Ba trăm sáu mươi nghề
Nghề nào cũng có trạng nguyên
Từ kỹ nữ đến tú bà
Đậu khấu cũng có thể mài thành yêu
Hoa Mộc Lan thay cha đi tòng quân
Thỏ đực thỏ cái chung một hang ổ
Vì thế Mễ Tam Mễ Thất nói
Nam nhân làm sinh kế của nữ nhân
Cũng không có cái gì ngạc nhiên
Lệnh triệu tập bà mối của Văn phủ thật giống như tiếng rít gió của mũi tên sắc bén, một đường bay lên trời để lại vết sáng, ầm ầm nổ tung ở trên bầu trời, khiến mỗi thiếu nữ trẻ trung muốn gả trông mong giống như pháo hoa.
Bố cáo tìm môi ( người làm mối ) vừa dán chưa được mấy ngày, trong phương viên trăm dặm tất cả người giỏi ăn nói, người có chữ môi, đều tập hợp hay nói đúng hơn là nhào vào hậu viện Văn gia.
Văn Tam Lang ngồi ở chỗ cao nhất, trực giác mình đã biến thành hổ, đang bị vô số mắt đao mắt kiếm kiếm dụng tâm kín đáo đẩy vào đường cùng.
Tất cả bà mối ăn uống vui chơi tổng cộng ba ngày ba đêm, các bức họa thân cận chất đầy Văn phủ.
Trong lúc cảnh tượng ồn ào náo động, Văn Tam Lang lại đột nhiên híp híp hai mắt, hắn ở chỗ hành lang gấp khúc dừng bước lại, nhìn chằm chằm một đoàn hỗn loạn trước mắt, trong lòng ngạc nhiên.
Tiểu tư vạn năng sát ngôn quan sắc*, theo ánh mắt chủ nhân nhìn ra, chỉ thấy trong đống bà mối có một người mập đang ăn uống thả cửa.
*đoán ý qua lời nói sắc mặt.
“Hắn là ai vậy?” Văn Tam Lang hỏi tiểu tư.
Tiểu tư không cần nghĩ nhiều, lập tức liền đáp: “Hồi Tam thiếu gia, người nọ kêu Mễ Tam Mễ Thất, cũng là làm nghề mai mối.”Văn Tam Lang kinh hãi, thiên! Trên đời này thật sự còn có nam bà mối! Tại thời điểm này, cho tới bây giờ tâm hiếu kỳ vẫn khuyết thiếu giờ liền như sóng triều mà đến, nhanh chóng tìm hiểu đỉnh sóng.
Vì thế, Văn gia Tam thiếu gia hạ lệnh, muốn triệu kiến một mình Mễ Tam Mễ Thất.
. . . . . . . . . . . .
Mễ Tam Mễ Thất xuyên qua hậu viện hỗn loạn, thời điểm một cước bước vào tiền thính tráng lệ, miệng còn đang say sưa nhai miếng thịt đầu heo bép ngậy mềm mềm dai dai.
Lúc ấy, chủ nhân còn chưa tới, Mễ Tam Mễ Thất tự ngu tự nhạc*, hắn có chút sững sờ nhìn bình hoa cổ cực lớn trước mắt, cảm thán hồi lâu, hắn vụng trộm đưa tay, sờ soạng một cái, sau đó huýt sáo, liên tiếp tặc lưỡi.
*tự bày trò tiêu khiển
“Hàng tiền triều, tự sưu tầm!” Phía sau đột nhiên có thanh âm nói như vậy.
Mễ Tam Mễ Thất bị dọa, ngay cả thịt ở trên người cũng run rẩy vài cái, hắn quay đầu, chỉ thấy truyền kỳ anh hùng Văn Thanh Dung trong tâm của các thiếu nữ Tế Mi huyện đang chậm rãi đi tới, rất có hứng thú nhìn chằm chằm mình.
Mễ Tam Mễ Thất vội vàng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, mắt híp lại, mũi nhăn lại, má lúm đồng tiền hiện ra, hắn cười nghênh đón, “Tam công tử! Kính đã lâu kính đã lâu!” Thuận tiện lộ ra hai bên răng nanh đáng yêu.
“Mời ngồi.” Văn Thanh Dung nói.
“Tạ ngồi.” Mễ Tam Mễ Thất còn thật sự vái chào, đi thong thả khoan thai vung lên áo dài ngồi xuống ghế.
Văn Thanh Dung nhìn không hề chớp mắt, trực giác người này có phong cách cổ xưa, diễn hí khúc cũng hình như có thú, cảm thấy vui vẻ lên, “Họ gì?” Hắn hỏi y, thuận miệng phân phó tiểu tư dâng trà.
Mễ Tam Mễ Thất bên kia hạ thấp người, “A. . . . . .kẻ hèn này chính là họ Mễ.”
Văn Tam Lang thấp khụ, ý cười trong mắt. “Nhiêu tuổi.”
“Hổ thẹn hổ thẹn, hai mươi đầu năm!”
Này có cái gì hổ thẹn? Văn Thanh Dung nghĩ.
Một béo một gầy, hai người đối diện.
Mễ Tam Mễ Thất có chút khẩn trương, hắn một ngụm uống cạn nước trà tiểu tư bưng lên, lau mặt, người mập dễ dàng ra mồ hôi cảm thấy buồn bực, nhà người có tiền pha trà gì, như thế nào mà chảy nhiều mồ hôi như vậy.
“Ngươi thực là làm mai mối ?” Văn Thanh Dung tò mò cười hỏi, anh tuấn bức người.
Mễ Tam Mễ Thất chỉ cảm thấy một trận cháng váng, giống như có loại xúc động cầm thú, “Bắc cầu làm mối, tán gẫu làm sinh kế.” Gặp quỷ! Như thế nào càng lúc càng nóng! ! ! Hắn miễn cưỡng định thần, “Trong vài năm cũng coi như hơi có chút công tích, Tam công tử nếu không chê ta là nam nhân. . . . . . Ta. . . . . . Tiểu nhân. . . . . . Thuộc hạ. . . . . . Này. . . . . . Kẻ hèn chính là. . . . . .” Hắn liên tục thay đổi nhiều cái tự xưng, cà lăm .
Văn Thanh Dung nhìn Mễ Tam Mễ Thất từ trên xuống dưới, tên mập này cổ cổ quái quái, ngôn hành cử chỉ cũng cổ cổ quái quái, làm sinh kế cổ cổ quái quái, rõ ràng liếc mắt một cái nhìn lại đều là thịt, lại cổ cổ quái quái nhìn mượt mà thuận mắt, nhất là nụ cười kia, lộ ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh nhợt nhạt, nhưng lại mạc danh kỳ diệu có cảm giác gầy gò.
“Tam công tử thích cô nương hình thức gì?” Mễ Tam Mễ Thất lấy ra mấy tờ giấy vàng, lấy ra cây bút cùn, đặt ở phần môi liếm liếm, trên mặt xuất hiện vẻ chuyên nghiệp, trên da thịt thì đầy mồ hôi, rơi xuống trên giấy, ngay lập tức lan ra, trong lòng hắn kỳ quái, khí trời ngày Kinh Trập*, ngay cả mình sợ nóng, cũng không như thế.
*Kinh Trập: là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3
Văn Thanh Dung bất động thanh sắc, hung hăng trừng mắt nhìn tiểu tư một cái, nghiến răng làm cho hắn đi đổi một bình trà bình thường.
Tiểu tư vui vẻ chạy đi, cầm đi cả ấm trà đầy mùi hương.
Văn Thanh Dung quay đầu, chỉ thấy Mễ Tam Mễ Thất kia đang bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt lửa nóng kia, giống như nhìn thấy một con chim, lại giống như nhìn thấy một gốc cây trúc đào, hắn thở dài, có chút không vui, tuy rằng thấy đây chẳng qua là uy lực của canh Đại Lực Hồi Xuân Hổ Tiên.
Văn Tam Lang ho khan một mạnh,
Mễ Tam Mễ Thất bỗng nhiên từ trong thú đạo tưởng tượng hồi nhân đạo, không khỏi mồ hôi rơi như mưa, hắn cười lớn, mày nhíu lại buồn rầu, nhớ lại sinh kế của mình, vì thế lại hỏi một câu: “Này. . . . . . Tam công tử thích cô nương hình thức gì?”
Văn Thanh Dung đứng lên.
Mễ Tam Mễ Thất liền cũng lăng đầu lăng não đi theo đứng lên.
“Mời ngồi mời ngồi! Đừng câu thúc.” Chủ nhân xua tay ý bảo.
“A? Ách. . . . . . Nha. . . . . .A a a. . . . . .” Vì thế đại mập mạp lại hồng hộc vội vàng đem mình nhét vào ghế dựa, hắn cầm lấy bút cùn, lắc lắc, chờ Văn Tam Lang, tuy rằng hắn đã muốn thực cố gắng làm mình nhìn qua giống như một bà mối thành khẩn lại chuyên nghiệp, bất quá lại có vẻ dũ phát buồn cười.
Văn Tam Lang cười đi thong thả vài bước, rất chân thành tự hỏi, mình rốt cuộc thích cô nương hình thức nào đâu? Hắn liếc “Bà mối” Mễ một cái, “Có những cô nương dạng nào?” Hắn hỏi.
Mập mạp đáp: “Dạng cô nương gì đều có!”
Khi đó, khẩu khí hai người nói chuyện đều rất cổ quái, một người giống khách làng chơi, một người giống chủ chứa.
Văn Tam Lang nói, “Ta chán ghét nữ nhân nói nhiều!” Hắn nhớ tới những bà mối miệng rộng ở tiền thính, có chút đau đầu.
Mễ Tam Mễ Thất bên lau mồ hôi bên vội vàng ghi lại, xoèn xoẹt ở trên giấy vàng khoa tay múa chân.
Văn Tam Lang chú ý tới tư thế cầm bút kỳ quái của hắn, giống như hài đồng không biết viết chữ.
“Không có hôi nách, bệnh phù chân.” Hắn bổ sung.
Mập mạp Mễ tiếp tục vùi đầu khổ nhớ.
Văn Thanh Dung nhu nhu thái dương, “Còn phải sinh được đứa nhỏ.”
Mễ Tam Mễ Thất ngẩng đầu, trên trán tầng tầng mồ hôi, biểu tình lờ mờ thống khổ, bộ dáng thật sự phi thường nóng, phi thường nóng.
“Cô nương Thiên Hạ Vô Song!” Văn công tử tổng kết, “Chính là cô nương ta thích!”
Mễ Tam Mễ Thất vọt đứng lên, hắn đi về phía trước vài bước, vỗ vỗ ngực đầy mồ hôi ẩm ướt, “Đa tạ công tử yêu mến, Mễ mỗ nhất định không màng sống chết tận tâm tận lực, vì công tử cùng cô nương của công tử làm mối làm trâu ngựa!”
Văn Tam Lang cũng nhịn không được nữa, phốc bật cười, mập mạp cổ cổ quái quái này.
Ánh mắt lóe lên, một trận gió thổi vào, sợi tóc người này cùng người kia quấn quanh, môi như ngôi sao che phủ trên cao.
Ngày Kinh Trập.
Vốn là nên quần vật xuất động.
Mễ Tam Mễ Thất đột nhiên kêu to nóng quá, hai mắt liếc qua, ầm ầm đảo hướng Văn Thanh Dung.
Văn Tam Lang theo bản năng trốn tránh, giơ chân đá đi, chính giữa mục tiêu.
Cước lực của anh hùng đánh hổ đem đại mập mạp nặng nề từ đầu thính đường này lăn xuống đầu thính đường kia, một tiếng vang thật lớn, khó khăn lắm mới tránh khỏi bình hoa cổ tiền triều.
Chờ Văn Thanh Dung đuổi qua thử nhìn xem, Mễ Tam Mễ Thất uống xong một chén canh Hổ Tiên đầy đã sớm ngất đi, trên tay còn gắt gao nắm lấy giấy vàng, phía trên vẽ bình hoa, bên cạnh không biết dùng văn tự gì mà ghi.
Hắn thật có thể làm mai mối cho người ta? Văn Thanh Dung cố sức nâng lên Mễ Tam Mễ Thất, vác trên vai rống to kêu xe ngựa , nghĩ như vậy.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/ho-moi/chuong-2