Tiết Bồng buột miệng nói ra: “Vậy thì nói về Khang Vũ Hinh đi.”
Ngay kế đó, Tiết Bồng chú ý thấy ánh mắt Hoắc Kiêu đã đổi khác.
Trong lúc Tiết Bồng đang thử giải thích rõ hơn, Hoắc Kiêu lại khẽ cười hỏi: “Em cũng quen Khang Vũ Hinh à?”
Tiết Bồng cẩn trọng đáp: “Tôi đã biết người này mười năm rồi, nhưng tới gần đây mới gặp mặt, là một dịp rất tình cờ.”
Hoắc Kiêu dường như hơi kinh ngạc: “Mười năm?”
Tiết Bồng cười, ra vẻ như không có ý gì: “Đúng rồi, khi còn sống chị tôi có để lại vài tấm ảnh, trong đó cũng có ảnh chụp chung của chị ấy với anh, còn cả Khang Vũ Hinh nữa.”
Đây tất nhiên là một lời nói dối, ảnh được chụp mười năm trước nhưng đến gần đây cô mới nhìn thấy.
Hoắc Kiêu: “Hoá ra là thế.”
Tiết Bồng im lặng một chốc rồi bỗng nói: “Lạ thế, sao tự dưng lại thành anh hỏi tôi rồi?”
“À, xin lỗi.” Hoắc Kiêu cười nói: “Em muốn biết chuyện trước kia của chị em, đầu óc anh thật là.”
Tiết Bồng không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào anh ta.
Hoắc Kiêu nói: “Vậy anh bắt đầu kể từ khi mới quen biết vậy.”
Đã từ mười năm trước, khi đó Hoắc Kiêu và Tiết Dịch sắp lên lớp Mười Hai.
Vào dịp nghỉ hè năm Mười Một, vì tò mò nên họ bắt đầu ra vào sàn nhảy và quán bar, những nơi không cho phép trẻ vị thành niên.
Nhưng quy định là thế thôi, đến lúc vào đó rồi, họ mới phát hiện hoá ra bên trong có rất nhiều người vị thành niên, ai nấy đều chơi rất hăng máu.
Họ đã quen biết Khang Vũ Hinh vào lúc đó.
Khi đó, Khang Vũ Hinh còn có một người bạn trai làm DJ ở một sàn nhảy, cô ta thường xuyên tới đó chơi, rất thân với vệ sĩ, bartender ở đó.
Mắt nhìn người của Khang Vũ Hinh cũng rất chuẩn, nhìn thấy Hoắc Kiêu dắt theo Tiết Dịch vào ngay từ lần đầu tiên.
Khí chất của họ khác một trời một vực so với môi trường ở sàn nhảy, nhìn là biết ngay học sinh gương mẫu, đến để mở mang tầm mắt.
Đám người thường xuyên đảm nhiệm phân tán hàng trong sàn nhảy cũng lập tức để ý ngay đến những “cô cậu nhỏ” như thế này, tìm được cơ hội là sẽ nhét hàng vào trong đồ uống của họ.
Với tính cách của Khang Vũ Hinh, cô ta sẽ không để tâm tới mấy chuyện như thế, dù nhìn thấy cũng sẽ làm như không biết gì, dù gì thì ngành nào cũng có quy tắc riêng, sàn nhảy cũng không phải của cô ta, nếu chướng mắt mà xen vào thì sau này cũng không vào được nữa.
Nhưng vào lúc đám người kia đã nhắm được cơ hội, chuẩn bị ra tay với Hoắc Kiêu và Tiết Dịch, Khang Vũ Hinh lại đột nhiên xuất hiện, còn thản nhiên đổi đồ uống của hai người.
Khi đó, cả hai người họ vẫn còn không chú ý tới chuyện này, sau đó tới lúc ba người ngồi nói chuyện với nhau, Khang Vũ Hinh mới chỉ vào một góc, bảo hai người nhìn sang đó, họ mới bắt gặp có người bỏ đồ vào thức uống, chớp mắt đã đưa cho một người khác.
Khang Vũ Hinh còn đứng cạnh giải thích, kiểu bỏ thuốc nhìn là thấy ngay thế này còn khá vụng về, mấy tên cao tay thật sự thì đến camera và tầm mắt khắp nơi cũng không chú ý tới được, cái đó mới là đề phòng không kịp.
Hoắc Kiêu nói rất chậm rãi, cũng rất chi tiết, nhưng Tiết Bồng nghe thấy lại cau mày, ánh mắt còn lóe lên chút nghi ngờ.
Hoắc Kiêu thấy thế thì hỏi: “Trông em có vẻ không tin lời anh nói?”
Tiết Bồng nói: “Cũng không phải là không tin, tôi nghĩ anh cũng không có lý do gì để nói dối tôi, chỉ là trong câu chuyện mà anh nói, Khang Vũ Hinh hoàn toàn khác với những gì mà tôi thấy.”
“Vì cô ta giúp anh và Tiết Dịch sao?” Hoắc Kiêu hỏi xong bỗng bật cười: “Khi đó anh cũng nghĩ giống như em bây giờ vậy, nghĩ là cô ta nhiệt tình, chướng mắt nên mới giúp.”
Chẳng lẽ không phải vậy sao?
Tiết Bồng chững lại nhưng không trả lời, chỉ ngẫm lại từ đầu tới cuối câu chuyện vừa rồi, lại nhìn Hoắc Kiêu nói: “Ý anh là cô ta cố tình làm vậy.”
Hoắc Kiêu: “Tất nhiên rồi, anh mà không là con trai của Hoắc Đình Diệu thì cô ta không ra tay đâu.”
Tiết Bồng cụp mắt nghĩ thầm, một Khang Vũ Hinh như thế này thì khá là giống với những gì cô biết hơn, hơn nữa mười năm trước Khang Vũ Hinh đã có mưu mô thủ đoạn như thế, cũng chẳng trách một năm trước lại cho người xông vào nhà kho cứu Chung Lệ.
Muốn giàu phải mạo hiểm, mười năm trước cô ta giúp Hoắc Kiêu, mười năm sau cô ta lại giúp Chung Lệ.
Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng nói: “Tuy là giúp hai người có thể khiến cô ta gặp phải chút rắc rối, nhưng nếu nhờ thế mà có thể khiến anh biết ơn thì cô ta không lỗ.”
Hoắc Kiêu cũng nói: “Đúng là cô ta rất thông minh.”
Tiết Bồng lại hỏi: “Tiếc là tôi không phải người làm ăn, không hiểu những trắc trở ở đây, tôi không hiểu cô ta làm thế cho anh là có ý đồ gì, lúc đó anh vẫn còn là học sinh cấp Ba, chẳng lẽ cô ta còn trông mong làm ăn được với anh?”
Hoắc Kiêu: “Cô ta muốn mượn anh để quen biết bố anh.”
À, Hoắc Đình Diệu.
Tiết Bồng nghĩ ngợi: “Hơi mơ tưởng viển vông.”
Hoắc Kiêu nhướng mày: “Sao thế? Em cảm thấy anh sẽ không trả ơn bằng cách giới thiệu cô ta à?”
“Không phải.” Tiết Bồng nói thẳng thừng: “Tôi cũng từng gặp bố anh một lần, theo tôi thấy, ông ấy sẽ không làm ăn với một cô nhóc mười mấy tuổi đâu, lại càng không nhìn bằng con mắt khác chỉ vì anh giới thiệu…”
Nói đến đây, Tiết Bồng dừng lại, quan sát biểu cảm của Hoắc Kiêu, thế nhưng lại thấy nụ cười của anh ta hơi khó đọc vị, ánh mắt nhìn cô cũng loé lên chút phức tạp, dường như đang nghiền ngẫm gì đó.
Tiết Bồng cũng không nghĩ được ngay tại sao Hoắc Kiêu lại nhìn cô như vậy, cô lại tiếp: “Trừ phi tư duy của cô nhóc đó đó thể đem lại lợi ích cực lớn, đến ngài Hoắc nhìn xa trông rộng mà cũng thèm thuồng.”
Hoắc Kiêu nghe thấy thì thoáng kinh ngạc, sau đó lại khẽ cười thành tiếng: “Trước giờ chưa thấy ai đánh giá ông ấy trước mặt anh như thế.”
“Tất nhiên rồi, nịnh bợ còn không kịp.” Tiết Bồng lại không cười nổi, chỉ hời hợt: “Khang Vũ Hinh chỉ muốn tiếp cận anh thôi, vậy thì có liên quan gì tới chị tôi?”
Hoắc Kiêu: “Vì anh không vào tròng nên Khang Vũ Hinh bắt đầu tiếp cận Tiết Dịch.”
Tiết Bồng im lặng một lúc, dòng suy nghĩ cũng chuyện động theo đó, phản ứng từ bản năng và cả kết luận sau khi ngẫm nghĩ đều nói với cô rằng điều đó không thể nào thành công.
Tiết Dịch không phải kiểu ngây ngô khờ khệch, sẽ không vì được Khang Vũ Hinh giúp cho lần đó mà thì thầm to nhỏ với Hoắc Kiêu, bảo anh ta giới thiệu cô ta cho Hoắc Đình Diệu.
Khang Vũ Hinh cũng không phải loại ngu ngốc, sẽ không ngây thơ cho rằng tiếp cận Tiết Dịch là có thể vòng được tới Hoắc Đình Diệu.
Thêm vào đó, Tiết Bồng đã tiếp xúc với không ít vụ án, cũng gặp nhiều nghi phạm, thấy đúng là trên đời cái loại nào cũng có.
Dù là đối tượng tình nghi hay nhân chứng, mỗi người một tính, đủ thứ kiểu, nhưng chỉ có duy nhất một chuyện mà tất cả mọi người đều như nhau, không ai ngoại lệ, đó chính là “vẽ vời”.
Dù thêm thắt tròn méo thế nào thì mỗi người cũng đều sẽ từ đưa ra lời chứng có lợi nhất cho mình, tô điểm cho vai trò của mình trong câu chuyện.
Điều này không chỉ ở trong quá trình thẩm vấn, mà trong cuộc sống cũng vậy.
Thế nên Hoắc Kiêu nói vậy thì Tiết Bồng cũng chỉ nghe thế thôi, không hề cho là thật.
Tiết Bồng hỏi: “Anh đã thấy ngay Khang Vũ Hinh đang diễn trò như thế, vậy sau đó có còn tiếp xúc nữa không?”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Có một chút, nhưng mà đều là cô ta chủ động tìm tới, bọn anh không thể coi là bạn bè.”
Tiết Bồng: “Vậy chị tôi thì sao? Sao lại làm bạn với cô ta?”
Hoắc Kiêu: “Chắc là tình bạn kỳ quặc giữa con gái, Tiết Dịch thấy là Khang Vũ Hinh chỉ hơi mưu mô tí chứ cũng không có gì, vả lại môi trường sống của Khang Vũ Hinh như thế, cô ta không trở trò một chút thì sao có thể tự bảo vệ mình.”
Cũng đúng, mười mấy tuổi là Khang Vũ Hinh đã bỏ học, bố ruột là trùm ma tuý Khang Nghiêu, mẹ ruột lại mất sớm, trước khi chết đành giao cô ta lại cho cậu mợ chăm sóc.
Khi đó, Khang Vũ Hinh giúp cậu trông quán net, trong quán đó toàn là giao dịch mại dâm, cô ta lại là một cô bé xinh xắn tươi trẻ, thường xuyên ở trong môi trường như thế, khó tránh không bị đám khách nam trong quán net ức hiếp.
Cũng không phải là chưa từng có chuyện tương tự xảy ra, trước kia từng có vụ án cô gái trông quầy ở quán net bẩn bị khách nam xem phim đen nhưng không có chỗ xả cưỡng hiếp vào lúc tảng sáng tan làm về nhà.
Khang Vũ Hinh cũng cùng ở trong môi trường như thế, nhưng cô ta lại không chút hư hại, đây tuyệt đối không phải thủ đoạn thông thường, hoặc là cô ta có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hoặc là cô ta có bản lĩnh khiến đám khách kia không dám động đến mình.
Tất nhiên thì Hoắc Kiêu cũng là một người thông minh.
Trong cả câu chuyện, anh ta không hề giấu giếm hành vi và thủ đoạn của Khang Vũ Hinh, chắc là đã đoán được chút cảm nhận của Tiết Bồng với Khang Vũ Hinh.
Nhưng trong lúc kể lại, Hoắc Kiêu không chỉ phủi sạch mọi liên can ở mình mà còn không phủ nhận việc mình từng quen biết và qua lại với Khang Vũ Hinh, nghe thoáng qua thì thấy như toàn là Khang Vũ Hinh đơn phương tình nguyện.
Tiết Bồng cười thầm, nếu không nhìn thấy mấy tấm ảnh theo dõi của Lý Thăng, chắc cô còn tin Hoắc Kiêu nhiều hơn chút.
Nhìn hình mà nói thì Hoắc Kiêu trong hình không giống như đang bị Khang Vũ Hinh đeo bám, ngược lại còn có vẻ như là đối tác “làm ăn” đang giao kèo vui vẻ lắm.
Tiết Bồng không tỏ vẻ gì, lại ngước lên chuyển chủ đề: “Vậy Phương Tử Oánh thì sao, anh có biết gì về xích mích giữa cô ta và chị tôi không?”
Hoắc Kiêu kinh ngạc hỏi: “Sao lại tự dưng nhắc tới cô ta?”
Một chốc sau, Hoắc Kiêu lại bảo: “Anh sẽ không bao giờ quên chuyện cô ta làm với Tiết Dịch đâu.”
Tiết Bồng thở dài nói: “Sao? Anh vẫn chưa biết à?”
Hoắc Kiêu: “Biết gì cơ?”
Tiết Bồng: “À, Phương Tử Oánh ra tù rồi. Một thời gian trước tôi còn nhìn thấy cô ta ở bệnh viện này, cô ta tới khám tổng quát.”
Hoắc Kiêu kinh ngạc thấy rõ, anh ta lắc đầu bảo: “Anh không biết… không ngờ thời gian lại trôi qua thế, cô ta còn ra tù rồi cơ đấy.”
Tiết Bồng thản nhiên tiếp lời: “Đúng đấy, trong một năm anh hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nghe nói một năm trước, vụ tai nạn của anh rất nghiêm trọng, anh vẫn còn sống, ai cũng bảo là kỳ tích, ba người còn lại thì đều tử vong tại chỗ.”
Nhắc đến tai nạn xe, Hoắc Kiêu khẽ thở dài: “Cũng mấy ngày trước anh mới nghe nói tới chuyện này, anh rất lấy làm tiếc. Lúc tới tỉnh dậy, anh còn tưởng đâu là anh chỉ mới hôn mê mấy ngày, sau đó nghe người ta nói là đã một năm, đã nhận định anh là người thực vật rồi, còn nói theo nhận định y học, anh rất ít có khả năng tỉnh lại. Anh cũng không ngờ, chỉ trong vòng một năm mà rất nhiều chuyện đã thay đổi, đến cả Hoắc Ung cũng đi rồi…”
Nghe thấy hai chữ Hoắc Ung, Tiết Bồng bất thình lình ngẩng lên.
Cô thầm giật thót, nhưng chỉ trong phút chốc, cô nhìn sang vẻ mặt của Hoắc Kiêu, nhưng lại thấy anh ta đang cụp mắt, dường như thật sự rất thương xót, không giống đang vờ vịt.
Mà đến người ngoài cũng biết anh em nhà họ Hoắc vẫn luôn ngầm đấu đá nhau, anh ta đột nhiên giở cái trò này ra là có ý gì?
Tiết Bồng nói thẳng: “Nghe anh nói thế, có vẻ anh em anh rất khắng khít với nhau.”
Hoắc Kiêu chững lại, nhìn vào mắt Tiết Bồng.
Tiết Bồng lại bảo: “Trước khi Hoắc Ung chết, tôi với cậu ta có chút xích mích, lúc tới bệnh viện thu thập chứng cứ và hỏi thăm, tôi cũng nghe người ở đây nói là cậu ta nhân lúc anh hôn mê, có cử chỉ lăng mạ anh, theo cách nhìn của tôi với cậu ta, cậu ta cũng không có tình cảm anh em gì với anh đâu. Những chuyện này chắc anh cũng phải biết chứ?”
“Đúng là anh có biết.” Hoắc Kiêu hết sức bình tĩnh: “Nhưng biết thì biết vậy thôi, anh có thể làm được gì? Nó là Hoắc Ung, là em trai anh, điều này sẽ không thay đổi. Nó cũng không phải chỉ chống đối có mình anh mà ghét bỏ cả cái thế giới này, việc này có liên quan rất lớn tới những gì nó trải qua thuở nhỏ, người ngoài không thể nào bao dung cho nó, anh là anh nó, có giận nữa cũng phải nhịn. Vì anh với nó đều là người một nhà.”
Tiết Bồng lại rất bất ngờ với những lời này.
Tiết Bồng cười, không trả lời, chỉ cầm điện thoại xem thời gian rồi nói: “Tôi nên đi rồi.”
Hoắc Kiêu đột nhiên hỏi: “Cho anh xin số điện thoại được không?”
Tiết Bồng đã đứng dậy, nghe thấy thì khựng bước, cô quay lại, nhìn xuống ánh mắt của Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu điều khiển xe lăn, nhanh chóng đi tới tủ đầu giường lấy điện thoại của mình, lại quay về, với tay chìa tới trước mặt Tiết Bồng.
Tiết Bồng không nói gì, chỉ suy nghĩ nhanh rồi lấy điện thoại ra, quét mã QR cho anh ta, sau đó lại gật đầu, không nói lời nào mà đi luôn ra ngoài.
“Tạm biệt.”
Lúc Tiết Bồng mở cửa, tiếng Hoắc Kiêu từ sau vọng tới.
Tiết Bồng nghiêng người, vừa đóng cửa vừa quét mắt nhìn vào phòng lần cuối.
Hoắc Kiêu ngồi trên xe lăn, khuôn mặt hơi trắng bệch nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp, cả người được ánh nắng bao phủ, thấp thoáng trông cứ như một quý công tử trẻ trung không biết gì đến khổ ải trần gian.
Tiết Bồng bước ra khỏi cửa, còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Hàn Cố ở cửa sổ ngay góc.
Hàn Cố nhìn ra cửa sổ, đón lấy gió, đang cúi đầu xem điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Cố quay người, Tiết Bồng đi tới mấy bước: “Anh vào được rồi, chúng tôi nói xong rồi.”
Hàn Cố gật đầu: “Vậy chúng ta có dịp lại gặp sau.”
Tiết Bồng cười, không để tâm lắm, quay người đi ra ngoài.
Đi qua góc rẽ thứ nhất là tới ngay quầy y tá, Ngải Tiểu Nguyên đang ngồi ở đó.
Thấy Tiết Bồng bước ra, Ngải Tiểu Nguyên đứng dậy ngay: “Ấy, tôi còn tưởng hai người phải nói chuyện lâu lắm chứ, tôi đang định đưa thuốc vào đây.”
Tiết Bồng: “Giờ cô đi đi, tôi về đây.”
“Được.” Ngải Tiểu Nguyên vừa đáp vừa chuẩn bị hộp thuốc.
Tiết Bồng vốn đã đi qua khỏi quầy y tá, đi được mấy bước bỗng khựng lại, quay vòng về.
Ngải Tiểu Nguyên ngạc nhiên, nghe thấy Tiết Bồng hỏi: “Phải rồi, bên cô nói hết cho Hoắc Kiêu nghe chuyện của Hoắc Ung rồi sao?”
Nghe thấy tên Hoắc Ung, Ngải Tiểu Nguyên biến sắc ngay tức thì, cô ấy đưa mắt nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Thật ra là do anh Hoắc tự lên mạng xem tin tức mới biết, mấy bài đăng trên mạng anh ấy cũng thấy hết rồi, sau đó mới hỏi chúng tôi.”
“À.” Tiết Bồng tựa vào bàn y tá, nhỏ tiếng hỏi: “Vậy khi đó anh ta có biểu hiện gì? Tức giận, phẫn nộ hay đau buồn?”
Ngải Tiểu Nguyên nói: “Anh Hoắc lại bình tĩnh lắm, vì anh ấy đã chấp nhận sự thật rồi mới hỏi lại chúng tôi để xác nhận, vì thế trong lúc kể lại, chúng tôi cũng nói tránh nói giảm, cố gắng không kích thích đến anh ấy. Với lại mấy bài đăng đó viết cũng chi tiết quá rồi… Thôi, tôi phải vào đưa thuốc rồi.”
Tiết Bồng cười, nhìn Ngải Tiểu Nguyên cầm khay thuốc vội vã chạy ra khỏi quầy y tá, đến lúc Ngải Tiểu Nguyên đi vào trong góc, Tiết Bồng mới vòng qua quầy y tá, hướng mắt nhìn vào camera.
Lần trước tới thu thập chứng cứ, Tiết Bồng đã để ý tới camera ở đây, có một cái chĩa thẳng vào cửa phòng , còn một cái nằm trong phòng , có thể nhìn đúng ngay giường bệnh.
Nhưng bây giờ chỉ còn có camera ở trước cửa là nhấp nháy, cái trong phòng đã tối đen.
Xem ra Hoắc Kiêu đã tỉnh lại, không muốn bị người khác canh suốt ngày như thế.
Trong camera, Ngải Tiểu Nguyên đã đứng trước cửa phòng , một tay bưng khay thuốc, tay kia đẩy cửa, cửa đang hé mở, cô ấy lại đẩy thêm chút nữa.
Tiết Bồng thấy không có gì bất thường, đang định đi khỏi thì ai ngờ lúc này lại nghe thấy một tiếng động chói tay của khay kim loại rơi xuống nền gạch.
Tiết Bồng giật mình, lại quay sang camera.
Chỉ thấy Ngải Tiểu Nguyên đang hốt hoảng ngồi xổm xuống, nhặt nhanh những thứ rơi dưới đất vào khay.
Lúc này, cửa phòng bị kéo ra, Hàn Cố đứng ngay ở cửa.
Có vẻ Hàn Cố đã nói gì đó vài câu, Ngải Tiểu Nguyên khuỵu chân dưới đất, vội vã gật đầu, hình như là sợ sệt lắm.
Tiết Bồng cau mày, thấy Ngải Tiểu Nguyên sắp về lại bèn đi ra khỏi quầy y tá, rẽ sang hành lang.
Cuối hành lang chính là thang máy, Tiết Bồng đi nhanh tới trước, trùng hợp là thang máy cũng đang đến tầng năm, cửa thang mở ra.
Tiết Bồng đang định bước vào, lại thấy có năm, sáu người đang đứng trong thang máy, ai nấy đều mặc vest thẳng thớm, trang trọng.
Tiết Bồng nhìn nhanh, đứng sang một bên nhường đường, vô cảm nhìn đám người nối đuôi nhau bước ra, những tay phía trước trông có vẻ toàn là thành phần ưu tú.
Phía sau chót là một người đàn ông trung niên, ăn mặc thoải mái nhưng rất tinh tế.
Tiết Bồng nhìn tới góc nghiêng của người đàn ông trung niên, nhanh chóng nhận ra ông ta chính là Hoắc Đình Diệu.
Đến lúc cả nhóm người của Hoắc Đình Diệu bước ra khỏi thang máy, Tiết Bồng mới đi vào, ai ngờ đang định ấn nút thì Hoắc Đình Diệu lại quay trở vào, xuất hiện ở ngay trước cửa.
Cửa thang đang chuẩn bị đóng vào lại mở ra.
Tiết Bồng bất ngờ ngước lên, nhìn vào mắt Hoắc Đình Diệu.
Hoắc Đình Diệu nhìn thấy Tiết Bồng thì có vẻ như đang hồi tưởng lại, còn lên tiếng hỏi: “Cháu là… bạn của Hoắc Kiêu à?”
Trong lúc đó, một người đàn ông mặc vest trong số đó cũng kịp thời ấn nút mở thang máy.
Tiết Bồng không bước ra, thản nhiên đáp: “Vâng.”
Hoắc Đình Diệu gật đầu rồi lại cau mày hỏi: “Chúng ta có gặp nhau trước đây không?”
Tiết Bồng cười nhẹ: “Có ạ, lần trước chúng cháu đã tới nhà họ Hoắc để thu thập chứng cứ vì vụ án của con trai ngài.”
“À, thế à.” Hoắc Đình Diệu dừng một lúc, nhớ lại rồi mới ngộ ra: “Vậy… làm phiền cháu rồi.”
Lần này, Tiết Bồng không trả lời mà ấn thẳng nút thang máy.
Cùng lúc đó, trong phòng , Hàn Cố lại đóng cửa vào, vô cảm quay lại vào phòng.
Hoắc Kiêu nhìn ra cửa sổ hỏi: “Vừa rồi là ai thế?”
Hàn Cố: “Y tá ở bên ngoài, Ngải Tiểu Nguyên.”
“Cô ta nghe thấy rồi à?” Hoắc Kiêu quay sang.
Hàn Cố: “Cậu Hoắc cứ yên tâm, cô ta không có gan nói ra đâu.”
Vài giây sau, Hoắc Kiêu bỗng bật cười, thờ ơ mà điềm đạm: “Dù có nói ra cũng không sao, quá lắm thì cũng để đám truyền thông ngoài kia biết được, vụ tai nạn xe của tôi là do Hoắc Ung cấu kết với Khang Vũ Hinh mà ra.”
Hàn Cố cụp mắt bảo: “Vụ tai nạn đó chỉ là ngoài ý muốn.”
Hoắc Kiêu lại cười: “Yên tâm đi, tôi đâu định truy xét gì, Hoắc Ung cũng đã chết rồi, tôi không có hậm hực gì với một người chết đâu.”
Vào lúc này, ngoài kia có tiếng gõ cửa.
Còn chưa đợi ai trong phòng bước ra, cánh cửa đã bị đẩy vào.
Người bước vào chính là đám người Hoắc Đình Diệu.
Tiết Bồng rời khỏi bệnh viện Từ Tâm, lái xe về lại Cục Cảnh sát.
Trên đường đi, Tiết Bồng nhận được điện thoại của mẹ Trương Vân Hoa, hai mẹ con nói chuyện với nhau mấy phút, Trương Vân Hoa còn nhắc đến mẫu nước hồ lần trước Tiết Bồng đã đưa.
Kết quả giám định đã có, về cơ bản trùng khớp với kết quả Tiết Bồng có được ở phòng thí nghiệm lý hoá, hơn nữa trong mẫu nước hồ còn xuất hiện một số thành phần ma tuý, nồng độ khá là cao.
Nhắc đến nghiên cứu nước ô nhiễm thì vào thời của Tiết Ích Đông, người ta vẫn còn tập trung vào lĩnh vực xử lý môi trường, cho đến hai mươi năm nay khoa học kỹ thuật tiến bộ vượt trội, máy móc nhanh nhạy hơn nhiều, giờ mới bắt đầu vận dụng vào lĩnh vực chống ma tuý.
Máy móc thiết bị hiện giờ đủ nhạy bén để bắt được những chất chuyển hoá ma tuý siêu vi lượng trong nước ô nhiễm, kết quả phân tích tính theo nanogram trên lít, kết hợp với tốc độ dòng chảy mỗi ngày của nước ô nhiễm, có thể suy đoán chuẩn xác tổng lượng ma tuý trong nước ô nhiễm, lại suy ra thêm lượng lạm dụng ma tuý trong khu xử lý nước ô nhiễm, cuối cùng qua dựng lại số liệu, phác hoạ được “bản đồ tình hình ma tuý”.
Vì thế Tiết Bồng vừa nghe thấy đã lập tức nhận ra tính nghiêm trọng, vội vã gặng hỏi xem có những thành phần ma tuý nào.
Trương Vân Hoa kể ra vài thành phần có nồng độ tương đối cao, ngoài kiểm nghiệm ra nguyên liệu điều chế ma tuý đá, những thứ khác đều thuộc dạng ma tuý mới và dược phẩm bị hạn chế.
Tiết Bồng không nói gì hồi lâu, sau đó lại nhớ tới phân tích của Lục Nghiễm từ trước, nghĩ tới Trần Lăng và Mao Tử Linh, nghĩ tới nhà máy hóa chất bỏ hoang nơi Hoắc Ung bị phân xác, còn có cái thôn heo hút ở gần đó.
Trương Vân Hoa lại gặng hỏi trong điện thoại: “Mẹ nhớ là lần trước con nói, mẫu nước hồ này là do người chết trong một vụ án con tham gia trước kia để lại hả?”
Giọng Trương Vân Hoa có chút lo lắng, thật ra lúc có kết quả, bà đã thầm đoán được đôi chút.
Nếu vụ án này chưa kết thúc, Tiết Bồng sẽ giám định tiếp tại Tòa Thực nghiệm của Cục thành phố, nhưng hiện giờ cô đang nhờ đến trợ giúp bên ngoài, chứng tỏ vụ án này không nằm trong phạm vi điều tra của Cục thành phố.
Trước đó, Trương Vân Hoa còn không nghĩ gì nhiều, cũng không ngờ sẽ giám định ra ma tuý, hơn nữa suy đoán theo hàm lượng này, nồng độ hàm lượng ma tuý là cực kỳ cao, nồng độ thế này tuyệt đối không chỉ đơn giản là hút chích ma tuý mà chính là điều chế ma tuý.
Có liên quan đến điều chế ma tuý mà lại không phải nhiệm vụ được Cục thành phố giao phó, sao mà Trương Vân Hoa không lo cho được?
Tiết Bồng giải thích: “Mẹ, vụ án của Trần Lăng đúng là đã kết thúc rồi, nhưng cô ta để lại chai nước này, hiện giờ lại chứng thực được nó có chứa hàm lượng ma tuý lớn, điều này có nghĩa là còn dính dáng tới một vụ án ma tuý khác. Lát nữa con sẽ báo cáo kết quả lên cấp trên, xem xem ý cấp trên thế nào, dù có điều tra cũng không phải là con điều tra, con chỉ cung cấp manh mối mà thôi. Mẹ đừng lo, con không tự đi mạo hiểm đâu.”
Nghe thấy thế, Trương Vân Hoa mới thở phào: “Vậy thì tốt, làm mẹ sợ hết hồn, cái tính y chang bố con, cứ hay lo chuyện không đâu, lại còn đa nghi.”
Tiết Bồng ngạc nhiên, cũng không biết tại sao Trương Vân Hoa lại đột nhiên nhắc tới Tiết Ích Đông: “Bố con cũng từng làm gì tương tự ạ?”