Hồ Sơ Chuyện Lạ

chương 16-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn bóng dáng Bạch Lộ Dương biến mất trong đám đông, Từ Lỗi nhấc tách café đã sớm nguội lạnh lên uống hết một hơi, anh không biết thì ra café không thêm đường và sữa lại đắng đến như vậy.

Từ Lỗi uống xong café, đứng lên định rời đi. Mới đi được hai bước, thì có người ở phía sau gọi lại: “Này! Cậu gì ơi! Chờ một chút, cậu để quên đồ này!”

Anh nhìn lại, là người vừa nãy va vào người mình. Anh nhìn thoáng qua món đặc sản bị mình bỏ quên trên bàn: “Tôi không cần nữa rồi, tặng cho anh đấy.”

“Gì cơ?” Diêu Nhiếp cũng không chắc là anh ta có đang nói đùa hay không. Hơn nữa, thoạt nhìn đối phương hình như cũng không nhận ra mình. Đây là một chuyện hết sức lạ lùng, với rating của “Khám phá khoa học”, thì trong thành phố G thậm chí là cả tỉnh G cũng không có mấy người là không biết Diêu Nhiếp.

Từ Lỗi không trả lời anh, xoay người định rời đi. Đáng tiếc, đến cả ông trời cũng hy vọng anh có thể ở lại, vốn dĩ chỉ là cơn mưa phùn dai dẳng, giờ đột nhiên lại biến thành mưa to. Anh ta nện một đấm thật mạnh lên tường của quán café, tâm trạng chợt trở nên vô cùng bức bối, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không muốn cho mình sống yên ổn sao?

“Này, nếu đã không đi được, tôi mời cậu một tách café nhé. Cậu tặng cho tôi nhiều đồ như vậy, coi như là đáp lễ đi.” Diêu Nhiếp ở phía sau nói. Anh và Nhai Xế đang ngồi ở cái bàn cạnh cửa.

Từ Lỗi vốn định từ chối, nhưng khi anh nhìn thấy Nhai Xế, thì lại đổi ý, ngồi xuống bàn. Người đàn ông này vẫn luôn đi theo bên cạnh người va phải mình kia, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng hành động tương tác giữa hai người họ lại làm cho đáy lòng Từ Lỗi bỗng nhiên nắm bắt được chút gì đó. Anh ta bắt đầu suy đoán, quan hệ giữa hai người đàn ông này là như thế nào?

Lúc người đeo kính nhã nhặn va vào mình kia muốn ngồi xuống, thì người đàn ông cao lớn này đã kéo ghế ra cho cậu ta. Thoạt nhìn, giống như là vệ sĩ của cậu ta. Nhưng lại không giống lắm, bởi vì nếu người đeo kính kia là ông chủ, vậy thì sao có thể ngồi thân mật với vệ sĩ đến mức ấy? Còn săn sóc đến mức thêm đường và sữa vào café của vệ sĩ nữa chứ.

Nhai Xế bị anh nhìn đến nóng máu, ngẩng lên tặng cho anh một “ánh nhìn chết chóc” lạnh như băng.

Ánh mắt này thật là sắc bén, nếu không trải đã qua huấn luyện đặc biệt, thì chắc rằng ngay cả anh cũng sẽ bị ánh mắt này dọa sợ đến mức kinh hồn tang đảm? Từ Lỗi phá vỡ trầm mặc, đột ngột hỏi một câu: “Hai người là người yêu à?”

“Khụ khụ khụ” Diêu Nhiếp bị câu hỏi bất thình lình của anh làm cho giật mình, sặc café, ho khụ khụ không ngừng. Nhai Xế vừa vỗ vỗ lưng thuận khí cho anh, vừa hung hăng lườm tên đầu sỏ gây chuyện kia một cái.

Từ Lỗi cũng biết mình rất đường đột, ngượng ngùng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi quá đường đột.”

Diêu Nhiếp rốt cục cũng ngừng ho khan, vội vàng nhìn quanh bốn phía, may mắn, cũng không ai đặc biệt chú ý đến chỗ này. Phải biết rằng, nơi này cách đài truyền hình rất gần, hơn % người ở đây biết mặt anh đó. Câu nói này nếu lan truyền ra ngoài, chắc anh lại xuống sàn lần nữa mất.

“Khụ.” Diêu Nhiếp hắng giọng một cái: “Sao cậu lại hỏi thế?”

Nghề nghiệp của Từ Lỗi khá là đặc biệt, cho nên từ lâu đã được huấn luyện ra một đôi mắt tinh tường, từ lời nói và cử chỉ của đối phương đã có thể đoán ra động thái tâm lý của đối phương như thế nào. Giờ Diêu Nhiếp trả lời như thế, thật ra nghe vào tai anh, cũng chẳng khác nào thừa nhận.

Từ Lỗi không trả lời, mà lại nói một câu vô cùng khó hiểu: “Hai người rất xứng đôi, tôi thật ngưỡng mộ.”

“A” Tâm trạng của Diêu Nhiếp giờ phút này rất phức tạp, thế nên biểu tình cũng rất quái dị.

Tuy bị người ta vạch trần quan hệ của anh và Nhai Xế, Diêu Nhiếp cũng cảm thấy có chút bối rối, nhưng rồi lại cảm thấy ngọt ngào. Nếu không vì e ngại thân phận, anh đã cho cả thế giới biết Nhai Xế chính là nửa còn lại của mình. Tuy Nhai Xế có cả đống khuyết điểm, nhưng trong lòng Diêu Nhiếp, trên thế giới này, ngoại trừ người thân của mình ra, thì không còn ai tốt hơn hắn.

Nhai Xế rất vừa lòng với ánh mắt nhìn mình đầy ngưỡng mộ của Diêu Nhiếp, tay hắn khẽ vỗ lên lưng Diêu Nhiếp một chút xem như cổ vũ.

Từ Lỗi vừa mới trải qua tổn thương tình cảm, giờ lại thấy một màn hường phấn như vậy, không khỏi càng thêm buồn bã.

Diêu Nhiếp rốt cuộc cũng nhận ra anh và Nhai Xế đang lâm vào thế giới của hai người, anh bừng tỉnh, vội đẩy Nhai Xế ra, nói lảng sang chuyện khác: “À đúng rồi, có lẽ tôi hỏi như vậy có hơi đường đột nhưng mà chẳng phải mấy thứ này cậu định mang tặng người ta sao? Sao giờ lại không cần nữa?”

Từ Lỗi kéo khóe miệng, mỉm cười khổ sở: “Cậu ấy không cần.”

Diêu Nhiếp nhìn thoáng qua túi lớn túi nhỏ hải sản chất đống trên bàn, an ủi anh ta: “À, cũng đúng, có một số người bị dị ứng với những thứ có hàm lượng protein cao thế này, không phải ai cũng thích.”

Nụ cười của Từ Lỗi nhạt hơn vài phần: “Cậu ấy rất thích ăn cua, chỉ là cậu ấy không thích tôi mà thôi.”

Diêu Nhiếp triệt để xấu hổ, đành phải nói: “Cậu chọc người ta tức giận à? Giải thích rõ ràng với người ta đi.”

Từ Lỗi lắc đầu: “Không, cậu ấy cả đời này cũng không muốn gặp tôi.” Nhìn mưa to không dứt ngoài cửa sổ, nhìn trời đất một mảnh u ám, cũng giống như tâm trạng lúc này của anh.

Diêu Nhiếp vẫn cố an ủi anh: “Cả đời dài như vậy, cậu đừng vội kết luận. Cậu có thâm cừu đại hận gì với người ta sao?”

“Quả thật, cũng có thể xem là thâm cừu đại hận. Cậu ấy là thanh mai trúc mã của tôi” Từ Lỗi nhìn đôi yêu nhau hạnh phúc ngồi ở đối diện, vì sao mình lại không được may mắn như vậy? Anh bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nói ra hết với bọn họ, dù sao thì bọn họ cũng là người xa lạ, sẽ không biết mình là ai, mấy ngày nữa mình sẽ rời khỏi đất nước này, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội gặp lại.

……………………………..

Nhà của Bạch Lô Dương chuyển đến cạnh nhà Từ Lỗi vào lúc anh sắp tốt nghiệp tiểu học, bố của hai người là đồng nghiệp, quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết. Cấp hai, cấp ba, hai người vẫn luôn học cùng lớp cùng trường.

Tính cách Bạch Lộ Dương hướng nội, nhẹ nhàng như con gái, nhưng cũng rất bướng bỉnh, rất ít người có thể hòa hợp với cậu ấy. Bạn bè của cậu ấy vẫn chỉ có mỗi Từ Lỗi.

Nhưng Từ Lỗi lại tương phản hoàn toàn với Bạch Lộ Dương, tính cách sáng sủa hòa đồng, giỏi thể thao, là lãnh đạo nhí trong lớp. Cả trường gần như không ai không biết đến Từ Lỗi, cũng không có ai mà không thích anh. Nhưng mà, anh lại thích ở bên Bạch Lộ Dương, lúc nào cũng muốn đi học cùng nhau.

Từ Lỗi sau khi đến tuổi dậy thì liền biết mình là GAY, bởi vì mấy thằng con trai bên cạnh đều YY với con gái, lúc xem A/V thủ dm, còn đối tượng khiến anh mộng xuân lại là con trai, hơn nữa người kia lại là Bạch Lộ Dương.

Từ Lỗi biết rằng mình đã nảy sinh tình cảm với Bạch Lô Dương, anh muốn giữ khoảng cách với đối phương, để thử xem mình thật sự có loại tình cảm này với cậu ấy hay không. Nhưng khi Bạch Lộ Dương đến cửa tìm anh, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất khó hiểu của đối phương, anh ngay lập tức đầu hàng, anh chỉ có thể để mặc cho bản thân tiếp tục lún sâu vào.

Quan hệ của hai người vẫn rất thân mật, tuy rằng chỉ là bạn thân, nhưng Từ Lỗi hiểu như thế là đủ rồi, ít nhất mình là người thân thiết nhất của cậu ấy. Cho đến khi Từ Lỗi thi đỗ vào trường Quân sự ở tỉnh khác, mà Bạch Lộ Dương lại học tại một trường đại học Y ở địa phương, quan hệ của hai người mới bắt đầu rạn nứt.

Huấn luyện quân sự rất nghiêm ngặt, quản lý lại càng chặt chẽ hơn. Suốt một năm ròng, Từ Lỗi cũng chưa có cơ hội về nhà một lần. Anh viết rất nhiều thư cho Bạch Lộ Dương, thỉnh thoảng đối phương cũng sẽ hồi âm một vài bức. Dần dần, anh phát hiện ra trong thư của Bạch Lộ Dương luôn nhắc đến một người, giữa những hàng chữ có để lộ ra sự sùng bái và ái mộ của cậu ấy đối với người đó. Từ Lỗi vẫn biết ngày này sẽ đến, nhưng lại không ngờ khi ngày này đến, mình lại cảm thấy ghen tị và đau khổ đến thế.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè. Về lại quê, Từ Lỗi rốt cuộc cũng gặp được người trong lòng của Bạch Lộ Dương. Anh không ngờ, đối phương lại là đàn ông! Càng không ngờ đối phương lại là tên đại ca côn đồ nổi danh ở địa phương!

Từ Lỗi bỗng thấy không cam lòng, càng nhiều hơn chính là lo lắng cho Bạch Lộ Dương. Anh ngăn cản tình yêu của bọn họ, thậm chí ầm ĩ đến mức đến cả bố mẹ của Bạch Lộ Dương cũng biết chuyện. Bạch Lộ Dương bị bắt phải tách khỏi người kia.

Từ đó về sau, Từ Lỗi quay về trường học, vẫn như cũ thường xuyên viết thư cho Bạch Lộ Dương, nhưng đối phương lại không hề hồi âm dù chỉ là một bức.

Ba năm nhanh chóng trôi qua, Từ Lỗi tốt nghiệp học viện quân sự với thành tích xuất sắc, vốn được phân đến trụ sở học viện quân sự tại thủ đô để làm đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy, nhưng anh lại kiên quyết muốn về quê nhà, nộp đơn xin vào làm nhân viên công vụ trong hệ thống cảnh sát.

Về đây, anh đã vài lần đến tìm Bạch Lộ Dương, nhưng đối phương luôn tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí còn không muốn mở miệng nói chuyện với anh. Thật ra Từ Lỗi biết, Bạch Lộ Dương và tên côn đồ kia dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, vẫn lén lút liên lạc với nhau. Nhưng giờ đây, anh lựa chọn giữ im lặng. Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt thù hận của Bạch Lộ Dương.

Từ Lỗi biểu hiện vượt trội ở sở cảnh sát, không lâu sau liền có được cơ hội, gia nhập đội đặc công. Mà lúc đó, tên bạn trai côn đồ của Bạch Lộ Dương, cũng đã trở thành đại ca của khu Bắc thành phố G, là trùm ma túy nổi tiếng ở thành phố G.

Cấp trên quyết định diệt trừ khối u ác tính này, Từ Lỗi cũng tham gia vào kế hoạch. Trong hành động vây hãm cuối cùng, trùm ma túy bị thương chạy trốn. Từ Lỗi cũng đã đoán ra hắn trốn ở chỗ nào. Người kia phỏng chừng cũng thật lòng với Bạch Lộ Dương. Hắn bảo vệ Bạch Lộ Dương rất kỹ, thậm chí ngay cả trong hồ sơ của hắn ở cảnh cục cũng không nhắc gì đến Bạch Lộ Dương.

Từ Lỗi một mình đi vào căn hộ riêng của Bạch Lộ Dương, phá cửa xông vào. Quả nhiên, cậu ấy đang che giấu cho tên bạn trai đang hấp hối, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Từ Lỗi.

Nếu là trước kia chỉ cần Bạch Lộ Dương nhìn anh bằng ánh mắt này, thì cho dù là phải xuống sông bắt cá trong trời đông tháng chạp, hay là mạo hiểm trèo cây lấy trứng chim, anh đều sẽ vui vẻ chịu đựng làm theo. Nhưng bây giờ, cho dù là về công hay về tư, anh đều chỉ có thể cứng rắn cương quyết bỏ qua sự đau khổ cầu xin của đối phương. Áp giải phạm nhân đi.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ khi mình áp giải trùm ma túy lên xe cảnh sát, ánh mắt Bạch Lộ Dương đuổi theo phía sau nhìn anh. Anh biết, cả đời này, mình sẽ không bao giờ chiếm được trái tim của cậu ấy

Truyện Chữ Hay