Hai người nhìn nhau vài giây, người đàn ông cụp mắt, nghiêng người nhìn sang người trợ lý bên cạnh.
Người trợ lý đi tới, người đàn ông nhỏ giọng dặn dò vài câu, trợ lý gật đầu rồi đi ra khỏi Cục Cảnh sát trước.
Người đàn ông lại nhìn sang Barno, Barno cũng không kích động như ban nãy nữa, nó đã nghe theo lệnh của Vương Siêu, ngồi im không động đậy nhưng lại cứ nhìn chăm chăm vào người đàn ông, nhoẻn miệng cười.
Người đàn ông lại khom lưng, xoa đầu nó lần nữa rồi nói với Vương Siêu: “Nó là chú chó nghiệp vụ ngầu nhất mà tôi từng thấy đấy.”
Vương Siêu cũng cười, nắm lấy dây dắt Barno, nhanh chóng đưa nó đi.
Barno đi theo Vương Siêu nhưng cứ mấy bước lại quay đầu lại nhìn.
Tiết Bồng đều để ý hết tất cả, đến lúc Vương Siêu đã dắt Barno đi xa, người đàn ông cũng chống nạng đi tới trước.
Tiết Bồng nhìn y chằm chằm, y lại cứ như không nhìn thấy Tiết Bồng, cứ đi lướt qua như không, có thể nói là không có ý định bắt chuyện.
Hành động này trong mắt cô có nghĩa là tránh né.
Lúc Tiết Bồng kịp nhận ra là mình đang làm gì, thi hai chân cô đã bước tới, cản người đàn ông lại.
Người đàn ông khựng lại, chỉ ngẩng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
Tiết Bồng hít sâu một hơi, quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới, cô hỏi: “Cho hỏi tôi có thể xưng hô với anh như thế nào.”
“Ngôn ngọ Hứa, Hứa Cảnh Hân.” (chữ hứa许 được ghép từ bộ ngôn言và chữ ngọ午)
Tiết Bồng lại hỏi: “Là tên thật hay biệt hiệu thế?”
Hứa Cảnh Hân nghe thấy thì khựng lại: “Sao cô lại hỏi thế?”
Tiết Bồng không trả lời, cô bước tới gần y thêm một bước, khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi trên người đối phương.
Hứa Cảnh Hân lại vô thức bước chân trái về sau, dường như muốn giữ khoảng cách.
Tiết Bồng cứ nhìn chăm chăm vào mặt y, bới lông tìm vết, nhất là đôi mắt kia, lần trước gặp nhau ở trước cửa khách sạn, cô đứng cách người này vài người, thoạt nhìn chỉ thấy hơi quen.
Thế nhưng hiện giờ quan sát ở khoảng cách gần thế này, không có bất cứ gì cản trở, đã đủ để cô chắc chắn được tại sao đôi mắt này lại cứ như đã từng quen biết.
Trong lúc quan sát như thế này, suy nghĩ của Tiết Bồng đã bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Tiết Bồng đột nhiên hỏi: “Anh Hứa tới để hợp tác điều tra sao?”
Hứa Cảnh Hân khẽ gật đầu: “Bạn gái tôi mất tích rồi, tôi tới lấy lời khai.”
Tiết Bồng: “Bạn gái anh là Khang Vũ Hinh?”
Hứa Cảnh Hân: “Đúng vậy, trước đó cô có gặp cô ấy.”
Tiết Bồng chuyển chủ đề: “Anh Hứa là người ở đâu thế? Hiện giờ đang ở đâu?”
Hứa Cảnh Hân chững lại: “Cô ơi, tôi không phải đối tượng tình nghi.”
Tiết Bồng: “Tôi biết, anh cũng có thể không trả lời.”
Hứa Cảnh Hân đứng thẳng người, thở dài nhìn Tiết Bồng rồi dịch sang bên cạnh mấy bước, vòng qua Tiết Bồng, đi thẳng về phía cổng Cục Cảnh sát.
Tiết Bồng đứng yên tại đó hai giây rồi xoay người đi theo phía sau y.
Hứa Cảnh Hân không quay đầu lại, Tiết Bồng cũng không cản đường nữa.
Đến lúc Hứa Cảnh Hân đi ra tới cổng, một chiếc sedan đen chạy tới, trợ lý bước xuống mở cửa băng sau.
Tiết Bồng đứng ở cổng, học thuộc biển số xe, đến lúc chiếc xe đi khỏi, cô mới quay người đi nhanh về phía Chi đội Hình sự.
Bầu không khí trong Chi đội Hình sự rất nặng nề, tất cả mọi người đều rầu rĩ vì sự mất tích của Lục Nghiễm.
Sáng sớm hôm nay, cảnh sát thành phố Lịch vừa mới đưa tin tốt lành tới, họ nói đã tìm được một trong số những hiện trường của vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn.
Chuyên viên kỹ thuật hình sự ở thành phố Lịch đã thu thập và giám định vật chứng mất ngày trời, tìm ra được ADN của một nạn nhân nữ và nhiều đối tượng tình nghi trong một mẫu máu thu thập được ở hiện trường.
Bởi chứng cứ đã quá xác đáng, Phương Húc và Trương Xuân Dương cũng lập tức đi đến trại tạm giam thẩm vấn Liêu Vân Xuyên.
Liêu Vân Xuyên không chống trả tới cùng, trong lòng gã ta ắt hẳn hiểu rõ, chuyện đến nước này càng thành thật thì càng được khoan hồng, hợp tác điều tra sẽ có lợi cho bản án của gã ta hơn.
Đây là một vụ trọng án, nhiều thành phố đều đang chú ý tới, chỉ có nằm mơ mới mong lẻo lự mà thoát khỏi sự chế tài của pháp luật được.
Còn chưa tới trưa, Phương Húc đã mang tin tốt về, rằng Liêu Vân Xuyên đã thừa nhận mình có tham gia thực hiện hành vi phạm pháp, nhưng gã ta chưa từng ra tay giết người, không cưỡng hiếp, cũng không tham gia vào việc bán Mao Tử Linh và cô bác sĩ đã mất tích trước đó tới nông thôn, gã ta chỉ là người biết được ngọn ngành và xử lý thi thể phi pháp.
Việc điều tra ở thành phố Xuân cũng đã chứng thực được manh mối việc buôn bán phụ nữ là do một tay buôn người xu nịnh Hoắc Ung thực hiện, cảnh sát thành phố Xuân đã bắt được người, còn nhờ vậy mà đào ra được thêm nhiều vụ buôn người khác.
Có thể nói vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn xuyên thành phố này đã dẫn ra được một loạt các vụ án, phía sau những kẻ có liên quan là không chỉ có một hai vụ, cứ điều tra tiếp tục như thế này là “thành tích” của Cục Cảnh sát các thành phố đều vượt chuẩn mất, không chỉ có công lao mà còn cả kinh phí phá án nữa, ai nấy cũng đều hết sức hào hứng.
Nhưng cũng vào cùng một ngày, Chi đội Hình sự thành phố Giang lại đón lấy thời khắc u ám nhất.
Đến tận bây giờ, tuy đã qua hơn nửa ngày trời, mọi người vẫn còn hơn ngỡ ngàng.
Tuy mấy năm trước, Lục Nghiễm đã tiếp cận Khang Vũ Hinh thành công, liên lạc được với người nằm vùng mà Chi đội Chống ma tuý đã gài vào bên cạnh Khang Nghiêu trước đó, thêm vào sự bố trí chu đáo chặt chẽ của bên chống ma tuý, cả ba bên trong ngoài phối hợp, cuối cùng cũng bắt được Khang Nghiêu về quy án.
Thế nhưng sau khi nhiệm vụ kết thúc, Lục Nghiễm và Khang Vũ Hinh không thể nào liên lạc với nhau được nữa, tại sao qua mấy năm lại tự dưng dính líu tới nhau?
Theo lời Hứa Trăn, có vẻ như Lục Nghiễm đang muốn điều tra tung tích của đồng nghiệp cũ là Chung Lệ.
Nguyên nhân là một năm trước, Lục Nghiễm và Chung Lệ từng cùng gặp nguy hiểm trong một lần nằm vùng, kết quả, Lục Nghiễm được cứu, Chung Lệ lại không rõ tung tích, Lục Nghiễm cứ canh cánh, mang nút thắt trong lòng vì chuyện này.
Lần này, tổ trinh sát số đã dựa vào chuyện này để đưa ra mọi suy đoán và phân tích.
Sắc mặt Tiết Bồng trông rất tệ, không chỉ trắng bệch mà còn xám xịt đi, môi cũng hơi khô, vì lúc đến vội quá nên vừa vào tới phòng làm việc của chi đội là cô phải vịn vào bàn thở lấy hơi.
Lý Hiểu Mộng lập tức đưa nước ấm tới cho cô: “Cô sao rồi? Chuyện gì mà gấp thế?”
Tiết Bồng uống nửa cốc nước, lấy lại hơi rồi hỏi ngay: “Vừa rồi có phải vừa có một người đàn ông tên Hứa Cảnh Hân tới lấy lời khai không?”
Cả bọn đều lần lượt ngẩn người.
Hứa Trăn: “Đúng thế.”
Tiết Bồng lại hỏi: “Anh ta có uống nước không?”
Lý Hiểu Mộng: “Có, tôi rót cho anh ta đấy.”
Tiết Bồng thấy lồng ngực bị siết chặt, cô nắm lấy cánh tay Lý Hiểu Mộng hỏi dồn: “Cốc đâu?”
Lý Hiểu Mộng vô thức chỉ về phía cái thùng rác ở ngay góc: “Vứt rồi…”
Vừa nói tới đó, Tiết Bồng đã quay người đi về phía thùng rác, cô mở nắp ra xem, bên trong có một số gói đồ ăn vặt, khăn giấy đã sử dụng, một ít giấy bị xé vụn, phía trên cùng là một cái cốc giấy.
Lý Hiểu Mộng đi tới, nghe thấy Tiết Bồng hỏi: “Là cái này sao?”
“Đúng rồi. Rốt cuộc là làm sao thế?”
Tiết Bồng nói: “Cho tôi cái túi với, tôi muốn mang nó về kiểm tra.”
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc, ai cũng nghĩ chẳng lẽ Tiết Bồng đã phát hiện ra hiềm nghi gây án của Hứa Cảnh Hân?
Trương Xuân Dương vội tìm một cái túi hồ sơ mới tinh, rút thêm một tờ khăn giấy ra đưa cho Tiết Bồng.
Tiết Bồng lót khăn giấy trên tay, bỏ cái cốc giấy vào trong tệp hồ sơ, sau đó chỉ nói một tiếng “Cảm ơn” rồi quay đầu rời khỏi Chi đội Hình sự.
Mãi một lúc sau, cả tổ trinh sát mới kịp hoàn hồn.
Trương Xuân Dương lên tiếng trước: “Ơ, tôi còn tưởng Tiết Bồng ít nhất cũng phải nói một câu là tại sao cô ấy lại cần giám định ADN của Hứa Cảnh Hân chứ.”
Lý Hiểu Mộng: “Đúng rồi, em cũng đang đợi đó, ai ngờ…”
Cầm đồ rồi đi luôn?
Phương Húc mới bảo: “Chắc chắn là Tiết Bồng phát hiện ra gì đó. Trong số xe mang về hôm nay, có một chiếc là của Khang Vũ Hinh. Hứa Cảnh Hân là bạn trai của Khang Vũ Hinh, trên xe chắc chắn cũng có dấu vết của anh ta. Có khi những dấu vết đó có liên quan đến việc đội phó Lục mất tích không chừng?”
Hứa Trăn trầm tư suy nghĩ giây lát mới nói: “Nếu thế thì khoa kiểm nghiệm dấu vết chắc chắn sẽ trao đổi trước, không thể nào tự dưng chạy tới như thế được. Với lại, theo lời đội trưởng Phan, ngày mai chúng ta sẽ tới nhà Khang Vũ Hinh thu thập chứng cứ, tới lúc đó cũng có thể lấy được ADN của Hứa Cảnh Hân mà.”
Câu này có nghĩa là tại sao Tiết Bồng lại gấp gáp, đột ngột đến thế?
Thế là Hứa Trăn vội gọi điện tới khoa kiểm tra dấu vết, những người còn lại đều im lặng vểnh tai lên nghe.
Người nghe máy là Phùng Mông.
Hứa Trăn kể lại chuyện vừa xảy ra rồi hỏi Phùng Mông có phải là ông bảo Tiết Bồng tới không.
Không ngờ Phùng Mông cũng rất ngạc nhiên, còn hỏi lại Hứa Trăn.
Vào lúc này, Phùng Mông nói: “À, con bé về rồi, để chú hỏi nó, lát nữa trả lời cháu sau.”
Hứa Trăn cũng trả lời: “Dạ vâng, phiền chú quá, Trưởng khoa Phùng.”
Lúc này, trong khoa kiểm nghiệm dấu vết chỉ có Tiết Bồng và Phùng Mông.
Tiết Bồng vừa bước vào đã thấy Phùng Mông đang nghe điện thoại, còn bảo là “con bé về rồi”, cô cũng thầm rõ là chuyện gì xảy ra, âm thầm đóng cửa lại.
Tiết Bồng đi tới, Phùng Mông bèn hỏi: “Nghe nói con vừa đến lục thùng rác ở tổ trinh sát hả?”
Tiết Bồng gật đầu: “Dạ.”
Phùng Mông nhìn sang cái túi giấy trong tay cô: “Con nghi ngờ bạn trai của Khang Vũ Hinh thì cũng rất hợp tình hợp lý, những vụ như thế này có tỷ lệ người bên cạnh thực hiện là rất cao. Nhưng con cũng đâu thể manh động như thế được, không làm thủ tục gì hết, cũng không nói rõ tình hình cho bên tổ trinh sát biết, cầm đồ rồi đi vậy thôi. Bây giờ vật chứng đã dịch chuyển hai lần, còn từng tiếp xúc với thùng rác, có thể đã bị ô nhiễm mất rồi, dù có kiểm tra ra được gì thì cũng không thể làm vật chứng được nữa. Còn nữa, ngày mai là chúng ta đã đến nhà Khang Vũ Hinh thu thập chứng cứ với tổ trinh sát rồi, đến lúc đó con muốn thu thập ADN của bạn trai cô ta bộ không dễ hơn hả?”
Tiết Bồng không nói tiếng nào từ đầu tới cuối, cô chỉ cụp mắt, nghe Phùng Mông quở trách.
Cô rất bình tĩnh, cũng rất ung dung, thế nhưng tất cả đều chỉ là ở bên ngoài, vừa mới gặp cảnh Lục Nghiễm mất tích, quay qua quay lại đã gặp phải Hứa Cảnh Hân, giờ phút này đây, trong tim Tiết Bồng hoàn toàn trống rỗng, lại còn hỗn loạn.
Đến bản thân cô còn không biết tại sao vừa rồi mình lại manh động như thế, điều đầu tiên muốn làm là nắm bắt lấy bất cứ vật chứng nào có thể dùng để thu thập ADN của Hứa Cảnh Hân.
Cho đến lúc về, gió lạnh thổi qua, cô mới tỉnh táo hơn được một chút.
Phùng Mông nói xong, nhìn chăm chăm vào Tiết Bồng hỏi: “Con nói ra xem thử đi, lý do là gì, thầy cũng phải trả lời với tổ trinh sát chứ.”
Tiết Bồng ngước mắt nhưng không trả lời mà hỏi lại: “Thầy, thầy còn nhớ chuyện Chung Lệ không?”
Phùng Mông: “Nhớ. Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau?”
Tiết Bồng mím môi, trả lời nhanh: “Hứa Cảnh Hân làm con nhớ tới Chung Lệ. Anh ta cũng mất một phần chân, mắt của anh ta trông giống hệt Chung Lệ. Anh ta gặp con còn tránh ánh mắt của con, cứ như đang che đậy chuyện gì.”
Phùng Mông nghe thấy thì sững sờ: “Vì thế mà con chạy đi lục thùng rác hả? Con nghi cái gì? Nghi cậu ta là Chung Lệ? Thầy thấy con bận tới mất nhận thức rồi đó!”
Tiết Bồng giải thích: “Con không phải chỉ suy đoán không không. Lúc còn ở Chi đội Chống ma tuý, Lục Nghiễm và Chung Lệ từng cực kỳ thân thiết với một chú chó nghiệp vụ tên là Barno. Một năm trước, lúc Chi đội Chống ma tuý đi tìm tung tích của Chung Lệ, Barno cũng đã phát hiện ra khúc chân của Chung Lệ đầu tiên. Nó sẽ không nhận lầm mùi của Chung Lệ đâu, vả lại trước giờ nó không bao giờ gần gũi với người ngoài… Nhưng lúc nãy, khi Barno nhìn thấy Hứa Cảnh Hân, nó thậm chí còn không màng mệnh lệnh của Vương Siêu mà xông tới. Hứa Cảnh Hân và Barno lại còn tương tác rất thân thiết, đặc biệt là cử chỉ của anh ta lúc chơi với nó y hệt như Lục Nghiễm, Chung Lệ vậy. Vẻ ngoài của một người có thể thay đổi nhưng phản ứng trong vô thức thì rất khó sửa được.”
Nghe Tiết Bồng giải thích thế, cảm giác của Phùng Mông cũng có thay đổi.
Một phút trước, Phùng Mông còn cảm thấy nhận định và chứng cứ của Tiết Bồng quá dỗi vô lý, sơ sài, thế nhưng bây giờ, với kinh nghiệm của một chuyên viên kỹ thuật hình sự kỳ cựu, ông đã bừng tỉnh, nhận ra chuyện này chắc chắn có khúc mắc, trực giác của Tiết Bồng không phải vô căn cứ, mà là dựa trên nền tảng thực tế.
Giai đoạn đầu tiên của việc suy đoán phá án chính là đặt giả thiết lớn, sau đó mới tới cẩn thận tìm bằng chứng.
Giả thiết của Tiết Bồng quả thật rất kinh khủng nhưng cũng hợp tình hợp lý, không phải khi không mà có.
Phùng Mông thở dài, dịu giọng xuống: “Thế nên con muốn kiểm tra xem Hứa Cảnh Hân có phải là Chung Lệ không đúng chứ?”
Tiết Bồng gật đầu đầy khẳng định: “Dạ vâng.”
Phùng Mông lại hỏi: “Vậy Lục Nghiễm thì sao? Có muốn tìm cậu ấy nữa không?”
Tiết Bồng ngẩn người: “Tất nhiên phải tìm rồi ạ, chuyện quan trọng nhất là phải tìm ra anh ấy.”
Phùng Mông: “Vậy tiếp theo đó con định làm gì, giám định ADN của Hứa Cảnh Hân trước à?”
Tiết Bồng tiếp tục gật đầu.
Phùng Mông thở dài: “Sau đó thì sao?”
Tiết Bồng: “Sau đó tiến hành đối chiếu…”
Chỉ là vừa nói tới đó, Tiết Bồng đã khựng hẳn lại.
Tiết Bồng chớp mắt rồi lại nhìn Phùng Mông, như muốn nói gì đó.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị Phùng Mông giơ tay ngắt lời: “Thầy biết con muốn nói gì, nhưng chuyện này không ổn. Thầy không biết hồ sơ của Chung Lệ ở đâu, thầy không có khả năng lục ra. Dù thầy có thể tìm ra được lý do chính đáng để xin phép Chi đội Chống ma túy thì cũng cần cấp trên ký tên. Con thấy cấp trên sẽ chịu duyệt sao? Tới lúc đó con bảo thầy giải thích thế nào, chẳng lẽ nói chuyên viên kỹ thuật khoa tôi nghi ngờ Chung Lệ phẫu thuật chỉnh hình, thay đổi thân phận sống trong xã hội nên muốn giám định ADN người đó rồi so sánh với hồ sơ của Chung Lệ hả?”
Lần này, Tiết Bồng không nói gì được nữa.
Cô cụp mắt, cau mày, giờ mới nhận thức được suy nghĩ của mình quá khó để thực hiện.
Cảnh sát sử dụng kỷ luật quân đội, chuyện gì cũng phải theo trình tự, theo quy tắc, muốn làm gì cũng phải có đầy đủ thủ tục, không thể để sơ suất gì.
Nếu xin phép cấp trên với lý do này thì chắc chắn sẽ bị phê bình.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng nhỏ giọng nói: “Do con hấp tấp cả, phiền phức cho thầy quá.”
Phùng Mông lại thở dài: “Không tới nỗi phiền phức gì đâu, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, may là con không nói chuyện này cho bên hinh sự biết, con mà nói là họ chắc chắn sẽ đi hỏi đội chống ma tuý, tới lúc đó là phiền thật đấy. Thế này đi, thầy đi gọi điện cho tổ trinh sát, tìm đại cái lý do, cứ nói là con thấy Hứa Cảnh Hân có điểm đáng nghi nhưng bận quá, quên nói rõ với họ.”
Tiết Bồng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phùng Mông đi gọi điện thoại, cô bèn quay người về bàn làm việc của mình, ngồi xuống nhìn chăm chăm vào cái cốc giấy vừa mang về.
Phùng Mông ở đằng sau nói chuyện điện thoại nhưng cô không có tâm trạng để nghe, đầu óc toàn là những thay đổi trong hôm nay.
Đầu tiên là Lục Nghiễm mất tích, sau đó thì người đàn ông nghi là Chung Lệ lại xuất hiện.
Cả hai sự việc, hai người đàn ông đều có liên quan tới Khang Vũ Hinh, chuyện này là trùng hợp sao?
Dường như tất cả mấu chốt và điểm thiết yếu của toàn bộ sự việc đều nằm ở Khang Vũ Hinh…
Tiết Bồng nhắm mắt, đưa tay chống đầu, nhanh chóng suy nghĩ lại từ đầu.
Nghi vấn đầu tiên là ở Lục Nghiễm: Tại sao anh lại lên xe Khang Vũ Hinh?
Trước khi Hứa Cảnh Hân xuất hiện, Tiết Bồng còn thấy điều này rất kỳ lạ, không hợp lý chút nào, thậm chí còn nghi ngờ Lục Nghiễm có tự nguyện lên xe hay không, có khi nào đã bị người khác chụp thuốc mê lúc ở sảnh hội nghị không?
Nhưng nghĩ lại thì nghi vấn này lại không thể không cân nhắc.
Dấu vết ở hiện trường vụ án đều đã cho thấy rõ, đến lúc đó Lục Nghiễm mới ngã xuống đất, hơn nữa họ cũng đã thu thập được dấu vân tay của Lục Nghiễm ở nhiều chỗ trong xe Khang Vũ Hinh, nói cách khác thì lúc ở trong xe, Lục Nghiễm vẫn tỉnh táo.
Vậy thì vấn đề lại quay trở lại lúc bắt đầu, rốt cuộc Khang Vũ Hinh đã dùng thứ gì để khiến Lục Nghiễm lên xe theo cô ta về nhà?
Câu trả lời hẳn là Chung Lệ.
Hay có thể nói là do Khang Vũ Hinh nói với Lục Nghiễm rằng cô ta biết tung tích của Chung Lệ.
Hơn nữa, để chứng thực thêm rằng mình không nói dối, Khang Vũ Hinh còn tiết lộ một vài chi tiết, thậm chí nói rằng muốn đưa Lục Nghiễm đi gặp Chung Lệ.
Nhưng lúc xe đi tới ngã ba thì đột nhiên chết máy, tiếp đó lại có một chiếc xe không biển số đã đợi từ lâu đâm về phía họ.
Xe bị đâm không nghiêm trọng, người trong xe cũng không bị sao, Lục Nghiễm, Khang Vũ Hinh và tài xế bước xuống xe, trong quá trình trao đổi với chiếc xe kia, hai bên xảy ra tranh chấp.
Sau đó, chắc chắn là đối phương đã dùng thủ đoạn nào đó để khiến Lục Nghiễm mất đi khả năng chống cự.
Nhưng để làm được như thế rất khó, Lục Nghiễm không dễ trúng chiêu như thế.
Điều này chứng tỏ đối phương đã có chuẩn bị trước, thậm chí là biết Lục Nghiễm cũng sẽ ở trong xe, nếu chỉ cần đối phó với một người phụ nữ thì họ đã không cần phải bày binh bố trận lắm thế.
Vậy thì mục tiêu của đối phương là Khang Vũ Hinh hay là Lục Nghiễm?
Hay là cả hai?
Tiếp đến là đến Hứa Cảnh Hân.
Hứa Cảnh Hân là bạn trai của Khang Vũ Hinh, khoan nói đến thân phận thật sự của y, chỉ tính mỗi mối quan hệ nam nữ này thôi, Hứa Cảnh Hân đã đủ là một trong số những người đáng nghi nhất.
Mỗi năm đã xảy ra không ít vụ án tương tự, người đầu gối tay ấp đột nhiên mất tích, người khả nghi đầu tiên chính là người thân gần gũi nhất hoặc là người yêu.
Nhưng cứ hễ nghĩ đến Hứa Cảnh Hân có thể là Chung Lệ, Tiết Bồng lại lập tức bác bỏ nghi ngờ này.
Nếu là Chung Lệ thì y không có lý do, cũng không cần thiết phải làm vậy.
Tiết Bồng vừa suy nghĩ vừa viết những cái tên kia ra giấy, hệt như cách Lục Nghiễm phác thảo sơ đồ mối quan hệ vậy, cô nhau chóng liên kết những cái tên này lại, đồng thời ghi chú lại những chi tiết quan trong ở đầu mũi tên.
Sau đó, cô đánh một dấu chấm hỏi ở cạnh tên của Hứa Cảnh Hân rồi lại chia ra hai nhánh.
Một nhánh với giả thiết Hứa Cảnh Hân không phải Chung Lệ, vậy thì y rất đáng ngờ trong chuyện Khang Vũ Hinh mất tích.
Nhánh thứ hai lại lấy giả thiết nếu y là Chung Lệ, thế thì một năm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao y lại biến thành Hứa Cảnh Hân?
Ở đây lại có thể chia thành hai trường hợp.
Một là năm đó nhà kho phát nổ, để giữ được mạng sống của Chung Lệ, bọn buôn ma tuý đã chặt đứt một khúc chân của y, đưa y ra khỏi đó.
Sau đó, bọn bắt cóc dùng mọi cách để nhuốm bẩn Chung Lệ, khiến y từ bỏ thân phận cảnh sát, quyết định phản bội rồi gia nhập với bọn chúng.
Chỉ là khả năng này thật sự quá thấp.
Chung Lệ không thể nào phản bội, điều này đi ngược lại với tính cách và tín ngưỡng của y.
Lại đặt giả thiết tỷ lệ thấp, cho dù Chung Lệ phản bội hoặc lấy danh nghĩa phản bội để giả vờ hợp tác với bọn buôn ma tuý, thế thì cũng đâu thể nhận được sự tín nhiệm của chúng.
Bọn buôn ma tuý chắc chắn sẽ vừa tận dụng, vừa khống chế y, sao có thể để y ở bên cạnh Khang Vũ Hinh?
Hơn nữa hôm đó gặp ở trước khách sạn, Khang Vũ Hinh lại còn nghe lời Hứa Cảnh Hân thấy rõ.
Vì thể chuyện Chung Lệ phản bội là không thể lý giải được.
Vậy thì chỉ còn lại trường hợp thứ hai: Chung Lệ đang chấp hành nhiệm vụ nằm vùng thứ ba?!
Hơn nữa lần này còn là nhiệm vụ đột phát, bắt đầu từ lúc y bị bọn buôn ma tuý đưa đi, vì tính cơ mật nên dù có là Lục Nghiễm thì Lâm Nhạc Sơn cũng không tiết lộ nửa lời.
Nếu suy đoán thế này thì dường như có một số nghi vấn đã sáng tỏ.
Điều này cũng là lý do tại sao một năm trước, vào một ngày sau khi mọi người nhiều lần tìm kiếm tung tích của Chung Lệ mà không có kết quả, Lâm Nhạc Sơn đột nhiên lại đổi ý, bảo rằng không tìm Chung Lệ nữa.
Còn nữa, Lục Nghiễm vẫn cứ không chịu bỏ qua manh mối này, Lâm Nhạc Sơn cũng nhiều lần quở trách, cuối cùng thật sự hết cách mới điều Lục Nghiễm đi.
Chỉ là nếu thế, vấn đề lại quay lại từ đầu.
Sau khi đưa Chung Lệ đi, bọn buôn ma tuý đã phẫu thuật chỉnh hình cho y sao? Hay là trong trận nổ đó, khuôn mặt của Chung Lệ đã bị huỷ hoại, vì thế nên mới làm phẫu thuật chỉnh hình?
Vậy thì sau đó thì sao? Chung Lệ đã liên lạc với Chi đội Chống ma túy bằng cách nào? Lại làm cách nào để lấy được lòng tin của bọn buôn ma tuý, khiến chúng để mặc y tự do như thế?
Chẳng lẽ bên phía đó có người giúp y?
Hay là vẫn còn có chi tiết nào trong đó mà cô đã bỏ lỡ…
Gần như cùng một thời gian đó, tại ký túc xá của một nhà xưởng bỏ hoang nọ.
Lục Nghiễm ngồi bên mép giường gỗ, nhìn ra bầu trời nhỏ xíu bên ngoài cửa sổ phía trên bằng một chút ánh sáng rọi vào.
Cạnh bên giường còn có một chiếc bàn gỗ, sát bàn cũng có ghế, trên bàn là một số món thực phẩm ăn liền, còn có một cái phích nước.
Ngoài ra, trong căn phòng này còn có một nhà vệ sinh khá đơn giản nhưng cũng giải quyết được nhu cầu cá nhân cơ bản nhất.
Lúc tỉnh lại, Lục Nghiễm đã ở đây, anh đã kiểm tra cửa sắt đằng trước, cũng đã mò mẫm cái cửa sổ sắt kiên cố, tất nhiên là còn có cả nhà tắm và lỗ thông gió.
Với những công cụ hiện có của anh, anh không thể mở ra bất cứ lối đi nào trong thời gian ngắn.
Suốt cả một ngày, cũng không có bất cứ ai đi tới.
Dù anh có thắc mắc thì cũng không biết đi tìm đáp án như thế nào.
Lục Nghiễm chỉ có thể nghe thấy tiếng cầu cứu của Khang Vũ Hinh ngoài hành lang, có lúc cô ta sẽ gọi người đã bắt họ tới, mong người ta có thể thả cô ta ra, có lúc sẽ gọi tên anh, hỏi anh nên làm thế nào.
Lục Nghiễm chỉ trả lời Khang Vũ Hinh một lần: “Kiên nhẫn đợi đi, cố mà để giành sức.”
Nhưng Khang Vũ Hinh lại rất sốt ruột.
Sau đó, Lục Nghiễm không thèm quan tâm tới Khang Vũ Hinh nữa.
Điện thoại của anh đã bị tịch thu, anh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và trực giác để mò mẫm khắp nơi tìm kiếm manh mối, đầu tiên là dưới bàn, dưới giường, các góc cửa sổ và bốn cái máy nghe lén và camera trong nhà vệ sinh.
Anh gỡ hết mấy thứ này xuống, ném lên trên bàn, tiếp đó cứ ngồi tựa vào đầu giường sắp xếp đầu đuôi sự việc, mệt thì nằm xuống chợp mắt, tỉnh dậy lại tiếp tục suy nghĩ.
Cuộc sống thế này không còn lạ lẫm gì với Lục Nghiễm nữa, lúc nằm vùng, cuộc sống của anh về cơ bản đều là như thế.
Lúc tiếp cận Khang Vũ Hinh, anh cần giữ cảnh giác mọi lúc mọi nơi, luôn phải tự nhắc nhở mình là ai, nhưng cũng cần “thả lỏng”, không chỉ phải lừa Khang Vũ Hinh mà còn phải lừa cả mình, tất cả suy nghĩ hành động đều phải giống như một người bình thường.
Khang Vũ Hinh sẽ không đề phòng một người bình thường, nhất là khi cô ta còn thích người đàn ông đó.
Thế nhưng bố của Khang Vũ Hinh là Khang Nghiêu lại có thể sắp xếp tai mắt âm thầm theo dõi cô ta, thậm chí sẽ điều tra các mối quan hệ xã hội của Khang Vũ Hinh.
Trong khoảng thời gian đó, thân phận của Lục Nghiễm có nguy cơ bị bại lộ bất cứ lúc nào, bản thân anh luôn trong trạng thái cảnh giác, chưa từng thật sự buông lơi, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy mặt Khang Vũ Hinh, trong lòng anh lại như có sợi dây căng siết.
Cho đến khi Khang Nghiêu sa lưới.
Tận mấy ngày sau đó, Lục Nghiễm đều ngủ say hơn hẳn, sợi dây trong lòng cũng bỗng chốc được giãn ra.
Đến khi kỳ nghỉ phép kết thúc, Lục Nghiễm lại về đội báo cáo.
Nhưng anh biết, trong mấy ngày đó, Khang Vũ Hinh từng tìm tới anh, nhưng số điện thoại và địa chỉ của anh đều đã thay đổi, anh biết Khang Vũ Hinh muốn hỏi gì, nhưng có nói nhiều cũng vô ích, vì thế anh không còn liên lạc với Khang Vũ Hinh nữa.
Về lại với thân phận cảnh sát, sống cuộc sống bình thường mới là mong đợi duy nhất của anh khi đó.
Lại nói về tình hình hiện tại.
Lục Nghiễm bỏ ra một tiếng để sắp xếp rõ ràng sự việc xảy ra đột ngột.
Điều đầu tiên ắt hẳn là mục tiêu của đối phương.
Ban đầu anh cứ tưởng Khang Vũ Hinh mới là mục tiêu, còn anh chỉ tình cờ bị bắt lên xe.
Cho đến khi anh nhớ lại từng chi tiết về người tài xế tên Lâm Thích kia, từ lúc Lâm Thích dẫn đường cho anh trong sảnh hội nghị đến lúc lái xe sau đó, bao gồm cả việc cứ lâu lâu lại quan sát anh qua kính chiếu hậu, tất cả những chuyện này dường như đều chứng tỏ mục tiêu của đám người này không chỉ có Khang Vũ Hinh.
Sau đó ở ngã ba, một chiếc xe không biển số đột nhiên đâm ra từ bên hông, sức đâm không lớn, trông có vẻ không hề muốn làm họ bị thương.
Hai người đàn ông che mặt từ trên xe bước xuống, một người trong số đó ném cho anh một chai nước, bắt anh uống.
Mà lúc đó, Khang Vũ Hinh đã bị Lâm Thích chĩa súng vào đầu, đe doạ, bắt cô ta lên xe.
Lục Nghiễm cầm lấy chai nước, ban đầu anh không uống mà chỉ nhìn ba người đàn ông phía bên kia và khẩu súng trong tay chúng.
Cho đến khi một người đàn ông bịt mặt lên tiếng: “Chỉ cần cậu hợp tác, chúng tôi sẽ không làm hại cậu.”
Giọng của người đàn ông này hơi chút già nua, dáng dấp cũng không cao, tóc cũng đã điểm hoa râm.
Lục Nghiễm nheo mắt, hết sức bình tĩnh khai báo danh tính: “Tôi là cảnh sát.”
Nhưng người đàn ông không những không kinh ngạc, hoảng sợ mà còn đưa súng lên cao, chĩa họng súng đen ngòm vào Lục Nghiễm.
“Tôi biết, cậu tên là Lục Nghiễm, đội phó Chi đội Hình sự, từng hai lần lập công lao hạng ba. Phó Thị trưởng Tần Bác Thành còn là bố dượng của cậu.”
Cũng vào lúc đó, Lục Nghiễm đã hiểu ra, mục tiêu của họ cũng có cả anh.
Lục Nghiễm suy nghĩ nhanh, liếc nhìn tài xế Lâm Thích trông không hề rắn rỏi chút nào, lại nhìn sang đôi chân không được linh hoạt của người đàn ông bịt mặt này.
Từ lúc người đàn ông này xuống xe, Lục Nghiễm đã để ý thấy chân cẳng ông ta rất chậm chạp, chỉ là không biết tốc độ và khả năng sử dụng súng của họ thế nào.
Nếu là anh thì có thể còn có một nửa cơ hội tránh được đường đạn, nấp vào bụi cây hai bên đường, nhân cơ hội rời đi.
Tất nhiên là làm thế sẽ đồng nghĩa với việc bỏ mặc Khang Vũ Hinh, cũng có nghĩa là cắt đứt manh mối về Chung Lệ trong tay cô ta.
Chỉ là Lục Nghiễm chỉ vừa mới vừa so sánh rõ được thiệt hơn, người đàn ông bịt mặt lại lên tiếng lần nữa: “Uống nước rồi chúng tôi sẽ đưa cậu đi, còn để cậu gặp người cậu muốn gặp là Chung Lệ, cậu ta cũng ở trong tay chúng tôi.”
Tác giả giải thích tình tiết:
Lần thứ nhất, Barno đứng sủa trước xe của Khang Vũ Hinh. Chú ý, Chung Lệ không ở đó, có thể coi phản ứng của Barno là vì cảm thấy xe có vấn đề. Sau đó, Khang Vũ Hinh xuất hiện với tư cách là chủ xe, nhưng khi đó, an nguy của Lục Nghiễm an toàn hơn, thế nên không thể nghiền ngẫm xem tại sao Barno lại sủa.
Lần thứ hai, Barno đứng sủa trước xe, lại nhìn Khang Vũ Hinh và Chung Lệ mà sủa nhưng lại bị kéo lại, không có tiếp xúc hay tương tác gì với Chung Lệ (chi tiết này rất quan trọng), xung quanh còn có một đám đông lộn xộn đang đứng nhìn.
Cộng với phản ứng ở lần thứ nhất của Barno, lần này chỉ có thể xác nhận lần nữa là Barno nhắm vào Khang Vũ Hinh.
Tiết Bồng không có mắt thần hay tay vàng, cô chỉ hoàn toàn tập trung vào Khang Vũ Hinh.
Lần thứ ba, không có Khang Vũ Hinh, cũng không có xe, Barno nhào tới chỗ Chung Lệ, lại còn tương tác với nhau.
Điều này chứng tỏ Barno nhắm vào Chung Lệ, hơn nữa Tiết Bồng rất quen thuộc với cử chỉ của Chung Lệ, lần này cộng thêm việc mất một khúc chân và quan sát ánh mắt quen thuộc ở khoảng cách gần, cô mới có thể nghĩ tới thân phận của Chung Lệ.
Tất cả những chi tiết đều rất quan trọng.