Đột nhiên tiếng Phạn từ đâu đó ngân lên, nơi âm u hẻo lánh này bỗng xuất hiện một lớp thánh quang bao bọc. Bởi vì lớp thánh quang bất ngờ này, Lam Thiên cùng Lam Dực khựng lại, nhưng Đản Hoàng Tô không hề chần chờ, nàng cầm dao, kiên quyết đâm thẳng vào ngực, vết thương rách ra, máu hồ ly từ từ chảy xuống bát.
Một bàn tay bỗng nhiên vươn tới lấy con dao bạc trong tay Đản Hoàng Tô, miệng vết thương trên người nàng cũng lập tức khép lại.
“A di đà phật, bé hồ ly à, đừng mất mạng ở nơi sạch sẽ như Phật giới giúp lão nạp.” Giọng nói vang lên, một cụ già gầy gò mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh Đản Hoàng Tô, trên đỉnh đầu còn có một vòng tròn sáng. Rõ ràng đây chính là Phật Đà.
“Nhiên Đăng Cổ Phật?” Đản Hoàng Tô còn nhớ trong ‘Hậu Tây Du Ký’, đây chính là hình dáng của Nhiên Đăng Cổ Phật.
Phật Đà mỉm cười: “Pháp danh của lão nạp là Như Lai.”
Như Lai mà ốm o gầy gò như vậy sao…Được rồi, Đản Hoàng Tô thừa nhận mình bị ảnh hưởng với thần thoại Trung Quốc quá nhiều.
Như Lai trả con dao bạc cho Đản Hoàng Tô, đi thẳng đến giữa Lam Thiên cùng Lam Dực, hai tay chắp lại, niệm phật hiệu: “A di đà phật, thí chủ dám đến Phật giới ta bày ra diễm dẫn hắc ám, đảo loạn hắc ám chi uyên không đủ, còn muốn tạo nghiệt sát sinh sao.”
Nói xong, ông cụ phất tay, Lam Thiên cùng Lam Dực bị ép lui ba bước.
Lam Dực thuận thế ngồi xuống, Đản Hoàng Tô vội cầm cái bát ngọc đưa sang cho hắn, bên trong chỉ có một chút máu hồ ly, nhưng có còn hơn không.
Lam Dực nhìn thoáng qua Đản Hoàng Tô, hắn cũng nghiêm túc uống cạn, cười như không cười: “Thì ra tôi cũng chờ được đến ngày này.”
“Ngươi muốn thêm chút nữa không?” Đản Hoàng Tô quan tâm tới chuyện khác.
“Em muốn chết thêm một lần nữa đúng không?” Lam Dực không đáp, hắn hỏi ngược, từ từ nhắm hai mắt lại ngồi xuống tĩnh tọa: “Tôi không nghĩ một hồ ly tinh tu vi chỉ mới ngàn năm lại có nhiều máu đến như vậy.”
Nghe hắn nói xong, Đản Hoàng Tô mới chợt nhận ra đầu nàng đang ù ù, choáng váng vô cùng. Cho dù nàng kế thừa khả năng trời ban từ Vô Thượng Đế Quân đi chăng nữa, nguyên một bát máu kia đối với nàng đúng là vẫn quá sức. Đản Hoàng Tô không dám sơ suất, vội vàng ngồi xuống điều hòa hơi thở.
Bây giờ Tử Phủ Đế Quân vẫn còn chưa điều tức xong, ông bà Đản chỉ dám đứng nhìn, tuy có nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại không thể quấy rầy, phía bên Đản Hoàng Tô chợt vô cùng yên tĩnh.
Nhưng đối với Lam Thiên mà nói thì có vẻ không được bình yên như vậy.
“Làm sao có thể.” Lam Thiên không thể tin vào mắt mình, y đưa mắt quan sát. Cho dù Tử Phủ Đế Quân trong trạng thái hoàn hảo nhất cũng chỉ nhỉnh hơn hắn một chút, nhưng lão hòa thượng gầy đét kia lại có khí thế áp lực đến mức hắn không thể động đậy được.
“Có phải thí chủ đang suy nghĩ vì sao không thể động đậy trước mặt lão nạp đúng không?” Mắt Phật Như Lai quả như đuốc.
“A di đà phật.” Như Lai niệm phật hiệu rồi nói: “Thật ra đấu khí của lão nạp còn thua xa Tử Phủ Đế Quân xa, thậm chí cũng không bằng với thí chủ.”
Còn thua xa, không bằng…Lam Thiên tức đến run người.
Như Lai nói tiếp: “Nhưng đây là Phật giới, là nơi của tín ngưỡng thờ Phật, duy ngã độc tôn. Ít nhất ở chốn Phật giới này lão nạp là vô địch, bởi vì lão nạp còn có ngàn vạn tín đồ đằng sau, sức mạnh này không bao giờ có thể đánh bại được.”
Tín ngưỡng, sức mạnh, quả thực là bỉ bựa mà!
Đản Hoàng Tô điều tức xong, mở mắt nhìn.
Tử Phủ Đế Quân cũng thiền xong, hắn phủi phủi quần đứng dậy: “Như Lai, ngại quá, ta làm hỏng hắc ám chi uyên của ngươi.”
Như Lai đau khổ quay đầu lại trả lời: “A di đà phật, lần đầu cậu tới Phật giới thì hủy luôn pháp bảo của lão nạp, lần này đến cũng phá luôn cái thứ hai. Lão nạp xin cậu, đừng bao giờ tới đây nữa!”
“Anh đến Phật giới này rồi sao?” Đản Hoàng Tô hiếu kỳ hỏi: “Hai người đã quen nhau từ trước?”
“Lúc Phật giới vừa được kiến thành ta có tìm hắn đánh một trận, làm hỏng bảo tháp của hắn.” Tử Phủ Đế Quân nói ngắn gọn.
Trên trời dưới đất vốn chỉ có bốn giới, một ngày nào đó, có lão hòa thượng đầu trọc kia kiến thành giới thứ năm, giới này vừa hình thành đã khiến thần ma khó có thể tha thứ. Trời sinh tính tình Tử Phủ Đế Quân lạnh nhạt nhàn nhã, không hề quan tâm tới việc tranh cãi kia, nhưng nếu một mình lão hòa thượng đó có thể kiến thành nên giới thứ năm, điều này chứng minh thực lực của hắn không thể khinh thường được. Tử Phủ Đế Quân ngứa tay, phải tìm cho ra rồi đánh một trận.
Trận chiến này diễn ra ầm trời mịt đất, phá luôn cả bảo tháp của Như Lai. Nhưng cũng từ đó hai người cũng hiểu anh hùng thì gặp anh hùng, sau này Vô Thượng Đế Quân từng đưa ra ý kiến tấn công Phật giới với Tử Phủ Đế Quân, Tử Phủ Đế Quân chỉ qua quít trả lời, chuyện này coi như chìm xuống. Tiên giới không nhúng tay, ma giới lại không dám làm bừa, cứ thế mà Phật giới phát triển được đến tận ngày hôm nay.
“Nhưng một pháp bảo lại đổi được sự tồn tại của một giới, ngươi cũng chẳng thua thiệt.” Tử Phủ Đế Quân nói với Như Lai.
Như Lai tiếp tục đau khổ, mặt mày ủ ê: “Đây là thực lực của chính bản thân lão nạp, lão nạp không thiếu nợ gì cậu.”
“Ta cũng chưa nói ngươi thiếu nợ gì ta, không thì việc gì ta phải đích thân đến hắc ám chi uyên này.” Tử Phủ Đế Quân kiêu ngạo.
Như Lai lại đau khổ, mặt mày bi thương: “Lần này lão nạp xuất hiện chính là không muốn nơi Niết bàn tịnh thổ lại có sát nghiệt.”
“Ta cũng không nợ gì ngươi.” Tử Phủ Đế Quân nghiêng người chào, đỡ Đản Hoàng Tô đứng lên.
Như Lai vui vẻ, cười hì hì ngó qua Lam Thiên: “Ma Vương có thể hiểu ý lão nạp hay không?”
Ít nhất Đản Hoàng Tô nàng nghe hiểu, ý tứ ở đây là, nơi đây chính là địa bàn của ta, ngươi muốn động thủ giết người ở đây là không được, ra khỏi đây rồi thích làm gì thì làm.
Mà thương thế của Tử Phủ Đế Quân đã hoàn toàn khỏi hắn, làm sao ma vương Lam Thiên có thể động tay nổi!
Lam Thiên tức xì khói mũi, hùng hùng hổ hổ đi luôn.
Tử Phủ Đế Quân dắt tay Đản Hoàng Tô, Đản Hoàng Tô đỡ ông bà Đản, Lam Dực lảo đảo đứng dậy, cũng muốn rời đi.
Như Lai lại niệm phật hiệu: “A di đà phật, mời thí chủ họ Lam dừng bước.”
Lam Dực thấy lạ: “Sao, đại hòa thượng muốn chơi trò đời cha ăn mặn đời con khát nước đúng không?”
“Sao lão nạp có thể làm chuyện trái với đạo lý như vậy.” Khó có dịp thấy Như Lai có nề có nếp, nghiêm túc nói chuyện: “Lão nạp nhìn cậu là người đau thương bể tình, thân như lục bình không có chốn dung thân, cho nên lão nạp muốn mời cậu —— bỏ phàm tâm xuống, đạp đất thành Phật đi.”
“Phụt!” Đản Hoàng Tô không nhịn được bật cười.
Có ai mời người ta xuất gia kiểu vậy chưa!
Như Lai vẫn có nề có nếp nói tiếp: “Lão nạp yêu quý nhân tài như cậu, không đành lòng để cậu tiếp tục lạc lối trên con đường tối tăm kia nữa, cho nên muốn vươn tay kéo cậu một lần. Vậy, thí chủ họ Lam, cậu hãy bỏ qua tất cả, thành tâm hầu hạ đất Phật ta đi!”
Nghe sơ qua còn thấy buồn cười, nhưng nghĩ kỹ lại vô cùng đau đớn thê lương.
Lam Dực nhìn thoáng qua Đản Hoàng Tô, tia nhìn lướt trên đôi bàn tay nắm chặt của Tử Phủ Đế Quân và Đản Hoàng Tô, ánh mắt chùng xuống, hắn trả lời: “Được, ta ở lại.”
Đản Hoàng Tô muốn khuyên một hai câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng thấy mình không có tư cách để khuyên hắn. Huống chi, chuyện tình yêu đối với tiên ma mà nói không phải là việc trọng đại nhất cuộc đời. Nếu Như Lai đã để mắt đến con người hắn, vậy thì đứa con không được yêu thương của ma giới này vẫn có thể ở lại đây làm lại từ đầu.
… …
Một tiếng sau, Lam Dực ngồi ở trung tâm máy tính Phật giới giận sôi, quản lý Internet —— đây là cái mà Như Lai trọng dụng hắn!!!
Nhưng Lam Dực lại cười, Như Lai này đúng là biết dùng người. Không phải thứ hắn am hiểu nhất chính là Tin học hay sao, ít nhất là trong lĩnh vực này, cho dù là Tử Phủ Đế Quân hay Lam Thiên, hay chính bản thân Như Lai cũng không thể bằng hắn.
Lúc Lam Dực đang ngồi ở trung tâm máy tính Phật giới, bên Đản Hoàng Tô đã trở về Tử Thần Phủ.
Tử Phủ Đế Quân hỏi ý kiến ông bà Đản: “Sau này hai người hãy ở lại Tử Thần Phủ, ta cũng có thể bảo vệ chăm sóc.”
Hai ông bà bàn bạc một lát, tuy họ hàng bạn bè đều ở nhân gian cả, nhưng hai người đều có tuổi cả rồi; hơn nữa, chỉ sợ sau này ông ma vương Lam Thiên kia không chịu từ bỏ ý đồ, lại dùng họ để uy hiếp, liên lụy đến Đản Hoàng Tô như thế này đúng thật là không tốt.
Cho nên bàn bạc xong ông bà Đản đồng ý ở lại.
Tử Phủ Đế Quân ra lệnh cho Tử Thập Nhất sắp xếp một tiểu viện gần đây, Đản Hoàng Tô cũng vội vàng dọn dẹp nhà ở cho ba mẹ, đi xuống nhân gian mua đồ đạc các thứ, rồi quay về Tử Thần Phủ kéo dây điện thoại, kéo dây mạng, kéo dây cáp tivi, đặt mua nhà bếp, đặt mua nhà vệ sinh, tóm lại tất cả đều được hiện đại hóa như ở dưới trần để ông bà Đản thoải mái ở.
Sau này các đệ tử của Tử Thần Phủ đều sắp xếp nhà riêng của mình giống như thế này, đương nhiên, chuyện này để sau hẵng nói.
Đản Hoàng Tô sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ xong cũng đã là chuyện của vài ngày sau. Hôm nay Đản Hoàng Tô từ chỗ ba mẹ về phòng Tử Phủ Đế Quân, nói với Tử Phủ Đế Quân rằng: “Ngày mai mình có thể đi thăm mẹ Vô Thượng Đế phi.”
Tử Phủ Đế Quân đưa một bát thuốc vừa được nấu xong tới trước mặt Đản Hoàng Tô: “Không việc gì phải vội, nghỉ ngơi hai ngày trước, đợi nàng khỏe lên rồi đi.”
Đản Hoàng Tô ấm lòng, dũng cảm cầm bát thuốc kia uống ực một cái cạn sạch.
Không hề khó uống, vị ngọt khác hẳn thuốc Đông y trong tưởng tượng của nàng.
“Đây là cái gì cơ?” Đản Hoàng Tô tò mò hỏi.
“Thuốc.” Tử Phủ Đế Quân chớp chớp mắt.
“Em biết là thuốc rồi, ý em là anh nấu từ cái gì ấy, sao không khó uống tẹo nào?” Đản Hoàng Tô hỏi.
“Nàng muốn hỏi từng vị thuốc sao?” Tử Phủ Đế Quân do dự.
Đản Hoàng Tô ngạc nhiên: “Ơ, thế em phải hỏi gì khác?”
“Nàng rất muốn biết?” Tử Phủ Đế Quân hỏi lại.
“Đúng vậy.” Đản Hoàng Tô không để ý nhiều đến sắc mặt kỳ lạ của Tử Phủ Đế Quân, hối thúc: “Rốt cuộc là anh nấu từ gì thế?”
Tử Phủ Đế Quân im lặng một chút mới trả lời: “Thiềm thừ, thằn lằn, rết, còn có báo hiểu kê, máu kim ô.”
Trong dạ dày Đản Hoàng Tô chợt nổi sóng dậy gió.
Đây là thuốc, là thuốc đó, tuy nghe xong đúng là kinh khủng như rất bổ, vô cùng bổ!!!
Đản Hoàng Tô mặt cắt không còn hột máu, hỗn loạn tự động viên chính mình.
Tử Phủ Đế Quân lo lắng nhìn Đản Hoàng Tô, thấy nàng không nôn, rốt cuộc yên lòng.
“Ta còn lo nàng không chịu được rồi nôn.” Tử Phủ Đế Quân vui mừng.
“Đại ca!” Đản Hoàng Tô gian nan bật ra được một câu từ hai hàm răng nghiến chặt: “Trên thế giới này có một lời nói dối gọi là nói dối thiện ý đó nha.”
“Ta không nói dối.” Tử Phủ Đế Quân cụp mắt.
Một lát sau Tử Phủ Đế Quân lại nhướng mắt nói tiếp: “Nhưng nếu gặp phải trường hợp tương tự ta sẽ không nói cho nàng biết.”
“Ầy, anh thiệt…” Đột nhiên Đản Hoàng Tô không cảm thấy khó chịu, mà vô cùng hạnh phúc.
Hạnh phúc, đúng là một từ quái dị mà!