cô không thích hợp để tham gia vào, nhưng cô lại là nhân chứng chứng kiến duy nhất có thể tìm thấy hiện giờ, vì thế, lần này tới hiện trường cũng là để cô nhớ lại cảnh tượng khi đó.
Trên đường đi, Tiết Bồng cân nhắc tới lui, quyết định gọi điện cho Trương Vân Hoa.
Hôm đó, lúc hai xe tông nhau, Trương Vân Hoa đã chạy xe chở cô đi ngang qua, Trương Vân Hoa chắc chắn cũng đã nhìn thấy, hẳn là cũng nhớ những điểm quan trọng.
Bên kia đầu dây, Trương Vân Hoa im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài bảo: “Được rồi, mẹ tới ngay. Mong là lần này thật sự có thể giúp bố con lật lại vụ án.”
Tiết Bồng rất hiểu nỗi lo của Trương Vân Hoa, đã qua hai mươi năm, không còn chứng cứ gì cả, muốn lật lại vụ án thật sự đâu dễ thế.
Chỉ sợ là càng hy vọng lại thất vọng, nếu lần này mà thất bại, thì có nghĩa là…
Nghĩ đến nỗi lo của Trương Vân Hoa, Tiết Bồng cũng thấp thỏm trong lòng, hơn nữa cô làm giám định dấu vết, thường xuyên tiếp xúc với vật chứng trong vụ án, cô cũng hiểu trình tự và chế độ trong thể chế, biết rằng từng mấu chốt của một vụ án, từ lúc xảy ra, đến lúc lập án điều tra, phá án, chuyển tới Viện Kiểm sát, rồi cuối cùng là tuyên án, tất cả đều không dễ dàng.
Dù là vụ án Thường Trí Bác vừa xảy ra, hiện trường còn sót lại nhiều chứng cứ như thế, nhưng thật sự muốn đưa hung thủ đằng sau ra khép tội thì cũng có độ khó rất lớn, huống hồ gì là một vụ án cũ hai mươi năm trước.
Với hiện trường vụ án thì thật ra với vụ án như vụ của Tiết Ích Đông, dựa vào kỹ thuật hiện nay, hoàn toàn có thể làm thí nghiệm mô phỏng, cũng có thể mô phỏng tái hiện hiện trường vụ án trong khu mô phòng của Phòng Thực nghiệm Kỹ thuật hình sự.
Nhưng vì vụ án có dính dáng tới hai nhân chứng chứng kiến là Tiết Bồng và Trương Vân Hoa, cần tới hiện trường thật sự, kích thích trí nhớ còn sót lại trong tiềm thức họ.
Con đường Tiết Ích Đông gặp phải tai nạn lại không có thay đổi quá lớn sau hai mươi năm, vẫn là con đường đó, chỉ là đã tu sửa nhiều lần, cảnh vật hai bên đường cũng không thay đổi quá nhiều, đến hai hàng cây hai bên vẫn y vậy, cực kỳ có lợi để họ quay về xem lại vụ án.
Nhóm của Tiết Bồng tới ngả đường trước, gần đó có rất ít xe, người đi bộ cũng chẳng có, xung quanh hết sức yên tĩnh.
Cả hai đầu đường đều là đường một chiều, gần đó là khu dân cư, thời gian buổi chiều, học sinh vẫn chưa tan học về nhà, thanh niên cư trú đa phần đều còn đang đi làm, người già phần lớn đều đang ở nhà nghỉ ngơi, vì thế con phố vắng lặng lạ thường.
Tiết Bồng đứng ở bậc thềm người đi bộ cạnh đường, cô nhắm mắt, nhớ lại một lúc, sau đó chỉ về một phía: “Tôi nhớ là xe hàng chạy tới từ phía bên kia, tốc độ rất nhanh, tốc độ đó rất ít thấy trên con đường này. Tôi còn nhớ, khi đó đường chỉ nằm ở khu dân cư nên rất ít xe, vì thế còn không có đèn giao thông.”
Tiết Bồng lại chỉ về một ngã rẽ: “Xe của bố tôi chạy tới từ bên đó. Tốc độ bình thường, cụ thể thì tôi không nhớ lắm. Tôi với mẹ cách hiện trường vụ tai nạn tầm mấy chục mét, từ xa chỉ nhìn thấy xe hàng đâm vào xe con màu đen, lực đâm còn khiến xe đen bị đẩy tới bên đường…”
Tiết Bồng vừa nói vừa đi tới, giơ tay chạm vào gốc cây bên đường: “Khi đó, một bên xe con bị ép sát cái cây này.”
Phương Húc ghi lại chi tiết quan trọng theo di chuyển của Tiết Bồng, sắp xếp cảnh sát tới đo lường, lúc về còn phải làm sơ đồ tái hiện diễn biến vụ án.
Chỉ là nói tới đây, Tiết Bồng lại im lặng, cô chỉ nhíu mày, nhắm mắt, một tay vẫn áp trên cây, dường như đang cố nhớ lại gì.
Lúc này, Phương Húc hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiết Bồng nói: “Khi đó, tôi không nhìn thấy chiếc xe kia bị rò rỉ xăng, chỉ nhìn thấy có người dần tới gần bên đường. Đến lúc chúng tôi sắp đến gần, hai chiếc xe đó đã phát nổ. Sau đó, đám đông đã bu tới xem.”
Nói đến đây, Tiết Bồng mở mắt ra: “Tôi không nhìn thấy tài xế xe hàng đã thoát ra từ lúc nào, nhưng chắc chắn là trước khi phát nổ.”
Lúc này, một chiếc taxi từ xa trờ tới, Trương Vân Hoa vội vã bước xuống xe.
Tiết Bồng đứng ở đằng xa vẫy tay với Trương Vân Hoa, có cảnh sát nhanh chóng đi tới bắt đầu hỏi thăm Trương Vân Hoa về sự tình.
Bên này, Phương Húc đang nói: “Tài xế gây tai nạn tên Hứa Kinh Vĩ. Tuy tôi biết khi đó cô vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn phải hỏi theo lệ, cô có ấn tượng với cái tên này không?”
Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, mới nghe lần đầu.”
Lúc này, điện thoại Phương Húc đổ chuông, cậu vội đi nhanh sang một bên rồi nghe máy.
Tiết Bồng không nhúc nhích, chỉ đứng ở chỗ cũ, quan sát xung quanh.
Bây giờ nhớ lại, vụ án này quả thật đầy rẫy nghi điểm.
Xung quanh con đường này đều là khu dân cư, dù xe hàng có chạy vào thì đa phần cũng là người ta chuyển nhà hay gì đó, nhưng xe của công ty chuyển nhà có chở đồ đạc, tốc độ sẽ bị hạn chế.
Hơn nữa, vì gần đây có một trường tiểu học, lại là khu dân cư, vì thế thường thì xe chạy tới đây đều sẽ giảm tốc độ, dù là xe chở hàng hay xe riêng.
Nhưng hôm đó, lại có một chiếc xe hàng nhỏ chạy với tốc độ cực nhanh trên con đường này, đâm vào chiếc xe hơi màu đen đã giảm tốc độ nhưng không né kịp.
Còn chuyện tại sao lại lựa chọn địa điểm gây tai nạn ở đây thì chắc cũng đã được lên kế hoạch.
Nơi này đường hẹp, gần đó lại có nhiều nhà cũ, ít gara dưới hầm, vì thế người ta mua xe về cũng đều đậu ở trên đường, chiếm dụng không gian đường.
Nếu tình trạng đậu xe lung tung quá nghiêm trọng, xe cứu hoả sẽ rất khó vào được.
Đến lúc người dân báo cảnh sát, xe cứu hoả tới được thì chiếc xe đó chắc chắn đã bị thiêu rụi, trừ phi hôm đó có mưa lớn.
Thời gian vụ án xảy ra lại là buổi chiều, trường tiểu học gần đó tan học vào lúc ba giờ rưỡi, từ trưa tới trước ba giờ rưỡi, con đường này rất yên tĩnh.
Tai nạn xảy ra vào lúc này, người sống gần đó đều là người già, người già lại đều ngủ trưa, không thể lập tức cầm bình chữa lửa tới ngay hiện trường, rất dễ làm lỡ thời cơ dập lửa tốt nhất.
Tiết Bồng đang nghĩ tới đây, Phương Húc cũng nghe điện thoại xong rồi quay lại.
Tiết Bồng quay đầu bảo: “Tự dưng tôi nhớ ra một chuyện. Những người vây quanh hôm đó đa phần đều là người trưởng thành, hiện trường dường như không có đứa trẻ nào khác. Tôi nghĩ là chiều đó chắc là tôi không đi học, có thể là bị bệnh, cũng có thể là lý do gì đó khác, lúc đó lại đúng vào lúc chúng tôi đang trên đường về nhà, đi ngang qua đây. Nhà chúng tôi cách đây không xa, chỉ hai con đường.”
Nói rồi, Tiết Bồng mới để ý thấy Phương Húc có vẻ ngập ngừng, cô lại hỏi: “Sao thế?”
Lúc này Phương Húc mới nói: “Chi đội vừa mới gọi, bảo rằng hai mươi năm trước, Hứa Kinh Vĩ vào tù vì tội gây tai nạn, ra tù không được bao lâu, vào khoảng mười năm trước thì đổi tên thành Hứa Tông Hâm. Trong vụ án cố ý làm bị thương người khác bốn năm trước Thường Trí Bác, nạn nhân bị ông ấy đánh trọng thương cũng tên Hứa Tông Hâm. Hiện giờ đã chứng thực là cùng một người.”
Tiết Bồng sững sờ, nhìn chăm chăm vào Phương Húc, không nói gì hồi lâu, cô tựa người vào cái cây lớn sau lưng, đầu cúi gằm, nhìn vào cái bóng dưới đất.
Dường như thông tin này là một cú sốc đối với cô.
Chỉ một lát sau, Phương Húc lại bị cảnh sát khác gọi đi.
Trương Vân Hoa cũng cung cấp xong manh mối, đi đến trước mặt Tiết Bồng.
Tiết Bồng nhìn thấy giày của Trương Vân Hoa, chớp chớp mắt rồi mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn bà.
Trương Vân Hoa hết sức lo lắng: “Bồng, con… đừng ép buộc mình quá.”
Trương Vân Hoa cứ nghĩa Tiết Bồng đang sốc vì về lại hiện trường vụ án.
Nhưng Tiết Bồng lại nhanh chóng cắt lời bà: “Mẹ, lúc trước chú Thường vào tù vì tội cố ý làm bị thương người khác, người bị chú ấy đánh bị thương là ai mẹ có biết không?”
Trương Vân Hoa sững sờ, bà đọc được gì đó trong mắt Tiết Bồng, thở dài rồi gật đầu: “Mẹ biết.”
Tiết Bồng dừng lại rồi tiếp: “Con nhớ lúc đó con đang bận chuyện tốt nghiệp, con còn hỏi mẹ chú Thường đã làm gì, tại sao lại ở tù. Mẹ nói là mẹ xích mích với người ta ở cơ quan, đánh người ta bị thương, bị khép tội cố ý làm bị thương người khác. Thì ra chuyện không hề xảy ra ở cơ quan, lúc đó mẹ nói vậy là vì sợ con truy xét ngọn ngành…”
Mà thật ra thì lúc đó Tiết Bồng cũng chỉ hỏi có thế, sau đó thì không quan tâm nữa.
Trương Vân Hoa lại thở dài: “Bồng.”
Tiết Bồng lại tránh mắt đi, không nói nữa.
Giây phút này, trong lòng cô bị lấp đầy bởi áy náy và hối hận, còn có cả xót xa.
Bốn năm trước, chỉ cần cô để tâm một chút thôi, cảnh giác một chút thôi thì cũng không tới nỗi bỏ lỡ thứ then chốt như vậy.
Không, không chỉ có lần đó, trước kia thật sự có rất nhiều cơ hội, chỉ cần cô chú ý hơn chút, đừng quá chìm đắm trong thế giới của mình, đừng quá đắm chìm vào quyển sách trên tay mình, vào chuyên ngành của mình, quan tâm tới người thân, bạn bè, người lớn bên cạnh hơn, sử dụng mắt quan sát của người làm giám định dấu vết với họ, thế thì có lẽ cô đã có cơ hội ngăn cản bi kịch.
Nhưng hiện giờ, có “hiểu” ra gì cũng đã muộn.
Đến lúc tái hiện xong hiện trường vụ án, Tiết Bồng cùng về Cục Cảnh sát với đội của Phương Húc.
Thật ra trước lúc đi, Tiết Bồng cùng ngập ngừng không biết có nên nói Trương Vân Hoa biết chuyện của Thường Trí Bác không, còn có cả câu “xin lỗi” của ông ấy nữa.
Nhưng lời ra tới miệng, cô lại nuốt trở xuống.
Suốt quãng đường sau đó, Tiết Bồng đều chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa, cho đến khi về lại đội hình sự với Phương Húc, bổ sung thêm một phần lời khai, lúc bước ra, suy nghĩ một chút rồi lại quay sang phòng làm việc của Lục Nghiễm, xem xem anh có đang bận không.
Tiết Bồng đứng gõ cửa vài cái.
Mấy giây sau, trong phòng có tiếng trả lời: “Mời vào.”
Nghe giọng Lục Nghiễm có vẻ đang tập trung làm việc gì đó.
Tiết Bồng lại ngập ngừng, đang chuẩn bị rời đi, ai ngờ vừa quay người, cửa lại mở ra từ bên trong.
Lục Nghiễm đứng một bên cửa, khuôn mặt đang rất nghiêm túc, vừa nhìn thấy Tiết Bồng lại ngạc nhiên rồi dịu dàng hơn nhiều, anh hỏi: “Sao lại tới đây, tìm anh à?”
“À, em mới bổ sung lời khai vụ án của bố em, tiện thể tới xem xem sao.” Tiết Bồng vừa nói vừa bị Lục Nghiễm kéo vào phòng, cô lại hỏi: “Em làm phiền anh à?”
Tiết Bồng vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy trên tường phòng làm việc có thêm một chiếc bảng trắng, bên trên dán hình của rất nhiều người, chú thích mối quan hệ nhân vật, còn dùng dây màu khác nhau để chỉ ra các manh mối điều tra, kín mít hết cả bức tường.
Lần trước cô tới, bên đó vẫn trống không.
Tiết Bồng tới gần nhìn, nhận ra một phần bên trên cũng tương tự như những chú thích trên bảng trắng nhà cô, ngoài ra còn đính thêm nhiều thông tin mới, bố cục hiển nhiên cũng lớn hơn, thậm chí còn có cả đường dây ma tuý của Khang Vũ Hinh, thêm vài nhóm mối quan hệ nhân vật mới.
Lục Nghiễm tới đứng ngang hàng với Tiết Bồng, sau đó chỉ vào bảng nói: “Anh vừa mới sắp xếp lại sơ đồ mối quan hệ, còn thiếu chút tổng kết.”
Tiết Bồng vẫn đang nhìn chăm chăm vào đó, quả thật là được sắp xếp cực kỳ chi tiết, rõ ràng, logic đầy đủ.
Ví dụ như hung thủ giết chết Thẩm Chí Bân và bắt cóc Hoắc Ung là Lưu Cát Dũng, sai khiến Lưu Cát Dũng là Hoắc Kiêu, ngược lại, kẻ hại Hoắc Kiêu suýt nữa mất mạng trong vụ tai nạn xe là Hoắc Ung, Khang Vũ Hinh và Lưu Cát Dũng.
Hiện giờ phía sau còn có dính dáng thêm tới Tần Vĩ, Lý Thành Kiệt là người được Tần Vĩ giới thiệu cho Khang Vũ Hinh và Hoắc Ung.
Lại ví dụ như vụ tai nạn xe của Tiết Ích Đông hai mươi năm trước là do Hoắc Đình Diệu tìm người đối phó với Thường Trí Bác, lại giết nhầm Tiết Ích Đông.
Bốn năm trước, Thường Trí Bác tức giận đánh tài xế Hứa Kinh Vĩ gây tai nạn, sau đó thì ngồi tù, làm quen được với Trần Mạt Sinh và Phó Cục trưởng tiền nhiệm, sau khi ra tù lại hợp tác với Trần Mạt Sinh cùng vài người trong cô nhi viện Lập Tâm để triển khai kế hoạch trả thù, không chỉ giết chết Hoắc Ung, phơi bày một số nội tình của tập đoàn Hoắc Thị và nhà họ Hoắc, còn giết cả Phùng Tề Chính.
Phùng Tề Chính lại là kẻ đứng sau ra lệnh cho tên sát thủ gài bom Lâm đi giết Thường Phong, cũng là người trước kia Hoắc Đình Diệu trọng dụng nhất.
Xem đến đây, Tiết Bồng lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện ra nhánh nhân vật của Tần Vĩ, nối tới một nhân vật đang được đặt dấu chấm hỏi, nhân vật này lại được nối đến mẹ của Phương Tử Oánh?
Tiết Bồng chỉ vào nhánh này mà hỏi: “Cái này là ý gì?”
Lục Nghiễm thuật lại đại khái chuyện Tần Vĩ tìm người giúp Lưu Cát Dũng “xử lý” mẹ của Phương Tử Oánh, Tiết Bồng nghe thấy thoáng ngạc nhiên, rõ là cô không ngờ chuyện lại còn dính đến đây.
Lục Nghiễm mới bảo: “Em xem giúp anh xem có còn sót gì không. Hiện giờ vẫn còn hai mươi ngày nữa là đến cuối tháng, thời gian gấp rút, trước lúc đó, bắt buộc phải chia manh mối ra thành chính phụ để điều tra, phải tìm ra chứng cứ phạm tội của Hoắc Đình Diệu trước lúc đó, dù chỉ có một thì chúng ta cũng có lý do bắt ông ta về quy án.”
Tiết Bồng quan sát một lúc: “Một trong số những lựa chọn để nhắm vào Hoắc Đình Diệu là vụ tai nạn của bố em. Tuy lật lại án cũ là rất khó, nhưng vụ án này dính dáng tới tận mấy người, họ đều là điểm đột phá, bảo gồm đội phó Đại đội Giao thông Lôi Xuân bị nhà họ Hoắc mua chuộc, còn có cả Phó Cục trưởng tiền nhiệm với tài xế gây tai nạn Hứa Kinh Vĩ, cả ba người họ đều là người biết sự tình. Một khi lời khai của ba người trùng khớp, Hoắc Đình Diệu sẽ không thoát được tội cố ý giết người và tội hối lộ.”
“Ngoài ra thì tất nhiên vẫn còn những tội khác. Ví dụ như ô nhiễm hóa chất công nghiệp, nhưng mà chuyện này không thể điều tra được rõ ràng trong thời gian ngắn, còn có dính dáng tới thao tác nội bộ của tập đoàn Hoắc Thị, cần các ban ngành hợp tác. À, còn nữa, tuy Phùng Tề Chính đã bị giết, nhưng chắc chắn anh ta đã để lại rất nhiều thông tin, chắc là cũng có thể tìm ra được chứng cứ phạm pháp của nhà họ Hoắc và tập đoàn Hoắc Thị từ những thứ đó, nhưng cũng cần nhân lực và thời gian như trên.”
“Ừm.” Lục Nghiễm đáp, anh bước nhanh tới trước, đánh dấu vào manh mối Tiết Bồng mới đưa ra: “Thật ra hiện tại cái khó để điều tra chính là Hoắc Kiêu. Hiện giờ vẫn không có chứng cứ chứng minh anh ta từng nhúng tay vào những chuyện Hoắc Đình Diệu gây ra, bây giờ đã biết anh ta có tham gia vào vụ án Thường Trí Bác giết Phùng Tề Chính và Lâm, nhưng nhân chứng vật chứng đều có lợi cho anh ta, không dễ khép tội.”
Tiết Bồng tiếp: “Hơn nữa muốn tìm một điểm đột phá trong số nhiều vật chứng như thế thì còn cần một thời gian. Còn vụ án Hoắc Ung bị bắt cóc mười năm trước nữa, dù có thể khép tội Hoắc Kiêu thì lúc đó anh ta vẫn còn là người vị thành niên, sẽ được giảm nhẹ tội. Vì thế cách thức tốt nhất để đối phó với cha con nhà họ Hoắc bây giờ chính là dùng vụ tai nạn của bố em để kéo Hoắc Đình Diệu xuống trước, những vụ khác thì hoàn toàn có thể hợp tác với những bộ phận khác để điều tra trong thời gian điều tra thẩm vấn.”
Nói đến đấy, Tiết Bồng bỗng phát hiện trên sơ đồ mối quan hệ này có hai cái tên được viết bằng bút đỏ là Hàn Cố và Phương Tử Oánh.
Tiết Bồng hỏi: “Hai cái tên này viết bằng bút đỏ là có hàm ý gì?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Em đoán thử xem.”
Tiết Bồng suy nghĩ rồi nói: “Hai người này vừa tham gia vào hành động của ST, vừa là người biết được sự việc hiện giờ vẫn còn sống. Hơn nữa em tin là hai người họ vẫn còn gánh vác nhiệm vụ khác, chỉ là thời cơ chưa chín muồi, vì thế vẫn chưa để lộ.”
Hàn Cố có thể gắng gượng chèo chống đến giờ, chắc chắn là vì Tiết Dịch.
Phương Tử Oánh thì sao? Tuy Tiết Bồng vẫn không thể chứng minh cô ta làm vậy là vì điều gì, nhưng trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy vẫn có liên quan tới Tiết Dịch.
Tất nhiên là mười năm nay Hàn Cố cũng không chỉ có một mình, còn có Thường Trí Bác, người vừa là cha chú, vừa là cộng sự, vì thế Thường Trí Bác chết đi, Hàn Cố chắc chắn đã sốc rất nặng.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại nhìn sang nhân vật chấm hỏi, cũng chính là hung thủ mà Tần Vĩ đã phái đi giết chết mẹ của Phương Tử Oánh.
Tiết Bồng nhíu mày, trong đầu bỗng chốc lóe lên suy nghĩ.
Cô quay ngoắt sang Lục Nghiễm: “Anh… muốn “hợp tác” với Hàn Cố, Phương Tử Oánh?”
Mấy giây sau, Lục Nghiễm mới nhếch miệng cười: “Thời gian cấp bách, anh tin là tới giờ phút này, đây cũng chính là mong muốn bức thiết nhất của họ. Hơn nữa luật pháp không vượt ngoài tình người, cá nhân anh cũng mong có thể cho họ cơ hội lấy công chuộc tội. Đã có quá nhiều rời đi rồi, bố em, chị em, chú Thường, ST, còn có Thường Phong nữa, cả anh và em đều không mong nhìn thấy có người lại đi vào con đường cũ của họ…”
Tiết Bồng không đáp, chỉ khẽ gật đầu, cô nhìn lên bảng trắng cùng Lục Nghiễm.
Mắt cô hơi cay cay, trong lòng cũng đau đớn khó nói nên lời.
Người đã đi rồi, khó mà về được nữa, điều duy nhất người ở lại có thể làm là dốc hết sức mình, khiến chân tướng được sáng tỏ, để người chết được nhắm mắt.
Cô cũng tin rằng đến giờ phút này, bất kỳ ai dù là Hàn Cố hay Phương Tử Oánh cũng đều mong rằng có thể nhanh chóng kết thúc nỗi dày vò. Thật sự mọi người đều đã đợi quá lâu.
Tiết Bồng hít sâu một hơi: “Dụ là vụ án của chú Thường hay tung tích của mẹ Phương Tử Oánh thì các anh cứ việc điều tra theo đúng lệ. Chuyện liên lạc riêng với Hàn Cố và Phương Tử Oánh thì giao cho em đi.”