Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
giờ hôm sau Tiêu Nam Chúc mới tỉnh.
Thời điểm xoa huyệt thái dương ra khỏi phòng ngủ đầu óc anh vẫn còn choáng váng nặng nề, lông mày đều nhíu chặt.
Con người một khi đã thoát khỏi hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ vô thức mà buông lỏng một chút, nhưng cho dù Tiêu Nam Chúc trước đó đã quen với cuộc sống sinh hoạt trong quân đội, lần này liên tục mắt thấy tai nghe những chuyện làm phá vỡ tam quan khiến anh không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Lúc này, trên điện thoại di động hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ Tư Đồ Trương, anh một bên đi xuống nhà bếp, một bên mang theo điện thoại chuẩn bị gọi lại.
Chờ sau khi tới trước tủ lạnh, anh theo bản năng dừng bước, bởi vì trong nháy mắt Tiêu Nam Chúc cơ hồ nghĩ tới cuốn hoàng lịch bị anh nhét trong tủ lạnh.
"He lô, cuối cùng cũng tỉnh rồi a?"
Thanh âm lười biếng của Tư Đồ Trương vang lên ở đầu dây bên kia, Tiêu Nam Chúc nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngón tay lại không tự chủ đặt trên cửa tủ lạnh.
Trong đầu anh vẫn đang suy tư chuyện xảy ra tối hôm qua, nhưng mấy chuyện thấy quỷ này cũng không thể nói với người khác, mà có nói thì người ta cũng không tin.
"Mới sáng sớm gọi cho tôi làm gì?"
Tiêu Nam Chúc dùng ngữ khí khô cằn hỏi một câu, thời khắc này tuy phần lớn lực chú ý đều tập trung vào cái tủ lạnh trước mặt, nhưng vẫn tranh thủ lải nhải chút lời cùng bạn yêu.
Tư Đồ Trương nghe vậy bất đắc dĩ thở dài, thanh âm gay gắt mở miệng nói.
"Tôi nói cậu còn trẻ mà trí nhớ tốt ghê á! Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Sang năm sẽ giới thiệu cho cậu một công việc, tôi biết rất nhiều anh em, nhiều lắm thì đi tìm vài người hỏi vài câu thế nào cũng có biện pháp.
Nhưng cậu phải đáp ứng mấy ngày Tết này theo tôi ra ngoài ăn vài bữa cơm a, trên bàn rượu mới có thể đàm luận giao tình, không cho cậu giống như Tiêu Nam Chúc không nghe lời trước đây..."
Tư Đồ Trương giống như mụ già cứ nói dông dài không ngừng, biết y có ý tốt nên Tiêu Nam Chúc cũng không đánh gãy lời y.
Tiêu Nam Chúc tận trong xương tủy không phải là người có thể trên bàn rượu uống vài ba ly liền cùng người khác hô bạn kêu bè, xưng huynh gọi đệ, bằng không cũng không đến nỗi ở trong quân đội không được lòng dân, rơi xuống hoàn cảnh đáng xấu hổ như hiện tại.
Nhưng đối với Tư Đồ Trương đã rõ tính cách của anh như lòng bàn tay, biết anh bây giờ đang gặp khó khăn vẫn kiên nhẫn đem ra toàn bộ tấm lòng, thậm chí còn xem xét sỉ diện cho anh, không chờ Tiêu Nam Chúc chủ động cầu y giúp đỡ, phần tâm ý này thôi cũng đã vô cùng khó có được.
Nghĩ theo hướng này, Tiêu Nam Chúc cảm thấy có lẽ mình nên biết phân biệt tốt xấu một chút, dù sao điều kiện của anh cũng không thích hợp soi mói.
Tư Đồ Trương nếu có thể giới thiệu được một công việc đáng tin, chính mình năm sau có thể ngon nghẻ đi làm cũng chẳng sao.
Nhưng anh vừa nghĩ tới đây, Tư Đồ Trương bên kia không biết đã đem đề tài phát tán đến hành tinh nào, mà câu cuối cùng chính là --
"Mặc kệ thế nào, nói chung tối nay, bàn rượu này cậu nhất định phải tới! Người anh em mời bữa cơm này là khách sộp bên tôi, mỗi lần tới xoa bóp đẩy dầu đều làm full combo...!Biết ổng làm gì không? Giám đốc tiêu thụ của công ty bảo hiểm! Ghê chưa ghê chưa! Người như thế nắm giữ trong tay không biết bao nhiêu là tài nguyên cùng giao thiệp, đối với cậu khẳng định có lợi, nếu cậu mà đi theo hắn, đảm bảo có tiền đồ!! Lần này nếu như không ok, tôi lại giúp cậu tìm tiếp! Bán quỹ hay bán bảo hiểm tôi đều biết! Toàn những gương mặt vàng trong làng seller! Dĩ nhiên, nếu như trước khi hết năm cậu có thể tự mình tìm được một công việc thì vẫn là tốt nhất.
Như vậy thì người anh em như tôi đây cũng biết đường ăn nói với bà nội cậu.
Cậu nói đúng không!! Ha ha!"
Cuộc trò chuyện thiếu muối đến khó tin, Tư Đồ Trương còn tỏ rõ muốn chôn sống bạn yêu quý của mình, nói xong liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, tựa hồ biết mình đã chọc Tiêu Nam Chúc tức bay màu nên nhanh chóng cắt luôn cơ hội trả lời của anh.
Tiêu Nam Chúc bị mỉa mai một trận mà lại không nói được gì, đút điện thoại vào túi quần, lửa giận trong lòng nhất thời không có chỗ phát, cả nửa ngày sau mới chửi nhỏ một câu.
"Mả cha cậu, sao cậu không dứt khoát giới thiệu tôi làm đa cấp luôn đi!!!"
Lời này nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Nam Chúc từ trước đến nay căn bản không có kinh nghiệm làm việc cũng hiếm thấy cảm nhận được vài phần không biết làm thế nào.
Chính anh kỳ thực cũng muốn đem vấn đề công việc cùng sinh hoạt giải quyết một lượt, nhưng giống như Tư Đồ Trương nói, ở xã hội bây giờ, không có bằng cấp không có quan hệ thì dù tới chỗ nào cũng không đi được thuận lợi.
Nghĩ như vậy, tâm lý buồn bực liền muốn hút một điếu, Tiêu Nam Chúc nhíu chặt lông mày, không tự chủ lại liếc cái tủ lạnh một cái.
Trên tủ lạnh vẫn còn dán tấm thiệp biếu tặng của siêu thị, anh sờ môi đưa tay lên theo bản năng nắm chặt, nhưng còn chưa kịp mở ra, một tiếng hắc xì yếu ớt đột nhiên từ bên trong truyền đến lỗ tai anh.
Ngày hôm qua bị dọa liên tục hai lần, Tiêu Nam Chúc lúc này cũng không có gì bận tâm, dù sao bàn ngày ban mặt cũng không sợ yêu ma quỷ quái tung hoành, anh đường đường cũng là quân nhân xuất ngũ, tay không hàng phục yêu ma cũng không thành vấn đề, hơn nữa vấn đề sinh hoạt cùng công việc trước mắt còn đang không suông sẻ, vừa hay thiếu cái bao trút giận.
Nhưng lúc anh đang nghiêm chỉnh đợi con quỷ bò từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị sút cho nó một cú bay cao bay xa thì cửa tủ lạnh đã bị chậm rãi đẩy ra, ngày sau đó...!một thư sinh đầu tóc đều kết sương trắng, mặc một thân Mã Quái() màu xanh, một bên chửi bới một bên run rẩy từ trong tủ lạnh lú đầu ra.
Mã Quái() (马褂): một dạng áo khoác bên ngoài, Trường Bào cùng với Mã Quái đều là trang phục của dân tộc Mãn Thanh, áo cổ tròn, ống tay cửa hẹp, Mã Quái thường là xẻ giữa, cài nút thắt, ống tay áo hình chữ U, còn Trường Bào thường là xẻ bên.
"Thật...!thật là lý nào lại vậy!! Đang mùa đông mà tên nào hạ thấp máy lạnh như vậyyyyyyyyyy!!! Bổn công tử ngủ trần truồng đều bị đông tới cảm rồiiiiiiii...!Hắc xì!! Hắc xì!!!"
Tiêu Nam Chúc: "......"
Nhập tứ ( tết á) từ bề ngoài nhìn lên vẫn còn bộ dáng của chàng thiếu niên chỉ vừa cập quan ( chủi), dáng dấp thanh tú, nhã nhặn, quanh thân là mặc hương vờn quanh, giữa mày là thoải mái phong lưu.
Lúc thường cậu đều ở trong hoàng lịch một năm không cần nhúc nhích, kiểu an bài công việc này có thể nói là ung dung tự do.
Khi nhàn hạ cậu thường ở trong thư phòng xem hai quyển họa bản, nghe một bài Côn khúc (hay tuồng Côn Sơn, là hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát), hay thỉnh thoảng viết vài bức thư tình hoa hòe cho crush lâu năm là Mang Chủng tỷ tỷ và Cốc Vũ muội muội.
Tuy hộ gia đình nuôi cá chép hàng xóm - Tiểu Niên, là đứa con nít hiếu động ầm ĩ om sồm, lại còn không thích mặc quần yếm, mỗi lần đều ồn ào to tiếng khiến cậu ngủ không yên, nhưng vẫn là không mấy ảnh hưởng đến Nhập Tứ đang theo đuổi phong cách sinh hoạt văn nghệ thanh lịch, tươi mát.
Tuy rằng cậu không phải ngày lễ quan trọng, cũng chẳng phải tiết khí gì đặc biệt, nhưng trên tinh thần có thể trở thành một phần trong số đó, cậu nhất định phải cố gắng nỗ lực a, ngộ nhỡ một ngày đẹp trời chính mình tự dưng trở thành kỷ niệm ngày mất của một nhân vật vĩ đại nào đó rồi sao!!
Nhập Tứ trong lòng nung nấu hận thù nghĩ như vậy, làm việc cũng nổ lực chăm chỉ mấy phần.
Chỉ cần đến thời gian làm việc cố định hằng năm, tên tiểu tử này trước tiên sẽ nhảy ra khỏi niên lịch, hiến dâng sức lực cho ông chủ, cũng chính là chủ sở hữu của cuốn hoàng lịch này, nguyên một ngày.
Chế độ làm việc này đã lặp đi lặp lại tuần hoàn sắp gần ngàn năm, làm lịch thần như bọn họ mỗi ngày phải cung cấp cho hoàng lịch sư cát họa, cầm tinh và giải mộng chính xác nhất, thậm chí có khi còn tự mình xông pha ra trận xua đuổi tà linh.
Nhập Tứ còn có đồng nghiệp, bọn họ đều vì sự tồn tại của hoàng lịch mà nhất định phải làm việc cho hoàng lịch sư.
Trong suốt khoảng thời gian này bọn họ đổi qua vô số chủ nhân, dù sao thời gian dài đằng đẵng mà xa xôi, tuổi thọ của loài người cũng không ngang với bọn họ.
Trong ký ức, có lúc Nhập Tứ chỉ gặp mặt ông chủ mới vỏn vẹn hơn lần, lần sau gặp lại đã cảnh còn người mất.
Mà cùng với sự ly biệt và biến đổi khiến người ta khó tránh khỏi thương tâm, năm năm trước Nhập Tứ lại một lần nữa đổi chủ.
Đó là một bà chủ họ Tiêu keo kiệt, tính khí không tốt.
Nhập Tứ lần đầu gặp bà ấy khi bà chỉ mới tuổi.
Bà chiếm được một cuốn hoàng lịch cũ nát không thể tả từ người cha lượm đồng nát của mình, sau đó lại trong lúc vô tình mà phát hiện ra bí mật của hoàng lịch.
Việc này đối với bất kể người bình thường nào cũng đều thần kỳ đến không thể tin nổi, nhưng cô gái với lá gan cực lớn vẫn không biểu hiện ra bất kỳ sự khiếp đảm cùng sợ sệt nào, bà còn chủ động bày tỏ nguyện ý trở thành hoàng lịch sư.
Mà trong suốt mấy chục năm bà tự nguyện trở thành hoàng lịch sư, Nhập Tứ thậm chí còn chưa mảy may cảm nhận được sự thay đổi của thời gian, cô gái gọi là Tiêu Như Hoa kia đã già rồi.
Tiêu lão thái thái ngã bệnh, lúc bà thân thể tốt luôn không ngừng quở trách đám lịch thần lười biếng như bọn họ tại sao không làm việc, nhưng chờ đến lúc bà ngã bệnh, các đồng nghiệp đều có chút không dễ chịu.
Trùng Cửu đề nghị mọi người quyên tiền dâng chút lòng thành lên Tiêu lão thái thái, Quốc tế Điều dưỡng thì kêu gọi mọi người chú ý thân thể, cảnh giác phòng chống ung thư.
Trung Thu lại cố ý đưa tới hai hộp bánh trung thu năm nhân do Quảng Hàn Cung đặc chế dùng làm quà thăm hỏi.
Mà Quốc tế Thiếu Nhi lại không nói gì, chỉ lôi kéo tay Tiêu lão thái thái khóc cả ngày trời.
Đều là đại lịch thần thần thông quản đại, nhưng đối mặt với chuyện như vậy, ngay cả bọn họ...!cũng không có cách thay đổi vận mệnh của một kẻ hấp hối sắp chết.
Bởi vì chuyện này mà Nhập Tứ thực tại thương cảm rất lâu.
Cậu vốn viết một bài tàng đầu thi() tuyệt vời tặng cho Tiêu lão thái thái đang lâm bệnh, nhưng đáng tiếc, ngày Tiêu lão thái thái đi cũng vừa vặn là lúc cậu không đi làm, nên vẫn chưa kịp đọc cho bà nghe.
Điều duy nhất cậu nhớ chính là trong phòng bệnh hôm đó truyền tới tiếng gào thét kìm nén đau khổ của một cậu nhóc, mà cũng chính sau hôm đó, bọn họ - những lịch thần bị nhốt trong hoàng lịch cũ, không còn bị trói buộc bởi một chủ nhân nào.
tàng đầu thi() (藏头诗): hay còn gọi là tàng đầu cách, là một loại hình thơ ca trộn lẫn nhiều thể, có hình thức:
Một là câu nhỏ trong câu đối thứ nhất và hai câu đối giữa đều dùng lời để tả cảnh, không vạch trần ý của đề, đến câu đối kết thúc mới chỉ ra nội dung chính.
Hai là đem chữ đầu của một câuthơ giấu trong chữ cuối của câu thơ khác.
Ví dụ trong bài thơ của Khổng Bình Trọng:
高会当年喜得曹,日陪宴衎自相劳。
力回天地君应惫,心狭乾坤我尚豪。
豕亥论书非素学,子孙干禄有东皋。
十年求友相知寡,分付长松荫短蒿。
Trong hình có thể thấy một bài thơ thất luật chữ chỉ còn chữ, bị mất chữ "日", "力", "心", "豕", "子", "十" và "分".
Các chữ này đã được lần lượt giấu trong các chữ cuối của câu trước nó là: "曹", "劳", "惫", "豪", "学", "皋" và "寡".
Ba cũng là loại phổ biến nhất, khi chữ đầu của mỗi câu thơ được đọc lên sẽ truyền đạt được ý nghĩ đặc biệt nào đó của tác giả.
Kỳ nghỉ phép vô hạn làm cho tờ hợp đồng lao động mới ở trên bàn trà đều bị bịt kín một lớp bụi.
Nhập Tứ cùng các anh em lịch thần khác kỳ thực đều đã chuẩn bị sẵn sàng cùng ông chủ mới đàm luận về vấn đề phúc lợi công việc và bảo hiểm dưỡng lão, nhưng cái thằng cháu ngu ngốc của Tiêu lão thái thái nhất định cái gì cũng không phát hiện, sau đó một lòng một dạ tòng quân đi lính, dứt khoát đem một nùi hơn công nhân như bọn họ quăng lên tường nhà cho dính bụi.
Vì việc này, mấy vị lễ truyền thống kiêu căng tự mãn, từ trước đến nay không đem tiểu nhân vật để trong mắt đều âm thầm lén lút oán giận.
Nhưng cái tên gọi là Tiêu Nam Chúc kia nói đi liền đi một phát mấy năm, chờ lúc anh trở lại lần nữa, Nhập Tứ soi gương một cái, phát hiện chòm râu dưới cằm mình đều đã mọc ra...!
Hơn nửa đêm, Tiểu Niên cách vách trách trách mắng mắng đi ra ngoài, rồi lại khóc sướt mướt chạy về, Nhập Tứ có chút ngạc nhiên muốn nhìn xem tên nhóc khóc đến đáng thương lúc trước bây giờ đã thành dạng gì rồi, cho nên trước lúc hiển linh, anh còn đặc biệt cạo cái râu kia đi.
Bọn Nhập Ngũ ( tết á) cũng đều nhường cho cậu cùng Tiêu Nam Chúc tâm sự, tâm sự chuyện nhân sinh cũng được, tâm sự lý tưởng cũng được, nói chung là muốn cho anh thấy được lợi ích của việc làm lịch sư.
Nhập Tứ tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang này, nhưng ai mà có dè, còn chưa kịp bò ra khỏi niên lịch, cậu đã cảm nhận được một loại khí lạnh thấu xương đột nhiên phun lên mặt mình.
"Thật...!thật là lý nào lại vậy!! Đang mùa đông mà tên nào hạ thấp máy lạnh như vậyyyyyyyyyy!!! Bổn công tử đây đều bị đông tới cảm rồiiiiiiii...!Hắc xì!! Hắc xì!!!".