Buổi tối hai người ôm nhau đi ngủ, Tưởng Thần đang an giấc bỗng dịch người sang một bên. Lão đại Tưởng Chính Bắc thấy vậy liền không hài lòng, hắn vươn tay keo cậu trở về g ngực mình. Chờ đến khi Tưởng Chính Bắc theo bản năng muốn cúi xuống hôn lên môi của Tưởng Thần, hắn mới giật mình cảm thấy bản thân giống như đang làm chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Rốt cuộc là Tưởng Thần rất ỷ lại vào hắn, hay là hắn rất ỷ lại vào Tưởng Thần?
Thật là rối rắm. Cho đến khi Tưởng Thần dựa vào g ngực hắn cọ cọ, Tưởng Chính Bắc rốt cuộc vẫn theo thói quen mà xoa đầu cậu. “Kỳ thật như vậy cũng rất tốt.”
Tình cảm đơn thuần đôi khi so với cái gì cũng đáng giá hơn.
※
Diệp Phong nhìn chằm chằm món đồ trong tay mình, hắn có chút bất đắc dĩ mà cười. Từ ngày hắn tức giận rời khỏi nhà của Thư Lãng, hắn cũng không còn chủ động liên lạc với y. Nhưng không thể tưởng tượng được, người này cư nhiên còn có thể xem như không có chuyện gì mà tặng quà giáng sinh cho hắn.
Tuy đã nói đôi bên không động chân tình với nhau. Nhưng người này ngay cả việc hắn đang tức giận hay không cũng không đoán ra. Diệp Phong đột nhiên cảm thấy sự kiên trì nhiều năm của mình thật sự không có một chút ý nghĩa nào.
“Lần trước sờ tay của cậu tôi cảm thấy rất lạnh, nên đã mua cho cậu một đôi bao tay. Cậu mỗi ngày mang theo giữ ấm đi.” Thư Lãng một bên đẩy cửa đi vào, một bên tự mình đưa ra quyết định. Tư thế ngồi xổm xuống sàn nhà dọn dẹp của Thư Lãng làm cho cái mông căn tròn cong cong của y bày ra trước mặt hắn. Diệp Phong đứng ở phía sau nhìn động tác tuỳ ý của y, trong lòng hắn đột nhiên lại cảm thấy nặng nề. “Lại hút thuốc? Phổi của cậu không tốt còn hút thuốc, nói mãi cũng không nghe…”
Thư Lãng chưa nói xong, Diệp Phong đã dùng lực ôm lấy thắt lưng của đối phương, xoay người đem y đè lên giường. Hắn cúi đầu hôn lên môi Thư Lãng, thân thể hai người đã quá quen thuộc với sự tiếp xúc thân mật của nhau. Trong nháy mắt va chạm, cả hai đều thở gấp một hơi. Thư Lãng chủ động ôm lấy cổ Diệp Phong làm cho nụ hôn của cả hai càng thêm sâu.
“Thư Lãng.”
“Làm sao vậy?”
“Thầy Thư”
Diệp Phong tuyệt đối cố ý gọi xưng hô này. Gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Thư Lãng mang theo chút hồng sắc. Y dùng chút lực đánh hắn một cái, “Cậu lại phát thần kinh gì đây?”
“Em thích anh.”
Nguyên bản đang vui vẻ, nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Diệp Phong thân thể Thư Lãng liền cứng lại. Y mãnh liệt đẩy người Diệp Phong ra, có chút không tin nhìn hắn.
“Đừng có nói những câu đùa giỡn này.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn sao?” Diệp Phong giận tái mặt.
“Chính là.. chúng ta lúc trước đã nói rồi..”
“Thư Lãng, anh không thể ích kỷ như vậy. Muốn chiếm giữ thân thể của một người nhưng lại không muốn phụ trách linh hồn của người đó.”
“Nhưng, chúng ta lúc đó…” Thư Lãng có chút không biết làm sao. Y không thể tưởng tượng được Diệp Phong lại có tình cảm với mình. Hoặc là nói đúng hơn, y không muốn cùng học trò của mình cuốn vào cơn lốc xoáy tình cảm dây dưa không rõ. “Thật có lỗi tôi đi trước…”
Diệp Phong nắm chặt tay của Thư Lãng, ngăn cản bước chân của y. Thư Lãng trốn tránh làm cho hắn càng thêm nản lòng thoái chí. “Thầy ah’, hôm nay chúng ta kết thúc đi.”
Diệp Phong không thường gọi Thư Lãng là thầy. Đại đa số mỗi khi hắn gọi xưng hô này đều mang theo chút hương vị tình sắc. Nhưng hiện giờ Thư Lãng bị Diệp Phong áp sát, hai mắt nhìn chằm chằm của hắn khiến cho suy nghĩ của y trông nhất thời có chút bối rối. Thư Lãng nghe thấy câu nói quyết tuyệt của hắn, nhưng y lại không biết nên xữ lý như thế nào. Thời điểm Thư Lãng gặp Diệp Phong đó là lúc cuộc đời y như thuỷ triều rút khỏi bờ biển. Khi đó Tưởng Chính Bắc vừa mới xuất ngoại, y bất chấp sự phản đối của gia tộc mà ở lại trường đại học làm giáo sư. Nếu như nói ai có thể ôm hồi ức sống cả đời, Thư Lãng trước kia nghiễm nhiên chính là người như vậy.
Nhưng từ khi Thư Lãng gặp gỡ Diệp Phong, cuộc đời của y lại có thay đổi hoàn toàn mới. Trọng tâm trong cuộc sống của y bị dời đi, mỗi ngày vội vàng xử lý chuyện của Diệp Phong luôn có thể khiến cho Thư Lãng không nhớ nhiều đến Tưởng Chính Bắc trong chốc lát. Y cho tới bây giờ không cảm thấy đây là lợi dụng. Ít nhất Thư Lãng cảm thấy bọn họ trong lúc đó là vì nhu cầu.
“Diệp Phong, tôi hiện giờ không muốn thảo luận chuyện này, cậu buông tay tôi ra, tôi muốn về nhà.”
“Thầy ah’, em thật sự rất rất thích thầy.”
Trong đôi mắt của Diệp Phong cất giấu một cảm xúc thật sâu. Hắn kéo tay Thư Lãng, ý đồ muốn nhìn vào ánh mắt của đối phương. Xem nó có ẩn giấu bất cứ tình cảm nào không. Nhưng cuối cùng đôi mắt đó chỉ có sự tránh né cùng bối rối.
“Diệp Phong, cậu đừng như vậy.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Hắn buông tay Thư Lãng ra, Diệp Phong đi đến mở cửa cho y. “Bên ngoài hình như đã thay đổi thời tiết, thầy tự mình bảo trọng, tôi không tiễn.”
“Diệp…” Thư Lãng còn chưa nói xong, Diệp Phong đã không khách khí đóng cửa lại. Thời điểm con báo liếm miệng vết thương làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy? Diệp Phong nhìn đôi bao tay trên bàn trà, hắn cầm lên hung hăng ném lên tường.
※
Sau giáng sinh là tết nguyên đán. Thời điểm cuối năm cũng là lúc từng tấm thiệp mời tham dự tiệc rượu được gửi đến hòm thư của Tưởng Chính Bắc. Đối với những bữa tiệc rượu xã giao này, Tưởng Chính Bắc cảm thấy vẫn nên đến tham dự một chút.
Công nhân ở công ty của Âu Tề đều đã được nghĩ. Y liền hẹn Tưởng Chính Bắc đến ngoại ô câu tôm, mặc khác còn có thêm một người đi theo bọn họ, Âu Tín.
“Gọi điện thoại cho Thư Lãng, nhưng không biết tên đó làm sao. Giọng nói không có chút tinh thần, cho nên tôi bảo cậu ta ở nhà nghỉ ngơi.”
Âu Tề chỉnh lại dây câu của mình vô thức nói. Tưởng Chính Bắc nhớ tới lần trước hắn gặp Thư Lãng ở buổi triển lãm, tâm trạng của y khi đó dường như rất bình thường. Chung quy hắn luôn cảm thấy Thư Lãng có chuyện gì đó gạt bọn họ.
Không giống như Âu Tề tố chất thần kinh luôn khinh suất, Âu Tín hiển nhiên bình thường hơn. Chờ đến khi Âu Tề cầm cần câu chạy ra xa, Tưởng Chính Bắc và Âu Tín mới bắt đầu nhìn về phía đối phương.
“Vẫn luôn nói tìm cơ hội gặp Tưởng tiên sinh, nhưng vì công ty luôn bận rộn nên đã chậm trễ.”
“Không sao, hiện giờ gặp mặt cũng giống nhau.”
Âu Tín cười cười, “Tưởng tiên sinh làm cho tôi cảm thấy thật khâm phục.”
“Khâm phục tôi? Việc tôi làm hiện giờ anh hai cậu cũng làm, có cái gì đáng khâm phục?” Tưởng Chính Bắc nhướng mày.
“Dĩ nhiên là không giống. Tôi có thể nhìn ra được, tính cách của anh tôi rất thích tự do, nên thế giới của anh ấy không thể chấp nhận được sự trói buộc nào. Hoàn toàn khác với Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh rất hiểu quy tắc. Người biết rõ luật chơi mới có thể là người thắng cuộc. Giống như việc anh để cần câu ở đây rồi ngồi chỗ này, anh của tôi và Tưởng tiên sinh kém nhau xa lắm.”
Tưởng Chính Bắc nghiêng đầu liếc mắt đánh giá Âu Tín. Người này trời sinh đã mang theo cơ trí cùng trầm ổn. Là một người rất không đơn giản, “Cho nên cậu dự định chơi đùa cùng tôi hay là tính toán so tài một lần với tôi?”
“Cái này còn phải xem Tưởng tiên sinh có thể cho tôi sáng mắt hay không.”
Tập đoàn Âu Thức là nhà sản xuất điện tử lớn nhất toàn quốc. Cũng từ khi Tưởng Chính Bắc gặp Âu Tín, hắn mới một mực quan tâm đến chuyện này. Sản phẩm điện tử trong tương lai chiếm giữ phần lớn thị trường. Nếu có thể cùng Âu Thức hợp tác, như vậy khởi bước của hắn sẽ thành công hơn rất nhiều.
Tưởng Chính Bắc lung lay cần câu, một con tôm lớn được câu lên. Âu Tề ở đằng xa căm tức chữi bậy. Âu Tín nhìn về hướng Âu Tề nở nụ cười, nét cười đó của hắn rất ôn nhu. Một cảm giác quái lạ từ trên người Âu Tín lại đánh nhẹ vào trong đầu Tưởng Chính Bắc.
“Nghe nói Tưởng tiên sinh có một đứa con?”
“Đúng vậy, nó mười hai tuổi.”
“Hy vọng có cơ hội gặp mặt một lần.”
Âu Tín đột nhiên sinh ra hứng thú nồng đậm đối với Tưởng Thần. Đứa bé mà anh trai hắn vẫn luôn khen đáng yêu, nói cực kỳ giống hắn khi còn bé.
Cuối cùng người câu nhiều tôm nhất vẫn là Tưởng Chính Bắc. Ba người đàn ông ngồi bên bờ hồ ăn tôm nướng. Trước khi đi Âu Tín đề cập đến chuyện hợp tác, hắn định ra một cái hẹn với Tưởng Chính Bắc, sau đó liền mang theo Âu Tề rời đi.
Khi Tưởng Chính Bắc về nhà, Tưởng Thần đã say giấc. Tưởng Chính Bắc cúi người hôn lên mặt cậu một cái, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn đi tắm rửa.
Sáng hôm sau, Tưởng Chính Bắc cầm một bộ quần áo mới đưa cho Tưởng Thần. “Hôm nay theo ba về nhà một chuyến.”
Tưởng Thần cầm quần áo trong tay đột nhiên ngẫn ngơ một hồi. “Chúng ta có phải dọn về nhà không…”
“Dọn về làm gì, con quên hôm này là tết nguyên đán sao?”
Tưởng Thần lắc đầu, mặc dù cậu nhớ ông nội nhưng một chút cũng không muốn gặp những người còn lại ở Tưởng gia, nhất là Tưởng Hằng và Tưởng Hạo. Nhưng dù sao ba ba cũng đã mở lời, cậu vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo đi theo Tưởng Chính Bắc trở về.
Không muốn để cho Tưởng Thần biết quản gia đã nghỉ việc. Tưởng Chính Bắc đành phải nói với cậu là quản gia đã về nhà mừng năm mới. Tưởng Thần có chút buồn, nhưng ít ra trong lòng cậu sẽ không cảm thấy thương tâm.
Tưởng Hằng và Tưởng Hạo cũng được trường học cho nghỉ lễ. Hai đứa đang ngồi trong phòng xem phim, “Nghe nói hôm nay chú ba sẽ dẫn Tưởng Thần về nhà.”
“Ừ.”
“Chúng ta phải chuẩn bị gì để làm ca ca kinh hỉ đây?”
Lần thứ hai trở về Tưởng gia, Tưởng Thần càng không được tự nhiên. Bà Tưởng cầm kẹo cho cậu, cậu cũng không ăn, chỉ lẳng lặng ngồi phía sau Tưởng Chính Bắc. “Tiểu Thần dường như càng ngày càng không thích nói chuyện. Phải cùng mấy đứa trẻ bằng tuổi vui đùa một chút chứ, mỗi ngày kề cận con sao được.”
“Kệ cận con là đủ rồi, kề cận người khác con lo là tiểu Thần bị bắt nạt.”
Vốn lần trước Tưởng Chính Bắc đã nói chuyện không khích khí với bà Tưởng. Cho nên hắn hiện giờ thật sự không còn muốn tiếp xúc nhiều với người phụ nữ này. Có đôi khi nghĩ về chuyện lúc trước, Tưởng Chính Bắc còn cảm thấy sự điên cuồng của người đàn bà này vượt xa hơn cả hắn.
Thời điểm Tưởng Hằng và Tưởng Hạo từ trên lâu đi xuống, chúng nó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tưởng Thần. Cậu đang im lặng ngồi bên cạnh Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần mặc một bộ quần áo mới tinh thời thượng của trẻ con. Trông cậu càng ngày càng giống một vương tử của xã hội thượng lưu. “Hạo nhìn kia, nó đang đeo chiếc đồng hồ mà anh luôn muốn có. Chú ba đúng là đối với nó rất tốt.”
Tưởng Hằng chỉ vào tay của Tưởng Thần. Ánh mắt của Tưởng Hạo cũng theo đó mà âm trầm vài phần.
“Đi thôi, chúng ta tìm ca ca chơi một chút đi.”
Thanh âm của Tưởng Hạo rất thấp, Tưởng Hằng nghe nó nói như vậy liền vui sướng khi người gặp hoạ. Dù sao chủ ý của Tưởng Hạo so với nó hay hơn nhiều, cả hai cùng nhau đi xuống trong lòng đầy hứng thú.
Khi Tưởng Thần nhìn thấy Tưởng Hằng và Tưởng Hạo, cậu gần như là theo bản năng trốn ở phía sau Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc đang cùng Tưởng lão gia tử nói chuyện. Cảm giác được động tác của Tưởng Thần, hắn liền vươn bàn tay to bảo vệ bàn tay nhỏ của cậu.
“Thưa chú ba.”
Tưởng Chính Bắc quan sát hai đứa cháu trai cao lớn không ít trước mắt. Cảm thấy Tưởng Thần đang sợ hãi, trong lòng hắn liền hiểu rõ.
“Chú ba, chúng con có thể dẫn Tưởng Thần ca ca ra ngoài chơi không?”
“Ca ca cảm lạnh, không thể ra ngoài chơi cùng với mấy đứa.”
“Vậy chúng con ở trong phòng không đi ra ngoài.”
Tưởng Thần tránh ở phía sau Tưởng Chính Bắc lắc đầu. Tưởng Chính Bắc cười cười xoa đầu cậu. “Con vừa mới hết bệnh nên vẫn còn rất mệt, có muốn ngủ một chút không?”
Thanh âm của Tưởng Chính Bắc nghe rất nghiêm túc, giống như cậu thật sự bị bệnh. Tưởng Thần dựa vào g ngực của hắn, nhắm mắt không muốn nhìn những người khác. Tưởng Hằng bực mình nhìn Tưởng Hạo, chú ba cũng quá che chở cho nó đi?!
_______________________