Từ sau khi Trịnh Dư An chuyển tới nhà Yến Thư Vọng liền cho người giúp việc nghỉ. Anh tính đem căn bên kia của mình đi cho thuê, khoản vay mua nhà sẽ chia ra trả từ tiền tiết kiệm, như vậy còn có thể có thêm một khoản thu nhập.
Tuy quan hệ sau khi sống chung với Yến Thư Vọng cũng không rạch ròi tới mức AA nhưng Trịnh Dư An vẫn biết nên chịu một nửa chi phí trong nhà.
Yến Thư Vọng thì hoàn toàn không quan tâm chuyện này.
“Em không để lại cho mình một đường lui sao?” Về sau Yến Thư Vọng có hỏi một câu để cho chắc chắn.
Trịnh Dư An bảo, em cũng có bán nhà đâu, nếu thật sự cãi nhau tới mức giận không chịu nổi thì em cũng đủ tiền ra khách sạn.
Yến Thư Vọng cười cười, cũng không nhắc tới vấn đề này nữa.
Cuối tuần thứ hai sau khi dọn vào, Trịnh Dư An cuối cùng cũng được gặp dì giúp việc của nhà Yến Thư Vọng.
Anh không ngờ đối phương thuê tận ba người.
“Một người nấu cơm, một người dọn vệ sinh, một người dọn phòng để quần áo.” Thái độ của Yến Thư Vọng rất đương nhiên, “Cô Tôn biết khẩu vị của em rồi, tối muốn ăn gì thì cứ nói thẳng với cô ấy.”Ba dì giúp việc đều như đã quen lắm rồi, thấy trong nhà chủ thuê bỗng nhiên lòi ra một người đàn ông với cử chỉ thân mật cũng chẳng hề có biểu hiện gì lạ thường. Trịnh Dư An lần đầu tiên thấy có người chuyên phụ trách sắp xếp quần áo, nhưng sau nghĩ tới cái phòng để đồ như sau cánh gà buổi trình diễn thời trang của Yến Thư Vọng thì thấy có người giúp cũng là nên thôi.
Ở chung rồi cũng không khó nhận ra, Yến Thư Vọng bình thường không có thói quen tiện tay để gọn đồ, nhưng hắn cũng sẽ không vứt linh tinh, về cơ bản thì đều có chỗ cố định để thay quần áo, chỉ là số lượng chất đống của một tuần cũng rất nhiều.
Quần áo của Trịnh Dư An chắc không được một nửa Yến Thư Vọng. Dì dọn quần áo sau khi hỏi rõ một vài chi tiết bèn giúp anh phân loại hết một lượt, thu xếp gọn gàng.
Đến cả quần lót của hai người họ cũng được chia khu rõ ràng.
“Thế này là để tránh hai chúng ta mặc nhầm đồ của nhau sao?” Trịnh Dư An nhìn qua rồi không nhịn được bật cười.
Yến Thư Vọng chẳng cho anh tí mặt mũi nào: “Sao có thể, kích cỡ cũng đâu giống.”
Trịnh Dư An cảm thấy lớn tướng thế này rồi còn bàn chuyện thân dưới to nhỏ thế nào thì cũng quá ấu trĩ rồi.
Trước lúc này, thực ra cả Trịnh Dư An và Yến Thư Vọng đều chưa từng có kinh nghiệm sống chung với ai. Tốc độ của bọn họ có hơi sấm vang chớp giật. Chờ tới lúc ổn định rồi, Trịnh Dư An mới chậm chạp nhận ra nên chia sẻ một chút về thói quen cá nhân của mình.
Anh với Yến Thư Vọng không giống nhau. Cấp bậc của anh ở Ngân hàng vẫn thuộc tầng lớp làm công ăn lương: mỗi tháng nhận lương cứng, mỗi quý có thưởng thành tích, hết năm có thưởng cuối năm, phải nộp năm bảo một quỹ, tự trả phí đi lại, mỗi năm có năm ngày nghỉ.
(Năm bảo một quỹ: bao gồm bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ nhà ở xã hội)
Dù Trịnh Dư An không có thói quen tính toán tiền nong nhưng dù sao cũng làm trong ngành ngân hàng nên rất có ý thức về vấn đề tài chính. Ba mục vay nợ, tiết kiệm và quản lý tài chính đều thành thạo, cộng thêm cổ phiếu, trái phiếu và quỹ tín dụng. Nói chung anh không phải dạng tính toán chi li nhưng trong cuộc sống hàng ngày cũng khá tỉ mỉ kỹ lượng.
Yến Thư Vọng không khách sáo cho lắm khi đánh giá về mặt này của anh: “Làm ngân hàng đều quá bảo thủ.”
Trước mặt CFO của một công ty sắp lên sàn chứng khoán, Trịnh Dư An đúng là cảm thấy mình hơi chịu thiệt.
Chẳng qua anh vẫn đôi co: “Em thế này là muốn tạo nền tảng kinh tế cho anh đấy.”
Yến Thư Vọng đáp lại rất hời hợt: “Vậy sau này tiền nong trong nhà em quản?”
Trịnh Dư An cảm thấy tay mình chưa vươn dài tới mức có thể quản được tiền của Yến Thư Vọng, hơn nữa tiền của hắn cũng chẳng phải chi có mỗi tiền mà thôi, còn cổ phần của WE GO và các loại đầu tư linh tinh khác. Lúc trước nghe người ta bảo mấy ông chủ trong giới đều tự mình đầu tư, chắc ngày nào cũng có người hỏi Yến Thư Vọng rằng: “Yến Tổng à, dạo này đang quan tâm hạng mục nào thế?”
“Cũng có.” Yến Thư Vọng không phủ nhận, “Nhưng bọn họ không giống em.”
Trịnh Dư An: “Có gì mà không giống, đều là nhắm vào tiền của anh cả. Nếu WE GO không lớn mạnh như vậy thì ngân hàng bọn em cũng sẽ chẳng tích cực tìm cách hợp tác như thế.”
Yến Thư Vọng: “Anh đang nói em ấy, không phải ngân hàng của em.” Ngừng lại đôi chút, hắn lại bật cười, cũng không biết đang nói đùa hay nói thật, “Hơn nữa chúng ta không ký thỏa thuận trước khi kết hôn, tiền của anh chính là tiền của em.”
—
Tác giả: Dù sao cũng là người làm ra tiền, vấn đề tài chính vẫn nên bàn bạc một chút.
Sự thâm tình của Yến Tổng không phải sự thâm tình thông thường.
Tuổi tinh thần của hắn cũng đã đạt tới trạng thái chín chắn nhất. Chính là đối xử với người yêu nên cưng chiều thì sẽ cưng chiều nhưng nếu có vấn đề gì hay bất mãn thì cũng sẽ trực tiếp thoải mái chỉ ra.
Tôi thật sự vẫn luôn thấy tình yêu khi biết những thiếu sót, những khuyết điểm của bạn những vẫn có thể tiếp nhận bạn, yêu thương bạn thì càng sâu đậm hơn.
Vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là người yêu.
So với kiểu yêu sâu nặng nhưng không mang bất cứ lôgic, lý do, giới hạn nào thì sẽ thật hơn.