Trong nháy mắt sấm rung chớp giật.
Bạch Chân tay phải cầm Băng Ngưng kiếm, rót vào tiên khí, kiếm khí rung lên, vung kiếm trực tiếp đâm về phía Họa Đấu, nhằm thẳng vào giữa mày nó.
Họa Đấu nghiêng người trốn, Bạch Chân lui về phía sau một bước, thu kiếm phong, từ trái sang phải, từ trên nghiêng xuống phía dưới tấn công vào ngực, bị một thuật pháp của Họa Đấu cản lại, cánh trái gập thẳng xuống bụng, trong lúc nhất thời ánh kiếm bắn ra bốn phía.
Kiếm kiếm trí mạng, nhưng Họa Đấu kia tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ, tránh thoát toàn bộ.
Nó cũng nhận ra trong người Bạch Chân có thương tích, thi triển không dễ, đổi thủ thành công, nhắm chuẩn lúc Bạch Chân dùng sức quá mạnh, miệng vết thương trên vai phải rách ra nhuốm máu, nắm không chặt kiếm, một vuốt vung ra ngăn lại thân kiếm, một vuốt khác đập vào ngực Bạch Chân, chấn văng Bạch Chân ra ước chừng thước.
Bạch Chân nằm rạp xuống đất không dậy nổi, nôn ra từng ngụm máu loãng.
"Hứ, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi!" Nói xong liền muốn ngưng khí nuốt nguyên thần của Bạch Chân.
Một chùm sáng trắng phóng tới, đánh tan lệ khí của Họa Đấu, nguyên thần của Bạch Chân quy vị, nhưng thân chịu trọng thương, phế phủ cũng có chút chấn thương.
Chiết Nhan vừa tới liền nhìn thấy một màn kinh tâm: một con Họa Đấu muốn ăn nguyên thần của Bạch Chân.
Trong lòng giận dữ, lấy tốc độ sét đánh ra tay tàn nhẫn.
Họa Đấu không ngờ nửa đường lại có một người giết ra, chỉ có thể miễn cưỡng tránh thoát một kích này, nhưng cái đuôi thì không may mắn như vậy, trực tiếp bị chặt bay một nửa.
Nó đau đớn ngửa lên trời kêu rên nửa ngày vẫn không hoãn lại được.
Chiết Nhan nhanh chóng độ chút tiên khí cho Bạch Chân, tạm thời làm chàng ngủ đi, lúc này Tất Phương tới, Chiết Nhan đặt Bạch Chân lên lưng Tất Phương, xoay người, mắt giận trợn lên: "Họa Đấu, ngươi chán sống rồi!"
"Ta...!tưởng...!là ai, hóa ra chỉ là một con phượng hoàng không có binh khí." Họa Đấu đau đến mức thở cũng có chút không xong.
Chiết Nhan hừ lạnh một tiếng: "Giết gà cần gì dao mổ trâu!" Lập tức niệm quyết, chỉ thấy không trung phiếm hồng, vạn điểu tề minh, trong nháy mắt mấy ngàn con kên kên lao thẳng đến Họa Đấu, quắp nó ném lên cao, chỉ chớp mắt đã xé nát nó, cắn nuốt không còn một mẩu vụn.
Hết thảy phát sinh cực nhanh, Họa Đấu kia cơ hồ không có một chút phản ứng gì.
"Vạn điểu nghe lệnh! Nam công..." Chiết Nhan đã có chút ma tính phá ra, đồng tử biến thành màu đỏ, chỉ cảm thấy vẫn chưa hả giận, hận không thể lập tức bay đến hang ổ của nó diệt toàn bộ Yếm Hỏa quốc!
"Thượng Thần thủ hạ lưu tình! Đừng tạo thêm sát nghiệt!" Thiên Quân mang theo một chúng thần tiên tới thấy vậy, vội nói: "Chiết Nhan Thượng Thần, Họa Đấu này là thượng cổ thần thú, chợt bị giết, tuy là trừng phạt đúng tội, nhưng Yếm Hỏa quốc kia nó cũng không có lỗi lầm gì, nếu Thượng Thần khăng khăng diệt quốc kia sợ là không chỉ vô ích với Bạch Chân Thượng Tiên, mà còn sẽ báo ứng tới Thượng Thần!"
Nhắc đến Bạch Chân, hai mắt Chiết Nhan khôi phục thanh minh, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lời của Thiên Quân quả thật có lý, đây cũng coi như kiếp nạn phi tiên, làm quá mức thực sự không ổn.
Chiết Nhan cũng không nhìn chúng tiên gia, xoay người đau lòng bế Bạch Chân bước lên Tất Phương, bỏ lại một câu: "Nếu Chân Chân có gì không hay xảy ra, đừng nói chỉ một Yếm Hỏa quốc nho nhỏ, cho dù là cả Tứ Hải Bát Hoang chôn cùng thì thế nào?" Sau đó trở về rừng đào.
Lời vừa nói ra, e rằng từ nay toàn Tứ Hải Bát Hoang đều biết: Thanh Khâu Tứ điện hạ, là nhân vật tuyệt đối không thể chọc vào.
Tất Phương: Ta có nguy cơ bị nướng.