Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu
Tác giả: Trương Đại Cát
Edit: Sặc Fructose
_________________________
Chương :
Trước kia La Bạc Hồ cũng coi như là quý công tử ngậm muỗng vàng.
Trước khi nhà cậu phá sản, cậu coi như đã được xem qua hết vinh hoa phú quý của thế gian.
Từ nhỏ cậu đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh, học giáo viên nước ngoài với cậu cũng rất bình thường, hai cả hai người cha của cậu cũng là phần tử trí thức cao cấp được bồi dưỡng từ hào môn.
Trước khi lên cao trung, cậu chưa từng có cơ hội trộm nhìn thế giới của người bình thường.
Mãi đến khi lầu cao sụp đổ, La Bạc Hồ từ La tiểu công tử trở thành hộ nghèo túng, cậu mới bị đánh xuống phàm trần.
Nhưng may mắn một điều là, dù là vinh hoa phú quý hay nghèo túng bần cùng, một nhà ba người bọn họ chưa bao giờ tách nhau ra.
“Nghĩ gì thế, nhóc con?”
“A...” La Bạc Hồ từ hồi ức ngắn ngủi trở lại hiện thực, thật ra đã rất lâu cậu không nhớ tới quá khứ của mình, cậu cười cười với Mật Hạo: “Không có nghĩ gì cả, chỉ là lúc nãy phiên dịch quá phí đầu óc, hiện tại muốn thả lỏng một chút.”
“Lần này em là đại công thần, em cứ định đoạt.” Tâm trạng Mật Hạo rất tốt, vui vẻ liền muốn sờ sờ mầm Cà Rốt, “Anh cho em một bao lì xì lớn.”
“Em cũng là tạm thời giúp được việc, không biết Chu tổng với cậu Tiêu rốt cuộc đã đi đâu... Ah!”
La Bạc Hồ bị xe phanh đột ngột ngã vào lòng Mật Hạo, sợ đến mức giật cả mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Mật tổng mở miệng hỏi, nghe tài xế đáp lời:
“Mật tổng, có người muốn đón xe.”
Còn tưởng là quỷ thăm dò, dọa chết người ta.
Chú thích:
Quỷ thăm dò: Từ để gọi sự cố giao thông khi người đang điều khiển phương tiện giao thông thì đột nhiên có người đi đường hoặc xe khác (hoặc động vật) từ điểm mù xông ra, khiến người điều khiển né tránh không kịp, gây ra tai nạn.
Chương :
“Không bị đập đau chứ?”
Mật Hạo đỡ La Bạc Hồ bị đập trúng mũi đau híp cả mắt lên, La Bạc Hồ đau đến nhất thời không nói nên lời.
“Không...suýttt...!”
Thật ra cũng không phải là không sao.
Cà Rốt thiếu chút nữa bị đâm thành mảnh, mũi không gãy thật sự là tổ tiên gánh còng lưng.
“Anh đưa em đi bệnh viện...”
Mật Hạo còn chưa dứt lời, cửa sổ xe đã bị đập đến rung bang bang.
Một người lầy lội bùn đất, rất giống một con zombie đứng bên cạnh xe điên cuồng rít gào.
“A!!!”
Xe của Mật tổng cách âm vô cùng tốt, người trong xe không nghe rõ được tiếng gì, vẫn là nhờ La Bạc Hồ đáng thương nhịn đau nói chuyện.
“Mùi trầu cau... có phải là Tiêu Giác Tê không?”
Quả nhiên!
Có thể làm ra hành động chặn ô tô bằng tay vĩ đại này, không phải ai khác, chính là tiểu kiều thê của Chu tổng – Tiêu Giác Tê!
Cậu ta ngã ngồi trên mặt đất, khóc hu hu rung động.
“A!!! Thích Tử... Thích Tử mất tích rồi!”
Thật không hổ là đãi ngộ của tổng tài bá đạo nhỉ.
Chương :
Chu Thích Tử mất tích.
Suy cho cùng cũng là đáng đời hắn.
Trước đó bọn họ đi công tác trên đường vẫn cứ làm xằng bậy ở ghế sau, làm đến La Bạc Hồ với Mật Hạo chịu không nổi đổi xe còn chưa đủ. Chu Thích Tử còn đưa ra ý nếu muốn kích thích hơn nữa, vậy cũng không cần tài xế luôn.
Tự mình lái xe, để Tiêu Giác Tê ngồi ở ghế lái, hơn nữa còn tiếp tục làm loạn, quả thực khiến người ta phải dùng biểu cảm như ông già xem di động trên tàu điện ngầm.
Tục ngữ nói đúng, xe hư không nên lái, người bệnh không nên lái xe.
Loại người có bệnh nặng như Chu Thích Tử lái xe bằng phương thức đó, quả nhiên báo ứng đến rồi.
Trực tiếp gặp lở đất trôi luôn cái xe.
Chờ đến khi Tiêu Giác Tê tỉnh lại sau khi hôn mê bởi vụ tai nạn xe, cậu ta cũng mất tin tức của Chu Thích Tử.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
“Nhiều ngày như vậy rồi mà cậu vẫn không báo cảnh sát?” Mật Hạo nhíu mày, vẻ mặt rất không vui, “Không có thời gian sắp xếp tìm người cứu viện, lại làm như thủy quỷ đón xe giữa đường?”
“Chu tổng mất tích cũng bảy ngày rồi đi?” La Bạc Hồ vẻ mặt đau khổ, “Tiêu rồi tiêu rồi.”
“Không sao đâu.” Mật Hạo ôm Cà Rốt một cái, “Công ty phá sản thì đến chỗ anh ăn máng khác.”
“Không phải em lo lắng cái này.” La Bạc Hồ muốn nói lại thôi.
Cậu chỉ sợ Móng Heo lại gặp được tình yêu mới, lại tạo ra một đống việc rách nát bắt cậu xử lí.
Cậu còn chưa có thời gian yêu đương lần nào đâu.
Cà Rốt tức giận – ing.
Chương :
La Bạc Hồ bắt đầu mang theo Tiêu Giác Tê tìm chồng.
Tìm giữa ngàn vạn chúng sinh, Chu Thích Tử lại ở nông thôn làm cu li.
Không chỉ như thế, hắn còn bị mất trí nhớ.
Đúng, không chỉ mất trí nhớ đơn giản như vậy, Chu Thích Tử còn mất luôn trí khôn.
Cả ngày đi theo một Omega nông dân đi cày ruộng, chẻ củi, nuôi heo.
La Bạc Hồ nhìn Alpha đang nằm ở chuồng heo, há hốc mồm, trước tiên chụp một bức ảnh làm kỉ niệm, hơn nữa còn gửi tin nhắn cho Mật Hạo.
【Anh Mật, thì ra cuộc sống so với phim ảnh còn ly kì hơn nhiều nha.】
Bá đạo tổng tài sau khi có tiểu kiều thê cũng không sống yên ổn lắm.
【Tìm được Chu Thích Tử rồi?】
Lượn lờ hóng hớt ở tuyến đầu Mật Hạo lập tức xuất hiện.
【Tìm được thì cũng tìm được rồi, chỉ là xuất hiện một chút vấn đề nhỏ.】
Chu Thích Tử lại gặp được người yêu chân tâm mới, làm thế nào mới được đây?
Đầu dây bên kia Mật Hạo trầm mặc s, trả lời:
【Đưa địa chỉ cho anh, anh đến cứu em.】
Đến xem phim đến xem phim~
Chương :
"Vị tiên sinh này, tôi không quen cậu, phiền cậu ra khỏi nhà tôi."
Khi Mật Hạo trình diện, vừa lúc gặp được Tiêu Giác Tê đang đối cứng với người chân tâm kia.
“Mày lôi kéo Alpha của tao, lại muốn tao ra khỏi nhà mày, mơ đi!”
Giọng Tiêu Giác Tê càng lúc càng bén nhọn, La Bạc Hồ đang chuẩn bị lui về phía sau, đã bị Mật Hạo bịt chặt hai tai, sau đó cậu trơ mắt nhìn ly thủy tinh đặt trên bàn bên cạnh vỡ nát.
Ly thủy tinh!
Vỡ nát!
Nát!
“Mày để cho hắn nói!” Tiêu Giác Tê vòng qua người trước mặt, túm chặt Chu Thích Tử ăn mặc như nông dân tiếp tục thét chói tai, “Anh yêu em hay là nó!”
Chu Thích Tử nhìn cậu ta cả buổi, sau đó nhếch môi chảy một dòng nước miếng.
“......Hê hê.”
“Người mày yêu! Không phải người yêu của mày! Trong lòng của hắn mỗi một tấc! Đều là hình bóng một người khác!” Người chân tâm kia cũng không chịu yếu thế, hét lại còn chói tai hơn so với gà trống gáy sáng, “Là tao! Là tao! Chính là tao!”
Chu Thích Tử bị hắn kéo trở lại, sau đó tiếp tục ngơ ngác chảy một dòng nước miếng khác.
“......Hê hê.”
La Bạc Hồ lớn đến ngần này, lần đầu tiên chứng kiến hai cái kèn xô na cãi nhau, vẻ mặt bối rối bị Mật Hạo lôi kéo đi ra ngoài bờ tường.
“Giọng bọn họ lớn như vậy, cách ba con phố còn nghe thấy, chúng ta đi xa một chút, tránh cho bị ngộ thương.”
Bên trong tiếp tục chửi, ồn ào đến “ráng chiều cò lẻ cùng bay, nước thu trời rộng là đây, một màu.” ()
La Bạc Hồ ngồi xổm trên bờ ruộng, bưng dưa hấu Mật Hạo mới mua từ một hộ nông dân nhà bên, cùng Mật tổng vén tay áo lên hự hự gặm.
“Bọn họ muốn cãi nhau đến bao giờ nhỉ?” La Bạc Hồ nhìn mặt trời dần khuất phía tây, nghe giọng chửi bậy chưa bao giờ dừng lại, cảm thán nói: “Ngọn nguồn cũng chỉ là nghe người nay cười, có ai nhìn đến người xưa khóc, hai chữ tình yêu thật vất vả.”
Mật Hạo đưa tay ôm lấy Cà Rốt đang suy nghĩ sâu xa vào lòng, cười đáp lời.
“Kỳ thực yêu đúng người rồi, ngày nào cũng là lễ Tình nhân.”
Cà Rốt ưu sầu.
Chú thích:
Kèn xô na:
() Câu gốc là: Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. Trong bài Đằng Vương Cát Tự của Vương Bột. Bản dịch thơ của Mai Lăng (Nguồn: Thi Viện).