Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyện vừa giữa trưa, bầu trời đến trưa có chút sương mù mông lung, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ có chút ngột ngạt từ bên trong khu nhà nhỏ đi ra, trong thôn đường phố so với trong thành thị chật hẹp hơn một ít, loại trà ở Văn Đầu thôn này khá nổi danh, tại cách đó không xa giữa núi rừng có một mảnh vườn trà, đều là những cây trà cao bằng nửa người, không trung thỉnh thoảng có chim chóc đánh vòng bay qua.

Lục Tư Ngữ nói: "Tôi có mang theo đồ ăn, nếu không chúng ta tìm một chỗ hâm nóng đi?"

Tống Văn gật gật đầu, hiện tại chính là giờ cơm, trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, tình cờ có vài tiếng chó sủa. Anh ngước đầu làm vài động tác vận động: "Đừng nói chứ , chỗ này không khí thật là không tồi, so với trong thành thị tốt hơn nhiều, rất thích hợp làm cái cảnh điểm du lịch hoặc là nông gia trại."

Lục Tư Ngữ còn đang suy nghĩ sự tình, cúi đầu ừ một tiếng.

Tống Văn lại nói: "Vụ án này cảm giác không phải quá phức tạp, trong thôn nhiều người như vậy, người phù hợp điều kiện sẽ ít hơn, lần lượt từng người sắp xếp kiểm tra, một hai ngày, nhất định có thể tìm được hung thủ, cậu coi như đi thay đổi hoàn cảnh, hô hấp không khí mới mẻ chút."

Hai người một đường thuận trong thôn đi, đi về phía trước mấy trăm mét, Tống Văn bỗng nhiên chỉ chỉ một cái đường núi bên cạnh: "Chỗ này lại có thể có người cùng tôi nghĩ giống nhau, thật là có cái làng du lịch loại nhỏ."

Lục Tư Ngữ bị anh đánh gãy dòng suy nghĩ, thuận ngón tay của anh nhìn lại, ven đường có một cái bảng hiệu quảng cáo, mặt trên in vài chữ, "Văn Đầu thôn nghỉ phép sơn trang hoan nghênh bạn", phía dưới mấy hàng chữ nhỏ, " triệu mét vuông thiên nhiên dưỡng khí, biệt thự khách sạn bốn sao, bãi tắm nước nóng hiện đại".

Lời tuyên truyền viết rất doạ người, ánh mắt của bọn họ hướng trên núi nhìn lại, thuận một cái rừng rậm đi lên, cách đó không xa có vài cây đặc biệt cao to, tán lá sum xuê, tại trong rừng mới màu xanh lục, xa xa có thể nhìn thấy mấy tòa tiểu biệt thự.

Lục Tư Ngữ đã sớm đối hoàn cảnh dừng chân có điều lo lắng, nhìn thấy cái làng du lịch này ngược lại là sáng mắt lên, hai người thuận đường nhỏ, một đường đi vào, làng du lịch này tuy rằng không lớn, thế nhưng thiết kế thập phần xảo diệu, mấy tòa biệt thự thông qua một cái hành lang uốn khúc bịt kín liền ở cùng một chỗ, ngày hè phong quang thập phần vui tai vui mắt. Tại bên ngoài hành lang uốn khúc có một mảng hồ nhân tạo nhỏ, chắc là chuẩn bị dùng làm ôn tuyền, bất quá còn chưa có xây xong.

Trước quầy lễ tân chính là một tiểu cô nương trong thôn này, giới thiệu cho bọn họ nói lão bản ban đầu là nông dân trồng chè trong thôn, sau đó phát tài rồi, liền cùng trong thôn mướn mà đắp này mấy tòa tiểu biệt thự. Tăng cường cơ hội có việc làm, khai phá tài nguyên du lịch, tặng lại quê hương công ơn nuôi dưỡng.

Lục Tư Ngữ chếch đầu một đôi mắt nhìn phía hồ nước kia, sóng nước lấp loáng mặt nước theo gió khẽ động, chiếu rọi con ngươi của cậu, như là những vụn kim vương.

Tống Văn nhìn một chút phong cảnh liền quay đầu lại nhìn một chút mỹ nhân, trêu ghẹo nói: "Nơi này phong cảnh không tồi, cũng coi như là phòng view hồ cao cấp, cậu hài lòng chưa."

Lục Tư Ngữ đẩy hàm dưới nhẹ nhàng một chút, không xoi mói nữa.

Làng du lịch này thường tiếp đón đoàn du lịch những người lớn tuổi, giá cả tiện nghi thiết bị tốt, không nghĩ tới còn rất hút khách, gần nhất có một cái đoàn đi Tây Tiều, đem cái làng du lịch này chuyển thành cứ điểm, người không ở nơi này, phòng lại không huỷ, hành lý cũng đều đặt ở bên này. Cuối cùng chỉ còn lại hai gian phòng trống. Một gian hai giường, một gian giường lớn.

Tống Văn cầm ba tấm thẻ mở cửa phòng, quay đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ, "Tối nay làm sao bây giờ?"

Lục Tư Ngữ thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Buổi tối tôi ngủ rất nhẹ."

Tống Văn thân thủ độ lượng đem cái thẻ phòng giường lớn đưa cho Lục Tư Ngữ nói: "Vậy buổi tối tôi ngủ cùng lão Lâm, cậu nghỉ ngơi thật tốt."

Bọn họ ở làng du lịch làm xong thủ tục vào ở, Lục Tư Ngữ nhờ quầy lễ tân đem cơm đi hâm nóng, sau đó hai người ở bên ngoài tìm một nhà nông gia trại.

Quán cơm ở nơi sơn dã này, cái bàn đĩa thức ăn đều rất đơn sơ, thế nhưng nguyên liệu nấu ăn đặc biệt tươi mới. Hơn nữa dù có tươi mới, dùng nhiều hơn nữa gia vị, kỹ thuật cao siêu đều không thể làm ra một loại đồ ăn kia.

Mướp non non, mềm mại, mang theo vị ngọt, cảm giác chính là từ trên giàn mới vừa hái xuống. Canh gà đất chiên qua dầu, chẳng phải đầy mỡ, màu sắc vàng óng ánh, thịt gà thật mềm, múc lên một bát, ngửi thì có mùi thơm nức mũi, uống một ngụm canh, là có thể nếm ra được cùng những con gà nuôi bên trong trại gà căn bản không phải cùng một cái chủng loại. Còn có măng cùng các loại nấm tươi mới trên núi sau cơn mưa vừa mới hái tới, cùng với thịt lợn xào vừa mới gϊếŧ, các loại nông thôn mỹ vị hương vị hỗn hợp, chồng chất bộc phát ra, quả thực tươi mới rơi vào đầu lưỡi. Chủ quán nghe nói là cảnh sát đến phá án, còn tặng một đĩa thịt bạch thiết, nước sốt không biết là lấy cái gì chế thành, có chút hơi cay, nhưng hương vị nức mũi.

Nông gia trại trình độ này vượt ra khỏi dự liệu của hai người, Lục Tư Ngữ lần này cũng không nhịn được động đũa, Tống Văn còn cùng chủ quán hẹn trước buổi tối trở lại.

Ăn qua cơm sau đó, Tống Văn không yên không được muốn đi dạo trong thôn, tìm hiểu một chút tin tức. Lục Tư Ngữ sáng sớm lúc tới đây thời điểm bị đường núi sóc cho có chút choáng, không đi cùng Tống Văn, chính mình về phòng nằm một chút.

Đến buổi chiều, Tống Văn liền hỏi tin tức trở về.

Thôn này thuộc về loại làng trung đẳng, mọi người đều quen biết lẫn nhau, mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, có điểm gì gió thổi cỏ lay, chỉ cần nửa ngày, có thể truyền khắp toàn bộ.

Tống Văn vào trong thôn dạo một vòng, liền có không ít người cung cấp thông tin. Anh trở về sau đó, đem tin tức cảm thấy có giá trị cùng Lục Tư Ngữ nói một lần.

Đầu tiên là tối hôm qua khoảng mười giờ, có người nhìn thấy một người quần áo mưa ở phụ cần đi lại, khi đó mưa đã tạnh, mặc quần áo mưa có chút chói mắt. Mà bởi vì trời tối, không có thấy rõ là ai, chỉ biết là là một nam nhân cao gầy.

Chuyện thứ hai chính là gần nhất thôn này b có một miếng đất ruộng muốn kiến trúc thành nông trường hiện đại, trong thôn bí thư chi bộ đứng ra đi thu đất đai, lão bản trong thành phố ra giá cả cấp không thấp. Mà đây, cần thiết mấy chục mẫu, nếu lấy đầu Tây, chính là đất đai của Vương gia, lấy đầu Đông, chính là đi vào đất của Chu gia. Bởi vậy tuần này Chu gia cùng Vương gia nháo lên không quá vui vẻ, trước đây không lâu còn đánh qua một trận. Uỷ ban thôn hội luôn phải hài hòa chuyện này.

Chuyện thứ ba chính là việc đứa bé nhà Chu gia chết đuối. Đứa bé kia buổi trưa là cùng cha mình Chu Sở Quốc đi ra ngoài, theo Chu Sở Quốc nói, hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động một hồi, lại ngẩng đầu con trai đã không thấy tăm hơi. Lập tức hắn liền đi tìm bí thư chi bộ của thôn cùng Trương Đại Hải, người của toàn thôn đồng thời xuất động giúp hắn tìm con trai, tận tới đêm khuya mới tại hạ di dòng suối nhỏ phát hiện.

Trong thôn những đứa nhỏ, thường thường ở trong bể nước nghịch nước, đứa bé kia vốn là biết lội nước, không hiểu như thế nào liền chết đuối, hơn nữa nơi này dọc theo dòng suối nhỏ đều có nhà cửa cùng cửa hàng, nếu như đứa trẻ lớn tiếng kêu cứu, nhất định sẽ có người nghe thấy. Trong thôn có người nói, đứa trẻ là bị thủy quỷ ôm lấy, che miệng mũi, mới kêu không được, còn có người nói, lúc buổi tối có thể nghe đến bên dòng suối có tiếng khóc, như là quỷ náo loạn......

Tống Văn đem những điều đó nói một lần lại nói: "Không biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, người trong thôn này nhắc đến đứa trẻ nhà Chu gia thì cứ ấp úng."

Lục Tư Ngữ nghe sau đó hơi nhíu lông mày: "Cái người mặc quần áo mưa rất có thể là hung thủ, đặc thù cùng thời gian đều rất phù hợp. Còn việc tranh đất ruộng, một hồi đánh nhau kia nói không chừng chính là nguyên nhân những vết tích trên người Chu Sở Quốc. Còn quỷ, nhất định là không tồn tại, tôi luôn cảm thấy cái chết của đứa bé kia có chút kỳ lạ."

Tống Văn gật đầu nói: "Tôi vừa nãy nghe nói, Trương Đại Hải ăn cơm sau đó cũng hướng nhà họ Vương đi, chúng ta trước tiên qua bên kia nhìn một chút tình huống."

Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn từ mặt sau cái làng du lịch đi cái đường tắt xuống núi, mới vừa đi tới gần nhà họ Vương, chỉ thấy một đám người ầm ĩ la hét còn lại đang đứng ở cửa xem trò vui.

Hai người đi tới cửa nhà hộ nông gia kia , nhìn thấy Trương Đại Hải cùng lính cảnh sát phía dưới vây lấy cửa, muốn đóng lại, bên ngoài cửa tụ tập một đám quần chúng ăn dưa, hận không tìm thêm hạt dưa, kê bàn, ghế lại đây, bên trong cửa kêu trời trách đất, có giọng nam cũng có giọng nữ, đan xen vào nhau, như xướng một vở kịch lớn náo nhiệt.

Tống Văn tách ra đoàn người liền thấy Trương Đại Hải đứng ở trong sân, còng tay một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, đang muốn mang ra ngoài. Nam nhân kia cứng đầu, da dẻ ngăm đen. Trong sân còn có một phụ nữ trung niên lôi lưng quần Trương Đại Hải không buông tay. Ba người nhất thời giằng co, ai cũng không làm gì được ai. Trương Đại Hải kêu: "Các người đây là muốn lật trời rồi, cảnh sát nói cũng dám không nghe." Nam nhân kia hô to: "Trương đầu, tôi không có gϊếŧ người! Dựa vào cái gì bắt ta!" Người phụ nữ kia cũng cùng hô to: "Ai đó phân xử hộ với, đây thế đạo gì chứ, cảnh sát oan uổng người a!"

Tống Văn gấp vội vàng đi tới hỏi Trương Đại Hải tình huống: "Tôi không phải để cho các anh sắp xếp kiểm tra người bị tình nghi sao? Chuyện gì thế này?"

Trương Đại Hải nói: "Cảnh sát Tống, tôi vừa nãy dùng bữa trưa, tại trong thôn đều điều tra hỏi rõ, người này tên là Vương Vũ, chiều cao tình huống đều phù hợp, quá khứ cùng Chu gia rất quen, cũng là học qua về điện, gần nhất hắn bởi vì việc phân đất trong thôn cùng Chu gia náo loạn mâu thuẫn, mới vừa cùng Chu Sở Quốc từng đánh nhau qua, tuyên bố phải cho đối phương biết mặt, tối hôm qua sau trời mưa, hắn có một quãng thời gian không ở trong nhà. Chiều cao, đặc điểm, thời gian đều ăn khớp, người không phải hắn gϊếŧ còn có thể là ai? Sớm điều tra rõ ràng đi các anh cũng có thể về sớm một chút."

Tống Văn tại thôn dân nơi đó cũng nghe nói Vương gia cùng Chu gia có chuyện tranh chấp, thế nhưng thẩm vấn cũng không phải thẩm như thế, anh bị đồng đội heo khờ khạo này làm cho não cũng đau: "Hiện tại chứng cớ gì cũng không có, anh động cái gì còng tay? Nhanh lên đem người thả ra!" Quay đầu liền đem người phụ nữ kia kéo ra: "Chúng tôi đang phá án này, chỉ là tìm nam nhân của cô hỏi chút tình huống." Nghe lời này, người phụ nữ kia mớikhóc sướt mướt mà gỡ tay ra.

Trương Đại Hải lúc này mới đầy mặt không vui mà lấy tay mở còng ra. Hiện trường mất khống chế rốt cuộc cũng khống chế được, cảnh sát tiểu Mạnh dưới sự trợ giúp của Lục Tư Ngữ cũng đóng cửa lại, đem những quần chúng vây xem trò vui phân tán.

Tống Văn xoay người lại nói: "Bên ngoài quá nhiều người, cũng đừng đi đồn công an, liền hỏi ở đây đi, vợ chồng các người đồng thời tiến vào."

Tống Văn thoạt nhìn không hung ác, lại hết sức nghiêm túc, thân thể thẳng tắp, nói chuyện dòng suy nghĩ rõ ràng, thẳng thắn lưu loát, hai người cảm thấy được đây mới là bộ dáng cảnh sát trong lòng, thoạt nhìn so với Trương Đại Hải đáng tin hơn nhiều, trao đổi một chút ánh mắt với nhau gật đầu đồng ý.

Bọn họ vào cửa, mặt đối mặt ngồi xuống, ánh mắt Tống Văn ở trên mặt người đàn ông đảo qua, người nọ là một người nhà quê tướng mạo phổ thông, mày rậm, mặt tròn, da dẻ ngăm đen.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, vào nhà sau đó, Tống Văn ngửi thấy được một luồng mùi thơm như có như không, chỉ là không nhận ra là từ vật gì phát ra.

Bởi muốn thu thập hỗn loạn, Tống Văn sẽ không định theo thứ tự tới, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi người đàn ông kia: "Anh tên là Vương Vũ có đúng không? Trước cùng Chu Sở Quốc từng đánh nhau qua?"

Được kêu là Vương Vũ kích động, thì thầm nói một trận tiếng địa phương, Tống Văn không nghe rõ vài câu, mở miệng lạnh lùng nói: "Nói tiếng phổ thông."

Nam nhân lúc này mới ừ một tiếng, cắn răng nói: "Là tiểu tử kia không hẳn hoi, sự tình hai tháng trước liền định xuống, nguyên bản chính là đến lượt nhà tôi, hắn thừa dịp trưởng thôn còn chưa lên có ai lên, đi tìm bí thư chi bộ của thôn, lại đi lão bản muốn kiến thiết nơi này, nhất định một hai phải khuyến khích sửa lại."

Tống Văn: "Anh liền không nghĩ tới bởi vì sự tình này mà trả thù cả nhà bọn họ?"

Vương Vũ nói: "Kết quả chia đất kia bị báo lên rồi, sau đó vẫn chưa có hạ xuống. Nói thật, nếu như kết quả đi ra, chọn nhà bọn họ, vậy tôi đi theo hắn liều mạng, thế nhưng hiện tại kết quả vẫn chưa xuống dưới, tôi không có lý do đi a."

Một bên cạnh Trương Đại Hải cười lạnh xen mồm: "Lúc đánh nhau rõ ràng anh uy hiếp Chu Sở Quốc, nói muốn cho cả nhà bọn họ biết mặt."

Vương Vũ nói: "Cái này... Đánh nhau mà, ai không buông xuống vài câu hung ác? Hơn nữa, lần đánh nhau đó là tôi thắng. Lần này cả nhà bọn họ chết rồi, cũng là báo ứng, nhưng mà cảnh sát tôi thật không gϊếŧ một nhà nhà hắn. Tôi muốn bên đó chọn đất đai nhà tôi là vì tiền, tôi nếu đã gϊếŧ người liền không chiếm được tiền."

Tống Văn lại hỏi: "Các người lúc đó đánh nhau là vào thời điểm nào?"

"Đại khái là thứ tư tuần trước vào buổi trưa, vào lúc còn chưa đến giờ ăn cơm." Vương Vũ suy nghĩ lại một chút, "Là hắn động thủ trước, trong thôn này thật là nhiều người cũng có thể làm chứng, đánh rớt một cái răng của tôi, hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, bị tôi đánh một trận."

Thôn này bên trong nhà họ Vương là nhà giàu, làm chứng cũng đều là thân thích nàh hắn, còn có thể có cái gì chứng minh? Tống Văn buông tha cái đề tài này tiếp tục hỏi: "Anh là thợ điện ở trong thôn này?"

Vương Vũ gật gật đầu: "Tôi cùng sư phụ học qua hai năm tay nghề, trong thôn chúng toii xâynhà ở, có % điện là do tôi mắc."

"Chu Sở Quốc một nhà là điện giật chết anh có biết không?" Tống Văn hỏi.

Vương Vũ gãi đầu một cái, "Tôi buổi sáng ngủ thẳng đến hơn chín giờ, sau đó mới nghe nói, nhưng mà này càng không thể là tôi làm, đầu tiên nói, lúc tôi còn đi theo sư phụ, sư phụ liền giáo dục tôi nói không thể lấy điện đùa giỡn, cái này cùng làm thợ sửa khóa không làm tên trộm là một cái đạo lý, anh nghĩ a, tôi là ăn chén cơm này, trong thôn chúng tôi liền chỉ có mấy người này, này một cái điện giật chết còn không phải hoài nghi tôi đầu tiên sao?"

Nói tới chỗ này, Trương Đại Hải ở bên cạnh cười ha ha, "Lời chót lưỡi đầu môi còn không ít, còn muốn chống chế?"

Tống Văn duỗi ra một cái tay, chặn lại câu nói của Trương Đại Hải, tiếp tục hỏi: "Tối hôm qua giờ sau đó anh ở đâu?"

"Tôi... Tôi đi phòng hoạt động trong thôn đánh bài." Người đàn ông hơi dừng lại một chút, có chút nói lắp.

"Nói hưu nói vượn, mấy tên đánh bài kia ban đầu còn giúp anh yểm trợ, sau đó tôi hù dọa một chút bọn họ liền đều nói lời nói thật, anh ngày hôm qua căn bản là không có đi." Trương Đại Hải đâm xuyên lời nói dối, để tỏ lòng hắn không có bắt sai người, bỏ thêm một câu, "Nếu như anh đêm qua không đi treo dây điện, hiện tại còn hoảng loạn cái gì?"

"Đúng vậy, cảnh sát hỏi ông đấy, ông đêm qua tám giờ nói đi đánh bài, đi ra ngoài lung lay hơn hai giờ mới trở về, khi đó ông đã đi đâu?" Người phụ nữ kia lúc này phản ứng lại, nhìn về hướng nam nhân của chính mình, bắt đầu tra hỏi hắn.

"Tôi vốn là muốn đi đánh bài, sau đó chuyển một vòng nhìn không có vị trí liền trở lại, bọn họ có thể là không gặp tôi, sau đó tôi liền ở trong thôn đi dạo một chút." Nam nhân lúc này không có hung hăng cùng bình tĩnh như vừa nãy, đưa tay sờ sờ mũi, nhưng là tìm bồi thêm một câu, "Tôi lại không phạm pháp, đi nơi nào các người quản được sao? Cảnh sát các người nói là tôi làm cũng phải bỏ ra chứng cứ đi chứ, không thể vô duyên vô cớ liền đổ tội cho tôi được?"

Trong lúc nhất thời trong phòng liền tranh cãi, vừa nãy Tống Văn đặt câu hỏi, Lục Tư Ngữ vẫn luôn lạnh lùng đứng ở một bên cạnh, cậu dựa vào ở trên cửa, chốc chốc cắn ngón tay móng tay, trầm mặc nhìn trò khôi hài trong phòng này, phảng phất hết thảy đều không có quan hệ gì với cậu. Lúc nghe Vương Vũ nói cậu nhưng chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn.

Sau đó Lục Tư Ngữ đứng dậy, nhìn dấu chân vừa nãy trong sân lưu xuống, này đó bên trong đống vết chân này có một ít là của Trương Đại Hải, còn có Vương Vũ cùng vợ của hắn lưu lại, Lục Tư Ngữ suy tư chốc lát, lại nhìn một chút ống quần Vương Vũ, mặt trên dính chút bột phấn màu vàng, lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: "Hẳn không phải là hắn."

Trong phòng đã cãi nhau không thể tách rời ra, thanh âm của Lục Tư Ngữ không lớn, lại lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tống Văn, anh hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Tư Ngữ nhanh như vậy đã phán đoán xong.

Lục Tư Ngữ quay đầu hỏi người phụ nữ kia: "Tối hôm qua chồng chị đi ra ngoài bao lâu?"

Nữ nhân suy nghĩ một chút: "Hai tiếng."

Lục Tư Ngữ liền chuyển hướng tới Vương Vũ, duỗi ra một cái tay trắng thuần: "Điện thoại di động của anh có thể đưa cho tôi phối hợp điều tra không?"

Vương Vũ nuốt ngụm nước miếng, trợn mắt đem điện thoại di động che lại, vẻ mặt đó dường như muốn mạng của hắn vậy: "Tôi chỉ là phối hợp trả lời câu hỏi với các người, tại sao còn muốn điều tra điện thoại di động của tôi?"

Lục Tư Ngữ thu tay về, vừa nãy cậu chỉ là thăm dò, vốn là cũng biết Vương Vũ khó có thể đem điện thoại di động giao lại đây. Sau đó cậu liền quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia, nhỏ giọng nói: "Gần nhất chị nên hỏi một chút khoản tiền trong nhà."

Người phụ nữ kia nghe lời này, liền nhìn đến hành động lúc này của Vương Vũ, bỗng nổi lên lòng nghi ngờ, liếc đôi mắt nhìn về phía Vương Vũ, chất vấn hắn nói: "Ông... Ông có phải là tại thôn này bên trong có người tình ? Tôi ở đây, ông mới không chịu nói cho cảnh sát tối hôm qua kia hơn hai giờ đi nơi nào! ?"

Mắt thấy vợ chồng nhà này muốn hỗn chiến, Tống Văn cảm thấy được không có gì để thẩm tra nữa, đứng dậy hỏi Trương Đại Hải: "Ngoại trừ người bị tình nghi này, còn có những người khác chọn ra sao?"

Trương Đại Hải có chút hoảng loạn, cảm thấy được Vương Vũ tình huống này làm rơi xuống mặt mũi của hắn, một bên bẻ tay của phụ nữ kia một bên nói: "Ai, nhìn trí nhớ của tôi này, vừa nghĩ cảm thấy được không có người bị tình nghi, nhưng khi tỉ mỉ tra lại thì nửa cái làng đều có ân oán, quay đầu lại tôi sửa lại danh sách để cho các anh chậm rãi hỏi ha."

Bên này bọn họ nói chuyện, Lục Tư Ngữ đứng dậy đối Tống Văn làm cái thủ thế, trực tiếp đi ra phía ngoài, Tống Văn cũng không lo đến Trương Đại Hải, vội vàng chạy vài bước đuổi tới, chuyện vừa rồi anh còn không có nghĩ rõ ràng, đuổi theo Lục Tư Ngữ hỏi: "Cậu làm sao thấy được ?"

Lục Tư Ngữ người làm cái chiến tranh này xảy ra lại giả trang vô tội: "Tôi không nhìn ra cái gì a, làm cảnh sát hình sự phải nói chứng cứ, cũng không thể nói lung tung." Sau đó cậu lại nhỏ giọng nói, "Kia là vợ của anh ta hiểu lầm, tôi cũng không cảm thấy được anh ta là đi vụиɠ ŧяộʍ."

Tống Văn đã quen thuộc tiểu phúc hắc này từ lâu: "Tôi còn rất hiếu kỳ, cậu đến cùng nhìn ra cái gì đấy?"

Truyện Chữ Hay