Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cứ thử đi theo ông bác già biết đâu lại có kịch hay để xem. Ông bác già mở toang cánh cửa phòng họp ra, lạnh lùng nhìn những người xung quanh. Đội trưởng tổ trinh sát ngạc nhiên nhìn ổng hỏi:
- Ông là ai? Có biết phép lịch sự tối thiểu khi vào phòng là phải gõ cửa không?
Ổng bác già cười mỉm: "Hừm" một cái rồi ngồi xuông chiếc ghế gần đó tỏ thái độ ngạo nghễ. Gã đội trưởng quay sang nhìn chúng tôi rồi nhìn lại ông bác già:
- Tôi không biết ông là ai? Nhưng chúng tôi đang họp... Nếu ông còn chống đối thì đừng trách chúng tôi quy cho ông tội chống người thi hành công vụ!
Ổng bác già ngước mắt lên nhìn gã đội trưởng rồi chậm rãi nói:
- Tôi là người bên bộ tâm linh được chỉ thị xuống hỗ trợ điều tra vụ án này! À quên không chỉ tôi... Từ giờ vụ án "Xác người bị gặm não" sẽ do bên Hồ Sơ Cuối trực tiếp điều tra! Mấy người có thể về Hà Nội được rồi!
Gã đội trưởng nóng mắt nhìn ổng bác già rồi nhưng vẫn ghìm giọng nói:
- Chúng tôi nhận lệnh từ Sếp bên trên chứ không cần nghe theo sự sắp xếp bên tâm linh, tâm liếc gì cả! Và chúng tôi cũng chưa bao giờ nghe cấp trên nói đến bộ tâm linh nào đến điều tra cả thế nên...
Chưa kịp nói dứt câu thì ổng bác già giơ một tờ giấy trước mặt gã đội trưởng. Gã nhoẻn miệng cầm lấy tờ giấy từ từ đọc rồi khuôn mặt gã bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt gã mở to, hai vầng trán toát ra mồ hôi, bộ mặt gã đơ ra vài giây như không tin vào mắt mình.
Ổng bác già lạnh lùng cười mỉm lên tiếng:
- Nhìn kĩ con dấu vào đội trưởng! Không lại vu cáo tôi làm giả giấy tờ!
Gã đội trưởng bỗng nhiên vẻ mặt quay ngoặt độ, cung kính khúm núm ông bác già:
- Dạ không cần chứng thực nữa đâu thưa Bác! Bọn cháu sẽ gửi lại tất cả hồ sơ vụ án này cho bên "Hồ Sơ Cuối" ạ! Cháu xin gửi bác lại giấy thông báo của bộ ạ!
Ổng bác già nhắm mắt mím môi lại khẽ gật đầu:
- Ừm...!
Ngay sau đó bên Tổ trinh sát bàn giao lại toàn bộ hồ sơ vụ án cho chúng tôi rồi biến mất nhanh như một cơn gió vậy. Tôi ngó mắt nhìn trộm tờ giấy... không hiểu nó có uy lực gì mà khiến cho tổ trinh sát phải khúm núm như vậy.
- Muốn đọc thì cứ cầm mà đọc!
Ông bác già nhìn về phía chúng tôi rồi lên tiếng. Tôi cầm tờ giấy lên từ từ đọc nội dung viết trong đó, khuôn mặt tôi đơ ra vì kinh ngạc, không chỉ tôi mà cả em Quỳnh, lão Phong và Nam xồm cũng trợn tròn mắt khi nhìn thấy những gì ghi trên tờ thông báo.
Đó chỉ là một tờ thông báo của lãnh đạo cấp cao chỉ thị cho bộ tâm linh và tổ "Hồ Sơ Cuối" trực tiếp điều tra vụ án:" Xác người bị gặm não" nhưng cái quan trọng nhất có lẽ là người ký quyết định: Bộ trưởng bộ công an Việt Nam và có đóng dấu xác nhận.
Tôi xanh mặt nhìn về phía ông bác già rồi run run hỏi:
- Cái này thật hay giả vậy...?
Ổng đứng dậy quay người nhìn về phía chúng tôi lên tiếng:
- Có ăn gan hùm thì tôi cũng không dám giả mạo chữ ký của lãnh đạo! Sếp tổng đã tin tưởng chúng ta như vậy thì tôi mong mọi người cũng cố gắng hết sức nhất định phải giết được kẻ gây án!
Chúng tôi trợn mắt nhìn về phía ông bác già đồng thanh lên tiếng:
- Giết...?
Ổng lạnh lùng nhìn chúng tôi rồi nhấn từng chữ một:
- Nhất định phải giết? Vì kẻ gặm não tử thi không phải con người mà là "Thủ Sinh Quỷ"!