Thư Lãng nghiêng người, tấm chăn bỗng trượt xuống đất. Y muốn xuống giường nhặt lên, nhưng lại bị người phía sau giữ chặt lấy thắt lưng. Thư Lãng nắm lấy tay của đối phương, muốn người kia buông y ra. Nhưng không nghĩ tới hắn lại đem thắt lưng đẩy lên. Thư Lãng nhất thời cảm thấy mình bị người kia hung hăng đâm xuyên.
Đôi chân thon dài hữu lực của Diệp Phong áp lên đùi của Thư Lãng, chậm rãi ma sát đâm vào rút ra. Kích thích Thư lãng đến hô hấp đều loạn.
“Diệp.. Diệp Phong…”
Diệp Phong không đáp trả tiếng gọi nhỏ của Thư Lãng. Hắn nắm chặt lấy thắt lưng của đối phương. Bởi vì chăn đã rơi xuống đất, nên hai người liền xích loả ngã xuống giường. Ánh sáng bên ngoài từ tấm màn cửa sổ mơ hồ chiếu lên gương mặt âm nhu của Thư Lãng. Dường như càng khiến cho cả người y thêm yếu ớt.
Chờ đến khi Diệp Phong phát tiết xong, hắn mới buông thắt của lưng Thư Lãng ra. Vì dùng sức quá mức nên phần hông của y xuất hiện một chút hồng ngân. Thư Lãng thở dài một hơi, đứng dậy đem cái chăn dưới đất kéo lên giường. Diệp Phong bắt lấy cái chăn đem cơ thể mình chôn vào đó, dường như vừa nằm xuống đã ngủ.
Đầu giường là một tấm ảnh chụp ba thiếu niên đang kề vai tựa vào nhau. Thư Lãng dùng tay vuốt ve khuôn mặt của một thiếu niên. Nếu như lúc đó y có thể kiên quyết bày tỏ tình cảm này với hắn. Có phải hiện giờ người ở bên cạnh hắn là y hay không?
Thư Lãng cúi đầu mở màn hình di động, còn hai ngày nữa y sẽ được nhìn thấy hắn..
“Kính phí của công ty căn bản không đủ, làm gì có tiền cho các người mỗi ngày làm thông báo tuyển dụng nhân viên mới chứ. Một ngành còn chưa đủ, hiện giờ còn bắt chước nhau đi tuyển dụng ah’?” Bộ phận nhân sự đẩy một thanh niên đến hỏi ý kiến ra ngoài. “Nói cho giám đốc các người biết, có giỏi thì tự mà giải quyết công việc của mình đi. Chuyện gì cũng ném cho nhân viên thì có bản lĩnh gì chứ!”
Người thanh niên kia không phục liền gõ cửa nói to, “Dựa vào cái gì bộ phận marketing nói muốn tuyển người thì các anh cuống cuồng đi làm. Còn bộ phận tiêu thụ của chúng tôi muốn tuyển người thì các anh liền một mực từ chối. Đặc quyền cũng không nên rõ ràng như vậy chứ!”
“Bộ phận marketing có nhiều ghế trống. Còn bên các người mỗi tháng đều dán thông báo tuyển nhân viên mới. Chưa hết một tháng đã đuổi nhân viên đi. Tôi thấy các người không cần tuyển người nữa, trực tiếp tìm nhân viên lâm thời đến làm thì tốt hơn.”
“Anh…!” Người nọ vươn tay chỉ vào đối phương. Lời nói thô tục cố gắng nuốt trở về, giám đốc bộ phận nhân sự cũng quay đầu đi làm việc. Người nọ chỉ có thể đứng trước cánh cửa sổ thuỷ tinh trút giận. “Mắt chó thấy người thấp hơn liền khinh thường! Chỉ biết a dua nịnh hót, nếu cái tên Tưởng Chính Bắc kia lợi hại như vậy cũng đã không bị cha hắn ném đến cơ sở làm việc. Có cái gì để trông cậy vào chứ!”
Tưởng Chính Bắc mang theo thư ký đi đến bộ phận nhân sự, dự định bàn bạc một chút về việc tuyển dụng. Đúng lúc hai người đi đến chỗ rẽ liền nghe thấy những lời oán giận này. Thư ký ôm văn kiện, vẻ mặt luống cuống nhìn chằm chằm Tưởng Chính Bắc, “Quản lý…”
Tưởng Chính Bắc vươn tay ý bảo cô đừng lên tiếng. Hắn đi tới phía sau người thanh niên trầm giọng hỏi. “Không biết Tưởng Chính Bắc sao lại đắc tội với cậu?”
Người nọ bị người khác phát hiện liền có chút sợ hãi. Sau khi điều chỉnh xong biểu tình, cậu quay đầu nhìn đối phương. Nhưng không ngờ người vừa bị cậu mắng “hỗn đản” khi nãy đang đứng ở trước mặt cậu. “Là anh?!”
“Là tôi, Tưởng Chính Bắc.”
“Khụ khụ.” Người nọ phủi phủi quần áo, hướng Tưởng Chính Bắc gật đầu. “Chào anh, tôi là thư ký của giám đốc bộ phận tiêu thụ, Mưu Lỗi.”
“Mưu Lỗi? Dường như chưa nghe qua bao giờ, xem ra không phải là nhân vật lợi hại gì. Ngày mai cậu đến bộ phận nhân sự lấy tư liệu của mình đi.”
“Anh! Anh có ý gì chứ?!” Mưu Lỗi giật mình, người này vì như thế mà đuổi việc mình?! “Anh đừng có mà lạm dụng chức quyền! Anh dựa vào cái gì khai trừ tôi chứ?!”
“Ở nơi công cộng hô to gọi nhỏ, không chấp hành kỷ luật của công ty đề ra, nhục mạ ban lãnh đạo trong công ty.” Tưởng Chính Bắc dừng một chút nhìn Mưu Lỗi. “Tuổi trẻ vốn là tài sản vô giá, nhưng cậu một chút bản lĩnh cũng không có. Suy nghĩ cẩn thận rồi đến tìm tôi. Về phần giám đốc của cậu, bộ phận nhân sự sẽ sắp xếp một người khác tiếp nhận công việc đó.”
Mưu Lỗi ngơ ngác đứng đó, thư ký của Tưởng Chính Bắc đem danh thiếp của hắn đưa cho Mưu Lỗi. Sau đó cũng theo sát phía sau Tưởng Chính Bắc rời đi.
Thật là một người kỳ lạ!
“Đem tư liệu của Mưu Lỗi đến cho tôi, càng kỹ càng càng tốt.” Tưởng Chính Bắc quay về phía thư ký nói.
“Vâng thưa quản lý.”
Lặng lẽ đánh giá biểu tình của Tưởng Chính Bắc, thư ký cũng không có dự định cầu tình cho cậu thanh niên xui xẻo kia. Tuy bọn họ có đôi khi cũng oán giận ban lãnh đạo công ty. Nhưng cậu thanh niên này quả thật xui xẻo, cư nhiên đúng lúc bị quản lý bắt gặp. Đoán chừng sau này cậu ta muốn trở về công ty làm việc cũng sẽ rất khó khăn…
“Tưởng thiếu gia ngài đã tới.” Giám đốc bộ phận nhân sự vui vẻ hớn hở vươn tay ra. Tưởng Chính Bắc làm bộ như không phát hiện, đem ánh mắt của mình dời đi hướng khác. Giám đốc bộ phận nhân sự xấu hổ sờ sờ cổ. “Buổi phỏng vấn nhân sự mà ngài muốn đã bắt đầu chuẩn bị, thứ hai sẽ tiến hành.”
Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Địa điểm phỏng vấn sẽ được sắp xếp ở khu trung tâm mua sắm.”
“Ở khu trung tâm mua sắm?”
“Tôi sẽ tìm bảo an duy trì trật tự, các anh chỉ cần thông báo địa điểm phỏng vấn ở khu trung tâm mua sắm là được. Không cần nhiều người, chỉ cần phỏng vấn một ngày là được. Phiền anh đem sơ yếu lý lịch của những người đến tham gia phỏng vấn cho tôi. Tôi sẽ đưa cho anh bản danh sách những nhân viên cần đến phỏng vấn.”
Giám đốc nhân sự lần thứ hai sờ cổ mình, “Nhưng mà chuyện này không phù hợp với quy định của công ty.”
“Phải không?”
Vì phòng ngừa có người trong công ty kết bè kết cánh. Cho nên việc tuyển dụng nhân viên mới đều do bộ phận nhân sự phụ trách giám thị. Tưởng Chính Bắc thở dài một hơi. “Bản danh sách người đến phỏng vấn tôi đưa cho anh, anh có thể cẩn thận xem xét. Nếu không được thì cứ nói cho tôi biết. Tôi chỉ là muốn tuyển một số nhân viên có năng lực mà thôi.”
Giám đốc nhân sự gật đầu, “Chuyện này tôi đương nhiên có thể hiểu, dù sao công ty cũng là của cha ngài.”
“Được rồi, việc này cứ như thế mà làm đi. Nếu có người đến hỏi thì nói với bọn họ trực tiếp đến tìm tôi.”
Về phần người nào sẽ đến hỏi, Tưởng Chính Bắc đã sớm đoán được.
Đúng như dự kiến, Tưởng Chính Bắc vừa trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của Tưởng Chính Đông. “Anh hai, hiếm khi thấy anh nhớ đến em ah’.”
“Chính Bắc, em có biết em đang làm gì không?” Ngữ khí của Tưởng Chính Đông có phần nghiêm túc, nghe giống như hắn đang thay trời hành đạo.
“Ha hả, em còn không biết em đã làm gì đây. Xem ra tin tức của anh hai còn nhanh hơn cả em. Làm sao vậy? Có người ở bên tai anh thổi gió gì sao?”
Tưởng Chính Đông im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói, thanh âm hoàn toàn giống như một người anh trai. “Anh và cha cũng biết để em đến cơ sở làm việc khiến cho tâm tình em không tốt. Từ lúc em tiến vào công ty đã biểu hiện rất tốt, anh và cha cũng rất vui khi thấy em như thế. Nhưng mà em hôm nay, chẳng những vô duyên vô cớ đuổi việc một nhân viên. Đã vậy còn đem địa điểm phỏng vấn an bài ở khu trung tâm mua sắm. Em có biết như thế sẽ ảnh hưởng ra sao tới hình tượng của mình trong công ty hay không?”
“Hình tượng của em ngay từ đầu đã bị người khác xem là một tên thiếu gia con nhà giàu. Không học vấn không nghề nghiệp, bướng bĩnh nóng nảy. Em không ngại để cho bọn họ cảm thấy những điều đó là đúng đâu.”
“Chính Bắc..”
“Anh hai.” Tưởng Chính Bắc cắt ngang lời nói của hắn, tiếp tục nói. “Khi còn nhỏ, em bị một đàn anh lớp trên đánh. Dù lúc đó anh rất sợ hãi nhưng vẫn đứng ở phía trước bảo vệ em. Em vẫn luôn nhớ rõ chuyện đó trong lòng, cho nên em vẫn luôn xem anh như một người huynh đệ cùng chiến tuyến. Thật hy vọng em không nhìn lầm.”
Tưởng Chính Đông trầm mặc nửa ngày, sau đó đột ngột gác máy. Tưởng Chính Bắc nắm ống nghe điện thoại nhếch môi.
Xem ra anh hai hắn không phải là người duy nhất ở trong văn phòng làm việc.
Quả nhiên rất nhanh “uy danh” của Tưởng Chính Bắc được truyền đi khắp mọi ngõ ngách ở Tưởng Thị. Thư ký mỗi lần đem báo cáo vào cho Tưởng Chính Bắc đều nơm nớp lo sợ. Tưởng Chính Bắc dùng ánh mắt hỏi cô, “Cô cũng thấy tôi là bạo quân ah’?”
Thư ký ngay lập tức lắc đầu, “Không có.”
“Cô cảm thấy như vậy cũng không sao. Nhưng cho dù sợ cũng phải làm việc.”
Thư ký gật đầu, đem văn kiện trong tay đưa cho hắn. “Đây là tư liệu của Mưu Lỗi mà ngài cần. Cậu ấy vốn là một trong những sinh viên có thành tích tốt nghiệp cao nhất ở trường đại học Nhất Sở. Thành tích mỗi năm cũng đều rất tốt. Năm thứ tư cậu ấy đến Tưởng Thị thực tập, sau đó bởi vì biểu hiện làm việc ưu tú nên công ty đã ký hộp đồng với cậu ta.”
“Cậu ấy học ngành lập trình phần mềm?”
“Đúng vậy, nghe nói chuyên ngành này mới vừa được phát triển. Cũng không biết về sau có khả năng làm gì.” Thư ký nhìn sắc mặt của Tưởng Chính Bắc vẫn như bình thường liền tiếp tục nói. “Mưu Lỗi năm nay hai mươi lăm tuổi, làm việc ở công ty chúng ta được hai năm. Tổng thể cũng không tệ lắm, nhưng tính tình của cậu ấy rất nóng nảy. Có đôi khi quản lý của Mưu Lỗi cũng không có biện pháp với cậu ấy. Ah’ đúng rồi, giám đốc bộ phận tiêu thụ ngày hôm qua nói là muốn gặp ngài. Nhưng lúc ấy ngài đi hợp nên ông ấy nói hôm nay sẽ ghé qua đây.”
“Tôi biết rồi.”
Nghĩ rằng giám đốc bộ phận tiêu thụ đến đây gây chuyện, thư ký liền nhỏ giọng nói. “Dù sao đối phương cũng là người của bộ phận tiêu thụ.” Cô nói xong ôm tư liệu đi ra ngoài. Tưởng Chính Bắc nhìn cô, mặc dù có đôi khi nhát gan một chút. Nhưng làm việc rất đáng tin cậy. Hơn nữa Tưởng Chính Bắc phát hiện đối phương đã bắt đầu đứng về phía hắn.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ là một người gần bằng tuổi với Tưởng lão gia tử. Tưởng Chính Bắc đứng lên bắt tay với đối phương, mời ông ngồi xuống. “Chuyện ngày hôm qua cháu đúng là có lỗi. Nhưng cháu không thể không làm như vậy.”
Ông thở dài một hơi rồi nói, “Mưu Lỗi là một thanh niên tốt, nhưng mà tính tình cậu ta hơi nóng nảy một chút. Bộ phận tiêu thụ hai năm nay quả thật không có ai. Mỗi lần tuyển dụng nhân viên mới, bọn họ đều chọn đến làm việc ở các bộ phận khác. Chỉ còn dư lại vài người, công việc ở bộ phận tiêu thụ vốn không dễ dàng gì. Nên trong lòng bọn họ đều cảm thấy bất mãn. Tôi lớn tuổi rồi, có đôi khi không quản lý được bọn họ. Đều là Mưu Lỗi giúp tôi, tính tình cậu ấy không tốt nên mới nói những lời quá khích đó. Không nghĩ tới cậu lại nghe được.”
Tưởng Chính Bắc đỡ trán, thì ra là vậy, nếu không nghe thấy thì xem như không có chuyện gì?!
“Tình huống của bộ phận tiêu thụ như vậy, vì sao bác không phản ánh trước mặt mọi người?”
“Tôi sao không muốn phản ánh chứ, nhưng tôi lớn tuổi rồi. Mưu Lỗi còn trẻ, cậu ta nói bọn họ còn chưa nghe. Những người kia đều thích nhàn hạ không chịu làm việc. Bọn họ ngược lại còn ước gì mình không có việc làm. Đã như vậy thì làm sao có thể nói những kẻ khác ah’.”
“Điểm này bác ngược lại kém hơn Mưu Lỗi, chí ít cậu ta cũng dám làm.”
Giám đốc bộ phận tiêu thụ sửng sốt một chút nhìn Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc uống một ngụm trà trong ly rồi nói. “Cháu đã xem qua lý lịch của cậu ấy. Đúng là một thanh niên tốt, nhưng công ty không giống như trường học. Không phải giơ cao cánh tay, hô hào một câu là có người chịu đi theo mở rộng con đường công lý. Tất cả mọi người đều vì cuộc sống của bản thân. Nếu cậu ấy không thể hiểu được, về sau hiển nhiên phải ở đây chịu thiệt.”
“Tôi cũng từng khuyên cậu ấy nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn luôn không chịu sửa đổi.”
“Hiện tại không cần bác khuyên nhủ nữa, cháu sẽ thay bác làm chuyện này.”
Ông thoải mái cười một tiếng, “Nếu cháu đã có tính toán riêng thì bác cũng không muốn nhiều lời nữa. Hy vọng đứa trẻ kia sẽ ghi nhớ bài học lần này.”
________________________