Phùng Tề Chính nói, dù Ngải Tiểu Nguyên không đưa ra lựa chọn thì đến ba giờ rưỡi sáng, thuốc nổ kết thúc đếm ngược vẫn sẽ nổ.
Mà Thường Phong chết rồi, Ngải Tiểu Nguyên cũng sẽ phải chết theo.
Vào lúc đó, muốn cứu Thường Phong chỉ có một cách, đó là Ngải Tiểu Nguyên chọn buông bỏ chính mình, thế thì Lâm đang đứng đợi bên ngoài sẽ mở cửa nhà tôn, đưa Thường Phong ra trước ba giờ.
Lúc đó vẫn còn có thể cứu được Thường Phong.
Ngải Tiểu Nguyên bỗng chốc tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào.
Sau nỗi kinh hoàng ban đầu, nỗi sợ dần lắng xuống, cô ấy khó đến rã rời, sức cùng lực kiệt, ngồi vật dưới đất, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, lòng càng lúc càng lạnh lẽo, cũng dần bình tĩnh lại.
Ban đầu, cô ấy không thể nào chấp nhận được mọi thứ, vẫn cứ trốn tránh hiện thực.
Sau đó, lý trí khôi phục, bản năng tìm kiếm cái lợi, trốn tránh nguy hại của con người cũng quay lại, cô ấy mới bắt đầu tự cân nhắc.
Đến hai giờ, Ngải Tiểu Nguyên bắt đầu “thương lượng” với Phùng Tề Chính, hỏi rằng có phải chỉ cần lựa chọn là mình sẽ không còn bị tổn hại nữa, có thể rời khỏi đây không.
Phùng Tề Chính cười nói với Ngải Tiểu Nguyên, chỉ cần cô ấy gọi cuộc gọi đó, dù là bị ép bức mới chọn lựa để Thường Phong chết thì cũng đã là phạm pháp, nhưng cũng chỉ có thế, gã ta mới không cần phải lo sau này Ngải Tiểu Nguyên sẽ lỡ miệng nói hớ chuyện mình nghe được, họ mới là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.
Cái quan trọng hơn là người chết là Thường Phong, là người duy nhất yêu thương Ngải Tiểu Nguyên trong cuộc đời cô ấy.
Cả cuộc đời sau này, Ngải Tiểu Nguyên sẽ phải gánh lấy cảm giác tội lỗi, bởi cuộc sống đó đã được đổi lấy bằng sự ích kỷ của cô ấy.
Thử hỏi sao một người phụ nữ ích kỷ như thế lại bán đứng chính mình được?
Câu chuyện được kể đến đây, cảm xúc Lục Nghiễm đã thay đổi mấy hồi, dù trước khi tới đây, anh đã tự ghép nối đại khái được hơn nữa câu chuyện, nhưng sau khi nghe được câu chuyện hoàn chỉnh, anh vẫn không khỏi kinh hoàng, bần thần, thất vọng và đau đớn.
Nhưng anh nói gì được đây?
Trách móc Ngải Tiểu Nguyên ích kỷ sao? Hay là nói với cô ấy, Thường Phong quan tâm, đối xử tốt với cô ấy nhường nào?
Ngải Tiểu Nguyên hiểu rõ những điều ấy hơn ai hết, nói nhiều cũng vô ích.
Đến giờ phút này, Lục Nghiễm chỉ hỏi: “Thế nên cô đã gọi cuộc gọi đó.”
“Đúng vậy…” Ngải Tiểu Nguyên cúi đầu, giọng khản đặc: “Lúc đó đã sắp tới ba giờ rưỡi, đã sắp tới giờ. Mình cố ý làm vấy, là để tự tìm cớ cho mình, lỡ đâu sau này Thường Phong có thành ma về tìm mình, mình còn có thể nói với anh ấy, dù khi đó mình chọn thì cũng đã muộn rồi, anh ấy cũng không sống được nữa, mình cũng hết cách, chỉ đành tự bảo vệ mình…”
Ngải Tiểu Nguyên đã cầm lấy cái điện thoại dưới đất rồi gọi đi như thế.
Trong mấy tiếng đồng hồ đó, thuốc mê trong cơ thể Thường Phong đã hết tác dụng, y trượt xuống ghế, ra sức bò tới cửa nhà tôn, muốn rời khỏi đó.
Nhờ vậy mà Thường Phong đã sống thêm được hai ngày, gặp được Thường Trí Bác lần cuối.
Nhưng cũng chính “biến cố” này đã khiến Ngải Tiểu Nguyên cảm thấy tội lỗi hơn.
Sau đó, Ngải Tiểu Nguyên nhận được điện thoại của Lục Nghiễm, cũng bị đưa tới đồn cảnh sát để lấy lời khai, tuy cô ấy cắn răng không nói gì, nhưng trong lòng lại vẫn luôn phải chịu dằn vặt.
Từng phút từng giây sau đó, cô ấy đều do dự, đắn đo không biết có nên kể ra mọi chuyện không.
Nhưng nếu nói ra thì cuộc đời cô ấy cũng sẽ hỏng bét.
Rất có thể trước khi chịu sự chế tài của pháp luật thì cô ấy đã bị Phùng Tề Chính cho người khử mất rồi.
Ngải Tiểu Nguyên dằn vặt tâm lý mấy ngày trời, cho đến trước khi chuẩn bị rời khỏi thành phố Giang, Thường Trí Bác đã tìm đến cô ấy, lấy tư cách của một người cha mà quỳ xuống, van xin cô ấy nói sự thật với mình.
Đến giây phút đó, cảm giác tội lỗi trong Ngải Tiểu Nguyên đã bắt đầu xiêu vẹo.
Tiếp đến, Thường Trí Bác nói mình đã gặp Thường Phong lần cuối cùng trong bệnh viện, Thường Phong nói mình rất hối hận vì cứ không tháo gỡ khúc mắc giữa hai cha con, cứ mãi lo gây gổ.
Cuối cùng, Thường Trí Bác đã hỏi Thường Phong, chuyện này rốt cuộc có liên quan tới Ngải Tiểu Nguyên hay không.
Thường Phong chỉ mong Thường Trí Bác có thể tha thứ cho cô ấy, cũng đừng báo thù cho mình.
Câu nói này chính là giọt nước làm tràn ly.
Ngải Tiểu Nguyên cuối cùng cũng bị cảm giác tội lỗi đánh gục, nói cho Thường Trí Bác nghe đầu đuôi sự việc.
Nghe đến đây, Lục Nghiễm gập mạnh hồ sơ trên bàn.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi dài, lúc mở mắt ra, trong mắt đã loé lên tơ máu, ánh nhìn của anh dành cho Ngải Tiểu Nguyên cũng không có lấy một chút cảm thông.
Lục Nghiễm đứng dậy, đi tới trước mặt Ngải Tiểu Nguyên, anh không nói lấy một chữ, chỉ cầm lấy xấp ảnh bên tay cô ấy.
Anh cầm tệp hồ sơ, nói với cảnh sát bên cạnh: “Lấy xong lời khai thì đưa kèm luôn phần hồ sơ này cho Hạ Minh. Những chuyện còn lại giao cho các anh đấy.”
Viên cảnh sát nói: “Vâng, đội phó Lục.”
“Lục Nghiễm!”
Vào giây phút Lục Nghiễm bước tới mở cửa, Ngải Tiểu Nguyên cũng bỗng kêu tên anh.
Lục Nghiễm đứng lại, nghe thấy Ngải Tiểu Nguyên nói: “Xin… xin lỗi…”
Lục Nghiễm không trả lời, chỉ cất bước ra cửa.
Câu “xin lỗi” đó lẽ ra phải nói với Thường Phong, với Thường Trí Bác.
Nhưng đến giờ phút này, bao nhiêu câu “xin lỗi” cũng đều đã vô dụng.
Lục Nghiễm ra khỏi phân cục khu phía Nam, gửi cho Tiết Bồng một tin nhắn trên đường lái xe về lại.
Lúc này đã là hai giờ rưỡi sáng, cũng không biết Tiết Bồng có còn đang tăng ca không.
Tin nhắn gửi đi chưa tới mười giây, Tiết Bồng đã gọi điện lại, nghe tiếng có vẻ đang ở ngoài: “Anh xong việc rồi à?”
Lục Nghiễm trả lời: “Ừ, còn em?”
Tiếng đóng cửa xe truyền tới bên kia đầu dây, Tiết Bồng nói: “Làm hết những việc cấp bách rồi, mai còn phải bận cả ngày, hôm nay về nghỉ ngơi trước.”
Lục Nghiễm nghĩ rồi bảo: “Vậy hay là tới ký túc xá anh đi, cho gần Cục thành phố, ngủ thêm được nửa tiếng nửa.”
“Em còn tưởng anh phải về Cục thành phố làm xuyên đêm chứ.” Tiết Bồng dừng một lát rồi lại hỏi: “Barno đủ đồ ăn không?”
Lục Nghiễm: “Anh cũng nghĩ như em, sắp tới còn có trận chiến lớn, hôm nay không thể thức khuya quá, nhóm Hứa Trăn cũng phải nghỉ ngơi, đâu thể cứ bù đầu mãi được. Barno thì đã được chuẩn bị cho hai cái bát to hồi sáng rồi, ăn tới mai cũng còn đủ.”
Tiết Bồng há miệng ngáp, lái xe khỏi Cục thành phố: “Vậy được, chắc em sẽ về trước, lát nữa gặp.”
Lục Nghiễm: “Lát nữa gặp.”
Tiết Bồng cúp máy, nhanh chóng về tới khu ký túc xá của Lục Nghiễm, cô đậu xe dưới lầu, tắt máy, nhìn đồng hồ rồi nhắm mắt định chợp mắt một lúc.
Công việc hôm nay có cường độ cao hơn hết trước giờ.
Lúc tối vừa tan làm xong, cô và Lục Nghiễm còn đi gặp Tần Bác Thành, biết được chính phủ không hề có ý định để yên cho kẻ gian, các ban ngành đều đã âm thầm điều tra từ lâu, Tần Bác Thành còn ra kỳ hạn cho họ, mong rằng có thể có được chứng cứ có hiệu lực trước lúc công bố Đại sứ bảo vệ môi trường.
Ai ngờ sau đó Thường Trí Bác lại gọi điện thoại tới.
Mọi chuyện xảy ra sau đó đều vượt xa tầm kiểm soát.
Trước kia dù hiện trường vụ án có gay go mấy thì Tiết Bồng cũng tự biết mình chỉ là một người ngoài cuộc, có thể bình tĩnh khách quan, không xử lý theo tình cảm cá nhân, nhưng hiện giờ người gặp chuyện là Thường Trí Bác.
Thường Trí Bác là bậc cha chú nhìn thấy cô trưởng thành, tuy cách ông ấy hành động, làm người có mặt tiêu cực, nhưng tình nghĩa của Thường Trí Bác với nhà họ Tiết sẽ không vì những thứ đó mà rạn nứt hoàn toàn.
Trong tối nay, tinh thần của Tiết Bồng đã bị giày vò mấy lần, cô căng thẳng quá độ, hồi hộp căng siết thần kinh, hiện giờ đã buông lơi, cơ thể không thể gắng gượng được nữa, cơn buồn ngủ ập tới không cản được.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tiết Bồng cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, dường như vừa nhắm mắt đã bắt đầu mơ.
Rất nhiều thứ nhanh chóng lướt qua trong đầu, rầm rầm rộ rộ, cứ như tiếng tàu hoả rú còi băng ngang, từng toa, từng toa tàu một, mang theo cảnh tượng máu me trong vụ án Thường Trí Bác, cũng những lời căn dặn cuối cùng của Thường Trí Bác.
Ông ấy nói, Khang Vũ Hinh biết mẹ Phương Tử Oánh ở đâu.
Ông ấy nói, mong cô đến lấy tro cốt Thường Phong giúp mình.
Ông ấy còn nói, nhờ cô chuyển lời “xin lỗi” đến Trương Vân Hoa.
Mơ tới đây, Tiết Bồng dường như nghe thấy tiếng vang động, còn có tiếng “cộc cộc cộc”.
Tiết Bồng cau mày, mở mắt ra, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, đầu óc cứ quay cuồng mơ hồ, đó là kết quả do quá lâu không ngủ, não bị kiệt sức nghiêm trọng.
Mãi một lúc sau Tiết Bồng mới định thần lại được, cô quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng “cộc cộc”, thấy Lục Nghiễm đang đứng ở ngoài cửa xe, một tay cầm điện thoại, một tay áp lên kính xe.
Lục Nghiễm thấy Tiết Bồng nhìn sang, bèn chỉ sang cạnh cô.
Lúc này Tiết Bồng mới phát hiện, trong điện thoại có cuộc gọi của Lục Nghiễm.
Tiết Bồng mở cửa bước xuống xe: “Anh về nhanh thế, em mới chợp mắt có một lúc.”
Lục Nghiễm nắm tay cô, bước chân về phía toà nhà, vừa đi vừa nói: “Ba giờ rồi, không kẹt xe nên một lát là tới rồi.”
Hai người bước vào nhà.
Tiết Bồng vẫn còn hơi ngơ ngác, ban nãy không ngủ còn đỡ, ngủ vậy rồi giờ tỉnh mà cứ như chưa tỉnh.
Lục Nghiễm thấy cô gà gật, bèn giục cô mau đi tắm rồi ngủ.
Nếu là hôm tăng ca bình thường khác, về nhà mệt quá chắc cũng không tắm nữa, ngủ đã rồi hôm sau tính, nhưng hôm nay họ đã tới tận hai hiện trường án mạng, quá nhiều thứ bám trên người, còn có đủ thứ mùi phức tạp.
Tiết Bồng bước vào nhà tắm, tắm gọi nhanh, đến lúc tắm xong mới đột nhiên nhớ ra ở đây không có quần áo của cô.
Tiết Bồng lấy khăn lông lau khô người, bước ra khỏi ngăn tắm, đang định mượn Lục Nghiễm một bộ đồ, lại nhìn thấy một bộ đồ ngủ nam vải cotton nguyên chất trên bồn rửa tay, chắc mới rồi đang tắm thì Lục Nghiễm mang vào.
Tiết Bồng thay đồ ngủ, tiện thể giặt luôn đồ lót, bước ra nhìn thấy Lục Nghiễm đang loay hoay trong bếp bèn hỏi: “Muốn thế còn ăn à?”
Lục Nghiễm nói: “Anh nấu ít súp trứng, hai đứa ăn chung, để bụng đói cả tối rồi, lót bụng rồi ngủ.”
Lục Nghiễm vừa nói vừa quay người, nhìn ngay phải bộ đồ lót vừa mới giặt sạch trong tay cô.
Tiết Bồng bỗng chốc thấy hơi ngượng, cô nói: “À em… dơ quá nên em mang đi giặt, giờ em đi phơi…”
“Đợi đã.”
Lục Nghiễm đi nhanh vào phòng Barno, lục tìm cả buổi trời, lôi ra được một cái máy sấy đồ, anh mang ra nhà tắm cắm điện rồi bảo: “Dùng cái này đi, sớm mai là khô rồi, phơi ngoài kia chắc chắn không khô nổi.”
Tiết Bồng tò mò hỏi: “Sao anh có cái này?”
Lục Nghiễm hắng giọng giải thích: “Barno tắm xong không thích sấy, anh mới mua cho nó, để nó tắm xong rồi nằm cạnh đó một lúc, không tới nỗi cảm. À, nhưng mà lần nào anh cũng lau sạch hết rồi.”
Tiết Bồng nhoẻn miệng, cô không để bụng, chỉ treo đồ lót lên cái sào bên trên rồi quay sang trông bếp cho Lục Nghiễm đi tắm.
Đến lúc Lục Nghiễm tắm xong bước ra, súp trứng cũng đã xong.
Tiết Bồng chia súp thành hai phần, hai người cùng ngồi trên sofa ăn súp nóng, không nói lời nào.
Cái chết của Thường Trí Bác đêm nay đã tạo nên cú sốc lớn cho cả hai người họ.
Tiết Bồng tin rằng trong lòng Lục Nghiễm và cô đều thấy như nhau.
Mà càng thế mới càng không biết phải đối mặt làm sao, có nên nói với nhau không, nên nói những gì.
Có nhiều thứ chất chứa ở đó, rất châm chích, rất rõ ràng, nhưng trong một số lúc, không ai dám động tới.
Đến lúc ăn xong bữa khuya rồi đánh răng, tất cả đều rất yên tĩnh, cả hai đều lựa chọn im lặng, một người rửa bát, một người vào phòng ngủ trải giường.
Đến lúc Tiết Bồng rửa bát xong đi vào phòng, nằm lên giường, Lục Nghiễm cũng với tay tắt cái đèn trên đầu giường.
Trong bóng tối, sự im lặng vẫn tiếp tục.
Tiết Bồng trở mình mấy lần, rõ ràng là rất buồn ngủ, rõ ràng đầu óc sắp nổ tung, cô biết ngày mai rất có thể mình sẽ đau đầu vì kiệt sức quá độ, nhưng bây giờ lại hơi khó vào giấc.
Sau khi trở mình thêm lần nữa, Tiết Bồng bỗng nghe Lục Nghiễm hỏi: “Không ngủ được à?”
Tiết Bồng quay người sang, nhìn vào anh trong bóng tối: “Ừm.”
Lục Nghiễm im lặng một lát rồi vươn tay ôm cô vào lòng, một tay vuốt tóc cô nói khẽ: “Anh cũng vậy, đầu óc rối ren lắm.”
Giờ phút này, người có lý trí, có bình tĩnh khách quan tới mấy, cũng cần thời gian tiêu hoá thông tin, cần một quá trình chấp nhận hiện thực.
Tiết Bồng thở dài hỏi: “Lúc nãy anh tới phân cục khu phía Nam gặp Ngải Tiểu Nguyên rồi à?”
“Gặp rồi, cô ấy cũng khai rồi.” Lục Nghiễm nói.
Lục Nghiễm không kể lại quá nhiều về lời khai của Ngải Tiểu Nguyên mà chỉ chọn ra vài điểm quan trọng, kể rõ lại đầu đuôi mọi chuyện.
Nhưng Tiết Bồng nghe lại thấy trong lòng kinh hoàng, não nề từng hồi.
Tiết Bồng cũng không biết phải đánh giá sao về toàn bộ câu chuyện này, con người này, hiện giờ mọi thứ đã không thể cứu vãn, có nói sao cũng vô ích.
Một lúc lâu sáu, Tiết Bồng dần không ngăn được cơn buồn ngủ, trước lúc khép mắt, cô mới trả lời: “Đến bây giờ em vẫn cảm thấy, mọi chuyện hôm nay đều là một giấc mơ, tất cả đều không phải sự thật, người đó không phải là chú Thường…”
Đúng vậy, họ đều mong đây là một giấc mơ.
Dù đã đến hiện giờ, không cách nào quay lại được nữa, tinh thần Lục Nghiễm vẫn chưa hoàn toàn hồi tỉnh.
Chỉ mới mấy ngày trước, anh vẫn còn nghĩ rằng tuy Ngải Tiểu Nguyên có quyết điểm, có vấn đề, còn có một số tật không hay, nhưng tất cả vẫn chưa tới mức gây ra họa lớn như thế.
Có lẽ cái chết của Thường Phong chỉ có liên quan gián tiếp với cô ấy thôi, chắc chỉ vừa đúng lúc thôi.
Dù là lúc đang ngồi ở phân cục khu phía Nam, nhìn thấy khuôn mặt Ngải Tiểu Nguyên, nghe cô ấy khóc lóc xin lỗi, ăn năn, kể lại đầu đuôi sự việc, Lục Nghiễm vẫn thấy hơi “mù mờ”.
Đó là cảm xúc né tránh tạm thời do không thể nào tin được.
Dù có dùng hết sức tưởng tượng, anh cũng không thể nào ngờ Thường Trí Bác và Thường Phong lại kết thúc mạng sống bằng cách như thế.
Còn có cả Ngải Tiểu Nguyên nữa, nói một cách khắt khe thì cô ấy cũng không làm gì vượt quá giới hạn trong toàn bộ sự việc, chẳng qua chỉ là ích kỷ, chẳng qua chỉ là tham lam chút tiền tài.
Nhưng chính bởi những lựa chọn nhỏ nhoi trông có vẻ không có gì nổi trội ấy đã xâu chuỗi lại với nhau, vô tình ấp ủ thành lựa chọn hôm nay của Thường Trí Bác.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm cũng nhắm mắt, nặng nề thở dài một hơi.
Trước khi thiếp đi, rất nhiều khuôn mặt đã lướt qua trong đầu anh, có Thường Trí Bác, Thường Phong, cũng có Hoắc Kiêu, Hoắc Đình Diệu, còn có cả Hàn Cố và Ngải Tiểu Nguyên.
Anh biết, bắt đầu từ ngày mai, mọi thứ sẽ đều khác đi.
Thời đại đã thay đổi, người nhà họ Hoắc có muốn phủi sạch liên can về chuyện hôm tối nay, chuyện trong quá khứ thì tuyệt đối cũng không thể dùng tiền bạc và mọi thủ đoạn để gạt qua như trước kia được nữa.
Ngày tháng tươi đẹp của nhà họ Hoắc cũng đã đến lúc kết thúc rồi.