Sáng sớm hôm sau, Phó Thị trưởng Tần Bác Thành đích thân gọi điện tới, hỏi thăm về chuyện Lục Nghiễm mất tích.
Tần Bác Thành cho biết hiện tại vẫn chưa để Tề Vận Chi biết chuyện Lục Nghiễm mất tích, chỉ lừa bà rằng Lục Nghiễm phải đi xử lý một vụ trọng án, không tiện mở điện thoại.
Nhưng như thế cũng không giấu được mấy ngày, vì thế Chi đội Hình sự phải mau chóng tìm được người.
Có thêm áp lực từ Phó Thị trưởng, Phan Chấn Sinh hiển nhiên không dám chậm trễ, nôn nóng như kiến nằm chảo lửa, lập tức đè áp lực xuống cho cấp dưới.
Ngay sau đó, Chi đội Hình sự bèn dựa vào báo cáo Toà Thực nghiệm đưa tới để phân công chi tiết tiếp theo.
Toà Thực nghiệm đã hoàn tất việc giám định vật chứng sinh vật trong chiếc xe không biển số.
Ngoài ADN của tài xế Lâm Thích đã được xác định, còn có hai đối tượng tình nghi khác, một người đàn ông trong số đó không rõ thân phận, một người đàn ông khác thì sau khi đối chiếu ADN, lại được phát hiện hoàn toàn khớp với ADN của Trần Mạt Sinh, người ở tù oan mười năm, vừa ra tù nửa năm trước?!
Một người đàn ông ở tù oan mười năm sao tự dưng lại gây án?
Lần này thì khả năng gã bị oan là rất thấp, hơn nữa một trong số những người gã bắt cóc lại còn là cảnh sát.
Tổ trinh sát lập tức trích lục hồ sơ của Trần Mạt Sinh để nghiên cứu, còn phái người đến trại giam nam thành phố Giang để hỏi thăm bạn tù của Trần Mạt Sinh.
Ngoài ra, còn phải triển khai điều tra chi tiết về bạn trai của Khang Vũ Hinh, cũng chính là người báo án Hứa Cảnh Hân, nhất là tình hình tài chính và bảo hiểm, dù gì thì trước đó có nhiều vụ án tương tự, khả năng người thân gây án là khá cao.
Mặt khác, Tiết Bồng đang thu thập chứng cứ ở nơi ở của Khang Vũ Hinh và Hứa Cảnh Hân.
Cả hai sống trong một căn biệt thự hơn hai trăm mét vuông, chia thành hai tầng, Khang Vũ Hân và Hứa Cảnh Hân sống ở hai phòng khác nhau.
Nhưng vì địa điểm gây án không phải trong biệt thự, nơi đây không phải hiện trường vụ án, hiện giờ cũng không có chứng cứ cụ thể chứng minh Hứa Cảnh Hân có liên quan tới chuyện này, vì thể không tiện lục soát quá mức trong biệt thự.
Vả lại theo quy định, công tác thu thập chứng cứ như thế này cần sự có mặt của chủ nhà.
Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn vừa thu thập dấu vết ở sảnh tầng một xong, cô đứng dậy, quay đầu nhìn Hứa Cảnh Hân và Hứa Trăn đứng cách đó không xa.
Hứa Trăn đang hỏi thăm vài vấn đề, sắc mặt Hứa Cảnh Hân rất nặng nề, như đang cố nhớ lại gì đó, sau đó lại trả lời giản lược.
Tiết Bồng lại nhìn xuống chân y.
Tuy Hứa Cảnh Hân đã mặc quần dài nhưng Tiết Bồng lại nhớ rất rõ, hôm đó lúc lên xe, y đã để lộ phần chân giả bên phải.
Tiết Bồng nhìn đi nơi khác, lại nghĩ tới báo cáo của Diêu Tố Vấn hôm qua.
Sợi tóc dài ba cm kia đã chứng thực chủ nhân của nó từng dung nạp ma tuý trong một khoảng thời gian ngắn.
Việc thu thập vật chứng sinh vật của Hứa Cảnh Hân trong toà nhà này lại hết sức đơn giản, một khi chứng thực được Hứa Cảnh Hân từng sử dụng ma tuý, vậy thì tính chất của vụ án cũng sẽ thay đổi theo.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng khều tay gọi Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn nhìn vào mắt Tiết Bồng, nghe cô nói nhỏ: “Tôi muốn lên lầu xem thử.”
Mạnh Nghiêu Viễn thoáng sững sờ, nhưng y lại nhanh chóng đoán được ý Tiết Bồng nhờ sự ăn ý của những lần hợp tác trước giờ.
Mạnh Nghiêu Viễn liếc nhìn về phía Hứa Trăn rồi lại quay sang nói: “Bà đi một mình hả? Không có nhân chứng cũng không hỏi ý kiến chủ nhà, dù bà có thu thập được manh mối gì đó thì cũng không sử dụng được. Trừ khi nào là bằng chứng thép!”
Đương nhiên là Tiết Bồng hiểu rõ thiệt hơn.
Hiện giờ Hứa Cảnh Hân vẫn không phải là đối tượng tình nghi, Chi đội Hình sự đưa người tới để thu thập chứng cứ, không thể nào xin được lệnh khám xét, còn phải xem Hứa Cảnh Hân hợp tác đến đâu.
Trước tình hình mơ hồ như thế, tất cả hành động của cảnh sát đều phải chú ý hết sức, không vượt quá quy định, nếu không đối phương có thể kiện ngược lại.
Tiết Bồng tự tiện hành động như thế, nếu chỉ là để tìm một số chứng cứ gián tiếp thì không đủ có hiệu lực, có thể còn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Tiết Bồng không trả lời, Mạnh Nghiêu Viễn nói tiếp: “Tôi biết bà nghi ngờ Hứa Cảnh Hân có liên quan tới ma tuý, thật ra mình cũng có thể đợi lần này về rồi tiến hành so sánh ADN của vật chứng sinh vật của Hứa Cảnh Hân đã thu thập được với sợi tóc hôm đó, đợi có kết quả xác thực là trùng khớp rồi lại chính thức xin lệnh khám xét theo trình tự cũng không muốn. Nếu bây giờ bà đi mà tìm ra ma tuý, lỡ đâu anh ta lại cắn trả bảo là bà vu oan giá hoạ rồi bà giải thích sao?”
Tiết Bồng nghe hết những gì Mạnh Nghiêu Viễn phân tích, sau đó chỉ nói: “Tôi có chừng mực, không làm gì bậy đâu, Nghiêu Viễn, ông giúp tôi một lần này đi. Lỡ xảy ra chuyện thì tôi sẽ nói là tôi lén lúc ông không để ý chạy lên.”
“Tôi không có ý đó, bà mà có chuyện gì thì tôi gánh chung với bà, bà…”
Nói đến đây, Mạnh Nghiêu Viễn khựng lại: “Được thôi, vậy bà đi mau về mau đi, nếu bị phát hiện thì nói là đi kiếm toilet biết chưa?”
Tiết Bồng nhanh chóng mỉm cười, cô không nói gì thêm, chỉ cầm vài món công cụ, vòng nhanh ra phía sau Hứa Cảnh Hân, men theo điểm mù tầm mắt của y chạy lên cầu thang.
Tiết Bồng vừa lên tầng là lập tức ngước mắt nhìn lên trên một cái camera.
Thật ra từ lúc vừa vào cửa cô đã để ý rồi, ngoài cổng có một kiểu camera y hệt, không chỉ thế nà trong phòng khách cũng có, mỗi phòng đều có một cái, có phòng do có góc chết nên còn lắp tận hai cái.
Tầng một có nhiều camera đến thế, phòng ở tầng hai cũng chắc chắn có.
Vấn đề là ai lại đi lắp camera khắp nơi ở trong nhà như thế? Có phải đang quay truyền hình thực tế đâu.
Dựa vào kinh nghiệm thu thập chứng cứ trước giờ, Tiết Bồng thường chỉ nhìn thấy “trận địa” như thế này trong nhà các phần tử phạm tội hoặc các tay buôn ma tuý.
Giám sát là để bảo đảm được tốt hơn, lỡ đâu cảnh sát có tìm tới thì người nấp trong nhà cũng chạy trốn được ngay.
Tất nhiên là với số lượng camera nhiều như thế, căn nhà này chắc chắn có lối ra thứ hai.
Chẳng qua là tất cả những thứ này đều không phải điều mà Tiết Bồng quan tâm, cô cũng không chùn bước, đi băng qua dãy hành lang, mở từng cánh cửa phòng, xem rõ hết cách bày trí bên trong rồi mới đóng cửa lại, đi đến phòng tiếp theo.
Cô nhất định phải tìm được căn phòng “nhạy cảm” nhất căn nhà này trong thời gian ngắn nhất.
Tiết Bồng bước đi rất nhan nhưng trong lòng không hề hoảng loạn, cô biết mình có mục đích gì, hoàn toàn không phải là tìm chứng cứ hút chích ma tuý gì đó như Mạnh Nghiêu Viễn nghĩ.
Mạnh Nghiêu Viễn cũng đã nói đấy, Hứa Cảnh Hân có hút ma tuý hay không thì có thể về Toà Thực nghiệm kiểm tra chi tiết là sẽ có được kết quả, cô hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.
So với vậy thì cô muốn chứng thực thân phận của Hứa Cảnh Hân hơn.
Tiết Bồng nhanh chóng đi được tới cuối hành lang, cô mở cửa nhìn vào một căn phòng, đây là một phòng làm việc.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, tầng một hình như cũng có một phòng làm việc, lại còn mở rộng cửa.
Thường thì người ta sẽ không dùng phòng tít trong cùng thế này để làm phòng làm viếc, trừ phi chủ nhà muốn giấu cái gì đó, vậy thì tất nhiên là sẽ chọn phòng sát góc nhất, hoặc cũng có thể là do chủ nhà thường sinh hoạt ở đây, cần một không gian tương đối yên tĩnh.
Cái quan trọng nhất là lại có hai phòng làm việc trong cùng một căn nhà, rõ là một phòng là để người ngoài thấy, phòng còn lại mới là ghê gớm.
Tiết Bồng chắc mẩm trong bụng, bước chân đi vào.
Cô đi đến cái bàn trà bằng gỗ trước mặt, ngồi xổm xuống, dùng công cụ trong tay cẩn thận làm sạch và thu thập dấu vết trên bàn.
Có một ít bột rất nhuyễn, không nhìn kỹ thì rất dễ bỏ sót, trên bàn có có dấu vết ai đó đã từng quét dọn, chẳng qua là bột quá nhuyện, có một số đã mắc lại trong vân gỗ, dù dọn dẹp thì cũng không thể làm sạch được hoàn toàn.
Tiết Bồng thu thập xong số bột, bỏ vào ống nghiệm rồi lại tìm dấu vết trên thảm và sofa.
Trên sofa có vài sợi tóc, không nhiều, chỉ mấy sợi thôi, độ dài có vẻ là của nam giới.
Trên tay ghế còn có một tấm chăn mỏng, chất liệu của tấm chăn cũng rất dễ dính phải tổ chức da.
Tiết Bồng thong thả thu thập tóc và tổ chức da, cẩn thận quan sát độ cao, độ rộng của sofa, còn dùng tay để thử độ đàn hồi và sức chịu lực, tất cả đều rất vừa phải, dù có nằm ngủ ở đây cả đêm cũng sẽ không thấy đau nhức lưng.
Chỉ một lúc sau, Tiết Bồng đã đi tới bàn làm việc nằm ở trong cùng.
Phần thường sử dụng trên bàn rất sạch sẽ bóng loáng, xung quanh có ít bụi bặm, chứng tỏ nơi này không thường có người quét dọn, không như tầng một không chút bụi bặm, chắc hẳn ở đây không cho phép người giúp việc bước vào.
Tiết Bồng lại chuyển tầm mắt sang tệp hồ sơ đặt trên bàn, cô xem sơ qua, là một bản hợp đồng nhưng có quá nhiều điều khoản, cô cũng không có thời gian xem kỹ.
Cô gấp bản hợp đồng lại, nhìn vào cái hộp thuốc rất dễ bị bỏ qua ở bên cạnh.
Đây dường như là hộp thuốc gia đình, thường dùng để đựng một số thực phẩm chức năng hoặc thuốc trị bệnh cơ bản, lại còn đặt ở nơi dễ thấy như thế, chứng tỏ là rất thường dùng đến.
Tiết Bồng mở hộp thuốc ra, lập tức nhìn thấy những viên thuốc nhỏ màu xanh lam và trắng bên trong.
Viên màu trắng thì vẫn chưa rõ là gì nhưng màu xanh thì từ kích cỡ, hình dáng đến chất đều trông hơi quen.
Tiết Bồng cau mày, lấy ra một viên thuốc màu xanh, rọi dưới ánh đèn cẩn thận quan sát.
Viên thuốc màu xanh lam có kích cỡ này có thể là gì được?
Một loạt các tên thuốc xuất hiện trong đầu cô, đến khi đáp án gần xuất hiện, phía sau đột nhiên có tiếng “rầm”.
Âm thanh không được lớn nhưng vì phòng làm việc quá yên ắng, tiếng động lại phát ra đột ngột, Tiết Bồng cũng giật thót.
Cô run tay, suýt làm rơi cái hộp thuốc xuống đất, vội vã đậy nắp lại rồi quay người lại.
Lúc này, Hứa Cảnh Hân đang đứng ngay trước cửa, cửa đã mở ra, trông sắc mặt y không được dễ chịu cho lắm, nhìn Tiết Bồng với anh ánh đầy đề phòng và lạnh lẽo.
Tiếng động vừa rồi là do Hứa Cảnh Hân dùng nạng chọc vào cửa phòng làm việc.
Tiết Bồng tim đập thình thịch, cô thầm hít sâu mấy hơi, nhét công cụ vào túi ngay trước mặt Hứa Cảnh Hân.
Hứa Cảnh Hân đi vào phòng, đứng ngay trước cửa đóng cửa phòng lại, sau đó lại quay người chắn trước cửa, hai tay chống nạng hệt như thần giữ cửa, vô cảm nhìn Tiết Bồng.
Tiết Bồng cố trấn tĩnh, bước mấy bước về phía Hứa Cảnh Hân như không có chuyện gì xảy ra, dừng lại cách đó một khoảng.
Cô không nói dối rằng mình đi tìm nhà vệ sinh như Mạnh Nghiêu Viễn đã bảo, cô tới để thu thập chứng cứ, tất nhiên là mạnh miệng không chút sợ sệt.
Hai người nhìn nhau một lát, Hứa Cảnh Hân đột nhiên lên tiếng: “Cô cảnh sát cho tôi hỏi, tôi đã phạm tội gì mà cần cô nhọc công lén lút lên đây để thu thập chứng cứ thế?”
Tiết Bồng thản nhiên trả lời: “Trong nhà anh Hứa đâu đâu cũng là camera, tôi có muốn lén lút cũng khó. Vả lại anh là người mở cổng nhà mà, anh cũng đồng ý hợp tác thu thập chứng cứ điều tra đấy thôi.”
Hứa Cảnh Hân: “Tôi có đồng ý hợp tác, nhưng hiện trường thu thập cần ít nhất hai cảnh sát có mặt, ở đây chỉ có mình cô.”
Tiết Bồng nhướng mày: “Anh Hứa hiểu quy trình quá nhỉ?”
“Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, trước khi tuân thủ thì hiển nhiên là phải tìm hiểu trước mới biết tuân thủ như thế nào, tất nhiên là cũng phải biết làm thế nào để bảo vệ mình rồi.”
Nói đến đây, Hứa Cảnh Hân bèn nhìn sang bàn làm việc phía sau Tiết Bồng rồi hỏi tiếp: “Cho hỏi, cô cảnh sát đã tìm được thứ mà cô muốn tìm chưa?”
Tiết Bồng nói: “À, tôi tìm thấy một hộp thuốc, bên trong có vài viên thuốc màu xanh, tôi nghi đó là “Rohypnol”, nhưng mà tôi cần phải về làm giám định rồi mới chứng thực được.”
Hứa Cảnh Hân cười: “Ý cô là cái con “Xì Trum” trong hoạt hình ấy hả? (), sao nó lại xuất hiện trong hộp thuốc của tôi?”
(): Rohypnol ở Trung Quốc còn được gọi là Xì Trum.
Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào y, nói gằng từng chữ: “Tên khoa học của nó là Flunitrazepam, hay còn gọi là “Rohypnol”, thuộc nhóm ma tuý loại mới đời thứ ba, có tác dụng gây ngủ, an thần, gây mê.”
Hứa Cảnh Hân không có lấy chút kinh ngạc, y chỉ nói: “Ý cô là có ma tuý trong hộp thuốc của tôi? Nhưng tôi hoàn toàn không biết thuốc gì màu xanh hết, tôi cũng chưa từng thấy bao giờ, càng không có hút ma tuý. Cô nghĩ có khi nào có ai đó động tới hộp thuốc của tôi, bỏ ma tuý vào trong đó để vu oan cho tôi không?”
Cả căn phòng trở nên im lặng.
Một lát sau, Tiết Bồng đột nhiên bật cười, có cái đa phần các biểu hiện trên khuôn mặt đều bị khẩu trang che mất, chỉ lộ ra đôi mắt.
Vẻ mặt của Hứa Cảnh Hân cũng hơi thay đổi.
Sau đó, Tiết Bồng lên tiếng: “Đúng là quả thật có thể có trường hợp này, nếu anh Hứa nghi có người muốn vu oan giá hoạ cho anh thì có thể báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ triển khai điều tra, trả lại sự trong sạch cho anh.”
Hứa Cảnh Hân cụp mắt, khẽ thở dài, trông hơi bất lực: “Cô à, bạn gái tôi đã mất tích rồi, đến tận bây giờ bọn bắt cóc vẫn chưa liên lạc với tôi, cô ấy sống chết ra sao tôi còn không biết, tôi thật sự lo lắm. Tôi báo án là vì muốn nhanh chóng tìm cô ấy về, nhưng cô lại ở đây dây dưa chuyện tôi có hút ma tuý hay không, cô không thấy thế quá đáng lắm sao?”
Tiết Bồng không có lấy một lời giải thích, cô chỉ đi tới mấy bước, kéo gần khoảng cách với Hứa Cảnh Hân.
Hứa Cảnh Hân không né tránh, cũng không ngẩng đầu, cho đến khi Tiết Bồng dừng lại cách y một bước, cô lại lên tiếng, giọng nói được nén xuống rất thấp: “Cả tôi và anh đều biết, muốn chứng minh được anh có hút ma tuý hay không thì hoàn toàn không cần đến số viên xanh lam đó, chỉ cần một cọng tóc là đủ rồi. Anh cũng biết mục đích tôi đi lên đây là gì, tôi không cần biết anh tên Hứa Cảnh Hiên hay là tên gì khác, chỉ cần anh thẳng thắn với tôi, tôi cũng sẽ thẳng thắn với anh.”
Lại là vài giây thinh lặng.
Hứa Cảnh Hiên chậm rãi ngước mắt, nhìn vào mắt Tiết Bồng.
Ánh mắt y ảm đạm, vẩn đục, trong lòng trắng còn vương chút tơ máu, có thể thấy là đã lâu không ngon giấc.
Ánh mắt cô thì lại sắc bén, sáng trong, đen trắng rõ rệt, dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Tiết Bồng lại thấp giọng hơn nữa, gần như chỉ còn hơi gió: “Anh rốt cuộc là ai?”
Hứa Cảnh Hân mím môi trả lời: “Tôi họ Hứa, ghép từ ngôn ngọ, Hứa Cảnh Hân.”
Tiết Bồng cười khẩy: “Vậy sao? Có cần tôi đưa hết những gì tìm được ở đây với cả bằng chứng giám định ma tuý trong ADN của anh tới Chi đội Chống ma tuý hết không?”
Hứa Cảnh Hân chỉ ngắn gọn: “Xin cứ tự nhiên.”
Nói đoạn, Hứa Cảnh Hân bèn đi sang bên cạnh mấy bước, mở cửa nhường đường cho cô, lại nhìn Tiết Bồng hất cằm, ra hiệu cho cô rời khỏi.
Tiết Bồng nhìn Hứa Cảnh Hân, không nói tiếng nào, đi ra khỏi cửa.
Đến lúc băng qua hành lang kia lần nữa, sắp đi đến lối cầu thang, Hứa Trăn cũng đi lên.
Hứa Trăn nhìn thấy Tiết Bồng thì rất ngạc nhiên: “Tôi tìm cô khắp nơi, sao cô lại…”
Hứa Trăn nhìn thấy Hứa Cảnh Hân đằng sau Tiết Bồng, anh ta lại bảo: “Anh Hứa ở đây à, tôi tới báo với anh công tác thu thập chứng cứ của chúng tôi về cơ bản đã kết thúc.”
Hứa Cảnh Hân: “Cảm ơn anh cảnh sát, vất cả cho mọi người quá.”
Cùng lúc đó, Tiết Bồng đã lách quá Hứa Trăn, đi thẳng xuống tầng dưới.
Mạnh Nghiêu Viễn đã thu dọn xong, thấy Tiết Bồng trở lại thì hỏi nhỏ ngay: “Sao rồi? Phát hiện ra gì chưa? Không phải là bị tóm rồi đấy chứ?”
Tiết Bồng không nói gì, cô chỉ lắc đầu.
Sau đó, Tiết Bồng lặng lẽ thu dọn dụng cụ, về xe cùng Mạnh Nghiêu Viễn theo chỉ thị, đợi đội Hứa Trăn ra.
Suốt dọc đường sau đó, Tiết Bồng cứ yên lặng khác thường, cho đến khi về đến Toà Thực nghiệm Cục thành phố.
Vừa vào tới cửa, Phùng Mông đã gọi Tiết Bồng tới.
Hai người lần lượt đi ra một góc, Phùng Mông nén giọng, hỏi một cách rất nghiêm túc: “Con nói thật cho thầy biết, có phải lần này con đã tự tiện hành động không?”
“Dạ.” Tiết Bồng không giấu giếm cũng không hoảng loạn.
“Con!” Phùng Mông nói: “Trước khi mấy đứa đi thầy đã nói gì? Đã bảo con đừng có làm lộ quá, cũng đừng có chống đối mạnh mẽ quá, sao con cứ…”
Tiết Bồng ngước mắt, khẽ hỏi: “Thầy, sao thầy biết vậy ạ?”
Phùng Mông: “Giờ thầy mới là người hỏi đây này!”
Tiết Bồng thở dài, chỉ nói ra phán đoán của mình: “Con chỉ có thể trả lời là con đã hoàn toàn chắc chắn được thân phận của Hứa Cảnh Hân.”
Phùng Mông khựng lại hỏi: “Lúc tự tiện hành động con có phát hiện được gì hả?”
Tiết Bồng: “Một số thói quen và tính cảnh giác chỉ có ở những người từng làm cảnh sát, còn có khả năng chống điều tra và hiểu biết về thể chế của Cục Cảnh sát nữa. Tất nhiên là ngoài ra thì còn có trực giác của con.”
Phùng Mông thở dài: “Cái nên tin lúc này không phải là trực giác mà là khoa học, con là chuyên viên kỹ thuật, sao lại không hiểu được cơ chứ?”
Tiết Bồng hỏi lại: “Vậy với những nơi mà khoa học không thể chạm đến, con biết tin cái gì?”
Phùng Mông: “Biết trả treo rồi cơ đấy, có biết hành động của con hôm nay đã vi phạm kỹ luật rồi không? Nếu mà truy cứu chuyện này thì có thể sẽ bị xử lý đấy!”
Tiết Bồng cụp mắt, trông có vẻ hơi uất ức: “Thầy, nếu vì con mà thầy bị bên chống ma tuý quở trách, vậy thì con bằng lòng gánh chịu mọi trách nhiệm.”
Phùng Mông sững sờ, ngập ngừng hỏi: “Sao con biết là bên chống ma tuý?”
Lúc này Tiết Bồng mới ngước mắt, vẻ ấm ức vừa rồi đã biến mất không tăm hơi: “Thì thầy vừa trả lời con thôi đấy ạ?”
“…” Phùng Mông câm nín một lúc lâu, dạy dỗ đứa học trò này mấy năm trời, lần đầu tiên thấy đau đầu thế này.
Trước đây cảm thấy Tiết Bồng thông minh, dạy một hiểu mười, là một hạt giống tốt, quan trọng nhất là cô làm việc chăm chỉ, không sợ gian khó, hơn nữa còn rất yêu thích nghề này, có niềm đam mê với nghề.
Nhưng bây giờ lại thấy thông minh quá cũng phiền phức.
Tiết Bồng cười nói: “Con vừa về là thầy hỏi tới chuyện con tự tiện hành động, mới nãy con đã thấy kỳ, sao mà thầy biết được? Hứa Trăn và Mạnh Nghiêu Viễn không thể nào đi mách lẻo mấy chuyện này, vả lại còn tới cả tai đội Chi đội Chống ma tuý, chuyện này không hợp lý chút nào. Nhưng mà khi tin tức đã truyền đi nhanh đến thế thì chỉ có mình Hứa Cảnh Hân mới có khả năng tiết lộ thôi. Vậy thì vấn đề là ở đây, sao Hứa Cảnh Hân lại có cách thức liên lạc với Chi đội Chống ma tuý cơ chứ? Anh ta liên lạc với ai? Đội trưởng Lâm sao?”
“Thầy tìm con nói chuyện nghiêm túc như thế này chứng tỏ đội trưởng Lâm rất giận. Nhưng mà con đoán là nguyên do khiến anh ấy giận không phải là vì con phát hiện ra cái gì, động tới ai, mà là vì sợ con làm hỏng sắp xếp của bên chống ma tuý. Thật ra lúc nãy đi thu thập chứng cứ, con đã chắc chắn được tám mươi phần trăm rồi, đến lúc thầy bảo con tới nói chuyện, thì con đã chắc chắn một trăm phần trăm.”
Tiết Bồng nói xong, yên lặng chờ câu trả lời của Phùng Mông.
Phùng Mông lại day thái dương, đầu càng lúc càng đau.
Một lúc sau, Phùng Mông trấn tĩnh lại rồi bảo: “Con chứng thực những chuyện này có ý nghĩa gì không? Mỗi người đều có chức trách của riêng mình, con chỉ cần làm tốt chuyện con nên làm là được rồi, đừng có nhúng tay vào việc bên chống ma tuý.”
“Con hiểu.” Tiết Bồng thở dài, cô khẽ nói: “Thật ra con chỉ muốn biết anh ta có phải người mà con đang nghĩ hay không, đợi Lục Nghiễm về rồi, con sẽ nói anh ấy nghe tin tốt này…”
Buổi trưa, phòng thí nghiệm lý hoá đã cho ra kết quả.
Đầu tiên là chứng thực được sợi tóc dài ba cm và tóc nam giới tìm được trong nhà Khang Vũ Hinh và Hứa Cảnh Hân là của cùng một người, cũng chính là của Hứa Cảnh Hân.
Chỉ là báo cáo vừa ra lò đã bị Chi đội Chống ma tuý hốt đi mất.
Lâm Nhạc Sơn bên chống ma tuý và Phan Chấn Sinh của đội hình sự còn phải mở cuộc họp vì chuyện này, giải quyết xem nên phân chia, giải quyết thế nào.
Cuối cùng, cả hai bên đều thống nhất, giao báo cáo của Hứa Cảnh Hân cho Chi đội Chống ma tuý xử lý bí mật, không để cho người khác biết, bao gồm cả viên thuốc xanh và bột vụn Tiết Bồng tìm được ở tầng hai, sau khi giám định cũng mang luôn báo cáo sang đó.
Ngoài ra, Tiết Bồng cũng đã nhận chỉ thị của Phùng Mông, bảo rằng cấp trên còn đưa ra quyết định, buộc cô tạm thời rút lui khỏi tất cả công tác giám định và thu thập chứng trong vụ án này.
Quyết định vừa được đưa xuống, không chỉ có mình Tiết Bồng chết đứng mà cả đám Mạnh Nghiêu Viễn cũng đều rất kinh hoàng.
Mạnh Nghiêu Viễn muốn lên tiếng thay cho Tiết Bồng lại bị Tiết Bồng vội vàng kéo lại, bảo y đừng lên tiếng, cứ kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh Nghiêu Viễn hỏi Tiết Bồng: “Không lẽ bà không bực mình, không muốn đòi lòi công bằng hả? Bà tìm chứng cứ cũng là vì điều tra vụ án chứ có phải vì gì khác đâu!”
Tiết Bồng chỉ lắc đầu, không giải thích nhiều.
Thật ra trong lòng cô cũng rõ tại sao lại có kết quả như thế.
Lục Nghiễm cũng vì can dự quá nhiều nên mới bị điều tới Chi đội Hình sự.
Cô lại không có xuất thân như Lục Nghiễm, cấp trên cũng biết mục đích của cô là để điều tra, không hề cố ý vi phạm kỷ luật, vì tới mới không phạt nặng, chỉ bảo cô tạm thời rút khỏi những công việc liên quan tới vụ án này để tránh dây dưa không đáng.
Tuy công việc liên quan tới vụ án này đã bị gác lại, nhưng trong lòng Tiết Bồng lại không chút oán trách, cô đã tìm được chân tướng mà mình muốn tìm…
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, không oán trách là một chuyện, điều chỉnh tâm trạng lại là một chuyện khác.
Tuy trông Tiết Bồng có vẻ bình tĩnh, bên trong cô thì lại rối ren lắm.
Cô từng nghĩ rằng, chỉ cần tìm được thi hài của Chung Lệ thôi, tảng đá trong lòng cô và Lục Nghiễm sẽ được tháo dỡ.
Bây giờ cô mới biết mình đã sai.
Cũng chính vào thời khắc này, Tiết Bồng bỗng nhiên hiểu được tâm trạng của Lục Nghiễm, lúc anh bị điều khỏi Chi đội Chống ma tuý, lúc Lâm Nhạc Sơn không cho phép anh điều tra về bất cứ đường dây ma tuý nào, chắc là anh thấy khó chịu lắm.
Nếu là Lục Nghiễm, dù Lâm Nhạc Sơn không cho anh động vào, anh cũng sẽ có cách tự mình đi tìm manh mối, quyết không buông bỏ.
Tiết Bồng không hỏi tự hỏi, bây giờ đổi lại là cô, cô nên làm gì đây?
Thứ duy nhất cô biết là kỹ thuật vật chứng, không có tư duy phân tích và khả năng phán đoán như Lục Nghiễm, việc này cứ như mũi tiến công chính đột nhiên mất tích trên chiến trường, chỉ để lại một người trợ tá ấy.
Mà bây giờ cô trợ tá này lại còn bị người ta hất cẳng rồi.
Cả buổi chiều hôm đó, Tiết Bồng đều “ăn không ngồi rồi”.
Phùng Mông giao cho cô vật chứng cần giám định của hai vụ án nhỏ, Tiết Bồng hoàn thành theo trình tự rồi cứ đờ dẫn, thừ người mãi.
Cô không thể động vào vụ án của Lục Nghiễm được nữa.
Càng không thể nhúng tay vào vụ Hứa Cảnh Hân.
Tiết Bồng chống lấy đầu, lướt điện thoại một lúc, xem tin nhắn Mạnh Nghiêu Viễn gửi tới, y vừa lén lút nói cô biết tiến độ điều tra hiện tại.
Lúc này Tiết Bồng mới đỡ bất an hơn được chút.
Như thế cũng tốt, còn đỡ hơn là không biết gì hết.
Thật ra Phùng Mông cũng để ý thấy hết những cử chỉ lặt vặt này, mọi người trong khoa kiểm nghiệm dấu vết đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói ra, hơn nữa tất cả mọi người đều cảm thấy quyết định dành cho Tiết Bồng lần này đều quá ư là không hợp lý.
Đến chập tối, Tiết Bồng dần lấy lại tinh thần, chỉ đợi Mạnh Nghiêu Viễn báo tin cho mình.
Vào lúc này, điện thoại của cô bỗng nhận được một cuộc gọi từ một số máy lạ.
Mới đầu Tiết Bồng còn nghĩ là điện thoại quấy rối hay là quảng cáo gì đó, thấy số lạ bèn bấm tắt.
Nhưng chưa tới vài giây, số máy đó lại gọi lại.
Tiết Bồng bèn nhấc máy: “A lô?”
Đầu dây bên kia yên lặng một chốc mới lên tiếng: “Tôi là Hứa Cảnh Hân.”
Tiết Bồng sững sờ, bỗng chốc ngồi thẳng dậy.
Cô nhìn ra sau lưng, thấy tất cả mọi người đều đang làm việc, không ai chú ý đến mình, cô mới nhỏ tiếng bảo: “Anh đợi một lát.”
Tiết Bồng nói đoạn bèn đứng dậy đi ra ngoài, bước nhanh qua hành lang, đi đến một góc khuất.
Bên kia đầu dây, Hứa Cảnh Hân vẫn rất kiên nhẫn, không hối thúc cô.
Tiết Bồng đứng lại rồi mới hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Hứa Cảnh Hân nói: “Anh biết em đang có thắc mắc, gặp mặt nói chuyện đi.”
“Được, cho thời gian, địa điểm đi.” Tiết Bồng không lôi thôi.
Hứa Cảnh Hân nhanh chóng cho biết tên một quán cà phê: “Tám giờ gặp.”
Tiết Bồng: “Được.”
Nói đoạn, cả hai đều cúp máy.
Tiết Bồng không đi ngay, cô chỉ tựa vào tường, hai mắt đờ đẫn, thất thần hồi lâu.
Cô biết lần gặp mặt này sẽ giải quyết tất cả.
Dù là với cô hay với Hứa Cảnh Hân.
Giống như câu nói cô đã nói lúc ở biệt thự: “Chỉ cần anh thẳng thắn với tôi, tôi cũng sẽ thẳng thắn với anh.”
Hơn nữa dù câu trả lời và câu chuyện của Hứa Cảnh Hân là gì, cô đều nhất định phải hỏi ra cho bằng được, cô còn phải nói cho Lục Nghiễm biết câu trả lời sau khi anh về.