Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

chương 152

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thuyền còn đang đi về phía trước, có thể là bởi vì tới gần khu bão, lúc này bên ngoài không còn là gió êm sóng lặng, thân thuyền chập trùng với biên độ càng lớn hơn.

Một hồi mưa gió sắp đến, đang nằm trong quá trình chuẩn bị.

Tống Văn ngẩng đầu lên lại hỏi Lục Tư Ngữ: "Như vậy hiện tại, em đã xác định được địa chỉ của Trương Hồng Kiều trên Đảo Nam Sa sao?"

Lục Tư Ngữ gật gật đầu, nhấc lên con ngươi thần tình nghiêm túc, nếu hiện tại Tống Văn đã truy đến nơi này, cậu cũng không có cần thiết lừa gạt nữa. Nghĩ đến chỗ này, cậu đánh ra một hành chữ trên điện thoại di động cho Tống Văn xem."Đảo Nam Sa, số đường Thanh Chu."

Khi Hứa Trường Anh nói cho cậu biết Ngô Hồng Du khả năng ở Đảo Nam Sa, cậu liền theo manh mối của Hứa Trường Anh tiến hành điều tra tiếp, sau đó căn cứ họ tên thông tin, biết được cụ thể địa điểm.

Đoạn ký ức khi còn nhỏ từng trải qua kia, sâu sắc khắc ở trong đầu của cậu, từ ngày đó bắt đầu, cậu vẫn luôn hi vọng có thêt điều tra rõ chân tướng vụ án. Cậu thừa kế di sản của cha mẹ, học tập chuyên ngành tương quan, nghe theo Ngô lão sư nói, về tới Nam thành, chính là vì tìm tới manh mối vụ án này.

Hiện tại, cậu rốt cục có một loại cảm giác, chân tướng trước cảm thấy xa không thể với tới, đã gần ngay trước mắt.

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Nếu như em gặp được bà ta, em sẽ làm thế nào?"

"Em cảm thấy Ngô Hồng Du làm tòng phạm vụ án đã trốn tránh lâu như vậy, cần phải chịu trừng phạt của pháp luật." Lục Tư Ngữ nói đến đây câu nói, đôi môi không nhịn được đang phát run, sau răng cắn chặt, ánh mắt của cậu kiên nghị, nhìn về phía Tống Văn, "Em muốn hỏi ra người giật dây, tìm tới hắn."

Ngô Hồng Du cũng không phải mục tiêu báo thù của cậu, bà ta cũng chỉ là một tòng phạm nho nhỏ, tính tuổi tác, hiện tại cũng là người quá trung niên. Cậu quan tâm chính là cái người giật dây thần bí kia.

"Sau đó thì sao?" Tống Văn hỏi cậu.

"Em..." Lục Tư Ngữ ngực chập trùng, tim đập loạn, cậu biết Tống Văn đang lo lắng cái gì.

Cái người giật dây kia, liên luỵ đông đảo vụ án, bất kể là thẳng thắn nhận hay là gián tiếp, hại chết vô số sinh mệnh, hắn tội ác tày trời, người như vậy chết không hết tội. Nhưng là phải bắt lấy hắn, hay là muốn gϊếŧ chết hắn, Lục Tư Ngữ có chút do dự không ngừng.

Lục Tư Ngữ biết, Tống Văn là lo lắng cậu làm ra chuyện manh động, ban đầu bên trong kế hoạch, Lục Tư Ngữ quả thật là hy vọng có thể tự tay đâm chết kẻ thù, cậu thậm chí không kịp đợi công lý, vì đạt đến mục đích này, cậu không tiếc vì thế mà chết, cam nguyện đồng quy vu tận.

Thế nhưng cái kế hoạch trước kia bên trong cũng không có Tống Văn.

Hơn nữa cậu hiện tại, còn là một vị cảnh sát.

Có thể bắt được cái người phía sau kia, cũng sớm đã không phải chuyện của một mình cậu, tổ chuyên án các tiền bối, những người hy sinh qua vì vụ án này, những người trả giá qua cho một án này đều có quan hệ tương quan.

Nếu như cậu trừng phạt riêng người giật dây, đây có phải là không tôn trọng đối với nỗ lực của bọn họ bỏ ra hay không?

Nhưng, chỉ bằng vào bọn họ, liền có thể đem người kia bắt lại hay không?

Tống Văn nhìn khoé mắt Lục Tư Ngữ đỏ lên, tâm lý từng tia một đau lên.

Anh dùng hết khả năng ôn nhu nắm chặt tay Lục Tư Ngữ lạnh như băng, "Không quản thế nào, anh sẽ bồi em tiếp tục. Chúng ta trước tiên làm rõ, năm đó xảy ra chuyện gì."

Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ nói: "Chuyện này là sinh lộ cũng được, tử lộ cũng được, anh đều sẽ bồi tiếp em, một đường đi tiếp."

Lục Tư Ngữ khẽ gật đầu một cái. Tại mấy ngày trước, thời điểm cậu một thân một mình độc thân phấn đấu, trong lòng là bất an, hiện tại đem tất cả những thứ này nói cho Tống Văn, cậu trái lại cảm thấy tâm tình an ổn hơn rất nhiều, áp lực trên vai cũng nhỏ rất nhiều.

Lời nói đang nói đến đó, thân thuyền bỗng nhiên loáng một cái, sau đó ngoài cửa có một ít tiếng huyên náo.

Lục Tư Ngữ cau mày, chiếc thuyền này cách âm cũng không phải cực kỳ tốt, bởi vậy vừa nãy bọn họ vẫn luôn tận lực nhỏ giọng, ở trong gian phòng trà tương đối phong bế đối thoại. Chính là sợ người bên ngoài nghe được.

Bên ngoài bây giờ bỗng nhiên bắt đầu tranh chấp, xem ra cuộc nói chuyện không cách nào tiếp tục nữa. Cũng may vừa nãy đã đem sự tình tương quan nói cũng kha khá rồi.

"Đi thôi, sắp đến thời gian bữa trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi, những chuyện khác, chờ buổi tối lại nói." Tống Văn nói, đứng dậy đem cửa phòng trà mở ra. Hiện tại sóng gió đã gia tăng rõ ràng, đến bên trong thính không thể nghi ngờ càng thêm an toàn.

Bên ngoài có vị nữ sinh tóc ngắn đang cùng nhân viên phục vụ lý luận, "Trên lầu hẳn là cũng có phòng vệ sinh đi, vì sao khách nhân không thể sử dụng?"

Phục vụ viên nói: "Xin lỗi, ngày hôm nay du khách không nhiều, lầu hai của chúng tôi tạm thời không có mở ra, phòng vệ sinh cũng khóa lại..."

"Toàn bộ trên thuyền, tổng cộng chỉ mấy người này, làm sao không thể mở ra?" Nữ sinh xem ra là sốt ruột đến lợi hại.

"Chuyện này... Thật sự là không tiện lắm... Bằng không tôi dẫn cô đi đến phòng vệ sinh dưới lầu công nhân chuyên dụng?" Nhân viên phục vụ lời mới vừa nói tới chỗ này, cửa phòng vệ sinh của khoang tàu đối diện mở ra, cô gái trong đôi tình nhân lúc trước lên thuyền từ bên trong tay vẩy nước, nhàn nhã đi ra. Hiển nhiên vừa nãy chiếm dụng phòng vệ sinh khá lâu.

Nhân viên phục vụ thấy nan đề giải quyết, thở phào nhẹ nhõm, "Cửa mở rồi, cô mau đi đi..."

Nữ sinh lúc này mới vội vàng chạy tới.

Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn liếc nhau một cái, đi vào bên trong thính trước thuyền viên nói để lữ khách tập hợp.

Trên thuyền hoàn cảnh bên trong thính coi như không tệ, nơi này trên mặt thuyền gần biển rộng có một ít cửa sổ nhỏ, này đó cửa sổ to nhỏ không lớn, đều là làm từ thủy tinh công nghiệp, không có cách nào mở ra, thoạt nhìn so với những phòng khác đều an toàn hơn nhiều.

Trên sàn nhà bên trong thính trải ra tấm thảm mềm mại màu đỏ, xung quanh bày một vòng ghế sô pha màu gạo trắng thấp bé, đúng lúc là bốn đôi ghế sô pha hai người, ở giữa vòng ghế sô pha là một cái bàn trà hình tròn màu trắng, trên đỉnh khoang tàu phóng xuống dưới ánh đèn màu da cam ấm áp, trong không khí có một mùi hương của biển cả thoang thoảng.

Nếu như không là có cảm giác chập trùng, nơi này giống như là một tiệm cà phê trang trí nhẹ nhàng trong thành phố.

Vị nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cùng lão sư dáng dấp người trung niên cũng sớm đã ngồi ở đây, đôi tình lữ kia cũng ngồi ở một bên cạnh, từng người ôm một cái điện thoại di động.

Không lâu lắm, một nữ sinh khác cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

Hai vị nữ sinh chiếm một cái sô pha hai người, đôi tình lữ kia chiếm một cái hai người ghế sô pha, lão sư ở một bên cạnh cúi đầu, nhìn một quyển sách hướng dẫn du lịch.

Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn cũng ngồi xuống một cái ghế sô pha hai người còn lại, đối diện hai vị nữ sinh kia.

Trên thuyền mấy vị lữ khách lúc này đều tập hợp ở bên trong đại sảnh, tổng cộng bảy người.

Theo thuyền hướng về phía trước chạy, bên ngoài sóng gió càng ngày càng to, bọn họ ở trong khoang thuyền, không cảm giác được bao nhiêu gió mạnh, chẳng qua là cảm thấy thân thuyền bắt đầu lay động đến lợi hại, cách thủy tinh, có thể nghe được một ít tiếng gió vù vù.

Vừa nãy vừa lên thuyền, Giang Khương cùng Khâu Lam vẫn đang tìm kiếm hai vị soái ca kia, nhưng ở trên thuyền tới lui một vòng đều không có phát hiện hai người ở nơi nào, hỏi qua thuyền viên mới biết, bọn họ ở trong phòng trà. Hai người kia ở trong phòng trà một hồi lâu, cũng không biết đang làm những gì.

Hiện tại hai người rốt cục đi ra, lại ngồi ở đối diện bọn họ, một cách tự nhiên liền ngồi xuống ở trên ghế salông đôi.

Giang Khương thật sự là hiếu kỳ, nhìn một chút Lục Tư Ngữ, lại nhìn một chút Tống Văn, hai vị soái ca trước mắt tuy rằng phong cách bất đồng, thế nhưng tuổi tác tương đương. Cô ta lấy dũng khí mở miệng hỏi bọn họ: "Hai người quen biết nhau sao?"

Lục Tư Ngữ mặt không thay đổi lắc đầu: "Không."

Tống Văn cười gật đầu: "Đúng vậy a."

Lục Tư Ngữ có chút trách cứ liếc mắt nhìn Tống Văn một cái, lần này xuất hành cậu vì không đưa tới hoài nghi, bại lộ thân phận, cố ý mua camera rất đắt tiền, giả trang thành thợ chụp ảnh. Không nghĩ tới Tống Văn hai chữ liền bán đứng cậu.

Tống Văn lập tức hiểu ý, sờ mũi một cái sửa lời nói: "Chúng tôi vừa nãy ở trên thuyền mới làm quen. Vừa nãy hàn huyên một hồi, rất hợp ý."

Tống Văn nói chuyện, tại mặt sau lúc mọi người không nhìn thấy, ngắt eo Lục Tư Ngữ một chút, ý tứ xin lỗi rõ ràng, đây không phải là tức phụ mới vừa trải qua thiên tân vạn khổ tìm về sao, thật sự là quá kích động.

Giang Khương ồ một tiếng, hơi nghi hoặc mà nhìn một chút hai người kia, càng ngày càng cân nhắc không ra quan hệ giữa bọn họ.

Khâu Lam ngồi thẳng người lên: "Cái kia, mọi người đều là đi Đảo Nam Sa, lại cùng ngồi chuyến thuyền này, đuổi kịp trước khi bão tới, cũng là duyên phận. Sau đó bão đến, mọi người còn phải ở trên đảo ngủ lại, không bằng làm quen một chút cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Khâu Lam thời điểm ở trường học lại thường làm MC, cũng đã làm công tác hội học sinh, mấy câu nói nói tới thanh thuý, sau đó cô lại nói: "Tôi trước tiên tự giới thiệu mình trước, tôi tên là Khâu Lam, là sinh viên đại học Hải Dương, lần này cùng bạn học của tôi còn có lão sư cùng đi làm nghiên cứu học thuật, vị này chính là bạn học của tôi." Cô nói chuyện, chỉ hướng Giang Khương bên cạnh.

Nữ sinh tóc ngắn Giang Khương gật đầu nói: "Tôi tên là Giang Khương. Từ giang là từ bộ công và thuỷ (江), từ Khương là nửa bộ mỹ và nữ (姜)."

Vị nam nhân trung niên hào hoa phong nhã kia cũng mở miệng nói: "Tôi là lão sư dẫn đội của hai em ấy, họ Tô, tất cả mọi người thường gọi là Tô lão sư."

"Chúng tôi lần này tới, là tới tìm hiểu về chim biển, Đảo Nam Sa là trạm trung chuyển của rất nhiều loài chim di cư bay về phía Nam, chúng nó ở đây nghỉ ngơi, sau đó bay về phía Nam của hòn đảo này để qua mùa đông. Cho nên thời điểm mười tháng, trên đảo sẽ có mấy trăm loài chim." Khâu Lam vô cùng phấn khích giới thiệu.

Cô vẫn luôn khó có thể lý giải được, tại sao Đảo Nam Sa vào kỳ nghỉ hè mới là mùa thịnh vượng của du lịch, dưới cái nhìn của cô, chuyến di cư của các loài chi vào tháng mười trên đảo này mới là đặc sắc lớn nhất.

Khoảng thời gian này, trên đảo khả năng có mấy ngàn con chim, trong này cũng không có thiếu các loài được quốc gia bảo vệ, hoặc là các chủng loại quý hiếm. Nhiều chim tập hợp ở bãi cát, trong rừng núi, sau đó tập thể bay về phía Nam, sẽ là hiện tượng đặc biệt đồ sộ...

Giới thiệu xong bạn học của chính mình còn có lão sư, Khâu Lam nhìn về phía Tống Văn, một đôi mắt to tròn vo, nước long lanh, khiến người khó có thể từ chối: "Vị soái ca này, tên của anh gì? Đang làm cái gì?"

Trước mặt trong hai người, tuy rằng Lục Tư Ngữ lớn lên càng tinh xảo hơn, thế nhưng Khâu Lam yêu thích người như Tống Văn hơn.

Hiện tại Tống Văn mặc một cái áo len có mũ áo, dưới quần áo lộ ra một ít hình dáng cơ bắp, không khó tưởng tượng có tám khối cơ bụng, thoạt nhìn liền cảm thấy rất có cảm giác an toàn, lại nghĩ đến tư thế trước anh bay người lên thuyền, quả thực là đẹp đến sững sờ.

Tại trong lòng Khâu Lam, dĩ nhiên đem Tống Văn cùng nam thần treo lên ngang bằng.

Tống Văn phối hợp Lục Tư Ngữ che dấu thân phận, mở miệng nói: "Tôi tên là Tống Ngữ, là một hoạ sĩ. Lần này lại đây, là tới vẽ thực vật ở hải đảo."

Cái tên này là bỏ đi tên anh cùng họ của Lục Tư Ngữ, không hề do dự, há mồm liền ra.

"Vậy anh nhất định rất biết hội họa đi, lúc sau có thể cho chúng tôi nhìn hay không?" Khâu Lam thuận tiện hỏi.

Tống Văn nghĩ thầm, diễn trò vẫn là làm nguyên bộ, vì chứng thực thân phận hoạ sĩ của chính mình, đứng dậy đi lấy túi của mình, tìm kiếm bản ký họa.

Giang Khươnh thuận hỏi Lục Tư Ngữ: "Vậy vị soái ca này thì sao?"

Lục Tư Ngữ đỡ một chút kính mắt nói: "Tôi tên là Lục Tư Văn, là một nhiếp ảnh gia tự do, lần này là đến đảo quay chụp."

Khâu Lam nghe lời này hưng phấn lên, trong đôi mắt lóe quang: "Không trách, tôi vừa nói trang bị của anh đặc biệt chuyên nghiệp. Chút nữa chúng ta giao lưu kinh nghiệm nhiếp ảnh a, bức ảnh cũng cầu chia sẻ."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, trong lòng nghĩ cái camera kia ngày hôm qua vừa tới tay, cậu hiện tại vòng sáng màn trập điều chỉnh tiêu điểm các thứ còn không có phân rõ ràng đây.

Cảm khái xong, Khâu Lam liền quay đầu hỏi một đôi tình nhân kia: "Các người thì sao?"

Nam nhân trong đôi tình nhân đeo một cái đinh tai, mặc quần bò rách, mở miệng nói: "Tôi tên là Trần Tuý, là một bảtender của quán bar."

Nữ nhân trong đôi tình nhân nhuộm tóc màu đỏ sậm, trang điểm mắt kiểu khói: "Tôi tên là Emi, là một DJ."

Xem ra hai người này đều làm việc ở quán bar.

Đôi mắt Giang Khương ở trên người hai người kia xẹt qua, hai người kia trên người đều là mặc quần áo theo trend, hiển nhiên cùng bọn họ kiểu ngoan bảo bảo không phải cùng một đường, thế nhưng mọi người đồng hành, thế nào cũng phải chào hỏi, cô ta mở miệng hỏi: "Vậy các người là tới trên đảo du lịch sao?"

Trần Tuý nở nụ cười nói: "Không phải, chúng tôi tới cái đảo này rất nhiều lần rồi."

Khâu Lam ánh mắt sáng lên: "Vậy sau đó mọi người có chỗ nào không hiểu không biết, có phải là có thể hỏi các người không?"

"Rất nhiều lần?" Giang Khương nhưng có chút đề phòng, chớp mắt ở một bên cạnh hỏi, "Các người không phải du lịch, vậy vẫn luôn đến trên đảo làm cái gì?"

Trần Tuý cười nói: "Chúng tôi là tới nơi này ăn bánh ngọt."

Vừa nói như thế, Khâu Lam mới bỗng nhiên tỉnh ngộ lên: "Tôi biết rồi, các người là tới tiệm bánh gato nổi tiếng trên mạng kia đúng không. Tôi cũng xem một chút hướng dẫn du lịch, đều nói trên đảo này có tiệm bánh gato ăn cực kỳ ngon! Khách hàng quen đặc biệt nhiều, nghe nói cửa tiệm kia mở ngay bên cạnh nhà trọ, chúng tôi cũng chuẩn bị đi nếm thử đây."

Mấy người khi đang nói chuyện, Tống Văn đem vở cầm tới. Đưa cho Khâu Lam. Khâu Lam giơ tay nhận lấy, cùng Giang Khương ở một bên cạnh đồng thời lật xem.

Tống Văn đưa cho bọn họ chính là một quyển kí hoạ mang theo bên người, mặt trên phần nhiều là mặt người, hoặc là khuôn mặt luyện tập, đều là Tống Văn lúc thường rảnh rỗi vẽ lại, đã vẽ hơn một nửa quyển.

Lần này tiện tay mang tới, không nghĩ tới có đất dụng võ.

Các nữ sinh rất nhanh phát hiện vấn đề trong đó: "A, người này lớn lên thật là khủng khiếp a."

"Híc, có chút đáng sợ..."

"Nhưng mà vẽ thật tốt a... Đặc biệt sinh động..."

Tống Văn nghĩ, đó đều là người mang tội gϊếŧ người, nơi nào có thể cùng vui mừng lên?

Khâu Lam lật tới mặt sau, có vài tờ họa đến so với những tờ phía trước người xinh đẹp hơn nhiều, kia là nam nhân, hàm dưới rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi thật dài che phủ xuống, thập phần tuấn mỹ.

Những người khác chân dung có tối đa một hai tờ. Người này nhưng lại nhiều lần xuất hiện ở bên trong sổ, ban đầu cách vài tờ là có một tấm, phía sau càng ngày càng nhiều.

Ngồi, đứng, mặt bên, chính diện, còn có một tấm đang ngủ...

"Cái này vẽ đẹp quá a..."

"Ừm, chỉ là có chút quen mắt..." Giang Khương nhỏ giọng thầm thì, ngẩng đầu đến xem Lục Tư Ngữ. Hai người kia thật sự là mới quen sao? Không biết làm sao, cô ta có loại giác quan thứ sáu, cảm giác vị hoạ sĩ trước mắt này, vẽ chính là vị nhiếp ảnh gia kia, chỉ có điều không vẽ mắt kính.

Lục Tư Ngữ ở góc độ này cũng nhìn thấy nội dung trên sổ kí hoạ, thính tai cậu lại bắt đầu ửng đỏ lên, im lặng không lên tiếng đem đầu nghiêng sang bên cạnh.

Tống Văn có chút lúng túng nhìn cậu một chút, ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, giống như bất tri bất giác, sẽ quen tay vẽ thật nhiều.

Tô lão sư nói: "Các em xem qua là được rồi, chờ sau đó đừng làm hỏng đồ của người ta."

Giang Khương lúc này mới đem vở trả lại cho Tống Văn. Tống Văn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đem sổ kí hoạ thu lại.

Đề tài giới thiệu kết thúc, tất cả mọi người có chút tẻ nhạt, lại lấy điện thoại di động ra chơi, nhưng đây là bên trên biển rộng, tín hiệu thật sự là không quá tốt.

Khâu Lam đứng dậy đi rót nước, thời điểm trở lại, đụng ngã túi của mình, từ bên trong ào ào ào rơi ra đến một ít giấy thẻ.

Giang Khương cùng cô vội vàng nhặt lên, cô gái tóc đỏ Emi cũng ngồi xổm người xuống hỗ trợ, cô ta nhìn nói: "Cái này là... Bài Tarot a, cô cũng chơi cái này?"

Khâu Lam có chút ngượng ngùng: "Tôi... Mới vừa học không lâu, cũng là lúc thường cùng bạn học đồng thời học một chút."

Trần Tuý hứng thú: "Vật này là đoán mệnh sao?"

Giang Khương cải chính nói: "Tarot không phải là đoán mệnh đơn giản như vậy. Nó có thể biểu diễn ra timhf hình không biết. Chỉ dẫn ra phương hướng."

Trần Tuý cười, giống như không có nghe hiểu Giang Khương giải thích, tiếp tục đối Khâu Lam nói: "Hiện tại nếu nhàn rỗi, cô nếu không giúp tôi tính toán một chút?"

Emi cũng nói: "Chúng ta nơi này nhiều người như vậy, ngược lại nhàn rỗi cũng là tẻ nhạt, nếu không chơi một chút xem?"

Sắc trời ngoài thuyền bắt đầu thay đổi đến tối mờ, mấy vị lữ khách tẻ nhạt tụ lại cùng nhau.

Khâu Lam cúi đầu đảo bài nói: "Vậy cũng tốt... Nhưng mà, tôi thật sự là mới vừa học... Cụ thể tính ra, tarot cần thiết hỏi sinh nhật mỗi người, còn có yêu cầu..."

Bài Tarot có bao nhiêu loại phép tính, còn có phi thường phức tạp.

Trần Tuý không kiên trì nói: "Nơi nào có phiền phức như vậy, tôi quá khứ thấy người khác chơi, đều là chọn một tấm bài, là có thể giải thích vận mệnh, "

Nói xong, hắn trực tiếp liền từ đống bài trong tay Khâu Lam lấy một tấm, Emi sau đó cũng lấy một tấm.

Nhìn mấy người trước mắt đem tarot coi là thẻ đoán mệnh, Khâu Lam có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn là đem bài mở ra, để trước mặt mấy người khác hỏi: "Các người cũng thử một chút chứ?"

Giang Khương cùng Tô lão sư lấy một lá, Tống Văn cũng liền theo lấy một lá, cuối cùng bộ bài đến trước mặt Lục Tư Ngữ, cậu cũng đưa ngón tay thon từ trong đó lấy ra một lá.

Khâu Lam có chút tư tâm, từ lá bài Tống Văn lấy được bắt đầu lật lên: "Đây là lá Emperor, là tượng trưng cho quyền sắc cùng nam tính, đại biểu cho dũng khí cùng hành động." Nói đến chỗ này, cô liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tống Văn một cái, quả nhiên không hổ là nam thần, bài cũng là rất tốt.

Tống Văn nói: "Cảm ơn thầy bói toán."

Khâu Lam liền lật ra lá bài Lục Tư Ngữ bốc được, là The Hermit: "The Hermit là tượng trưng cho trí tuệ, có sức quan sát nhạy bén, mặt bài là thanh cao, cô độc ẩn sĩ, ở trong bóng tối tìm kiếm chân lý. Ý là tìm kiếm bên trong bản thân, nhìn thẳng vào vận mệnh của mình, cùng quá khứ của chính mình tạm biệt..."

Lục Tư Ngữ nghe đến trong này, đỡ một chút kính mắt. Không biết bài Tarot này là thật chuẩn xác hay là tâm hướng tới, chỉ từ lá bài này đến xem, còn thật phù hợp mục đích cậu đi chuyến này.

Tô lão sư bốc được chính là lá The Justice, Khâu Lam thử giải thích: "The Justice là lá thứ bên trong bộ bài, tượng trưng cho phục sinh, hàm nghĩa của nó là phát hiện chân tướng, tiếp thu nhân sinh mới..."

Tô lão sư ừ một tiếng, cúi đầu suy tư.

Sau đó cô xem lá bài Giang Khương bốc được là The High Priestess: "The High Priestess có thể nhận biết thiện ác, đại biểu trực giác nữ tính, đầu óc tỉnh táo, có trí tuệ thần bí."

Đến lúc này, cuối cùng đôi tình nhân kia đã không thể chờ đợi được nữa lật ra bài của mình, Emi bốc được là lá The Devil.

Trần Tuý chính là The Tower...

Nhìn thấy hai lá bài Tarot này, coi như là đối bài Tarot không hiểu rất rõ, sắc mặt Trần Tuý cũng thay đổi, đem bài ném tới một nói: "Tại sao tôi lại kém nhất? Bài Tarot quả nhiên là không chuẩn."

Truyện Chữ Hay