"Cái người kia, là ai?" Thấy Triệu Vũ Lượng trầm mặc không nói, Tống Văn lại lập lại một lần vấn đề này.
Xem ra, Trương Đông Mai leo lên ban công là có người hẹn bà ta đi lên, mà người cùng bà ta tranh ầm ĩ, không thể nghi ngờ là có hiềm nghi to lớn nhất.
"Là Đàm San." Triệu Vũ Lượng rốt cục mở miệng, hộc ra cái tên này có chút làm cho bọn họ ngoài ý muốn.
"Anh có nghe thấy nội dung hai người họ cãi nhau không?" Tống Văn tiếp tục hỏi.
"Có nghe được một chút nhỏ. Trương Đông Mai chất vấn Đàm San, tại sao cùng chúng tôi lừa bà ta tới nơi này. Bà ta vốn là tưởng có học sinh muốn học bù, gia trưởng muốn gặp mặt cho nên mới cùng Đàm San tới."
Triệu Vũ Lượng dừng một chút nói tiếp, "Đàm San nói, cô ta đã sớm không nhìn nổi hành vi của Trương Đông Mai, hỏi Trương Đông Mai làm nhiều chuyện như vậy, tại sao không biết hối cải, cô ta dựa vào cảm giác say nói cho Trương Đông Mai, trước chính là cô ta tố cáo bà ấy, hai người liền như vậy đã xảy ra tranh cãi ầm ĩ, khả năng còn có đánh nhau..."
"Tố cáo?" Tống Văn lập lại một chút cái từ mấu chốt này, xem ra lại có tin tức cùng manh mối mới.
Triệu Vũ Lượng gật đầu: "Đúng, lúc trước tôi cũng có nghe nói qua một ít tình huống. Ngay tại trước nghỉ hè, có người đi Bộ giáo dục tố cáo Trương Đông Mai, nói bà ta bắt học sinh học bù, dùng cách xử phạt về thể xác với học sinh, còn trình lên rất nhiều chứng cứ. Trương lão sư bởi vậy thiếu chút nữa bị trường học khai trừ, bởi vì trường học cân nhắc bà ta là lão giáo viên nhiều năm, mới để cho bà ta chuyển công tác phụ đạo, không được dạy học nữa."
Hiện đang Bộ giáo dục đều đang nghiêm tra chuyện học sinh sau giờ học học bù, dùng cách xử phạt về thể xác, một khi phát hiện, sẽ nghiêm trị.
Trương Đông Mai vẫn là diễn xuất mười năm trước đây, rõ ràng cho thấy không thể thực hiện được, bà ta bởi vì trong nhà có chuyện, mượn nợ bên ngoài, phương pháp có thể trước hết nghĩ đến, chính là cho học sinh học bù kiếm tiền, nhưng con đường này của bà ta cũng bị đứt đoạn mất.
Sau khi bị người báo cáo, Trương Đông Mai căn bản không có kiểm điểm chính mình, mà là vô cùng phẫn nộ muốn tìm được người báo cáo, không có thu nhập khởi nguồn, Trương Đông Mai cùng đường mạt lộ nghĩ tới việc vơ vét học sinh trước đây của mình.
Có thể nhìn thấy, Trương Đông Mai tuyệt đối không ngờ rằng, người tố cáo sẽ là môn sinh đắc ý, học sinh tốt, đồng nghiệp tốt Đàm San của mình.
Hơn nữa càng làm cho Trương Đông Mai phẫn nộ chính là, Đàm San dĩ nhiên gạt bà ta cùng bà ta vơ vét những học sinh này, đối với bà ta sỉ nhục cùng ngược đãi, ghi lại video như vậy.
Khi đó Trương Đông Mai đem tất cả oán hận đều muốn phát tiết ra ngoài.
Tống Văn hỏi: "Thời điểm hai người bọn họ ở trên thiên đài tranh cãi ầm ĩ, anh liền ở một bên cạnh, vậy anh không có tò mò đến xem xảy ra chuyện gì sao?"
Triệu Vũ Lượng nói: "Nói thật, đụng vào tình cảnh đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, tôi có chút lúng túng, không muốn để cho bọn họ nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ hút thuốc xong thì chính mình đi về trước. Sau đó, Trương Đông Mai liền ngã xuống."
"Nói cách khác, anh cũng không có tận mắt nhìn thấy, có phải là Đàm San đem Trương lão sư đẩy xuống hay không?"
Triệu Vũ Lượng liền chần chờ một chút, gật gật đầu.
Hiện tại, thông tin nắm giữ càng ngày càng nhiều, nhưng bây giờ bọn họ vẫn không thể xác nhận là Đàm San gϊếŧ Trương Đông Mai, còn một vị học sinh là Cơ Mỹ Vân vẫn chưa có thẩm vấn.
Tống Văn để Trương Tử Tề gọi Cơ Mỹ Vân đến, thay cho Triệu Vũ Lượng.
Cơ Mỹ Vân vẫn là khoác kiện áo gió mỏng màu đỏ kia, buộc khăn lụa mỏng manh màu đỏ, cô ta người cũng như tên, là một mỹ nhân không hơn không kém, vẻ đẹp của cô ta cùng tiểu minh tinh Mạnh Điềm Điềm, và Đàm San như con gái rượu cũng khác nhau.
Tống Văn nhìn nữ nhân ngồi ở vị trí thẩm vấn, cô ta cũng không phải phi thường gầy yếu, hai má no đủ, có ánh sáng tuổi trẻ lộng lẫy, cô ta có ngũ quan sáng rực rỡ, lộ liễu mỹ lệ, loại phong cách này khiến Tống Văn nhớ tới mỹ nhân ngày xưa trước đó, hiện vào thời điểm này, loại nữ nhân có tướng mạo này đã càng ngày càng ít.
"Điện thoại di động của Tiền Giang chúng tôi đã tìm được, những bạn học khác cũng đều thẳng thắn nói sự tình buổi tối nay phát sinh, cùng với việc bị Trương Đông Mai tống tiền, như vậy bà ta vơ vét cô, là bởi vì cái gì?"
"Bởi vì... tôi sắp kết hôn rồi." Cơ Mỹ Vân nhìn về phía ba cảnh sát trước mắt mở miệng nói, vừa nãy bên trong hỏi cung, Tống Văn cũng đã biết được, đây là một cô dâu tương lai, hôn lễ của cô ta, liền xác định không xa sau đó.
Gả vào hào môn, mấy chữ này nghe tới liền tràn ngập mùi vị tiền tài.
Có mấy người đối với từ đó khịt mũi coi thường, mà là bất kể có thừa nhận hay không, đây vẫn là giấc mộng của rất nhiều nữ nhân hiện tại.
"Trương Đông Mai, bà ta xưa nay đều không thích tôi, bà ta giống như đối với những nữ sinh đẹp đẽ trong lớp học trời sinh ôm ấp địch ý, loại địch ý này là cùng thành tích học tập, có nghe lời hay không hoàn toàn không liên quan. Khi đó, bà ta liền thường thường mắng tôi là đồ đê tiện, đem tôi gọi lên trước bục giảng, trước mặt mọi người nhục nhã."
"Bà ta trước mặt bạn học cả lớp giật tóc của tôi, không cho tôi mặc bất kỳ quần áo bại lộ vóc người, nói tôi là đang câu dẫn nam nhân... Tôi không chỉ một lần muốn chuyển lớp, thế nhưng Trương Đông Mai đều cấp đánh trở về, bà ta thậm chí chạy đến bên trong nhà tôi, cầu cha mẹ tôi, nhất định muốn tôi lưu lại trong lớp, nguyên nhân chính là tôi có thể cùng chị gái cùng trường họ có thể chủ trì hoạt động, làm trên mặt của bà ta có ánh sáng."
"Cha mẹ tôi mở một quán cơm nhỏ, chỉ có thể thái rau cùng rửa chén, bọn họ cả đời này không có sở trường gì, lại có hai đứa con gái xinh đẹp. Bọn họ đối phần tử trí thức có tín nhiệm khó giải thích được, cứ như vậy tin lời chót lưỡi đầu môi của Trương Đông Mai."
"Sau đó có một ngày, là mùa hè thứ sáu, dựa theo quy định của trường học, học sinh h liền tan học, Trương Đông Mai lại bắt tôi ở lại trường, bà ta bắt toii đứng ở phía dau phòng học, không cho toii về nhà, sau đó mấy vị lão sư bọn họ cùng đi ra ngoài, tôi cũng không biết bọn họ thời điểm nào mới có thể trở về..."
Cơ Mỹ Vân nói tới chỗ này, hai mắt thật to đột nhiên nhúc nhích một chút, muốn nói lại thôi, dừng lại vài giây, tay cô ta nắm quần áo một chút nói: "Lớp chúng tôi có một người mang tội gϊếŧ người, gọi là Vương Hạo Bân, các anh biết đến chuyện này chứ?"
Tống Văn gật đầu: "Trước Triệu Vũ Lượng có nhắc qua người này."
Cơ Mỹ Vân tiếp tục nói: "Thời điểm tôi ở phòng học, gặp Vương Hạo Bân từ bên ngoài đá bóng đi trở về. Sau đó... Sau đó hắn liền..."
Trống rỗng lớp học, đám học sinh cũng đã tan học, người đi nhà trống, một người mười mấy tuổi mang tội gϊếŧ người, gặp một nữ sinh xinh đẹp một mình chờ đợi lão sư, người ở chỗ này đều là người trưởng thành, đều đoán được tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Cơ Mỹ Vân đôi mắt cụp xuống trong chốc lát, nỗ lực khống chế thanh âm của mình, cô ta tựa hồ không muốn nghĩ dến một đoạn dĩ vãng này: "Sau đó, là chị gái tôi phát hiện tôi vẫn luôn chưa có về nhà, trở về về trường học tìm tôi, nhưng thời điểm chị ấy đến, hết thảy đều đã đã xảy ra. Trương Đông Mai biết đến chuyện này cũng có chút hoảng rồi, bà ta trước tiên đem tôi cùng chị gái đưa về nhà, sau đó gặp được cha mẹ tôi."
Cô ta nói tới chỗ này, âm thanh vẫn là khó có thể ức chế mà bắt đầu run, nỗ lực để nước mắt không chảy xuống: "Khi đó, bà ta nói với cha mẹ tôi, đều là bởi vì tôi lúc thường câu dẫn Vương Hạo Bân, mới xảy ra chuyện như vậy. Cha mẹ tôi đều phi thường thành thật, gặp chuyện như vậy, không biết nên tin tôi nói hay là tin lão sư nói."
"Vào lúc này, Trương Đông Mai còn nói, chúng tôi có thể lựa chọn báo cảnh sát, thế nhưng Vương Hạo Bân là cái người mang tội gϊếŧ người, hắn có thể sẽ làm ra chuyện gì đó, nếu như lựa chọn báo cảnh sát, hắn có thể sẽ gϊếŧ chúng tôi một nhà. Lúc đó cha mẹ tôi đều bị sợ cháng váng, sau đó Trương Đông Mai bắt đầu đối cha mẹ tôi khóc nói áy náy, nói mình có lỗi, nguyện ý tận năng lực của chính mình đem chuyện này bình ổn lại."
Lúc đó đã xảy ra loại chuyện kia, lời giải thích của Trương Đông Mai không thể nghi ngờ là đang hù dọa cha mẹ Cơ Mỹ Vân, hơn nữa bà ta đang lảng tránh trách nhiệm của chính mình, học sinh có chuyện lão sư trách nhiệm đứng mũi chịu sào, nếu như cha mẹ Cơ Mỹ Vân báo cảnh sát hoặc là bẩm báo trường học, bà ta đều sẽ phải chịu xử phạt, vào lúc này, Trương Đông Mai là đang doạ dẫm lừa gạt, mục đích chính là vì để người một nhà này không đem sự tình làm lớn.
Cơ Mỹ Vân cắn môi một cái, nhấc lên con ngươi: "Cuối cùng, cha mẹ chưa từng va chạm xã hội của tôi bị doạ cho sợ rồi, bọn họ lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện..." Từ trong ánh mắt của cô ta có thể thấy được, cô ta đối cha mẹ, đối Trương Đông Mai đều là thất vọng vô cùng.
"Sau đó, Trương Đông Mai liền dùng chuyện này đến vơ vét cô sao?" Tống Văn hỏi.
Cơ Mỹ Vân âm thanh nghẹn ngào một chút: "Sau đó, ở sau sự kiện kia phát sinh một tháng, tôi phát hiện tôi mang thai. Khi đó tôi mới vừa phát dục không bao lâu, ai cũng không nghĩ tới kết quả như thế, Trương Đông Mai lúc này đứng dậy, nói mình cũng có sai, bà ta và mẹ đem tôi đi bệnh viện, sau đó bà ta thanh toán tiền chữa trị, đem đứa trẻ loại bỏ đi."
Nói tới chỗ này, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn về phía cảnh sát trước mặt, "Chuyện này, là toàn bộ ác mộng hồi cấp hai của tôi, tôi không có căm hận Vương Hạo Bân như vậy trái lại càng hận Trương Đông Mai trợ trụ vi ngược hơn. Nếu như không có bà ta, nếu như không phải là bởi vì bà ta, những chuyện này căn bản cũng sẽ không phát sinh. Tôi chậm rãi từ bên trong những thương tổn kia đi ra, dựa vào cố gắng của mình, muốn theo đuổi hạnh phúc của tôi, mà Trương Đông Mai..."
Đứa trẻ mười mấy tuổi, chịu qua thương tổn như vậy, vẫn có thể đứng lên, bản thân liền là một chuyện khó khăn. Nhưng hiển nhiên, lão sư ác ma của cô ta cũng không chuẩn bị buông tha cô ta.
Cơ Mỹ Vân hít sâu một hơi, nói tiếp, "Nữ nhân này, ở mười năm sau, vào lúc tôi sắp kết hôn, chụp tờ giấy thanh toán năm đó tôi phá thai đến áp chế tôi..."
"Cha mẹ chồng tôi phi thường truyền thống, bọn họ có thể tiếp thu tôi dòng dõi bần hàn, mà không thể tiếp thu chuyện tôi có nạo thai qua. Mẹ chồng tôi đã từng ở ngay trước mặt tôi, mắng bạn gãi cũ đã nạo thai qua của chồng tôi, nói cô ta là cái người hại chết người... Nếu để cho chồng tôi còn có nhà chồng biết đến chuyện này, tôi liền không kết hôn được. Trương Đông Mai từ chỗ tôi vơ vét mấy vạn, nhưng bà ta còn không vừa lòng..."
"Sau đó, chính là Đàm Dan tới tìm tôi... Cho tới bây giờ, tất cả những thứ này đều kết thúc." Nói xong, Cơ Mỹ Vân ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng rực rỡ, có một loại cảm xúc khiến Tống Văn không có cách nào truyền lời.
Cố sự này, thậm chí so với mấy câu chuyện trước càng trầm xuống hơn càng đâm nhói nhiều lắm.
Trương Đông Mai làm những chuyện như vậy, là muốn hủy diệt một đời của nữ nhân này...
Nghe đến đó, cả Trình Mặc vành mắt đều có chút đỏ.
Tống Văn cũng nhất thời trầm mặc.
Trương Đông Mai đối với nữ nhân này thương tổn không chỉ một lần, bà ta còn muốn dựa vào chuyện này tống tiền, một chút đồng tình cuối cùng của anh đối với Trương Đông Mai cũng không còn sót lại chút gì, như vậy lão sư thích hợp nên băm thây vạn đoạn.
Nhưng vụ án trước mắt, còn phải thẩm tra tiếp.
Đây là một tân nương chờ gả, cô ta liệu có vì hôn nhân bí quá hóa liều, gϊếŧ chết Trương Đông Mai không?
"Cơ Mỹ Vân, cô thừa nhận tội ác của cô sao?" Tống Văn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Cơ Mỹ Vân rõ ràng sững sờ: "Tội gì?"
"Tội sát hại Trương lão sư." Tống Văn ngưng thần nhìn về phía cô ta, "Là cô đem Trương lão sư đẩy xuống đi."
Lục Tư Ngữ biết, Tống Văn là đang gạt nữ nhân trước mắt, cô ta căm hận Trương lão sư, bất kể là quá khứ, hay là hiện tại, lão sư kia giống như là ma quỷ kia, từng để cho cô ta rơi vào ác mộng, bây giờ liền muốn hủy diệt hạnh phúc của cô ta.
"Tôi không có..." Cơ Mỹ Vân run giọng nói.
"Cô không nghĩ tới, chúng tôi sẽ có người chứng minh đi? Liền vào lúc đó, Triệu Vũ Lượng cũng là đang trên thiên đài, hắn thấy được cô!" Tống Văn mở miệng nói.
Cơ Mỹ Vân ánh mắt lóe lên một cái, sau đó mở miệng nói: "Cái này không thể nào, tôi không có lên thiên đài, tôi cũng không có sát hại bà ta."
Mặt mũi cô ta diễm lệ, rất nhanh liền ổn định tâm tình, khôi phục trấn tĩnh.
"Ngẩng đầu lên đem câu nói này lặp lại lần nữa." đôi mắt Tống Văn nhìn chằm chằm cô ta.
Cơ Mỹ Vân ngẩng đầu lên, nhìn lại anh, trong mắt của cô ta rưng rưng, môi đỏ khẽ nhúc nhích, cằm với khăn lụa màu đỏ nhẹ nhàng cọ quá, từng chữ từng chữ mà nói: "Trương Đông Mai chết cùng tôi không có quan hệ."
Tống Văn trầm mặc, dường như đang suy nghĩ cô ta là nói thật hay là nói dối.
Trình Mặc ở bên cạnh lắc đầu một cái, nếu như Cơ Mỹ Vân là hung thủ, đối mặt với Tống Văn luân phiên chất vấn, không thể bình tinh tới như thế được. Ông ta cảm thấy trước mắt, sở hữu chứng cứ đều chỉ hướng về Đàm San...
Lục Tư Ngữ viết xuống một cái dấu chấm tròn, nhìn một chút năm phần lời làm chứng trước mặt mình.
Đến đây, năm phần khẩu cung hỏi xong, vụ án đã từ từ hoàn chỉnh, bọn họ tất yếu sẽ đem Đàm San gọi trở về xác nhận một chút.