Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, Tiết Bồng đã xuất hiện ở phòng làm việc Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết, mấy đồng nghiệp vừa bận rộn tăng ca cả đêm nhìn thấy Tiết Bồng đều kinh ngạc.

Mắt hai mí của Mạnh Nghiêu Viễn sắp thành một mí tới nơi, mặt sưng lên, nằm ườn hỏi cô: “Bà ngáo rồi hay gì, bảo bà nghỉ ngơi cho đàng hoàng mấy hôm mà, bà đi làm chi vậy?”

Tiết Bồng cười, đặt mấy ly cà phê với gói bánh su kem lên bàn: “Đối với tôi thì cách nghỉ ngơi tốt nhất là làm việc.”

“Mẹ ơi…” Mạnh Nghiêu Viễn mắng thầm, đang định bảo “biến tái” thì lại ngửi thấy mùi cà phê, vội vã nuốt lấy mấy lời không hay, nhìn chăm chăm vào hộp bánh su kem vài giây rồi lại nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng nói: “Đi tắm rửa nhanh đi, cà phê phải uống lúc còn nóng chứ.”

Mấy phút sau, Tiết Bồng đi đến phòng thí nghiệm lý hoá, Diêu Tố Vấn cũng vừa ra khỏi cửa, đang định mang ly tới phòng trà.

Tiết Bồng tới vừa đúng lúc, cô đặt cà phê lên bàn cô ấy, còn chưa đợi Diêu Tố Vấn hỏi gì thì đã nói trước: “Tôi biết cô định nói gì, tôi không mệt, cũng không suy nhược gì đâu, không cần nghỉ dài hạn, lần này đãi ngộ hơn đợt trước bị bắt cóc, ít nhất thì không có trúng độc, cũng không thiếu miếng da nào.”

Diêu Tố Vấn cười: “Trông chị có tinh thần nhỉ.”

“Cũng may là có các đồng nghiệp, nhanh thế đã tìm ra tôi rồi.” Tiết Bồng chuyển chủ đề: “Thật ra hai ngày nay mất tích, trong lòng tôi cứ vướng mắc một chuyện.”

Diêu Tố Vấn đã lấy một tệp hồ sơ ra từ trong cái hộp sách trên bàn, đưa sang cho cô: “Tôi biết, đã có kết quả rồi đây.”

Tiết Bồng lập tức mở tệp hồ sơ ra xem lướt qua.

Trên thế giới này không chỉ có người mà bất cứ động vật, sinh vật nào cũng có “ADN” của nó, cả nước ô nhiễm cũng vậy.

Cùng là nước ô nhiễm nhưng hàm lượng ô nhiễm, hàm lượng kim loại nặng, hàm lượng ma tuý, hàm lượng vi sinh vật và tổ hợp như thế nào đều là những đặc điểm riêng biệt.

Nói cách khác thì trên đời này sẽ không có hai mẫu nước ô nhiễm giống hệt nhau, trừ phi là từ cùng một nguồn gốc.

Trong báo cáo số lượng thành phần của Diêu Tố Vấn, tuy hai mẫu nước hồ không giống hệt nhau nhưng mức độ tương khớp lại cao y hệt, theo quyết định dựa trên khoa học, cả hai mẫu có % nước từ cùng một hồ.

Tiết Bồng bỗng chốc không nói được gì, chỉ nhìn chăm chăm vào mẫu số liệu, trong đầu nhanh chóng lóe lên rất nhiều cảnh tượng: những chi tiết từng bị cô bỏ sót.

Lúc tiếp nhận thẩm vấn, Mao Tử Linh có nhắc đến Trần Lăng, người bạn ở cô nhi viện Lập Tâm mà mình đã cắt đứt quan hệ.

Hiện giờ xem ra Mao Tử Linh đã cố tình nhắc tới điều đó, rõ là cô ta biết Trần Lăng đã để lại một mẫu nước hồ.

Tất nhiên là sau khi trốn thoát khỏi cái thôn kia, Mao Tử Linh không thể nào gặp được Trần Lăng, cô ta không thể để lộ thân phận, sao lại có thể chấp nhận rủi ro mà tới trại giam?

Vậy thì ở giữa chắc chắn có người đang đóng vai trò làm cầu nối cho Mao Tử Linh và Trần Lăng.

Tiết Bồng gập báo cáo lại, cô lẩm bẩm: “Mao Tử Linh vẫn còn giấu một số chuyện…”

Diêu Tố Vấn đang uống cà phê, nghe thấy thế, thoáng ngạc nhiên rồi nói: “À, có chuyện này chắc chị vẫn chưa biết.”

Tiết Bồng: “Chuyện gì cơ?”

Diêu Tố Vấn: “Vào cái hôm chị mất tích, Mao Tử Linh đã qua đời trong phòng bệnh ở trại tạm giam rồi.”

Tiết Bồng sững sờ.

Qua đời rồi…

Diêu Tố Vấn nói tiếp: “Pháp y Quý mong được gặp cô ấy lần cuối nhưng Mao Tử Linh không đồng ý. Vì chuyện này mà pháp y Quý sốc lắm, ngay hôm sau đã xin nghỉ phép dài hạn. Vì trước đó, vụ án của Mao Tử Linh cũng có dính dáng tới anh ấy, dù không có chứng cứ chứng minh anh ấy có hiềm nghi thì cũng khó tránh lời ra tiếng vào, thế nên bên Khoa Pháp y cũng cho rằng việc để anh ấy nghỉ phép là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.”

Tiết Bồng không nói gì một lúc lâu, cô chỉ cụp mắt, nhớ tới Quý Đông Duẫn ở Chi đội Hình sự hôm đó, sắc mặt gã khi ấy rất tệ nhưng vẫn quyết nghe hết quá trình thẩm vấn.

Đối với những người khác, Mao Tử Linh là phạm nhân, dù cảnh ngộ của cô ta có đáng được cảm thông đến độ nào, họ vẫn phải thực hiện theo trình tự tư pháp, nhưng đối với Quý Đông Duẫn, Mao Tử Linh lại từng là người yêu, từng câu từng chữ của cô ta đều như nhát dao găm vào người gã.

Diêu Tố Vấn nói: “Thật ra đứng ở góc độ của anh ấy, mọi chuyện thật sự quá khó khăn. Tôi cũng đã thử đặt mình vào anh ấy để nghĩ, nếu tôi mà gặp phải chuyện này, tôi chắc chắn cũng sẽ không biết làm sao. Mao Tử Linh cứ thế mà đi, anh ấy mà đi làm, khám nghiệm tử thi như những ngày trước đây, đám người độc miệng ắt hẳn sẽ thì thầm sau lưng nói anh ấy máu lạnh, nhưng nếu anh ấy tỏ ra đau đớn, buồn bã thì sẽ có một số người lại nói sao anh ấy lại cảm thông cho một tên tội phạm giết người, lại còn đồng tình với cô ta.”

Tiết Bồng ngẩn người rồi nói: “Pháp y Quý không quan tâm đâu.”

Diêu Tố Vấn: “Cũng đúng. Không chỉ anh ấy, tôi nghĩ nếu là chị thì chị cũng sẽ không quan tâm.”

Tiết Bồng: “Tôi sao?”

“Đúng rồi, lúc trước chưa thân với chị, tưởng là chị cố tình làm ra vẻ ngầu.” Diêu Tố Vấn cười: “Sau đó dần dần hiểu được phong thái của chị, mới biết chị hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện này.”

Tiết Bồng nghĩ ngợi, ngoài mặt thì có vẻ là vậy, nhưng thật sự thì sao? Cũng không phải là chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ là cô quá nhạy cảm với vụ án, đối nhân xử thế lại quá thiếu nhanh nhạy, không khéo léo, đến người với việc đã sớm ở trong lòng mình mà cũng không để ý.”

Diêu Tố Vấn lại uống một hớp cà phê: “Phải rồi, cảm ơn cà phê của chị nhé, thơm lắm.”

Lúc này Tiết Bồng mới nhớ tới một chuyện khác: “À, thật ra tôi còn có chuyện muốn hỏi cô, có liên quan tới cà phê đấy.”

Thấy Diêu Tố Vấn bắt đầu hào hứng, Tiết Bồng vào ngay vấn đề chính: “Tôi bị người ta bỏ thuốc ở một quán cà phê, tôi còn nhớ khi đó ly cà phê tôi uống có mùi vị rất đặc biệt, thơm lắm, lớp mùi đa dạng, tới giờ tôi vẫn còn có ấn tượng sâu sắc. Tuy trước đó tôi chưa từng uống loại cà phê đó, nhưng tôi cũng đã thử rất nhiều loại hạt cà phê, thế nên hôm đó vừa thử là biết đó là loại đặc biệt ở các buổi đấu giá. Sau đó tôi còn ngửi thấy mùi hạt cà phê trên người một tên bắt cóc trong số đó, tôi còn thử dò thám anh ta, anh ta không phủ nhận phán đoán của tôi.”

Diêu Tố Vấn: “Vậy chị tả lại mùi thử xem? Có khi tôi biết đấy.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Tiết Bồng vừa nhớ lại vừa nói: “Có mùi trái cây, còn có mùi cỏ xanh nữa.”

Diêu Tố Vấn nhanh chóng ngồi xuống bàn máy tính, vừa nhập từ khoá vào vừa hỏi: “Cụ thể hơn chút?”

“Chắc là chanh đấy, hoặc là trái cây loại cam quýt, ngửi hình như còn có chút hương hoa nữa, kiểu mùi hoa cỏ nhiệt đới ấy, hình như còn có mùi anh đào với cỏ thơm.”

Diêu Tố Vấn hỏi: “Cũng có nghĩa là vừa đắng vị cà phê, vừa ngọt kiểu hoa cỏ trái cây?”

Tiết Bồng: “Có thể nói là vậy. Nếu mà tập trung chú ý nhấm nháp thì tôi có thể phân biệt được ba bốn vị trở lên.”

Diêu Tố Vấn đã nghĩ ra được gì đó, nhanh chóng tìm kiếm các loại, chìa màn hình máy tính về phía Tiết Bồng: “Nếu là hàng đặc biệt ở buổi đấu giá, vậy thì loại hạt này không chỉ cao cấp mà còn có sản lượng cực kỳ thấp, chắc là nó đấy.”

Tiết Bồng tập trung nhìn vào, đó là một loại hạt cà phê tên Geisha, có nguồn gốc từ Ethiopia, vì có sản lượng thấp nhất thế giới nên chỉ xuất hiện ở các buổi đấu giá.

Chỉ là muốn xác nhận hoàn toàn xem có phải loại hạt này không thì còn phải tìm cơ hội thử thêm lần nữa.

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm và Phan Chấn Sinh đang ngồi ở phòng họp tầng bảy, đối diện họ là Lâm Nhạc Sơn, đội trưởng Lâm của Chi đội Chống ma tuý.

Một người là cấp trên mới, một người là cấp trên cũ của Lục Nghiễm, hai bên đang trao đổi về vụ án của Trần Mạt Sinh.

Với đội hình sự, vụ án của Trần Mạt Sinh không hề phức tạp, người giết hại Thẩm Chí Bân và vu oan cho Trần Mạt Sinh chính là Lưu Cát Dũng.

Trong cuộc phẫu thuật hôm qua, bác sĩ đã gắp đầu đạn ra khỏi chân gã ta, không nguy hiểm đến tính mạng, sau đó đã bị đưa đến phòng bệnh ở trại tạm giam.

Tống Kim, đồng lõa của Lưu Cát Dũng thì hiện đang ở trong phòng tạm giam của Chi đội Hình sự, hôm qua vừa tiếp nhận thẩm vấn, hôm nay vẫn phải tiếp tục.

Vụ án này đã đâu ra đó, hết sức rõ ràng, không còn gì để phân tích nữa.

Chỉ là với phía chống ma tuý, mối quan hệ ở đây lại trở nên rắc rối phức tạp.

Sau hôm qua cân nhắc tới lui, xin phép ý kiến của cấp, trên, có được phê duyệt, hiện giờ Lâm Nhạc Sơn mới đưa tài liệu mật trong tay tới cho Phan Chấn Sinh và Lục Nghiễm xem.

Lục Nghiễm xem rất kỹ càng, càng xem lại càng thấy nặng nề, hồi lâu không ngẩng đầu.

Trên tài liệu mật được viết rất rõ, “Chung Lệ” trước kia, hiện giờ là Hứa Cảnh Hân có thân phận đặc biệt, có mối quan hệ mật thiết với một trùm ma tuý họ Hứa nào đó trong tập đoàn ma tuý, vì thế nhiệm vụ nằm vùng lần này bắt buộc phải do y tiến hành.

Tất nhiên là kế hoạch này cũng vô tình được thúc tiến sau vụ nổ ở nhà kho, sau khi Hứa Cảnh Hân liên lạc lại được với đội cảnh sát, cân nhắc đến an nguy cá nhân và thân phận của y, đội cảnh sát cho rằng y không thích hợp về lại đội ngay, chi bằng tiện thể ở lại luôn trong tập đoàn ma tuý, chờ cơ hội hành động.

Lâm Nhạc Sơn nói: “Chúng tôi đã rất liều trong chuyện này, nếu không phải vì thân phận của Hứa Cảnh Hân đặc biệt, chúng tôi sẽ tuyệt đối không để cậu ấy lại đó. Phần phía sau đó là thông tin Hứa Cảnh Hân đưa tới trong thời gian nằm vùng ở tập đoàn ma tuý, nếu không nhờ cậu ấy thì chúng tôi cũng không biết việc đấu đá nội bộ trong tập đoàn ma tuý này đã lên đến kịch liệt.”

Lục Nghiễm không lên tiếng, cũng không nhìn Lâm Nhạc Sơn, anh lại lật xem phía sau, nhanh chóng thấy được thông tin đầu tiên mà Hứa Cảnh Hân mang tới.

Trên tài liệu là ảnh của mấy ông lớn trong tập đoàn ma tuý, cũng có một số chú thích về thân thế của họ, những người này cũng hoàn toàn khớp với những bức ảnh hôm đó Khang Vũ Hinh đưa anh xem ở sảnh hội nghị.

Kẻ chống lưng phía sau Hứa Cảnh Hân, cũng chính là trùm ma tuý họ Hứa kia có một vị trí cực kỳ quan trọng trong số những người này, trước kia cũng từng có tới lui với Khang Nghiêu, bố của Khang Vũ Hinh.

Khang Nghiêu đã chịu phục pháp từ lâu, đúng ra thì Khang Vũ Hinh bây giờ không quyền không thế, không thể len lỏi được lên tầng cao của tập đoàn tội phạm này, tập đoàn ma tuý không để cô ta động tay vào việc kinh doanh cốt lõi nhất, một năm trước cô ta phái người xông vào nhà kho, cứu Chung Lệ đang trọng thương ra khỏi đó, lại bỏ r mấy tháng để chăm sóc y từng li từng tí, nếu không nhờ thế, có khi đến giờ cô ta cũng chỉ là một con buôn ma tuý cỏn con.

Đúng là muốn giàu phải lăn xả, nói vậy không sai chút nào.

Xem đến đây, Lục Nghiễm mới ngước mắt nhìn vào Lâm Nhạc Sơn.

Trong lòng anh hiểu rất rõ, phần tài liệu mật này rất quan trọng, cũng rõ vì sao trước kia dù anh có truy xét thế nào, Lâm Nhạc Sơn cũng không chịu hé môi nửa lời, còn ngăn cản việc anh âm thầm điều tra tung tích của Chung Lệ.

Tình hình hiện tại thì có thể thấy rõ, môi trường quanh Hứa Cảnh Hân cực kỳ nguy hiểm, thế trận giao chiến với địch cũng hết sức gay gắt, anh đã biết rồi thì vẫn nên chú trọng đại cuộc khi điều tra bước tiếp theo.

Lục Nghiễm thở dài, đi thẳng vào chủ đề chính: “Em hiểu ý đội trưởng Lâm, sự việc hệ trong, bọn em sẽ không hành động tuỳ tiện. Em sẽ không điều tra tiếp vụ của Vương Xuyên nữa. Sau này nếu có tìm được tung tích của Lý Thành Kiệt, em cũng nhất định sẽ báo với Chi đội Chống ma tuý. Em sẽ coi như không quen biết Hứa Cảnh Hân. Khang Vũ Hinh có tiếp xúc với em, em cũng sẽ thông báo lại từng chút. Sắp tới nếu có cần sự hợp tác của đội hình sự, bọn em sẽ tuyệt đối không thoái thác.”

Lục Nghiễm nói ra xong, Lâm Nhạc Sơn và Phan Chấn Sinh đều bất ngờ, cả hai ban đầu còn nghĩ phải đứng ở góc độ chu toàn đại cuộc để khuyên răn Lục Nghiễm, dù gì thì anh cũng từng hết sức cố chấp với việc tìm kiếm Chung Lệ, không ngờ còn chưa đợi hai người lên tiếng, Lục Nghiễm đã tỏ ý trước, còn suy tính hết trước từng chuyện một.

Lâm Nhạc Sơn thở phào, cười bảo: “Cậu nghĩ được thế là tốt nhất, qua rèn luyện với đội trưởng Phan nửa năm, quả nhiên là có tiếng bộ, chững chạc hơn nhiều đấy.”

Lục Nghiễm khẽ nhếch môi, không nói tiếp, nghe Phan Chấn Sinh và Lâm Nhạc Sơn trò chuyện mấy câu rồi lại đi vào vấn đề chính.

Tiếp đó, Lục Nghiễm nhanh chóng thuật lại với Lâm Nhạc Sơn về những gì Khang Vũ Hinh nói trong sảnh hội nghị, kế đến lại nhắc đến mọi thứ xảy ra ở nhà máy hóa chất.

Lục Nghiễm nói: “Theo quan sát của em, Lưu Cát Dũng và Tống Kim đều có tiếp xúc với Khang Vũ Hinh, tuyệt đối không chỉ giới hạn ở cái quán net đó, hẳn là có liên quan tới đường dây ma tuý. Nhưng mà nếu chuyện này đã có liên quan đến kế hoạch nằm vùng, em sẽ làm đến giới hạn nhất định thôi, nhanh chóng báo cáo mà không dính dáng tới Khang Vũ Hinh.”

“Không.” Lâm Nhạc Sơn đột nhiên nói: “Tình hình hiện giờ lại ngược lại hoàn toàn. Nếu trước khi vụ án Trần Mạt Sinh xảy ra, anh chắc chắn sẽ bảo cậu dừng lại đúng lúc, nhưng bây giờ tình thế thay đổi rồi.”

Lục Nghiễm chững lại, yên lặng vài giây, lướt mắt nhìn phần tài liệu vừa nãy, đột nhiên hiểu ra: “Ý đội trưởng Lâm là đường dây của Khang Vũ Hinh sẽ được thu lưới trước?”

Lâm Nhạc Sơn: “Đúng vậy.”

Lục Nghiễm hít sâu một hơi, không nói gì, cụp mắt xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.

“Tình thế thay đổi” mà Lâm Nhạc Sơn nói không để lộ bất cứ đầu mối gì ngoài mặt, tất cả thay đổi đều là ngấm ngầm.

Lần này Khang Vũ Hinh “mất tích”, tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng các cấp cao của tập đoàn ma tuý đều không phải hạn vừa, đừng nói đến vài ngày, dù chỉ vài giờ, sợ hơn nữa là một biến động trong tích tắc cũng đều có thể bị chúng lợi dụng.

Đây chính là cái gọi là sai một ly đi một dặm.

Có thêm một người phân chia lợi ích, những người khác sẽ bớt đi một phần, tuy Khang Vũ Hinh được cài vào giữa chừng nhờ cứu được Hứa Cảnh Hân, nhưng công lao có to đến mấy cũng là người ngoài, sẽ không được các ông lớn đối xử trọng hậu.

Trong số những người này, xuất thân của Khang Vũ Hinh là mỏng manh nhất, gốc rễ cũng không sâu, muốn đá cô ta ra rất dễ dàng.

Đây cũng chính là lý do tại sao, lúc ở trong quán net đạo cụ, thấy tên thanh niên che mặt đưa tấm ảnh kia ra, Khang Vũ Hinh lại biến sắc tại chỗ như thế.

Trần Mạt Sinh khi đó còn nói: “Đúng là họ biết lần rõ ngọn nguồn, nhưng không phải để tìm cô, mà là để nhân lúc cô không có mặt để phân chia lợi ích.”

Hiển nhiên là Khang Vũ Hinh cũng biết mình gốc rễ không sâu, rất dễ dàng bị nhổ đi, vì thế nếu mấy ông lớn nhân lúc cô ta không có ở đó, âm thầm cấu kết hạ cô ta xuống là hoàn toàn có khả năng.

Vì thế ngay hôm sau, trong lúc sốt ruột, Khang Vũ Hinh mới khích cho Lục Nghiễm đánh thẳng trực diện với Trần Mạt Sinh.

Cô ta ở trong đó ngày dài như năm, không thể ở nổi một phút nào nữa.

Hứa Cảnh Hân chắc chắn cũng nhìn thấy những thay đổi bên trong, vì thế y mới âm thầm đánh tiếng với Lâm Nhạc Sơn, xem có cần nhổ cái đinh Khang Vũ Hinh này trước không, mượn đó để rút bớt một phần thực lực trong tập đoàn ma tuý.

Lục Nghiễm vừa nghĩ tới đây đã nghe thấy Lâm Nhạc Sơn nói: “Bứt dây động rừng đấy, tất nhiên là chúng tôi không trông mong nước cờ Khang Vũ Hinh có thể làm tan rã cả tập đoàn ma tuý, nhưng tôi tin chỉ cần Khang Vũ Hinh lung lay, ngày tàn của những người khác cũng còn không xa đâu.”

Lục Nghiễm ngẩng đầu, hồi lâu không nói gì.

Lâm Nhạc Sơn và Phan Chấn Sinh đợi một lúc, cuối cùng thì Phan Chấn Sinh vẫn hỏi: “Cậu Lục, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng “cộc cộc”.

Lâm Nhạc Sơn: “Vào đi.”

Cửa mở ra, Tiết Bồng xuất hiện ngoài cửa.

Lục Nghiễm khẽ kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng hiểu ra, Tiết Bồng cũng biết thân phận của Hứa Cảnh Hân, vì thế cũng phải báo cho cô tới cuộc gọi này.

Tiết Bồng bình thản đi vào, nhìn Lục Nghiễm rồi cụp mặt, nhỏ giọng chào hai đội trưởng chi đội, sau đó ngồi phía cuối cùng.

Phan Chấn Sinh cười nói: “Cô Tiết đến vừa đúng lúc đấy, cô nghe trước nhé, có gì không hiểu thì lát nữa cậu Lục truyền đạt lại cho.”

Tiết Bồng: “Vâng, đội trưởng Phan.”

Lâm Nhạc Sơn lên tiếng: “Lục Nghiễm, vừa nãy cậu định nói gì, tiếp tục đi?”

Lục Nghiễm bình tĩnh nhìn Lâm Nhạc Sơn, nói với giọng đều đều: “Em nghĩ là hiển nhiên phải động đến đường dây của Khang Vũ Hinh, nhưng động như thế nào, khi nào bắt đầu thì cần phải thận trọng. Thật ra chỉ cần giải quyết được hai vấn đề thôi, không cần phải lo đến người này, lúc nào cũng có thể diệt trừ tận gốc.”

“Ừm, hai vấn đề thế nào?”

Lục Nghiễm: “Thứ nhất, một khi đường dây của Khang Vũ Hinh tan rã, bên cạnh Hứa Cảnh Hân sẽ không có ai có thể cân bằng lại, sao đội trưởng Lâm có thể chắc chắn cậu ấy không phản bội?”

Anh vừa nói xong, cả phòng đều im lặng.

“Cậu…” Phan Chấn Sinh lên tiếng đầu tiên: “Đây là cách sắp xếp của Chi đội Chống ma tuý, cậu không nên có ý kiến.”

Lâm Nhạc Sơn cũng sầm mặt nhưng không quở trách, chỉ bảo: “Tôi hiểu nỗi lo của cậu, thời cơ đúng là rất quan trọng, chúng tôi sẽ không hành động tuỳ tiện. Nói ra vấn đề thứ hai của cậu xem.”

Lục Nghiễm vẫn vô cảm nói: “Thứ hai, dù đội cảnh sát tin tưởng Hứa Cảnh Hân đến thế nào thì cũng nên cài những nội gián khác vào nội bộ tập đoàn.”

Lục Nghiễm nói rồi bèn cụp mắt, hết sức bình tĩnh.

Từ góc độ của Tiết Bồng chỉ có thể nhìn thấy nét nghiêng rắn rỏi của anh, môi mím lại, quai hàm siết chặt, dường như đang căng thẳng với ai vậy.

Một lúc sau, Lâm Nhạc Sơn mới trả lời: “Cậu cũng từng đi nằm vùng, cậu đương nhiên biết chúng tôi tuyệt đối sẽ không để đồng nghiệp của mình đơn độc đối đầu với hiểm nguy. Anh cũng biết cậu lo cho Hứa Cảnh Hân, cậu ấy cũng rất hiểu cậu coi trọng tình bạn này.”

“Em không chỉ lo cho cậu ấy mà cũng nghĩ cho tình hình chung nữa.” Lục Nghiễm thở dài: “Nếu đội trưởng Lâm đã sắp xếp những cảnh sát nằm vùng khác âm thầm tương trợ, thêm đó để cân nhắc đến tình hình chung và sự an toàn của hai bên, khi chưa đến lúc nguy cấp, em đề nghị người đó đừng để lộ thân phận với Hứa Cảnh Hân, chỉ dùng thân phận buôn ma tuý để tiếp xúc với cậu ấy thôi.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng sững sờ.

Tuy cô không nghe thấy nửa cuộc họp trước, cũng chưa xem phần tài liệu trên bàn, nhưng cô cũng hiểu được chút ngọn ngành, có thể hiểu được đầu mối trong cuộc nói chuyện vừa rồi.

Cô chỉ không ngờ là chính miệng Lục Nghiễm lại nói ra những lời này.

Tiếp sau đó, Lục Nghiễm, Lâm Nhạc Sơn và Phan Chấn Sinh lại trao đổi thêm vài phút, đến lúc hai bên đã giao nhận rõ ràng, ba người đứng dậy, Phan Chấn Sinh và Lâm Nhạc Sơn cùng đi ra ngoài, Lục Nghiễm đứng ở bên bàn không nhúc nhích.

Đến lúc cửa đóng lại, Lục Nghiễm mới như được thở phào, anh nhắm mắt, ngồi xuống không nói gì hồi lâu.

Tiết Bồng đi đến ngồi cạnh anh, đợi anh bình tĩnh lại mới khẽ hỏi: “Anh nghi ngờ anh ấy à?”

Chỉ vài tiếng nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại chạm trúng tiếng lòng của Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm giật mình nhìn sang Tiết Bồng, ánh mắt đan xen rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Anh mấp máy môi, hồi lâu mới lắc đầu nói: “Anh cũng không muốn thế này, nhưng chuyện này cần phải dự trù tình huống tệ nhất.”

Tiết Bồng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Thật ra cô cũng có thể hiểu nỗi lo của Lục Nghiễm, tuy Khang Vũ Hinh và Hứa Cảnh Hân có mối quan hệ dựa dẫm, nhưng cũng lợi dụng và khống chế cân bằng lẫn nhau.

Hứa Cảnh Hân từng rất khắng khít với Lục Nghiễm, Tiết Bồng trước kia, điều này không cách nào có thể giấu được Khang Vũ Hinh, dù y có nói đã hoàn toàn buông bỏ tư cách cảnh sát, Khang Vũ Hinh cũng sẽ không tin.

Vì thế Hứa Cảnh Hân chỉ có thể nói với Khang Vũ Hinh rằng y đã lừa Tiết Bồng và Lục Nghiễm, bảo rằng y đang nằm vùng.

Như thế thì Khang Vũ Hinh sẽ bán tín bán nghi, vừa đề phòng Hứa Cảnh Hân vừa không khỏi không dựa dẫm y.

Tất nhiên là Khang Vũ Hinh cũng không ngu ngốc mà chạy tới tập đoàn ma tuý để rêu rao, nói Hứa Cảnh Hân đang dỗ ngọt cả hai bên, vừa đen vừa trắng, y là gián điệp hai mang, thế này có khác gì gậy ông đập lưng ông đâu.

Tiết Bồng nói: “Dựa vào tình hình hiện giờ, họ đang khống chế cân bằng lẫn nhau, có “đối thủ” như Khang Vũ Hinh, anh ấy sẽ càng kiên định với tín ngưỡng của mình hơn. Thế nên anh mới lo là một khi lật đổ Khang Vũ Hinh, không ai “trói buộc” anh ấy, anh ấy có thể sẽ đi thẳng vào con đường đen tôi. Nhưng em nghĩ anh ấy không thế đâu, anh hiểu anh ấy mà, anh phải hiểu cả con người anh ấy nữa chứ.”

Lục Nghiễm thở dài: “Đúng là anh hiểu, anh cũng mong cậu ấy sẽ không thế, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Việc tuyển chọn người nằm vùng cần thông qua thẩm tra chính trị khắt khe, không chỉ là nhân phẩm mà còn phải kiên định với tín ngưỡng. Em đừng có quên, thân phận mới của Hứa Cảnh Hân chưa từng được thẩm tra chính trị, cũng không phải đội cảnh sát giao phó.”

Tiết Bồng: “Anh lo anh ấy sẽ lung lay sao?”

Lục Nghiễm tránh mắt, thấp giọng nói: “Nếu cậu ấy không dính phải ma tuý, nếu cậu ấy không là con trai của trùm ma tuý họ Hứa, anh sẽ hoàn toàn không phải lo.”

Tiết Bồng hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ đến người cảnh sát chống ma tuý từng lập vô số công lao, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng trước kia, ông ấy đã dính phải ma tuý, cai nghiện mấy chục lần vẫn không cách nào quay lại được cuộc sống bình thường, sau khi rời khỏi vị trí mấy năm, cuối cùng tán gia bại sản vì hút chích ma tuý, lại còn vì đó mà bị đồng nghiệp còng tay.

Lục Nghiễm nói: “Anh cũng từng nằm vùng, anh rất hiểu tâm trạng khi nằm vùng. Ngoài việc kiên định với tín ngưỡng, có cảm giác về đội cảnh sát mãnh liệt, còn phải giữ vững niềm tin, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ về lại đội cảnh sát, quang minh chính đại đứng dưới quốc kỳ. Thế nhưng trong một năm nay, cậu ấy đã trải qua mấy tháng đau đớn trên giường bệnh, còn mất đi một phần chân, ma tuý lại đang không ngừng ăn mòn tinh thần cậu ấy, thân phận mới của cậu ấy lại quá khác biệt, không thể chấp nhận được thân phận trước đây của cậu ấy. Trong lòng cậu ấy hẳn rất rõ, dù lần này nhiệm vụ nằm vùng có thành công, cậu ấy cũng không thể tiếp tục làm cảnh sát được nữa. Cái mà đội cảnh sát có thể cho cậu ấy cũng chỉ là phí an ủi, huân chương công lao. Trước tình huống hoàn toàn có thể dự đoán trước này, niềm tin và nỗi thuộc về của cậu ấy cũng sẽ bị lung lay.”

Với nhiệm vụ nằm vùng thông thường mà nói, cảnh sát đi nằm vùng thì hồ sơ chắc chắn nằm lại ở đội cảnh sát, trong quá trình nằm vùng, vừa cần phải bên phải tin tưởng lẫn nhau, cũng cần đề phòng bất trắc.

Giống như kéo dây diều, không được để dây đứt vậy.

Nhưng nội bộ tập đoàn ma tuý hẳn biết được thân phận “Chung Lệ” trước kia của Hứa Cảnh Hân, y có thể ở lại đó là bởi vì mối quan hệ với trùm ma tuý họ Hứa, thế nên sợi dây diều từng làm cảnh sát này đã mất đi lực ràng buộc.

Tiết Bồng khẽ nắm lấy tay anh: “Vì thế nên… anh mong đội trưởng Lâm sẽ âm thầm phái người khác tới đó, vừa giám sát, vừa bảo vệ anh ấy.”

Lục Nghiễm ngước lên, ánh mắt lóe lên chút xót xa: “Điều quan trọng nhất là vào lúc cậu ấy sắp sửa lạc lối, sẽ có người hiểu cậu ấy, vực cậu ấy dậy. Nếu có thể, anh mong mình chính là người đó.”

Truyện Chữ Hay