Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu
Tác giả: Trương Đại Cát
Edit: Sặc Fructose
_________________________
Chương :
La Bạc Hồ thất tha thất thiểu bị đẩy vào một nhà xưởng cũ bị bỏ hoang.
Nhiều năm trước ông chủ nhà xưởng vì làm ăn thua lỗ, sau khi phá sản thanh lý xong, cái gì bán được thì bán, bồi thường thì bồi, chỉ còn cái vỏ rỗng ở nơi này, bây giờ trở thành chỗ tốt cho bọn bắt cóc.
"Ngoan ngoãn đợi đi." Bọn bắt cóc hình như vẫn cho rằng La Bạc Hồ là tiểu tình nhân của Chu tổng, trọng điểm chăm sóc vẫn là cậu, còn vô cùng sến sẩm mà vỗ vỗ mặt cậu: "Nghe lời một chút, sẽ không ai gây rắc rối cho mày."
Nói xong liền nhốt bọn họ vào một căn phòng ở lầu một, khóa lại. Canh giữ trước cửa.
Tiêu Giác Tê ngất xỉu một đường cũng vừa tỉnh lại, oán giận cả người, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình địch mạnh ta yếu trước mắt, loảng xoảng loảng xoảng vọt đến đá cửa.
"Mau thả bọn tôi ra! Tôi nói cho các người biết bắt cóc người khác xử mười năm tù trở lên, thậm chí là chung thân... Ứm!" Tiêu Giác Tê tức muốn hộc máu quay đầu lại, "Cậu che miệng tôi lại làm gì?"
"A..." La Bạc Hồ sợ cậu nói thêm mấy câu chọc giận bọn bắt cóc nổi đóa lên trực tiếp xông vào thọt bọn họ mấy đao chết ngắc, chỉ có thể nói: "Xung quanh đây đều là nhà xưởng bỏ hoang, cậu có hét lên cũng vô dụng, giữ thể lực đi."
"Nhưng bọn họ đang phạm tội, làm trái pháp luật chính là không đúng rồi!"
Woa, thật là một chàng trai ngây thơ trong sáng không tì vết.
La Bạc Hồ muốn nhồi máu cơ tim.
Tại sao trên thế giới này luôn có vài người nói hoài không chịu hiểu đạo lý vậy?
"Chả trách ngài với Chu tổng tâm đầu ý hợp."
La Bạc Hồ cảm khái, hai người đều là đồ ngốc.
"Vậy sao." Tiêu Giác Tê vẻ mặt kiêu ngạo đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, "Tôi cũng cảm thấy tôi với Thích Tử tâm tâm tương tích"
"..."
Haizz, nói móc cũng nghe không hiểu.
La Bạc Hồ không muốn nói nữa, tự mình tìm băng ghế kéo ra ngồi.
Hiện tại trên người cậu trừ quần áo ra cái gì cũng không có, cũng chẳng có việc gì làm, chỉ có thể ngu người ra bảo tồn thể lực.
Tiêu Giác Tê lắc lư một lát cảm thấy nhàm chán, lẹp xẹp ngồi xổm trước mặt La Bạc Hồ nói chuyện.
"Cậu đừng sợ, Thích Tử nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
La Bạc Hồ cười khổ.
Như vậy mới càng đáng sợ đó.
Chương :
"Chuẩn bị xong chưa?"
Bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang ở thành Tây, hơn mười chiếc xe Jinbei lặng lẽ tiến đến, bề ngoài phổ thông, bên trong tất cả đều là lính đánh thuê với súng thật đạn thật. Màn hình trong xe hiện lên khuôn mặt của Mật Hạo.
"Đều đã sắp xếp xong, Mật tổng." Người dẫn đầu đáp lời nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào, đảm bảo an toàn giải cứu con tin ra."
Mật Hạo thật không nghĩ tới, giữa thanh thiên bạch nhật còn có người dám cường đoạt dân nam, còn cướp người dưới mắt anh.
La Bạc Hồ bị bắt đến giờ mới qua tiếng, báo án không ai quản, nhưng không có nghĩa Mật Hạo không có thủ đoạn khác để giải quyết chuyện này.
"Được, chờ tin tức tốt của các anh."
Mật Hạo nghiêm mặt đỡ đỡ tai nghe Bluetooth, đưa mắt nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang cách đó km, ống khói cao ngất phiếm ánh trăng sâu thẳm.
Sau đó để di động dựa vào ống đũa, rút ra hai tờ khăn giấy ướt Ni Sảng lau lau bàn ghế, ngồi trên ở ghế nhựa, rút ra một đôi đũa, chuẩn bị ăn tối.
"Ông chủ, một tô hoành thánh cay nhiều!"
Quán hoành thánh của ông chủ này siêu ngon, rốt cuộc anh cũng tìm được cơ hội lại đến ăn một bữa.
Ôi vui quá xá là vui.
Chú thích:
Xe Jinbei (金杯):
Khăn giấy Ni Sảng:
Chương :
La Bạc Hồ nhìn hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, cả người cảm thấy chạnh lòng.
Ba ba của cậu mấy năm nay sức khỏe vẫn không quá tốt, chịu không nổi nhiều chuyện kích thích, lỡ như cậu thật sự ngỏm củ tỏi ở nơi này, không biết ngày sau người trong nhà làm sao sống tiếp.
Hiện tại tên cha cậu còn nằm trong sổ đen tín dụng, chỉ có thể làm những công việc bình thường, nợ nần trong nhà còn hơn vạn mới có thể trả xong. Cũng không biết lần này nếu cậu không còn nữa, tiền an ủi thân nhân không biết phát được bao nhiêu...
Đang suy nghĩ miên man thì nghe được bên ngoài có động tĩnh.
"Chào ngài, cơm hộp ngài đặt đến rồi."
Bọn bắt cóc trói người lại còn biết đặt cơm hộp, đúng là tuyệt.
La Bạc Hồ nhìn ra bên ngoài qua kẹt cửa, thấy một người mặc quần áo giao cơm hộp đột nhiên sừng sộ, quật ngã hai người đàn ông to cao, sau đó bị một người cầm đao chém ngã, trói lại như heo quăng vào trong nhà.
Chu Thích Tử trợn mắt, máu chảy ròng ròng kéo tay Tiêu Giác Tê:
"Tê Tê... Anh tới cứu... cứu em..."
Trời mẹ ơi, La Bạc Hồ cởi áo khoác quấn lại đùi Chu Thích Tử đang chảy máu ồ ạt.
Đừng có cậy mạnh chứ.
Chút nữa là chảy hết máu thành xác khô rồi.
Chương :
Lúc lính đánh thuê Mật Hạo phái đến xông vào nhà xưởng bỏ hoang, Chu Thích Tử đã lâm vào hôn mê, hơi thở thoi thóp.
Tiêu Giác Tê khóc sướt mướt với Chu Thích Tử đang hôn mê bất tỉnh bị đưa đi bệnh viện. Bọn bắt cóc cũng bị bắt đi rồi. Cuối cùng chỉ còn lại mỗi La Bạc Hồ một người ngồi trên ghế nhựa xỉn màu trong nhà xưởng bỏ hoang.
Hỗn loạn bên ngoài cứ như không liên quan gì đến cậu nữa, áo khoác của cậu đã bị lấy đi cầm máu cấp bách cho Chu Thích Tử, hiện tại chỉ còn một cái áo sơ mi mỏng manh. Gió đêm xuyên qua cửa sổ cũ nát thổi vào người cậu lạnh đến đỏ bừng khuôn mặt, cậu nhịn không được run lập cập.
La Bạc Hồ ôm bả vai chà xát, sau đó vừa rung chân vừa suy nghĩ tìm cách đi bộ về nhà giữa thời tiết thế này.
Lúc Mật Hạo khom lưng từ cửa cuốn đi vào, liền nhìn thấy thằng nhóc tội nghiệp một thân bụi bặm ngồi rung rẩy.
"Này, nhóc con!" Mật Hạo mở chăn lông choàng lên cho cậu, "Ở đây ngẩn người làm gì, còn không mau về nhà nào."
Đáng thương quá đi.
Chương :
"Mật tổng?" La Bạc Hồ đứng dậy từ chiếc ghế cũ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, "Sao ngài lại đến nơi này?"
"Tới nhổ củ cải." Mật Hạo nói đùa, nhìn La Bạc Hồ ngơ ngác, nhịn không được cười, "Bọn họ vừa nói với tôi cậu không có đi theo, vừa lúc tôi ở gần đây nên tới xem thử, hôm nay bị dọa rồi đúng không?"
"Không sao không sao". La Bạc Hồ cảm thấy cũng không có gì đáng sợ hãi, chỉ là thấy thật hoang đường, làm việc bên cạnh Chu Thích Tử, luôn cứ phát sinh mấy chuyện kì kì quái quái. La Bạc Hồ xoa xoa bụng: "Tôi chỉ đói bụng thôi."
Muốn ăn cái gì đó.
________________
"Hoành thánh cay quán này ăn siêu ngon luôn đúng không?"
La Bạc Hồ húp một viên hoành thánh đầy dầu bự chà bá, phát ra âm thanh thở dài hạnh phúc.
"Ngon quá đi..."
Quả nhiên mỹ thực khiến người ta quên đi phiền não, hoành thánh làm cậu quên đi Móng Heo phiền phức.
"Ngon lắm đúng không?" Mật Hạo ngồi bên cạnh cười híp mắt, "Tôi cũng thấy đặc biệt ngon, hồi đó nhà tôi còn đi thầu công trình, buổi tối tan tầm mà đói bụng rất thích đến chỗ này, nhiều năm như vậy, hương vị vẫn không thay đổi."
Mật Gia mấy năm nay mới phất lên, Mật Hạo là con trai được cha anh Mật Quý đem theo dám xông pha làm việc, gặp thời, một bước lên trời quá nhanh. Rất nhiều người đều quên mất mười mấy hai mươi năm trước Mật Gia chỉ là một nhà thầu công trình nhỏ.
"Trước kia tôi chưa từng ăn mấy thứ này..." La Bạc Hồ cũng cười theo.
Khi cậu còn nhỏ trong nhà có tiền, người lớn vẫn luôn rất bảo bọc cậu, ngay cả nước uống cũng là mấy trăm tệ một chai, căn bản không có khả năng để cậu ăn mấy quán đầy ruồi nhặng ven đường thế này.
Nghèo túng mấy năm nay, tiêu phí bắt buộc phải hạ thấp, nhưng mà mặc dù như vậy, thói quen dưỡng thành nhiều năm, La Bạc Hồ cũng rất ít khi đến mấy quán nhỏ như này.
"Tôi còn biết rất nhiều quán nhỏ nhưng ngon miệng thế này." Mật Hạo tươi cười rạng rỡ, "Về sau có rảnh sẽ mang cậu đi ăn."
"Được nha."
La Bạc Hồ đồng ý sau đó mới phát hiện mình lại ngẩng người, nhanh chóng vùi đầu húp một ngụm canh cay.
Đừng tự mình đa tình nha, hẹn ước kiểu này chắc chắn sẽ không đi đến đâu đâu.
Cậu chỉ là một beta tầm thường không có gì thú vị mà thôi.
Hồi tâm hồi tâm nào.
Chú thích:
Hoành thánh cay loại ẻm ăn, gọi là 紅油抄手.
抄手 (khoanh tay) là cách dân Tứ Xuyên gọi hoành thánh, vì khi bao hoành thánh lại giống hình người đang khoanh tay Người Tứ Xuyên thích ăn cay, nấu hoành thánh cay rồi thêm sa tế vào nữa, gọi là Hồng Du Khoanh Tay.