Chương
Vụ gánh tội thay tai nạn xe cộ đêm Giáng sinh rốt cục cũng có một kết thúc, tất cả tội phạm dời đi sau, các hạng mục tư liệu cũng đã chuẩn bị hoàn mỹ.
Vụ án kết thúc công tác, đảo mắt đã sắp đến Trung thu, cảnh đội mỗi bộ ngành cũng bắt đầu dành thời gian tiến hành huấn luyện thông thường, dùng để ứng đối sát hạch cuối năm.
Nam thành Cục thành phố trong phòng huấn luyện súng, vài cảnh viên đang tiến hành luyện tập xạ kích, nhiều tiếng tiếng súng thỉnh thoảng truyền đến.
Chỗ phòng huấn luyện này mới vừa xây dựng thêm không lâu, ở phía sau Cục thành phố, chia làm nhiều phòng, có các loại thiết bị tập thể hình, còn có đài vật lộn cùng phòng huấn luyện súng.
Hàng năm Cục thành phố sát hạch cảnh vụ, cùng với mỗi đợt phân cục huấn luyện cảnh vụ đều là ở đây.
Gian phòng huấn luyện này có hơn một nghìn mét vuông, lúc này, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đang đứng ở trước mặt một cái bia m.
Xế chiều hôm nay, Tống Văn chuyên môn đem Lục Tư Ngữ kéo qua, mỹ danh viết tiến hành đơn độc phụ đạo. Hiện tại các loại thường thức giảng giải đã hoàn thành, đến gia đoạn thực chiến.
"... Nghiệm súng, lắp đạn, nhắm vào, xạ kích, phải làm liền một mạch, khả năng bắn tốt đều là luyện bắn từng viên đạn mà có, cho nên phải luyện tập nhiều hơn, cuối năm sát hạch chúng ta phải đạt đến tổng điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn." Tống Văn nói chuyện chỉ xuống cùi chỏ của Lục Tư Ngữ, "Nơi này hơi hơi nhấc cao lên một chút, cơ bắp quan trọng căng ra, đặc biệt phải chú ý phần eo dùng sức, để thân thể hình thành ký ức."
Lục Tư Ngữ trên đầu mang theo theo tai nghe chuyên dụng phòng chấn động của bãi bắn, trên đôi mắt cũng có kính bảo vệ, cậu nhắm vào kỹ, bóp cò.
Phịch một tiếng súng, đạn bắn ra, lực đàn hồi chấn động đến mức bả vai cậu khẽ run lên.
"Hiện tại kỳ thực tập của cậu đã qua mấy tháng, tôi cân nhắc có nên cùng Cố cục xin súng cho cậu sớm hay không, nhưng mà bây giờ, hay là trước tiên luyện bắn súng cho tốt đã." Tống Văn nói ấn phím, bệ bắn bia hiện ra thành tích, xuất hiện con số thành tích điện tử màu đỏ, điểm.
"U, phát súng đầu tiên chính là thành tích này, rất không tồi a." Điểm này ngoài Tống Văn dự liệu.
Lục Tư Ngữ khiêm nhường một câu: "Trước đây ở trường cảnh sát học qua một ít, khi đó còn có cuộc thi, chỉ là không có đặc biệt nhiều cơ hội luyện tập, cũng đã lâu không bắn lại." Nói xong cậu cúi đầu xem súng trong tay, gần đây không có cơ hội nắm súng, hơn nữa súng này mới vừa lên tay còn muốn thích ứng một lúc, bằng không thành tích của cậu còn có thể khá hơn một chút.
Tống Văn bị cậu hời hợt như vậy khơi gợi du͙ƈ vọиɠ thắng bại, cũng cầm một cái tai nghe bên cạnh mang lên: "Tình cờ bắn ra một phát súng tốt không có gì tài ba, vẫn là phải xem bình quân thành tích, tôi cũng đã lâu không luyện, chúng ta so thử mười phát đi."
"Được." Lục Tư Ngữ một lời đáp ứng luôn.
Tống Văn liền đứng ở bệ bắn bên cạnh cậu, thuần thục lắp đạn.
Hai bệ bắn biểu hiện chuẩn bị hoàn thành, hai người cũng bắt đầu kéo cò súng xạ kích, trong khoảng thời gian ngắn, bên trong bãi bắn tiếng súng không ngừng vang lên.
Mười phát đạn rất nhanh liền bắn xong, bệ bắn bên kia an tĩnh trong nháy mắt, sau đó hiện ra thành tích, Tống Văn là điểm, Lục Tư Ngữ là điểm. Hai người cách biệt điểm.
Tống Văn hơi kinh ngạc, sát hạch cuối năm năm ngoái, anh so với hiện tại phát huy tốt hơn một chút, điểm chính là toàn cục số một, Lục Tư Ngữ thành tích này, đủ để xếp vào ba vị trí đầu.
Hơn nữa Tống Văn bắn súng lâu như vậy, thời gian luyện tập nhiều gấp Lục Tư Ngữ mấy lần, nói cách khác Lục Tư Ngữ nếu như tiếp tục luyện, ai thua ai thắng còn nói không chắc.
Tống Văn ở phương diện xạ kích luôn luôn là đánh bại toàn cục không có địch thủ, không nghĩ tới bên người hoá ra lại ẩn giấu một tay súng thần, nhất thời lòng tranh cường háo thắng lại lên: "Phần tử tội phạm cũng sẽ không đứng yên bất động, bia di động cậu dám so không?"
Cục thành phố huấn luyện tác xạ bia di động là bia hình người, sẽ từ mỗi cái phương hướng tùy cơ xuất hiện, mỗi lần để cho xạ thủ phản ứng thời gian chỉ có khoảng giây, thời gian này bên trong nhất định phải làm ra phản ứng, nhắm vào xạ kích.
Đây là hạng mục khó khăn nhất trong khảo hạch cuối năm của Cục thành phố Nam thành, chỉ dùng để thêm điểm, coi như là cảnh sát thâm niên cũng thường thường bắn chệch bia. Như là lão Giả loại kia nghiệp vụ có chút thưa thớt, trong mười phát bên trong cũng có ba, bốn phát, vẫn đều không vượt quá điểm.
Tống Văn luôn luôn phản ứng nhạy bén, cái người khác không dám khiêu chiến anh lại thành tích rất tốt, thường thường mười phát có thể vào bên trong đến khoảng phát. Đây đã là thành tích phi thường tốt.
Lục Tư Ngữ nâng hàm dưới một chút, mở miệng nói: "Được."
Vì vậy hai người lại đến bệ bắn bia di động, Tống Văn trước cùng Lục Tư Ngữ giới thiệu quy tắc cùng phương pháp, sau đó anh bắn trước làm mẫu cho Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ liền đứng ở một bên cạnh, nhìn anh bắn súng.
Tống Văn chuẩn bị kỹ càng, ấn cái nút bắt đầu, chỉ thấy từ bên trái lập tức bắn ra cái bia hình người, Tống Văn cấp tốc phản ứng kéo cò súng, sau đó liền là phía trên...
Ầm ầm ầm, đạn liên tục xạ kích. Có một lần mới từ bên trái ra bia xong, bên phải liền bỗng nhiên đi ra, Tống Văn xuất hiện phát súng đầu tiên bắn không trúng bia, anh thở dài lắc đầu một cái, đối với cái phản ứng này của mình không hài lòng lắm.
Ra bia nhất thời ngừng lại, Tống Văn không dám thả lỏng, ngừng thở, dừng lại mấy giây sau, bí hình người từ phía dưới lộ đầu ra, Tống Văn ầm mà bắn một súng, bắn trúng, bia ngắm kia còn không thu hồi, mặt sau liên tục dâng lên ba cái bia trùng điệp lẫn nhau...
Tống Văn bắn liền ba phát súng, cuối cùng một phát bắn không trúng bia.
Rốt cục, mười phát súng đã bắn xong, thành tích đi ta tổng cộng điểm, hai lần bắn không trúng bia, thành tích này đối với loại bia di động này đã là phi thường biếи ŧɦái.
Tống Văn cái trán ra một lớp mỏng mồ hôi, nhường vị trí cho Lục Tư Ngữ nói: "Tới phiên cậu."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, đi tới phía trước, mắt sáng như đuốc.
Tống Văn đứng ở một bên cạnh nhìn cậu, ngày hôm nay Lục Tư Ngữ mặc chính là áo sơ mi trắng, một cái quần đen, hiện tại liền mặc thêm áo chống đạn áo, đeo lên tai nghe chống rung động cùng mắt kính bảo vệ, quần áo đơn giản như vậy, nhưng lại làm cho cậu hiện ra chân dài eo nhỏ, nhã nhặn cấm dục.
Bia rất nhanh mà hiện ra, Lục Tư Ngữ sắc mặt bình tĩnh, trên mặt tuấn tú một mảnh quạnh quẽ, cậu một súng một súng bắn ra, ra tay rất vững vàng, hai phát ban đầu có một phát bắn không trúng bia, sau khi thích ứng, thành tích càng ngày càng tốt, lại có một súng bắn qua vòng điểm.
Mười phát bắn xong, điểm hiện ra tổng cộng điểm, một lần bắn không trúng bia.
Tống Văn nhìn cái thành tích này, tán dương một tiếng: "Bắn rất tốt, chỉ một lần không trúng bia. Hơn nữa còn là lần đầu tiên bắn. Thành tích này tốt vô cùng."
Lục Tư Ngữ nói: "Vừa nãy vị trí bia của anh so với tôi lần này độ khó lớn hơn, hơn nữa điểm của tôi càng thấp hơn, là tôi thua..."
Tống Văn nói: "Cái bệ bắn bia di động này là mô phỏng thực chiến, thứ này cũng ngang với trong hiện thật, tôi có một lần không hề bắn trúng đối thủ, mà cậu bắn trúng, cái này kém có thể là sinh tử."
Lục Tư Ngữ hấp háy mắt nói: "Nhưng điểm của anh rất cao, nói rõ độ chuẩn xác cao, e rằng kẻ thù của tôi còn có thể bắn trả, kẻ thù của anh lại là chết."
Tống Văn bị cậu nói tới nở nụ cười: "Được rồi được rồi, xem như là hoà nhau."
Ngày hôm nay tâm chơi đùa của anh đều nổi lên, nghĩ đem cuối năm các hạng mục đều cho Lục Tư Ngữ thử qua một lần, vừa chỉ chỉ phòng huấn luyện vật lộn bên cạnh, "Vật lộn, dám chơi không?"
Nói ra Tống Văn có chút hối hận, anh biết đến gần đây thân thể Lục Tư Ngữ không quá tốt, nói như vậy có chút bắt nạt người khác.
Không nghĩ tới Lục Tư Ngữ gật đầu đáp đồng ý luôn: "Được."
Hai người đem trang bị tháo ra, thay đổi quần áo, mang theo phòng hộ, lên đài vật lộn. Lục Tư Ngữ trước tiên ra chiêu, Tống Văn cũng không khiêm nhượng, giơ tay đón đỡ ra, quay người đánh trả, hai người nhất thời anh tới tôi đi, qua mười mấy chiêu sau cũng bắt đầu có chút thở hồng hộc.
Lục Tư Ngữ thân thể linh hoạt, chiêu thức thiên về nhẹ, Tống Văn sức mạnh chiếm ưu, tại bên trong huấn luyện có giữ lại, không dám dùng toàn lực, có chút chịu thiệt. Thế nhưng Tống Văn là đối với thân thủ của Lục Tư Ngữ có chút nhìn với cặp mắt khác xưa. Anh tuy rằng từng thấy mấy lần Lục Tư Ngữ ra tay, thế nhưng lại là ở một bên bàng quan, vẫn là cùng tự mình vào trận tranh tài chênh lệch nhiều lắm.
Đảo mắt lại qua mấy chiêu, hai người cơ bản vẫn tính là thế lực ngang nhau, Lục Tư Ngữ chừa ra cái chỗ trống một quyền đánh về phía mặt Tống Văn, Tống Văn vội vàng nghiêng đầu chợt lóe, cùng lúc đó tay phải đánh lén, đánh về phía dưới sườn Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ không có phòng bị, tay Tống Văn chạm đến thân thể của cậu.
Tống Văn vội vàng thu sức lực, nhưng vẫn chậm một chút, Lục Tư Ngữ lui về phía sau một bước, hơi thay đổi sắc mặt, thấp đầu giơ tay che một chút vết thương.
Tống Văn cả kinh, tiến lên một bước, muốn đỡ lấy cậu: "Không sao chứ."
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lục Tư Ngữ một cái bèn ngáng chân ở giữa cẳng chân, Tống Văn lập tức mất cân bằng mới biết Lục Tư Ngữ vừa nãy là lừa anh, vội vàng kéo lại cánh tay Lục Tư Ngữ.
Vì vậy hai người đồng thời ngã xuống trên đài vật lộn, dưới đất là mềm, Tống Văn một cái vươn mình đem Lục Tư Ngữ đè ở phía dưới: "Cậu này chỉ là tiểu hồ ly phúc hắc."
Lục Tư Ngữ hai mắt chợt lóe một tia giảo hoạt, chân thon dài kẹp ở bên hông Tống Văn, giơ tay đẩy một cái, hai tay sử dụng lực, muốn đem Tống Văn đè trụ lại: "Tống đội, binh bất yếm trá."
Không nghĩ tới Tống Văn còn có hậu chiêu, dựa vào động tác của Lục Tư Ngữ, trong nháy mắt phản chế, giơ tay nắm ở eo nhỏ của Lục Tư Ngữ, một cái tay khác đặt lên trên cổ họng của cậu, đem cậu ép tới gắt gao : "Không sánh bằng cậu thì làm sao làm đội trưởng của cậu?"
Lục Tư Ngữ lần này không giãy giụa, nằm ở nơi đó thở hổn hển, bàn luận một hạng mục này, cậu đích xác là đánh không lại Tống Văn, lúc này tóc Lục Tư Ngữ có chút ngổn ngang, nhấc lên một đôi mắt đẹp nhìn về phía Tống Văn.
Tống Văn cũng cúi đầu nhìn cậu, làn da Lục Tư Ngữ dường như không giống sứ trắng, trong nháy mắt, mắt hai mí nhẹ nhàng chớp qua, lông mi như cây quạt nhỏ lay động, từng chiếc rõ ràng, tròng mắt màu đen mang theo quạnh quẽ, môi mỏng màu sắc rất nhạt, theo hô hấp rung động nhè nhẹ, khiến Tống Văn có chút không nhịn được muốn hôn một cái.
Tống Văn nhớ lại bên cạnh còn có những người khác đang huấn luyện, thân thể nhất thời cứng lại rồi.
"Cố cục buổi sáng tìm anh có chuyện gì vậy?" Lục Tư Ngữ tựa hồ cũng cảm thấy có chút lúng túng, chếch đầu không dám cùng Tống Văn đối diện, mở miệng hỏi anh.
Buổi sáng trước bữa trưa, Tống Văn bỗng nhiên bị Cố cục gọi đi, lần này nói chuyện tiến hành rất lâu, Lục Tư Ngữ tâm lý có chút hiếu kì.
Tống Văn chân vừa vặn kẹp ở bên eo Lục Tư Ngữ, có thể cảm nhận được được eo tuyến cậu huấn luyện được, hai người tư thế thực sự có chút ám muội, anh từ trên người Lục Tư Ngữ đứng lên, sau đó duỗi ra một cái tay đem cậu kéo lên nói: "Nói chuyện thăng lên chi đội trưởng."
Cục thành phố đội hình sự có ba tiểu đội, vị trí chi đội trưởng bên trên vẫn luôn trống, vốn tần suất phá án của Tống Văn là cao nhất, chỉ là tư lịch của anh còn thấp.
Gần đây Tống Văn liên phá mấy án, mới đây bên trong một án phá bom có công, lại không thăng anh lên có chút không nói được, cho nên Cố cục lần này mới cùng Tống Văn nói chuyện, đem đơn thăng chức phê duyệt giao lên trên.
Lục Tư Ngữ bị Tống Văn kéo lên, ngồi ở bên lề đài vật lộn: "Trong đội làm sao bây giờ?"
Tống Văn đi đem túi của Lục Tư Ngữ lấy tới, "Lão Phó thăng chức, chỗ đội phó còn trống, trong đội lại tiến vào hai người. Tôi xin Cố cục, nếu như tôi có thể làm chi đội trưởng, theo quy định là có thể phân phối một vị trợ lý cảnh viên." Nói chuyện, anh cần lấy một bình nước khoáng bên cạnh.
Lục Tư Ngữ từ trong bao lấy ra cái bình giữ ấm, cúi đầu mím môi. Hai người đều rõ ràng trong lòng, Tống Văn báo lên sẽ là tên ai.
Tại vừa nãy, Tống Văn còn bị Cố cục tổn hại một trận, nói thời điểm Lục Tư Ngữ mới tới thì ra sức khước từ không muốn, hiện tại lại coi như bảo bối mà không buông tay. Nhưng khi đó, Tống Văn làm sao có thể dự liệu được ngày hôm nay?
"Cái kia, " Tống Văn uống hết mấy ngụm nước chà xát một chút khóe miệng, "Hiện tại mới báo lên thôi, phía trên còn chưa chắc chắn sẽ phê đâu... chuyện chưa làm chu đáo. Cố cục không cho tôi tiết lộ với người khác, cậu trước tiên giúp tôi bảo mật."
Phê duyệt thăng chức chi đội trưởng Cục cảnh sát thành phố, theo lý thuyết sẽ đặt tới trên bàn Tống Thành, thời điểm đó cha mình là cái thái độ gì, anh cũng đoán không được.
Lục Tư Ngữ gật gật đầu, hiểu rõ những điều đó, cậu luôn luôn thông minh nhanh trí, ngẩng đầu lên đối Tống Văn nói: "Cho nên anh tìm tôi luyện súng, là vì..."
Tống Văn đứng ở đối diện Lục Tư Ngữ nhìn cậu: "Ba trường hợp, loại thứ nhất, chúng ta đều thăng chức, nếu như cậu thăng trợ lý cảnh viên, tôi trực tiếp xin cho cậu mang súng; loại thứ hai, nếu như là tôi thăng chức, còn đem cậu lưu lại ở đội một, tôi không yên lòng cậu, cho cậu lưu khẩu súng; loại thứ ba, mặt trên đều không phê, duy trì nguyên dạng, vậy cậu còn phải thực tập một đoạn thời gian nữa."
Trên thực tế, loại tình huống thứ nhất cùng loại thứ ba cũng tốt, nếu như là loại tình huống thứ hai, Tống Văn đã làm xong chuẩn bị đi đàm phán cùng Tống Thành rồi.
Lục Tư Ngữ nếu là không đi cùng anh, chính mình thăng lên chức chỉ huy một mình thì có ý gì? Nói nữa, anh mới vừa cùng Hứa Trường Anh ầm ĩ xong, như thế nào không biết xấu hổ đem Lục Tư Ngữ một mình lưu lại trong đội.
Xem Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, Tống Văn nói: "Đi thôi, huấn luyện hơn nửa ngày rồi, đi tắm rửa thôi."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, đem bình nước thu lại cẩn thận, suy nghĩ một chút còn nói: "Ngày hôm nay cuối tuần, tôi muốn đi siêu thị mua ít đồ, buổi tối làm đồ ăn."
Một vụ án trước, toàn bộ người của cảnh đội đều như là lên dây cót, căng thẳng, hiện tại rốt cục vụ án cũng bị phá, có thể buông lỏng một chút.
Tống Văn chờ một bữa tiệc lớn này đã lâu, nghe được câu này so với Cố cục tìm anh nói chuyện thăng chức tăng lương còn vui vẻ hơn, nhướng mày nói: "Được a, lúc đó tôi giúp cậu làm trợ thủ."