Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu
Tác giả: Trương Đại Cát
Edit: Sặc Fructose
_________________________
Chương :
Cuối cùng cũng không dễ dàng gì chờ được Chu Thích Tử với Tiêu Giác Tê.
Nhưng mà hai vị đại gia này dù ngồi hàng ghế sau cũng không làm chuyện con người nên làm, cứ ưm a rung động thật không hài hòa.
La Bạc Hồ với Mật Hạo ngồi phía trước sắc mặt càng lúc càng khó coi theo từng tiếng ưm a phía sau.
“Anh Mật.” La Bạc Hồ khó xử nhìn về phía Mật Hạo. “Hay là chúng ta đổi xe khác ngồi đi.”
Chuyện hoang đường hai người kia làm thì chưa nói tới, vấn đề mấu chốt là pheromone Alpha với Omega ở đây bây giờ quá mức khoa trương.
Chu Thích Tử có mùi xì gà còn Tiêu Giác Tê là vị trầu cau, trộn lại như mùi đờm ông già hút thuốc năm khạc nhổ vào buổi sáng.
Quả thực làm người ta khó thở.
Huống hồ, La Bạc Hồ cũng vô cùng lo lắng, đều là Alpha Mật Hạo cũng sẽ chịu ảnh hưởng, lỡ Anh Mật cũng động dục, cậu đi đâu tìm vợ cho anh.
Quả nhiên vẻ mặt Mật Hạo u ám, anh nhìn La Bạc Hồ đang lo lắng vì anh, đưa tay nắm lấy cọng Cà Rốt, giọng điệu kiềm chế.
“Được, chúng ta đổi xe đi.”
Mật Hạo và La Bạc Hồ xuống xe ở khu phục vụ gần nhất, hơn nữa còn lấy hành lí của mình xuống theo mở ra tán mùi.
Mật Hạo không kêu người sắp xếp tài xế, bọn họ chỉnh lại hành lí xong, dứt khoát thuê một chiếc xe dùng năng lượng xanh tự lái đi.
Cũng không biết có phải thật sự mệnh xui xẻo hay không.
Chiếc xe thương vụ chở bọn họ lúc nãy bị lật nghiêng trên đường, người bên trong không biết tung tích.
“Anh Mật, bọn họ xảy ra chuyện gì rồi?”
Mật Hạo lạnh mặt túm La Bạc Hồ chạy lên chỗ cao hơn.
“Chạy mau! Đất lở rồi!”
Cứ như vậy chưa hiểu gì, La Bạc Hồ mơ hồ đi theo Mật Hạo leo lên một sườn núi khác, trơ mắt nhìn chiếc xe kia bị bùn đất vùi lấp không còn nhìn thấy.
“Này...” Cà Rốt ngu người rồi.
“Đừng sợ.” Mật Hạo xoa xoa mầm Cà Rốt, an ủi nói, “Có anh ở đây.”
Anh bảo vệ em.
Chú thích:
Xe thương vụ:
Xe năng lượng xanh (phương tiện xanh): Xe sử dụng động cơ ít tạo ra các tác động có hại cho môi trường, năng lượng dùng để vận hành có thể là điện, khí nén, hydro,... (thậm chí xe đạp cũng được xem là phương tiện xanh ).
Hình ảnh minh họa là xe điện BMW i:
Chương :
Tuy bị kinh hách trước trận lở đất bất ngờ này, nhưng cũng may La Bạc Hồ và Mật Hạo không bị thương, thậm chí xe năng lượng xanh lúc nãy thuê cũng không bị đá rơi làm hỏng.
Chờ sau khi tình trạng lở đất đã ổn định rồi, Mật Hạo quay lại theo đường cũ, cứu hai cái balo của hai người ra.
“Đến đây, đeo balo lên lưng rồi chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước.”
“...Dạ.” Từ khi La Bạc Hồ nhìn Mật Hạo quay lại đã khẩn trương đến bây giờ, cậu sợ cứ như vậy, Mật Hạo cũng chôn mình trong đống đất đá đó, chỉ là cậu không thể khuyên lại, cũng không có tư cách để quản anh, chỉ có thể tự mình lo lắng.
“Mau đi nào mau đi nào, đừng ở chỗ này đứng đực ra, anh cứ cảm thấy không an toàn.”
“Anh không sao mà.” Mật Hạo nhìn Cà Rốt tự dọa mình thành Củ Cải Trắng khuyên nhủ, “Anh của em trước đây dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, có kinh nghiệm, không dễ bị....”
“Phi phi phi!” Vành mắt La Bạc Hồ hồng hồng, cậu đẩy Mật Hạo hướng lên núi đi, “Chạy nhanh đi chạy nhanh đi.”
Bây giờ cậu đứng ở nơi này chân cứ cảm thấy chân mềm nhũn.
_______________
Ba lô hành lí đều mang trên lưng, chỉ tiếc lúc đất lở chạy trốn quá vội, điện thoại của La Bạc Hồ rớt ra từ trong túi không kịp nhặt. Ngược lại Mật Hạo có di động, chẳng qua mạng mẽo trong núi chập chờn, không có tín hiêu, chỉ có thể làm vật trang trí.
Nhìn trời sắp tối, La Bạc Hồ chưa từng gặp qua loại núi rừng nguyên sinh ban đêm như này, hận không thể đem bản thân dính lên lưng Mật Hạo mà đi.
“Sợ sao?”
Mật Hạo nghiêng người nhìn La Bạc Hồ đổ mồ hôi đầy đầu, đưa tay lấy balo của cậu mang trên người mình, lại an ủi nắm lấy bàn tay mướt mồ hôi của đối phương.
“Em....” La Bạc Hồ nghe tiếng kêu của loài động vật không biết tên nào đó bên tai, răng run lập cập, muốn giả vờ bình tĩnh cũng không được, chỉ có thể cụp đuôi tội nghiệp: “Xin lỗi anh Mật, là em làm liên lụy anh.”
“Nói xàm gì đó?” Mật Hạo vô cùng không cho là đúng, nhìn thiên văn phán đoán phương hướng, “Ráng kiên trì thêm mười phút là được, anh dẫn em đến một nơi tốt.”
“Nơi tốt nào?” La Bạc Hồ ngẩng đầu theo, nhìn bầu trời mây đen dày đặc, bắt đầu lo lắng, “Thời tiết xem ra sắp thay đổi, làm sao đây anh Mật?”
“Vậy đi theo anh thôi.” Mật Hạo không chút nào hoảng hốt, mang theo nhóc con vững vàng đi về phía trước.
Anh ước lượng vô cùng chuẩn xác, chưa đến mười phút, La Bạc Hồ nhìn thấy thấp thoáng một khu nhà.
“Tới rồi.”
Mật Hạo dừng bước, chỉ La Bạc Hồ xem.
“Đây là đâu vậy?”
Mật tổng cười.
“Nhà anh.”
Chương :
La Bạc Hồ đi theo Mật Hạo về phía khu nhà bên kia, mới phát hiện còn có một tòa biệt thự khác.
Tòa biệt thự bốn tầng này không chỉ có tường vây bao quanh, còn kéo hàng rào điện, chung quanh còn có nhân viên an ninh tuần tra, nhìn thấy bọn họ liền chạy xe địa hình đến đón tiếp, mây trên trời còn chưa hóa thành mưa xuống, bọn họ đã được đưa đến đại sảnh.
“Lại đây, bên này, đổi giày vào nhà đi.”
Mật Hạo mang theo La Bạc Hồ vào trong, đẩy cửa chính ra, xoay người liền nắm lấy cổ tay cậu.
La Bạc Hồ đang ngoan ngoãn cởi giày đặt ngay ngắn liền nghe Mật Hạo gọi:
“Ba, con mang một thằng nhóc về nhà chơi này.”
Ba? Ba!
Cà Rốt trợn to đôi mắt!
Sao phải gặp baba người ta liền rồi?
Cà Rốt lo lắng.
Chương :
“Về thì về, la um sùm làm gì?”
Alpha cao lớn mang dép lê đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với thằng con ngốc nhà mình.
Mật Hạo giống hệt cha mình, La Bạc Hồ nhìn thấy lập tức cúi đầu chào.
“Chào Mật đổng, làm phiền rồi.”
“Gọi Mật đổng gì...” Mật Hạo cau mày vỗ một cái vào lưng Cà Rốt, “Gọi giống anh đi.”
Cái gì gọi giống anh! Giống anh gọi cha sao?
La Bạc Hồ ánh mắt bất đắc dĩ, cha Mật tổng đối diện lại hiểu rõ cười cười.
“Dạ chào bác, con tên La Bạc Hồ, là...”
“Là em trai con nhận nuôi!” Mật Hạo vui vẻ ôm Cà Rốt chào hỏi với cha anh, “Vốn dĩ đi công tác với con ở vùng ngoại thành đó, không ngờ sau núi sạt lở, con liền dẫn người theo đường tắt về đây ở vài ngày, chờ đường thông rồi chúng con lại qua đó.”
“Haizz, đứa nhỏ ngoan!”
La Bạc Hồ bị Mật Quý xoa đầu, còn thân thiết vỗ vỗ vai cậu.
“Coi như đây là nhà mình đi, muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu, vợ bác hôm nay hầm giò heo, ngon lắm.” Mật Quý trừng mắt liếc thằng con mình. “Còn không mau dẫn người đi tắm rửa dọn dẹp? Cả người toàn bùn đất, ba mày nhìn thấy sẽ xử đẹp mày luôn.”
Đối đãi khác biệt thật sự rõ ràng.
“Đi thôi đi thôi...” Mật Hạo rõ ràng đã quen với cách ở chung này với ông bô nhà mình. Lôi kéo La Bạc Hồ đang ngây người mờ mịt vào thang máy. “Qua phòng anh đổi quần áo trước đã, mấy ngày tới ở lầu với anh.”
Đúng vậy, phòng ngủ của Mật tổng ở lầu , cả tầng lầu đều là phòng ngủ của anh.
Không hổ là con trai của gia đình phú hào.
Chương :
Bởi vì Mật Hạo luôn bình dị gần gũi, có đôi khi La Bạc Hồ quên luôn anh có bao nhiêu giàu có.
Cho nên khi cậu nhìn đến phòng ngủ rộng hơn mấy mét vuông cùng giường lớn đặt riêng này, vô cùng sửng sốt.
“Woa ah.” La Bạc Hồ quả thực có thể nhét một quả trứng gà vào miệng. “Anh Mật, giường này của anh cũng quá lớn rồi đó.”
La Bạc Hồ cũng là người từng sống trong nhung lụa, nhưng dù như thế, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một chiếc giường lớn như vậy của đại gia.
“x mét, lúc trước anh đặc biệt đi tìm xưởng chuyên môn đặt làm, đủ lớn không?” Mật Hạo cao hứng muốn La Bạc Hồ nhảy lên nằm thử, “Tới đây, nằm hưởng thụ thử nào.”
“Thôi thôi thôi, trên người em dơ lắm.” La Bạc Hồ lấy quần áo từ ba lô của mình ra, khách khí hỏi, “Anh Mật, em có thể đi tắm rửa một cái trước không?”
“Được thôi.” Mật Hạo cũng lấy hai cái áo tắm dài trong tủ quần áo ra, hứng thú bừng bừng lôi người vào phòng tắm.
“Xông hơi, ngâm nước nóng, tắm vòi sen, mát xa,...” Mật Hạo chỉ chỉ bồn tắm chà bá trước mặt, “Cùng anh ngâm mình nào.”
“Hả?” La Bạc Hồ bối rối.
Ảnh bị gì vậy? Náo nhiệt gì đây?
Sao phải tắm chung với anh rồi?