Màn hình vi tính nháy lên thông báo trò chơi sắp bắt đầu, đội kết hợp đã sẵn sàng, trong danh sách đồng đội xuất hiện cái tên “Thần Tu La”.
Đã có nhiều người bàn tán về việc này trong khung chat, Thần Tu La2còn gửi lên một biểu cảm thật ngầu.
Thằng bé châm lửa vùng vẫy thoát khỏi chủ quán, xông đến trước vi tính, mắt nhìn chằm chằm vào cái tên Thần Tu La đó.
Nó cười to giật lấy bàn phím, @Thần Tu La, bắt đầu nhập7từng đoạn tin nhắn dài gửi qua, nói ra hết mọi chuyện.
Việc này cũng chẳng tốn nhiều thời gian của nó.
Dù sao thì cả câu chuyện đơn giản chỉ là nó đã giết người mà Thần Tu La muốn giết thôi.
Thằng bé này cũng khá1thông minh, nó không nói mình vì muốn trút giận nên mới giết người, mà đem chuyện này quy kết thành vì ngưỡng mộ Thần Tu La nên mới làm vậy.
Nhìn diễn xuất tự nhiên này của nó, liền biết nó đã diễn đoạn kịch7này trong đầu vô số lần rồi, chắc kịch bản này cũng đã qua nhiều lần chỉnh sửa.
Lúc tin nhắn vừa gửi xong, thời gian đếm ngược bắt đầu trò chơi cũng kết thúc.
Giữa địch với ta không thể giao tiếp bằng voice chat, chỉ0có đồng đội mới có thể sử dụng chức năng này trong trò chơi.
Thần Tu La ở cùng một đội, cho nên lúc trận đấu bắt đầu, tai nghe đã sử dụng được.
Thằng bé châm lửa nhanh chóng lấy tai nghe, hét lên một tiếng thần Tu La.
“Em là fan của anh! Em rất thích anh! Em tìm anh lâu lắm rồi, nhưng lại không ghép đội được với anh. Tên đó gặp phải anh, còn, còn nói muốn giết anh… em biết được chuyện nên đã đi giết chết nó! Em giúp anh giết chết nó rồi. Lúc ấy em rất tức giận. Vì nó dám làm ra những chuyện như vậy.”
Trong tai nghe có tiếng cười truyền đến, cũng có âm thanh ngập ngừng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì vậy.
Qua một lúc lâu, chất giọng thứ ba truyền đến một tiếng “ừ” lờ mờ.
Chất giọng này giống như giọng của con nít, nó rất đắc ý nhưng lại cố giả bình tĩnh.
Nó còn nói thêm một câu: “Tôi là Thần Tu La.”
Thằng bé châm lửa nghe được câu này liền vui mừng: “Thật sự em rất ngưỡng mộ anh! Lúc em giết nó, nó còn dám phản kháng lại. À, nó nói nếu còn gặp lại anh nữa sẽ đánh chết anh. Em rất muốn đánh nó. Nhưng bây giờ nó biến thành ma rồi, nó muốn đến trả thù em và giết anh nữa.”
Chủ quán và con ma ở bên cạnh nhìn thằng bé châm lửa nói ra những lời này.
Con ma rất lo lắng, nó hy vọng thần Tu La có thể giúp họ giải quyết đống phiền phức này.Quả nhiên thần Tu La nghe vậy lập tức giận dữ, lớn tiếng mắng chửi.
Thằng bé châm lửa nhếch miệng, nụ cười càng ngày càng rực rỡ.
Tôi quay đầu nhìn vào cửa quán net.
Có âm khí thoảng qua, số lượng không ít. Bọn chúng tiến vào quán net, nhưng lại không hiện hình, hầu hết đều là những hình bóng mang nhiệt độ nóng rực.
Tôi nhìn thấy những miếng da trên người bọn chúng rơi xuống đất, liền lập tức biến thành tro bụi, biến mất.
Bọn họ tiến lại gần hai thằng bé.
Chủ quán vô thức kéo lấy áo, dường như cảm nhận được nhiệt độ nóng rực đó.
Con ma rất nhạy cảm. Đây không phải lần đầu nó có cảm giác này.
Nó hoảng loạn quét mắt bốn phía, nói với thằng bé châm lửa: “Bọn chúng đến rồi! Bọn chúng đến rồi!”
Thằng bé kia cũng sợ sệt, quay đầu nhìn bốn phía, đôi tay cầm lấy tai nghe đang đeo trên người: “Thần Tu La, bọn chúng đang ở đây! Bọn chúng đang ở chỗ em! Anh giết chúng nó đi! Anh mau giết hết chúng nó đi!”
Chủ quán lui một bước, rồi lại một bước nữa, cố kéo ra khoảng cách với hai thằng bé.
Con ma cũng muốn trốn, nhưng lại bị thằng bé kia bắt lại.
Thằng bé với vẻ mặt dữ tợn, oán hận nhìn con ma: “Mày đừng có trốn! Trốn đi đâu được chứ! Thần Tu La đã biết chuyện! Thần Tu La sẽ giết chết bọn chúng mà!”
Bỗng nó kêu lên một tiếng, buông lỏng tay ra. Trên cổ tay xuất hiện dấu tay bị cháy đen.
“Cứu em, anh ơi cứu em, Thần Tu La.”
Tôi nhìn lên màn hình vi tính.
Trò chơi này có góc nhìn từ ngôi thứ nhất, địa điểm bắt đầu trò chơi là trong một góc nhỏ, từ nãy đến giờ vẫn chưa có người chơi khác đi qua đây.
Lúc này, trên quảng trường bên ngoài cửa sổ có thêm một hình bóng. Người đó đang từ từ đi đến, nổ súng bắn vỡ thủy tinh, từ đó nhảy vào trong phòng.
“Hì hì.”
Trên máy tính truyền đến âm thanh của Thần Tu La.
Tôi nhận thấy âm khí trên máy tính càng ngày càng nhiều. Âm thanh của Thần Tu La cũng rõ hơn lúc nãy.
Người chơi trên màn hình cầm súng lên, dường như nó có thể xuyên qua mạng và thoát khỏi màn hình, chỉ súng vào bên ngoài.
Bằng.
Một tiếng súng vang lên đồng thời trong trò chơi và hiện thực.
Tôi thấy một đám âm khí bị đẩy ngược ra ngoài, một số thì đâm vào tường biến mất.
Tiếp theo đó vẫn là những tiếng súng vang lên.
Chủ quán quay đầu bỏ chạy.
Những người trong quán net đều đồng loạt đứng lên, trốn dưới gầm bàn, nằm sấp xuống cố bò ra ngoài.
Con ma và thằng bé kia đều ôm đầu ngồi xuống, cả người run rẩy.
Qua biểu cảm của hai người họ, tôi liền biết đó là sự thích thú.
Từng đợt súng vang mang theo đó là từng hồn ma bị đánh tan, tiêu tán giữa không khí.
Nhân vật trong trò chơi thu súng lại, lại truyền đến tiếng “hì hì” đắc thắng.
“Dám chống đối với ta, chính là tự tìm đường chết.” Nó bá đạo tuyên bố, còn làm động tác chống eo trong trò chơi.
Thằng bé chậm lửa chậm rãi bò lên, nhìn xung quanh, đột nhiên cười rộ lên, nó càng cười càng lớn tiếng, giọng cười dần dần biến thành kiểu cười kiêu ngạo.
Quay đầu lại, nhìn thấy Thần Tu La vẫn chưa rời đi trên màn hình, nó mới ngừng cười.
“Hay quá! Lợi hại thật!” Nó la lên.
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Thần Tu La phất tay, đôi mắt đeo kính hỗ trợ như nhìn thẳng vào thằng bé: “Cậu nói rằng cậu biết chuyện tôi bị giết, cho nên mới giết chết nó báo thù cho tôi à?”
Thằng bé gật đầu, lại đáp: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lúc đầu vẻ mặt nó hơi xoắn xuýt, nhưng không lâu sau lại trở nên nhẹ nhõm, kéo lại cái ghế bị văng ra lúc nãy, ngồi trước máy vi tính bấm bàn phím di chuyển con chuột: “Chúng ta tiếp tục trò chơi đi. Bọn chúng đã chết hết rồi. Mình chơi tiếp trận đấu này đi. Hình như mình vẫn chưa giết được ai nhỉ. Những người chơi khác đi đâu hết rồi?”
Nó thật sự bắt đầu chơi game, dường như đã tin tưởng mọi chuyện đã êm xuôi thật rồi.
Thần Tu La vẫn đứng yên đó.
“Cậu cảm thấy, Thần Tu La tôi đây lại cần một tên người thường như cậu trả thù cho à?” Đột nhiên Thần Tu La nói, giọng điệu kiêu ngạo, giống như một vị thần linh ở trên cao trông xuống trần gian, nhưng ngữ khí lại mang theo chút mất tự nhiên giống như diễn viên nghiệp dư với diễn xuất dở tệ.
Thằng bé ngây người ra.
Thần Tu La giương súng lên.
Bằng.
Tôi thấy não thằng bé đột nhiên bị vỡ ra, cả cái đầu đều biến mất không thấy đâu nữa, những thứ màu trắng, màu đỏ bay tá lả.
Thân thể đó vẫn ngồi dựa trên ghế, đôi tay trên bàn vô lực buông lỏng xuống.
Óc, máu đều vương vãi trên người con ma. Nó thẫn thờ nhìn thi thể không đầu đó, trong đầu trống rỗng.
“Hừ! Một thằng nhóc nhiều chuyện!” Giọng của Thần Tu La trong máy tính truyền đến, nó quay người, tiếng bước chân vang lên. Đợi đến khi nó đi được một đoạn xa thì tiếng bước chân cũng nhỏ hẳn. Màn hình máy tính đổi thành màu trắng đen, nhắc nhở người chơi đã chết.
Lúc này con ma mới hét lên, sau đó thì ngất đi.
Tôi nhìn một lượt thi thể mất đầu kia và con ma đã ngất đi.
Lúc này chủ quán dè dặt đi đến gần, đá mấy cái vào người con ma, sau đó mới móc điện thoại ra báo cảnh sát.
Tôi nhấc tay, thời gian trong cảnh mộng tiến đến, không biết cụ thể là bao lâu.
Lúc này là buổi tối.
Ngoài cửa sổ, những hồn ma bị thiêu chết kia lại tụ tập ở chỗ đó cố gắng cạy cửa sổ.
Con ma nằm trên giường run rẩy, đầu nó như sắp nổ tung. Nó bò dậy đi đến bên giường mở cửa sổ ra.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ho-so-bi-an-070820/chuong-2002